Sau đó của anh ta rộng mở mui xe thể thao do một người lái đến, nhìn kỹ không khó phân biệt xe thể thao đã được rửa sạch qua, còn tản ra nhàn nhạt mùi xà phồng rửa xe.
Hai người ngồi phía sau, An Sơ Hạ nhìn Lăng Hàn Vũ trầm mặc không nói, liếc mắt một cái nói: Ông của anh có vẻ cực kỳ thích tôi rồi nha.
Chỉ là diễn trò. Lãnh đạm nói xong này bốn chữ, Lăng Hàn Vũ khởi động động cơ, xe lập tức rời khỏi cửa lớn Lăng gia. Đột nhiên gió tát gương mặt cô sinh đau, nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Hàn Vũ, không hiểu chuyện gì. Anh ta làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên tỏ ra rất tứ giận? Là vì cô nói lăng Lão Thái Gia thích cô sao? Nhất định là như vậy.
Rõ ràng địch thị chỉ thích nam sinh, chính vì ông nội lại thích cô là nữ sinh. Cho nên chuyện này đại khái là nguyên nhân Lăng Hàn Vũ rồi. Dùng lực gật đầu một cái, An Sơ Hạ lớn tiếng nói: Lăng Hàn Vũ, anh yên tâm đi! Tôi sẽ không gả cho anh, tôi cũng không có kỳ thị anh, thật đấy.
Tốc độ xe thong thả tiếp tục giảm xuống, chống lại An Sơ Hạ kia nét mặt tươi cười như hoa mặt, trong nháy mắt đó, anh lại có chút thất thần: Ông nội của ta nói với cô cái gì? Ông để cho ta đi tìm cái hòm thuốc nhất định là nghĩ muốn ta không nghe thấy, ta tìm hồi lâu cái hòm thuốc, tìm một hồi ta mới biết được của ông có dụng ý. Ra ngoài vài phút, ông nói với cô cái gì?
Nghịch ngợm lè lưỡi, cô vẫn như cũ cười đến vẻ mặt sáng lạn: Hảo tỷ muội, yên tâm đi! Ông nói ông ngày mai muốn đi Hàn gia cùng chú Hàn nói chuyện phiếm tới, bất quá ngươi không cần lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi. Ngươi cũng cần phải chính mình tin tưởng tương lai của mình nha..., chung quy tìm người có thể nguyện ý vứt bỏ bản thân mình, cùng anh phấn đấu vì tương lai hai người!
Anh lập tức một bộ ăn phải một đống phân thối tha biểu tình, tự nhiên cho rằng anh thật sự là Gay, An Sơ Hạ này kẻ ngu ngốc tới cùng là có bao nhiêu đần độn? Thật sự là chịu không nổi cô... Từ từ, cô vừa rồi nói... Cô nói ông nội của ta muốn đi Hàn gia? Trừng to mắt, hồ nghi nhìn An Sơ Hạ. Nói như vậy, Lão Thái gia thật sự chính là nhận định An Sơ Hạ là cháu dâu rồi. Như thế nào cho phải?
An Sơ Hạ gật đầu nói: Cho anh không cần lo lắng đâu! Đến lúc đó tôi nói muốn đi nhà anh dạy kèm cho anh, sau đó ông đến liền không có tôi, sẽ không nói rõ ràng được.
Anh ta lúc này mới nhớ tới còn có dạy kèm sáng nay, ánh mắt tối sầm lại, Lăng Hàn Vũ nói: Cô tạm thời vẫn lại là đừng tới nhà tôi đi.
Làm sao vậy? An Sơ Hạ quá sợ hãi: Ang hẳn không là... Không cần tôi nữa đi? Làm sao có thể? Chúng ta đều đang tốt mà. Này thay đổi cũng nhanh quá đi!
Cô nói ra mà nói, tựa hồ vĩnh viễn đều đã để cho người khác không lưu tâm hiểu lầm a. Nhướng mày lên, thản nhiên nói: Tôi là nói tạm thời bản thiếu gia không cần người dạy kèm. Yên tâm, dù cô không đến, tiền lương tôu cũng sẽ đưa cho cô. Một ngày một vạn?
Vừa nghe đến tiền bạc, An Sơ Hạ trừng to mắt: Một vạn? Trời...trời à! Một ngày một vạn? Có chỗ nào việc không cần làm là có thể lấy tiền lương?
Rất ít sao? Nhìn đến An Sơ Hạ phản ứng, Lăng Hàn Vũ nhướng mày, ngữ khí vẫn như cũ nhàn nhạt: Vậy mười vạn? Tôi cho rằng một ngày một vạn không tính thấp hơn.