Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Hàn Thất Lục, cô lại thấy được ẩn sau đó một tia đau lòng. Là đau lòng sao? Cô bị ảo giác à? Phủi phủi tay, cô tự mình từ mặt đất đứng lên: Ai bảo trận đấu của các anh kịch liệt như thế, vốn không muốn xem nhưng mà... Từ từ! Vừa rồi quả bóng kia, vẫn chưa vào rổ?
Cô đang nói dối, cô rất ít khi nói dối. Nhưng vì tự do, cũng chỉ có thể nói dối thôi. Quả nhiên rất hoảng hốt, vì trong ngực xuất hiện cảm giác áy náy, khiến cô rất khó chịu. Vừa rồi chỉ lo té xuống, không nhìn bóng.
Hàn Thất Lục căm hận lườm cô một cái: Tôi thua. Chấp nhận chịu thua, đây mới là nam tử hán, chẳng hề để ý, cầm lon Fanta của An Sơ Hạ, ngửa đầu uống xong hơn phân nửa, nhìn thoáng qua Tiêu Minh Lạc: An Sơ Hạ không cũng không phải đồ vật, không thể dùng làm vật đặt cược.
An Sơ Hạ sửng sốt, gào lớn: Uy uy! Hàn Thất Lục, lon Fanta là của tôi, tôi uống qua...
Hàn Thất Lục cũng không để ý đến cô, ngược lại ngửa đầu lại uống một ngụm. Cố ý, anh tuyệt đối là cố ý! Đúng là nếu anh vẫn kiên trì, như thế cô vẫn không thể đi làm thêm, không, phải đi làm thêm. Một bên túm lấy lon Fanta trong tay Hàn Thất Lục, một bình tĩnh nhìn thoáng qua Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc dáng vẻ nhàn nhã tự tại, hoàn toàn đã không còn khẩn trương như vừa rồi, lại khôi phục vẻ bất cần đời. Nghịch nghịch băng bịch mắt trong tay, Tiêu Minh Lạc khóe miệng nhếch lên: Thất Lục, biết tôi vì sao lấy cô ấy đặt cược không? Tôi chẳng qua là muốn nhìn một chút Hàn Thất Lục có phải động tâm với người con gái khác rồi.
Ngụ ý, là ám chỉ cô gái Hướng Mạn Quỳ kia. An Sơ Hạ rõ ràng nhận thấy được Hàn Thất Lục biểu tình biến hóa, từ không hề gợn sóng, đến sóng cao ầm ầm. Vừa muốn tức giận, lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà kiềm chế lại.
Cuối cùng, anh cũng chỉ là ngẩng đầu lên thâm sâu nhìn Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái: Tôi chịu thua, muốn thế nào liền làm thế ấy đi, tôi còn có việc, đi đây.
Cắn chặt môi dưới, nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục, lòng cô không hiểu sao mà đau đớn một phen. Nhưng cũng chỉ như một cái chớp mắt, khiến cô tưởng rằng đó ảo giác. Cô không có đuổi theo, mà là xoay người nhìn về phía Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ: Các anh, vẫn không tính nói cho tôi biết Hướng Mạn Quỳ là ai?
Đem truyện tranh đóng lại, Lăng Hàn Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, anh ta cũng là dáng vẻ phân vân không biết có nên nói hay không. Đơn giản, anh ấy đem truyện tranh quăng trên mặt đất, hai tay chống đỡ thân thể nhanh nhẹn đứng lên.
Nói cho cô ấy đi, Minh Lạc. Nếu không, cô ấy vẫn tiếp tục hỏi, nếu có lúc cô ấy chạy đến trước mặt Thất Lục hỏi, vậy thì nguy rồi. Khẽ thở dài, Lăng Hàn Vũ đi đến một góc mà chợp mắt, cực kỳ không muốn nghe đến chuyện Hướng Mạn Quỳ.
Mấp máy môi, Tiêu Minh Lạc không nề hà nói: Cấm kỵ sở dĩ là cấm kỵ, đó là bởi vì có người muốn tận lực quên đi hoặc là chôn dấu mọi thứ về người đó. Mà Hướng Mạn Quỳ cấm kỵ này, là Thất Lục nói qua, vô luận là ai, cũng không được nhắc tới chuyện Hướng Mạn Quỳ, thậm chí là tên cũng không được.
An Sơ Hạ tiến lên vài bước, đối mặt với Tiêu Minh Lạc thản nhiên nói: Cái tên này, là Chú Hàn nói với tôi. Lúc ấy, vẻ mặt của ông cực kỳ lạ, tôi liền nổi lên lòng nghi ngờ. Cho nên mới tới hỏi các anh, kết quả các anh cũng không muốn nhắc tới, cho nên tôi càng muốn biết.