Hàn Thất Lục nhíu chặt lông mày, bỗng nhiên toàn thân thư giãn, hai tay chậm rãi uốn lượn bên người An Sơ Hạ. Anh đem toàn thân mình đặt trên người cô, cằm chống đỡ ở xương quai xanh hơi thở nặng nề phà vào.
Anh... Làm sao vậy? Cô nhớ tới vừa nãy anh nằm ở trên giường kia vẻ mặt mệt mỏi, tâm lại không nhịn được mạnh mẽ nhéo một hồi. Cái cảm giác này....Là cái gì đây? Có phải là nói rõ với chính mình có tình cảm với anh sao? Không không không! Loại ý nghĩ này nhảy một cái ra đầu cô liền đem nó bóp chết rồi. Coi như là đàn ông của toàn thế giới đều chết hết, cô cũng sẽ không cùng vị này thiếu gia ác ma này sản sinh bất cứ cảm tình gì.
Cùng huống hồ, anh cùng Hướng Mạn Quỳ có tình cảm đẹp trong quá khứ, trong lòng anh, cũng chỉ là yêu thật lòng Hướng Mạn Quỳ. Coi như anh đã từng hai lần ra ý kiến muốn đi cùng với cô, vậy cũng chỉ là anh nhất thời hưng khởi. Ừm! Nhất định là như vậy!
Đừng nói chuyện, để tôi ngủ một hồi, tôi mệt mỏi quá.... Tiếng nói của anh mang theo ủ rũ dày đặc, vốn là muốn mạnh mẽ trả thù An Sơ Hạ cũng lập tức biến mất rồi. Anh ta hiện tại chỉ muốn ôm cô, ngủ một giấc. Nghe nói vậy, An Sơ Hạ ngược lại cũng nghe lời, giật giật thân thể rồi hoàn toàn yên tĩnh lại.
Lệch rồi phía dưới, nhìn vị đại thiếu gia ở trên người mình mang theo khuôn mặt mệt mỏi, cô bỗng nhiên thở dài: Hàn Thất Lục.
Ừ. Anh lại không có ngủ, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ' ừ ' một tiếng, xem như là đáp lại cô. Anh và cô, hiếm thấy ôn hoà nhã nhặng như vậy. Lại còn tư thế thân mật nằm cùng một chỗ.
Trầm mặc một lúc lâu, An Sơ Hạ cắn chặt lại môi dưới, lúng túng nói rằng: Một nơi nào đó, thay đổi vị trí được không? Chống đỡ tôi thật khó chịu.
Hàn Thất Lục biến sắc mặt, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn cô, rốt cục không nhịn được cười nhạo lên: An Sơ Hạ, tôi phát hiện cô đúng là... tiểu yêu tinh. Một bên thân, từ trên người cô hạ xuống, nghiêng thân thể nằm trên ghế sa lông, đưa tay vòng qua cô ôm vào trong ngực.
Yêu tinh? Nếu quả như là Yêu tinh là tốt rồi, cô có thể dùng yêu thuật đem mẹ biến trở về đây. Đáy mắt né qua một vệt dày đặc ưu thương, cho dù cả ngày cố ý mỉm cười, kỳ thực còn chưa phải hài lòng. Theo bản năng, cô hướng về lồng ngực Hàn Thất Lục nhích lại gần. Hai người cứ như vậy, ở trong yên tĩnh mỗi người một ý ngủ thiếp đi.
Sau mấy tiếng, An Sơ Hạ chậm rãi mở mắt ra, Hàn Thất Lục ngủ ngay lập tức đập vào tầm mắt của cô. Chau mày, từ trong túi tiền của anh ta lấy ra một cái điện thoại di động, xoay bấm một hồi, trên màn ảnh biểu hiện ra bảy giờ ba mươi hai phút.
Mẹ nó! Bọn họ lại cùng nhau ngủ gần như có bốn, năm tiếng! Đưa tay đẩy Hàn Thất Lục một cái, anh chầm chậm mở mắt ra, trong thanh âm đã không hề có một tia ủ rũ: Làm sao vậy?
Bảy giờ rưỡi, tôi đói chết rồi! Còn có, phiền anh buông tay ra được rồi? Tôi khắp toàn thân từ trên xuống dưới vừa chua xót vừa đau! Đều tại anh ngớ ngẩn, chúng ta có giường không ngủ, ngủ cái gì ghế sô pha? Phi phi phi! Ý của tôi là, anh ngủ thì ngủ được rồi, lôi kéo tôi ngủ làm gì? Có bệnh, anh tuyệt đối... Cô thấy Hàn Thất Lục sắc mặt càng ngày càng kém, cô nháy mắt mấy cái, lập tức đổi một vẻ mặt nũng nịu: Đại ca, chúng ta ăn cơm đi.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn An Sơ Hạ một chút, Hàn Thất Lục đứng dậy rời ghế sôpha. Cô cũng lập tức từ trên ghế sôpha bò lên, đưa tay ra mới liếc nhìn điện thoại di động của Hàn Thất Lục trong tay. Thừa dịp anh đi vào tolet cô dùng di động ghi hình, quay phim, chụp cho mình một tấm. Nhìn trên màn hình điện thoại di động này nghịch ngợm bức ảnh, cô kích động, đem bức ảnh đặt thành hình nền điện thoại di động.