Ngồi thẳng người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang muốn lướt qua, đột nhiên nghe thấy Hàn Thất Lục thình lình nói một câu: Cô muốn buông tha hắn sao? Không đợi An Sơ Hạ trả lời, anh lại nói tiếp: Tôi đã gọi điện thoại đến công ty, bảo bọn họ lập tức đuổi việc hắn.
A? An Sơ Hạ kinh ngạc kêu lên, sau đó lắc đầu: Nếu anh phải làm Thương Trụ Vương Khả, tôi cũng không nên là Tô Đát Kỷ! Sau khi nói xong cô lại vẫn hoàn toàn không biết lời mình vừa nói ra đã chọc nhầm đến ai đó... Mãi đến khi phát hiện ra thì Hàn Thất Lục đã dừng xe lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại liền dùng tay che trước ngực như muốn bảo vệ lấy mình mà lớn tiếng: Anh muốn làm gì? Cô chắc không biết rằng bộ dạng hiện tại của cô bây giờ giống như con gái nhà lành sắp bị cưỡng hiếp đâu nhỉ.
Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt, sau đó bật cười: Xuống xe, đi ăn cơm trưa. Nói xong không nhìn lại cô lấy một cái, chính mình mở cửa xe đi ra ngoài. Lúc chân của anh sắp bước ra cửa xe, An Sơ Hạ túm chặt lấy góc áo của anh. Sức lực rất nhỏ, lại khiến cho Hàn Thất Lục dừng lại động tác, khó hiểu xoay người nhìn cô.
Làm sao vậy? Lại vẫn làm sao vậy? Anh vừa rồi tươi cười, hiện tại là đang khinh bỉ cô sao? Chán ghét?! Vô duyên vô cớ ngực của cô liền xông lên một trận hoả nhiệt. Từ từ... Vì Hàn Thất Lục không có muốn chuyện XXX với cô nên cô mới tức giận sao?!
Không không không, cô mới không có tức giận. Chỉ là đơn thuần là cảm thấy được bị vũ nhục thôi. Vừa ngửa đầu, trong mâu quang trong suốt loé lên một tia sáng nhỏ: Tôi muốn nói, buổi sáng vừa ăn phần thức ăn bữa sáng của cả hai người, hiện tại bao tử lại vẫn rất đầy, không muốn ăn.
Nói vừa xong, Hàn Thất Lục nhàn nhạt nhìn cô một cái, không biết anh suy nghĩ cái gì, một giây sau anh khom lưng xuống xe. Ầm một tiếng đóng cửa xe lại.
Ăn đi ăn đi, no chết tên xấu xa nhà anh! Tên này đúng là khiến cho người ta không thể yêu thương nổi mà, nói không ăn anh ta liền đều không khách khí mà đi ăn một mình sao? Anh người, quả thực liền không phải người thôi! Yên ta không phải là người, thật sự không phải là người. Cô ở trong lòng mắng Hàn Thất Lục một hồi, phía sau đột nhiên có một cỗ lực đạo kéo cô ra khỏi xe.
Tên xấu xa?! Ngẩng đầu, cư nhiên là Hàn Thất Lục xấu xa đem cô túm xuống xe, như thế nào? Không đi ăn cơm cùng anh thì anh ăn không ngon hat? Trừng mắt với cô làm gì, anh cho rằng hắn ánh mắt anh đáng sợ lắm lắm à?!
An Sơ Hạ hào không úy kỵ đón nhận ánh mắt âm trầm của anh, ngay sau đó ánh mắt của Hàn Thất Lục lại đột nhiên trở nên ôn nhu nói: Đi ăn cơm thôi. Thật sự là cô bị sự ôn nhu này của anh câu dẫn, bị anh một đường kéo vào nhà hàng ăn.
Đây là một toà nhà cao
Phong cách kiểu Trung Quốc kết hợp với kiểu dáng Âu Tây nhưng được lược bỏ bớt những chi tiết rườm rà, có chút tuỳ hứng. Chỉ là ở trong này có quá nhiều người, mà luac cô cùng Hàn Thất Lục vào cơ hồ ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người bọn họ. Bàn tay lôi kéo cổ tay cô của Hàn Thất Lục có chút thả lỏng, chỉ vào một cái bàn trống gần cửa sổ, hỏi: Chúng ta ngồi ở đó được không?
Cô biết là anh chỉ hỏi cho có lệ thôi, nên cũng không dám không gật đầu. Nhà ăn lập tức trở nên an tĩnh dị thường. Tổng quản lý nhà ăn mỉm cười cất cao giọng nói: Thất Lục thiếu gia, lâu lắm mới thấy cậu tới.
Cô đây là biểu hiện của người không giận dỗi sao? Hàn Thất Lục không chút nể nặt tổng quản lý, kéo cô ngồi xuống trước bàn ăn.
Tổng quản lý trên trán lưu lại một nhỏ giọt mồ hôi lạnh: Oa? Vị tiểu thư này là...?