Nhìn bóng lưng An Sơ Hạ có vẻ có chút gấp gáp, trong mắt Hàn Thất Lục hiện lên tia cười. Ở phía sau con đường này phần lớn là rất an tĩnh, thỉnh thoảng vội vội vàng vàng có mấy người đi bộ ngang qua. Thấy Hàn Thất Lục đẹp trai như vậy, tất cả đều không nhịn được mà phải ngoái đầu nhìn vài lần, nghĩ thầm ở đâu ra thiếu niên đẹp tựa thiên sứ như vậy.
Mà Hàn Thất Lục đối với những ánh mắt này anh đều không quan tâm, cũng không cảm thấy kì lạ, bởi vì tất cả dường như đều đã thành thói quen, coi như không xảy ra chuyện gì mà chỉ loanh quanh ở nơi An Sơ Hạ căn dặn. Căn nhà chỉ có ba tầng, anh vẫn im lặng, loại nhà tạm bợ như thế này có thể có người ở sao? Thế nhưng anh sợ đả kích An Sơ Hạ, vẫn kìm nén chưa nói.
Chủ cho thuê cái phòng kia tính tình không được tốt, anh vẫn lại là đừng đi.
Khuôn mặt An Sơ Hạ đột nhiên ở hiện lên trong đầu anh, trên mặt anh như có như không nở nụ cười châm biếm rồi nhanh chóng biến mất, bước chân vừa nhấc, anh đi đến bên cạnh An Sơ Hạ vừa rời khỏi.
Tính tình không tốt sao? Ừ thì cứ cho là vậy.
Nhưng trái lại, anh muốn kiến thức có kiến thức, ai còn dám la lói om sòi muốn đối đầu với An Sơ Hạ.
Bên cạnh trên đường phố người đi đường rõ ràng không phải không có, thế nhưng khoảng thời gian này cũng tương đối vắng vẻ. An Sơ Hạ lo lắng Hàn Thất Lục đi lạc liền một mạch chạy tới. Chạy đến giữa đường, cửa hàng hoa quả đang trong vụ mùa, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp đang cầm bình phun nước tưới nước cho quả.
Người phụ nữ này đã từng rất ghét cô, bởi vì mẹ cô mang theo cô tới đây sống, cho nên người phụ nữ này thường ở sau lưng khua môi múa mép, nói những lời vô cùng khó nghe. Thế nhưng mẹ vẫn nói cô chớ để ở trong lòng, những lời đồn đại không có căn cứ kia, không cần quan tâm thì sẽ không tức giận.
Bà chủ nhà. Cô khẽ cắn môi, lộ ra một nụ cười sáng lạn đi ra phía trước.Người phụ nữ trung niên cho thuê nhà bị gọi, dừng động tác trong tay lại, không nhịn được mà nhăn mày lại, giương mắt nhìn cô, trên ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: Sao lại là cô?
An Sơ Hạ cười cười: Tôi tới lấy chìa khóa phòng tôi, thím hẳn là còn giữ một chiếc? Nụ cười của cô có chút cứng ngắc, cô phát hiện mình đối với người phụ nữ này không lộ ra nụ cười chân thật.
Người phụ nữ trung niên liếc mắt trên dưới quan sát cô, móng tay được sơn màu đỏ cầm lấy một quả táo cắn một miếng, giọng nói châm chọc: Thế nào? Không phải là được kẻ có tiền mang đi chăm sác sao? Hiện tại là vì không có giáo dục mà bị đuổi ra ngoài rồi à?
Vốn dĩ người phụ nữ trung niên ấy sau nói xong mấy câu đó, tay của cô không khỏi nắm chặt thành quyền, nhưng mà trên mặt cô còn lộ vẻ cứng ngắc mỉm cười: Tôi tới lấy chìa khóa.
Đối với người phụ nữ trung niên này, cô không khẳng định cũng không phủ định, chỉ là chuyên tâm muốn biết chìa khóa phòng ở đâu.
Người phụ nữ kia trong miệng chứa đầy táo hừ một tiếng, nhổ táo trên mặt đất, tay chống nạnh, tay còn lại chỉ vào An Sơ Hạ nói: Con bé mất mẹ này, cô nói chuyện với người lớn như thế à! Tôi không biết loại người như cô làm sao có thể được người có tiền nuôi nấng! chìa khóa? Ngày hôm nay, tôi sẽ không đưa cho cô! Cô cứ ngủ ngoài đường đi!
Người phụ nữ trung niên thật sự có chút rất không để ý, thời gian nộp ba năm tiền thuế còn chưa tới lại có thể ngang nhiên không đưa chìa khóa cho cô, bất luận là bắt đầu từ đạo nghĩa hay từ pháp luật mà nói đều không đúng.
An Sơ Hạ cắn chặt răng, xém tí nữa xông lên đánh nhau với người phụ nữ này. Thế nhưng,cô không có khả năng làm như vậy...
Bà chủ nhà, nhờ thím đưa chìa khóa cho tôi đi, tôi có khách...
Khách? Còn chưa chờ An Sơ Hạ nói xong, người phụ nữ lập tức cười lạnh chen vào miệng cô nói: Hoá ra là đi bán thân, chả trách là ăn mặc như thế