Con gái? Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói: Có đứa con gái nào như cô ta không?
Nhưng như thế nào cũng không thể...
Từ từ, Minh Lạc! Lăng Hàn Vũ vuốt cằm thong thả đi đến phía trước Hàn Thất Lục, hết nhìn Hàn Thất Lục lại nhìn An Sơ Hạ, hồi lâu mới mở miệng nói: Theo như suy luận logic bình thường, An Sơ Hạ hiện tại đã mất mạng mới phải.
Hắn rốt cuộc đang nói cái gì a? An Sơ Hạ không hiểu nổi, cô thầm nghĩ mình mau tránh xa nơi này, không bao giờ... muốn nhìn thấy bản mặt chán ghét kia của Hàn Thất Lục nữa!
Tiêu sư huynh, xin anh buông ra được không? Tôi phải quay về lớp học. Tay cô vẫn bị Tiêu Minh Lạc giữ chặt.
Không đợi An Sơ Hạ trả lời, Hàn Thất Lục bước lên vài bước cản đường cô: Đánh người xong liền muốn đi sao? Có phải mẹ cô không dạy cô thế nào là lễ phép sao?
Cô nhếch khóe miệng cười cười, ngẩng đầu nghiêm túc nói: Thất Lục thiếu gia, chờ lúc anh học được lễ phép là gì đi đã, rồi sau đó mới đến hỏi tôi mẹ tôi có dạy tôi lễ phép là gì đi!
Chết tiệt! Cô gái này chẳng lẽ không biết sợ là gì?
Hắn dừng lại, nhưng rốt cục nhịn không được vươn tay chế trụ cằm An Sơ Hạ, gằn từng tiếng nói với cô: Xin lỗi về những hành động và lời nói vừa rồi của cô!
Đây là hắn đang cho cô cơ hội chịu thua, cũng là cơ hội cuối cùng.
Ai biết được rằng cô vẫn ngang ngược nhìn ánh mắt của hắn, không hề sợ hãi nói: Tôi không nói gì sai, tại sao phải xin lỗi?
Được lắm... An Sơ Hạ, cô sẽ phải trả giá đắt. Nhất định! Hàn Thất Lục bỏ An Sơ Hạ ra, thanh âm u ám giống như đang nguyền rủa ai đó, làm cho người ta không rét mà run.
An Sơ Hạ cắn chặt răng, vòng qua Hàn Thất Lục đi ra khỏi phòng âm nhạc. Cô thật không ngờ, bắt đầu giấc mơ đi học tại Tư Đế Lan lại tồi tệ đến vậy. Một buổi sáng chưa từng có! Cô cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Những ngày tháng sau này, phải làm sao bây giờ? Cô mơ màng nhìn lên bầu trời mùa hè, bầu trời vẫn xanh thẳm không có chút tạp chất. Mẹ à, mẹ đang phù hộ cho con sao?
Trong phòng âm nhạc, không khí thật lạnh lẽo. Rõ ràng trời cũng đã vào hè, không biết tại sao Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Hàn Vũ, cậu vừa rồi tại sao lai nói An Sơ Hạ muốn mất mạng? Những lời này ý tứ tôi nghe không hiểu. Tiêu Minh Lạc là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc này. Nên biết rằng, hắn là người không thích yên lặng.
Nghe Tiêu Minh Lạc hỏi, Lăng Hàn Vũ đập đầu nhăn mặt nói: Mới vừa rồi bị cắt ngang, cậu không nói tôi cũng quên mất... Cái kia, theo phong cách của Thất Lục, cô gái kia đánh hắn nhiều như vậy còn tát hắn, đã sớm bị hắn xé nát vứt cho chó ăn. Làm sao có thể còn sống... A! Cái kia... An Sơ Hạ không phải là ma đi?
Ma cái đầu cậu! Tiêu Minh Lạc ném cho hắn một ánh mắt 'cậu thật hết thuốc chữa'.
Chẳng lẽ cậu không thấy tôi phân tích rất chính xác sao? Cậu nghĩ lại xem lần trước có một nữ sinh, không phải là không cẩn thận làm dơ giày hắn sao? Người ta là không cẩn thận làm dơ, kết quả là hắn liền trực tiếp đem nữ sinh đó ném từ lầu ba ném xuống. Nữ sinh kia cho đến bây giờ vẫn đang còn nằm trong bệnh viện đi?
Tiêu Minh Lạc suy nghĩ rồi nhìn Hàn Thất Lục gật đầu: Đừng nói nữa, cậu phân tích nghe cũng có lý!