Cắn chặt môi dưới như hạ một quyết định cực kỳ quan trọng, ngẩng đầu lên, Lyla kiên định nhìn về phía An Sơ Hạ: Cho tôi mượn mười vạn, tôi sẽ rời khỏi thành phố A! Nhưng... Không lâu sau tôi nhất định sẽ quay trở về. Nhưng mà, lúc về tôi sẽ không gây sự với cô, tôi sẽ trả tiền lại cho cô.
An Sơ Hạ cười sằng sặc: Nói thật, tôi không hiểu cô tỏ vẻ chán ghét tôi làm gì. Rõ ràng muốn cùng tôi kết giao bạn bè, lại còn cứ mạnh miệng. Tôi biết, con người của tôi, sức hút rất phi thường, không chỉ có nhiều con trai thích, mà phái nữ cũng đặc biệt có cảm tình!...
Hoa chân múa tay vui sướng giải thích, Lyla khinh bỉ liếc cô một cái: Không rảnh nghe cô tự kỷ, tôi muốn tiền mặt. Còn nữa, giúp tôi tìm bệnh viện...
Nửa giờ sau, sau khi đem Lyla đưa đến bệnh viện, cô lúc này mới nhớ có hẹn gặp Manh Tiểu Nam. Bị chuyện của Lyla làm cho có chút mệt mỏi, nhưng nghĩ tới Manh Tiểu Nam, tâm tình lập tức lại sung sức: Hàn quản gia, ông đi về trước đi, con muốn đi World Trade Center gặp bạn.
Gặp bạn? Hàn quản gia cau mày nhịn không được hỏi lại: Với con trai?
Khóe miệng cô nhịn không được khẽ co giật: Ai nha! Là con gái mà! Quản gia, ông sao lại giống như mẹ của con vậy chứ? Rõ là... Ông không cần quản con đâu, con tự ngồi xe buýt tới World Trade Center.
Nếu cùng Manh Tiểu Nam đi dạo phố vẫn mang theo ông, không chừng con nhóc kia sẽ trêu cười cô mất! Nhưng Hàn quản gia cũng không biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ biết bảo vệ An Sơ Hạ là nhiệm vụ trọng yếu của ông.
Nghe An Sơ Hạ nói như vậy mày ông nhíu lại càng thêm sâu, đến nỗi như muốn dính lại một chỗ. Ngăn cản An Sơ Hạ, Hàn quản gia mang theo chút cầu xin nói: Thiếu phu nhân, cô không phải đang làm khó tôi sao? Nếu cô xảy ra chuyện gì, lão già này làm sao gánh nổi trách nhiệm? Cô vừa muốn thuyết phục ông, di động lại vang lên. Nhấn nút nghe, liền nghe thấy giọng Manh Tiểu Nam truyền đến: Lão Đại, đã đi chưa? Đã qua mười phút rồi mà cậu vẫn chưa tới!
Ai nha! Tớ đang có chút chuyện cần xử lý? Chờ tới mười phút, mười phút nữa tớ nhất định sẽ tới!
Cúp điện thoại di động, cô thở ra một hơi dài, thấy Hàn quản gia đứng ở một bên, tim cô lại thót lên. Do dự nghĩ, nếu hiện tại ngồi xe buýt đi, mười phút nữa chắc chắn sẽ đến không được.
Cắn răng một cái: Hàn quản gia, con muốn ông có thể đi theo nhưng cách xa con một chút được không, bạn của con không thích như thế... Nói xong, cô chỉ chỉ vào vệ sĩ phía sau.
Manh Tiểu Nam có thể cứ thế mà ngất đi hay không nhỉ? Đến lúc đó cô cũng không trả nổi tiền thuốc men nhiều như vậy!
Thấy An Sơ Hạ thỏa hiệp, Hàn quản gia vội vàng gật đầu nói: Thiếu phu nhân xin hãy yên tâm, bọn họ sẽ biến mất, đương nhiên vào lúc cần thiết cũng sẽ xuất hiện. Cô chỉ cần cho phép tôi đi theo là được.
Nghe Hàn quản gia nói như vậy, An Sơ Hạ gật gật đầu. Thực không hiểu nổi bọn họ, thế giới đang yên bình như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được sao?
Nhưng mà... lúc cần xuất hiện liền xuất hiện, khi không nên xuất hiện liền biến mất, rất giống cảnh sát nhà Lăng Hàn Vũ nha! Aiz...
Suy nghĩ đến Lăng Hàn vũ, cô mà bắt đầu đau lòng, chuyện tiền lương của cô, tuyệt đối không có hi vọng rồi... Cho nên cô hiện tại muốn đem hi vọng ký tên vào quyển tiểu thuyết kia, sau đó sẽ khoe với Manh Tiểu Nam mình là tiểu thuyết gia mới được., HA HA HA...Chắc chắn sẽ sùng bái cô muốn chết ~