Ngực lại có chút cảm giác âm ỷ đau đớn, An Sơ Hạ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi sáng nói: Theo lí thuyết mà nói, bây giờ tôi là em gái của anh ấy. Ông không cần băn khoăn cái gì, cứ việc nói rõ ràng.
Viện trưởng lúc này mới gật gật đầu, hạ giọng nói: Hướng Mạn Quỳ lúc đấy đang mang thai, không biết phải giải quyết như thế nào. Cô ấy không cho tôi nói với Hàn thiếu gia nói, nên tôi vẫn không dám nói. Nhưng thực trong lòng tôi có chút khó chịu.
Mang thai?! Cô shock, mở to hai mắt, phải hơn một phút sau mới lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cô lắc đầu: Thật xin lỗi, tôi mới ở Hàn gia không được bao lâu, việc này tôi thật sự không rõ ràng lắm. Nhưng nếu là cô ta không cho nói ra, hẳn là phải có nỗi khổ riêng? Hay cô ta cũng chỉ là hi vọng ông có thể đem chuyện này giấu đi.
Viện trưởng lắc đầu, sau đó lại lầm bầm lầu bầu: Thật sự là không biết những người trẻ tuổi bây giờ nghĩ cái gì, một sinh mệnh làm sao có thể nói giấu diếm liền giấu diếm. Thôi thôi, tùy các anh các chị...
Trùng hợp phòng viện trưởng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người hiểu trong lòng mà không nói mà, cùng trầm mặc.
Trước tiên hãy thuốc bôi lên đi. Vừa rồi Minh Lạc gọi điện thoại cho tôi, nói đã đến nơi. Đem thuốc bôi đặt lên bàn, anh tự mình đi đến bình nước lấy ly nước ấm, lấy viên thuốc trong hộp trút ra, chỉ thiếu chút nữa là ép cô uống. Từ lòng bàn tay ấm áp của anh tiếp nhận viên thuốc, sau đó ngửa đầu nuốt vào. Lại tiếp nhận trong tay anh ly nước ấm, đem viên thuốc hoàn toàn nuốt xuống rồi.
Hàn Thất Lục lấy ra bông băng từ trong túi ni lông, bôi ra chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, một bàn tay nâng đầu của cô, một cánh tay kia nhẹ nhàng tại trên bờ môi của cô tô lên thuốc mỡ trong suốt. Lành lạnh, cực kỳ thoải mái. Đúng là trong lòng cô không biết vì cái gì cảm thấy rất tốt mà hưởng thụ. Tôi còn phải đi họp, hai người thoa thuốc xong, khi đi ra làm phiền đóng cửa giúp tôi. Hàn thiếu gia, xin phép tôi đi ra ngoài trước rồi.
Được, phiền toái ông rồi viện trưởng. Hai người tương hỗ gật đầu một cái, viện trưởng liền ròi đi khỏi văn phòng.
Cái kia Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục có quan hệ gì? Quay đầu đi, cô cầm lấy bông băng trong tay Hàn Thất Lục nói: Để tôi tự làm được rồi.
Lúc này vẫn có thể ngang bướng? Hàn Thất Lục không để ý đến cô, trái lại tự ý giúp cô thoa lên thuốc mỡ. Tâm tình của cô càng lúc càng không xong, chờ anh thoa thuốc xong, An Sơ Hạ đứng lên không thèm liếc mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái. Anh ngược lại là kéo tay vòng qua cô, để sát vào cánh môi của cô ái muội địa nói: Sao vậy? Cảm động sao?
Cảm động? Không tự giác khinh thường liếc anh một cái, có thể nào anh tốt với cô như vậy, tất cả đều là bởi vì cô gái tên Hướng Mạn Quỳ kia cũng từng cũng bị dị ứng với hản sản như cô sao? Giật nhẹ khóe miệng, cô im lặng không nói nửa câu về chuyện Hướng Mạn Quỳ.
Không biết vì cái gì, cô liền nghĩ không muốn nhắc tới. Bây giờ trong đầu xẹt qua tất cả đều là những câu nói của viện trưởng nói về chuyện của Hướng Mạn Quỳ. Nhíu nhíu mày, cô thấp giọng nói: Tiêu Minh Lạc...bọn họ chắc là chờ đến sốt ruột rồi, chúng ta đi thôi. Nói xong cô đẩy Hàn Thất Lục ra một bên, sau đó không đợi anh liền đi ra ngoài, đến khi ngồi trên xe, cô mới hít sâu một hơi. Ở trong lòng mắng chính mình rốt cuộc là đang bị làm sao? Bất kể cô ta là Hướng Mạn Quỳ hay là cái thứ chết tiệt gì khác thì cũng đâu liên quan tới cô!
Đúng! Không mắc mớ gì tới cô hết!
Hàn Thất Lục vào lúc này mới ngồi trên xe, trong tay mang theo một túi thuốc đặt ở bên cạnh. Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của An Sơ Hạ, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: Cô làm sao vậy? Đột nhiên sắc mặt nhìn rất tệ. Có chỗ nào không thoải mái sao?