Tôi đâu có xem truyện tranh thiếu nữ?! Đúng là tên ăn nói bậy bạ?!!! Lăng Hàn Vũ cực kì bất mãn, giơ cao quả đấm đánh qua, Tiêu Minh Lạc lập tức nghiêng đầu, túm lấy cú đấm của một cách nhẹ nhàng. Trong đầu thong thả đếm: ba, hai...
Ngay khi Lăng Hàn vũ lại vươn tay, kém chút nữa đánh trúng Tiêu Minh Lạc, bỗng nhiên cậu đứng yên như tượng gỗ.
Một. đúng lúc đếm ngược từ 3 đến 1 xong, Tiêu Minh Lạc vỗ tay 1 tiếng, Lăng Hàn vũ mở to hai mắt, xoay đầu hướng An Sơ Hạ, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện con ngươi của cậu co rút một lúc lâu mới bình thường trở lại.
Cái gì? Làm công?!!! âm thanh vang vọng như sấm khắp sân thể dục. An Sơ Hạ yêu cầu làm thêm? Thiên a, quả nhiên Ngày Tận Thế năm 2012 tới rồi phải không? Nếu không làm sao có thể... Làm sao có thể?!!!
Lắc lắc đầu, Tiêu Minh Lạc chỉ Lăng Hàn vũ bất đắc dĩ nói: Thật có lỗi, làm cô giật mình rồi. Thật ra cũng không cần quá kinh ngạc, vì tên ngu ngốc này... Trời sinh phản ứng chậm chạp.
Cô không tự chủ được giật giật khóe miệng. Phản ứng chậm thì cũng không thể là chậm chạp đến mức này nha... Lắc đầu, hiện tại không phải lúc khinh bỉ phản ứng chậm chạp của người khác. Vừa ngẩng đầu, cô cười thật vô hại: Thế thì, hai vị công tử cực kỳ anh tuấn tiêu sái, ai có thể giúp đỡ tiểu nữ đây? Giới thiệu cho tôi một công việc bán thời gian, có thể làm việc vào cuối tuần...
Dù sao thì cô không ngốc, sẽ không lại dùng mấy từ như 'Hai vị đẹp trai nhất soái nhất' các loại. Vì thế đổi sang 'Cực kỳ anh tuấn tiêu sái'.
Lăng Hàn vũ nheo mắt, vẫn là có chút không tin nổi: Bạn học Sơ Hạ, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư, cô muốn đùa giỡn với chúng tôi thì cũng phải chọn ngày nào tốt một chút!
Mà Tiêu Minh Lạc cũng đồng ý, gật đầu nói: Không ai tin con dâu tương lai cuả Hàn gia muốn ra ngoài tìm việc làm. Nếu đây là nói đùa thì tốt, nếu không phải nói đùa, cũng hi vọng cô coi nó là một trò đùa. Lăng Hàn vũ gật mạnh đầu.
Khẽ cắn môi, cô quật cường nói: Các cậu nhất định cũng biết, thân phận hôn thê của Hàn Thất Lục chỉ là tạm thời. Đừng có nói chuyện đó mãi. Nếu không muốn giúp, vậy các cậu nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng từ chối tôi? Tôi ghét nhất bị như vậy...
Ghét nhất bị như vậy? Lăng Hàn vũ tim không tự giác đập chậm nửa nhịp.
Tôi cũng chưa nói là từ chối cô, trong nhà tôi vừa lúc thiếu một nữ giúp việc, nhưng mà, sống cực kỳ vất vả. Phải dọn dẹp quét tước cả 1 tòa nhà, một mình cô, có thể làm được sao? Tiêu Minh Lạc khoanh tay trước ngực: Nếu muốn làm, chuyện tiền lương, cô tự quyết định đi.
Lại có BOSS khác nói 'Tiền lương cứ để cho công nhân tới định', những người này hoặc là đần độn, hoặc là bị điên rồi. Vẫn đứng ở một bên, Tiêu Minh Lạc lúc này khóe miệng mạc danh kỳ diệu nhếch lên. Tựa như phát hiện ra chuyện gì đó thật thú vị
Lăng Hàn Vũ cùng, An Sơ Hạ? Chuyện này nhất định là vô cùng thú vị, hay lắm, vậy xem như hắn là 1 khán giả trung thực, lúc không có việc gì thì thuận tiện hắt vài loại dầu cho vui. (đổ dầu vô lửa =))))
Đúng vậy, nữ giúp việc lần trước vì muốn dọn dẹp căn nhà lớn như vậy nên mệt đến sức cùng lực kiệt, đến tận bây giờ còn chưa tỉnh lại. Tiêu Minh Lạc đăm chiêu nhìn An Sơ Hạ: Bạn học Sơ Hạ, cô thật sự làm được sao? Không được thì không cần cố quá, cố quá sẽ thành quá cố đấy.