Nghi ngờ nháy mắt vài cái, An Sơ Hạ đột nhiên hiểu ra. Nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục dáng vẻ thành khẩn, cô nhún nhún vai đi tới vỗ vai Hàn Thất Lục nói: Ai, thật ra thì tôi cũng không trách anh.
Hử? Hàn Thất lục không hiểu nhìn về phía cô: Trách tôi cái gì? Hắn chỉ là trước kia đối với An Sơ Hạ là nói những lời quá đáng, đặc biệt là đối với mẹ An Sơ Hạ, hoặc cứ cho là anh hiểu lầm cô. Hàn Thất Lục cho rằng mẹ của An Sơ Hạ biết mình sẽ sớm chết nên mới thừa cơ cứu cha mình, lúc đó An Sơ Hạ sẽ được đưa đến Hàn gia.
Thì ra là vừa bắt đầu anh đã sai rồi. Nhưng An Sơ Hạ là có ý gì đây? Cô thật không có trách Hàn Thất Lục sao? Rõ ràng lần đó còn tức giận tới nỗi cho anh một bạt tai.
Mà sao tư dưng lại ngu ngốc như vậy? Rõ ràng tự mình biết sai rồi còn hỏi cô là mình sai ở chỗ nào, đây không phải là để cô cho anh một cái tát sao? Bất quá nếu Hàn Thất Lục yêu cầu như vậy,cô còn khách khí làm gì đúng không?
Ngửa đầu một cái, cô giống như kẻ tham tiền nheo mắt lại hỏi: Anh nói xem, anh thuê căn nhà này bao nhiêu tiền? Tờ chi phiếu kia rốt cuộc anh viết bao nhiêu số? Cô tức giận chính là cái này, nhìn người chủ cho thuê nhà kia kinh ngạc dáng vẻ cô thật muốn xông tới đoạt lại tờ chi phiếu. Nhưng Hàn Thất Lục lại lôi cô rời đi
Mười vạn hoặc là một trăm vạn gì đó, tôi quên rồi. Hắn dáng vẻ vô tội hỏi cô: Sao vậy?
Sao vậy? Anh nói sao vậy là sao?! An Sơ Hạ hai tay chống nạnh: Anh nhiều tiền như vậy sao không cho tôi đi? Mười vạn hay một trăm vạn cũng không phân biệt được, anh nghĩ tiền là cỏ rác đấy à?
Lúc này vẻ mặt Hàn Thất Lục cũng không biết là nên cười hay nhạo báng, chẳng qua là khóe miệng nhẹ nhấc lên, vậy mà ánh mắt mở thật to: Cô có ý gì? Hàn Thất Lục thực không hiểu ý của An Sơ Hạ, ý của cô là cảm thấy anh sẽ tiêu xài phung phí, cũng có thể nghĩ là... Đau lòng vì tiền của hắn?
Bất kể dù rằng trước đây hay sau này, cũng là vì tốt cho anh chăng?
Ý tôi là, anh cũng có thể đưa cho tôi! Tốt lắm, hiện tại bây giờ đã thành thật. An Sơ Hạ cau mày, chân mày hoàn toàn có thể gắp chết một con ruồi!
Sửng sốt một chút, Hàn Thất Lục cười to: Yên tâm đi, tiền kia sẽ không để cho cô lấy không, đó là phí an táng cho cô. Lời này anh ta vốn là cũng không muốn nói cho An Sơ Hạ nghe, nhưng đến bây giờ anh ta cũng không cần phải gạt nữa. Nếu như ngăn cản, e rằng anh sẽ còn làm như vậy.
Ngơ ngác nhìn Hàn Thất Lục một cái, An Sơ Hạ cư nhiên nhếch môi mỉm cười: Cảm ơn anh!
Con ngươi của Hàn Thất Lục giãn ra, trên mặt thoáng qua một nét mất tự nhiên, An Sơ Hạ không phải là lần đầu tiên nói với anh ta lời cám ơn, nhưng là mỗi lần nói đều khiến cho ngực của Hàn Thất Lục như xuất hiện một loại cảm giác bất thường. Hơi quay đầu che giấu cảm xúc, Hàn Thất Lục thấp giọng hỏi: Làm sao cũng không liên quan tới cô. Tôi chỉ là thấy cô quá hiền lành mà thôi.
Lời này có chút châm chọc ý vị, lời vừa ra khỏi Hàn Thất Lục liền liền hối hận. Mỗi lần đều như vậy, rõ ràng không muốn nói như vậy...
Mấp máy môi, Hàn Thất Lục muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Lời đã nói ra khỏi miệng, không lẽ bây giờ lại định thu về.
Ừ. An Sơ Hạ gật đầu: Tôi đúng rất hiền lành, nhưng người hiền lành sẽ luôn bị bắt nạt. Thực tế tôi biết, dù cho muốn lương thiện, cũng không thể lương thiện quá mức. Tôi không phải là Đường Tăng, bên cạnh tôi không có Tôn Ngộ Không bảo vệ, Quan Âm Bồ Tát cũng cho tới bây giờ cũng không tồn tại, mà ông trời thì càng không tồn tại.