Nhiệt độ không khí xung quanh kịch liệt giảm xuống, Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc liếc nhau, cùng lúc trả lời: Chúng tôi làm sao có thể nói ra cấm kỵ?
Xoay người mượn ngọn đèn lạnh lùng nhìn hai người bị anh đem tới trong phòng tối này, trong mắt anh không hề có ý thương hại: Tôi hỏi lần cuối cùng, có, hay vẫn là không có.
Mọi người biết Hàn Thất Lục là người tuyệt đối không thể lừa gạt. Hai người liếc nhau, Tiêu Minh Lạc cao giọng trả lời trước: Không có! Cậu cho dù là đánh chết tôi cũng không có! Bởi vì... Bởi vì là không có! Nói là không nói gì bởi vì vốn là cũng không nói gì.
Khóe miệng gợi lên ánh mắt quét xuống cười, trong đáy mắt anh hiện lên một tia sáng, tựa đầu hướng Lăng Hàn Vũ, tiếng nói không hề có nhiệt độ hỏi: Hàn Vũ, cậu chưa bao giờ lừa tôi. Ngụ ý, đó chính là... Nếu anh ta lừa gạt anh, như thế anh ta nhất định phải chết.
Từ ánh mắt Tiêu Minh Lạc công kích đến, Lăng Hàn Vũ giương cao cằm: Không phải tôi nói.
Khoé miệng Hàn Thất Lục ý cười dần dần thêm sâu sắc, ánh mắt lại nhìn về phía vẻ mặt tuyệt vọng của Tiêu Minh Lạc: Như thế, chính là cậu nói rồi.
Khẽ cắn môi, Tiêu Minh Lạc hất cằm lên cười cực kỳ thê thảm: Này chơi bẩn vừa thôi, là cậu ta khuyên tôi nên nói. Nếu không tôi làm sao có thể nói ra đúng không? Cậu ta thề, nếu cậu ta hôm nay có thể còn sống, như thế cậu ta nhất định sẽ đem nghiệp chướng Lăng Hàn Vũ này băm thành thịt vụn!Hơi nhếch môi, sau một lúc lâu, tiếng nói rầu rĩ của Hàn Thất Lục truyền đến: Vì cái gì muốn cùng cô ấy... Nhắc tới những chuyện này. Những chuyện này, tựa như là phát sinh từ rất lâu trước kia rồi. Nếu không phải do An Sơ Hạ, mấy ngày nay, anh cơ hồ đã sắp quên sự tồn tại của Hướng Mạn Quỳ rồi.
Người nào đó biết rất rõ đây là cơ hội sau cùng của cậu ta, nếu không nắm bắt thật tốt, chờ đón cậu ta phía trước, sẽ chắc chắn là địa ngục! Trong đầu đột nhiên lướt qua một cảnh: Hai người mặc y phục một đen một trắng viết 'Hắc vô thường', 'Bạch vô thường' giơ tay lên từ xa vẫy tay về phía anh ta Đến đây đi đến đây đi, địa ngục hoan nghênh ngươi...
Ra sức lắc lắc đầu bỏ lại phía sau những hình ảnh đáng sợ này, cậu ta làm bộ như bình tĩnh nói: Tôi chỉ là sợ cô gái nhỏ kia thích cậu sau đó bị cậu hung hăng đẩy ra trước, nói cho cô ấy, không cần đối với cậu ôm hy vọng quá lớn. Bởi vì đối với cậu ôm ấp hi vọng càng lớn, như thế thất vọng cũng lại càng lớn. Bởi vì... Dù sao trong lòng cậu chỉ có 'Người cấm kỵ kia'! Tôi tuy là vui mừng dùm cậu, nhưng là từ trước đều không muốn làm thương tổn một cô gái thuần khiết như nước. là sai sao?
Cười lạnh một tiếng, gần như đi đến trước mặt Tiêu Minh Lạc cúi đầu nhìn vẻ mặt thật sự của Tiêu Minh Lạc bị trói ngồi dưới đất, trầm mặc vài giây, anh động động môi, đạm mạc hỏi: Chẳng lẽ là, cậu thích An Sơ Hạ?
Lúc trước mặt Lăng Hàn Vũ không chút thay đổi, vào lúc này sắc mặt hiện lên một tia biểu hiện khó hiểu, tinh thần bình tĩnh quay đầu nhìn Tiêu Minh Lạc, chờ câu trả lời của cậu ta.
Khẩu vị của tôi, rất cao nha. Dáng người của An Sơ Hạ thôi... Hoàn toàn... Không thấy hứng thú điểm nào! Cậu ta ha ha cười: Trái lại cậu, phản ứng của cậu cực khác thường thôi. Chẳng lẽ, ở trong lòng cậu, địa vị của An Sơ Hạ đã quan trọng hơn người kia rồi hả?
Ngậm miệng! Hung hăng trừng mắt Tiêu Minh Lạc một cái, Hàn Thất Lục xoay người rời đi, đi tới vài bước lại đi vòng vèo trở về: Nếu An Sơ Hạ trong tuần này nhận lỗi với tôi, tôi liền... Liền tha thứ cho hai người các cậu. Nếu không... Tự gánh lấy hậu quả!
Nói xong anh xoay người rời đi, để lại một Tiêu Minh Lạc mặt cười gian cùng Lăng Hàn Vũ vẻ mặt phức tạp.