Hay thật, phản ứng có phần chậm chạp. Sau này cứ thế mà tiếp tục phát huy. Thời điểm An Sơ Hạ vẫn đang ngẩn người nhìn Dì Hàn, Hàn Thất Lục đã xong rồi, thõa mãn chậc lưỡi một cái bỏ An Sơ Hạ lại rồi quay đi.
Tiểu Sơ Hạ!! Khương Viên Viên ném điện thoại của bà cho Hàn quản gia đang ở bên cạnh, sau đó chạy nhanh tới Tiểu Sơ Hạ, đây là lần đầu tiên hôn môi sao? Đây là nụ hôn đầu của con sao? Oa.... mẹ thật sự là kích động quá, vốn muốn đến xem bộ dạng của Phách Thiên, không ngờ lại bắt gặp ngay cảnh các con hôn môi. Ahaha...
Một người mẹ nào đó cười lớn, An Sơ Hạ lấy từ trong người ra một cái khăn lau mồ hôi trên trán nói: Dì, con xin phép về phòng trước...
Nghe thấy An Sơ Hạ nói như vậy, Khương Viên Viên liền vội vàng kéo cô lại, hỏi:
Con nói cho mẹ nghe trước đi! Cảm giác như thế nào?
Con...Con... con không có cảm giác! Được rồi, như vậy sẽ làm cho Dì buồn lòng, cũng là không lễ phép, cô nói: Có! An Sơ Hạ giật nhẹ khóe miệng xinh đẹp ngọt ngào cười trừ nói: Vừa rồi Thất Lục bảo con tới phòng anh ấy, Nếu chậm mà nói... con liền chết không có chỗ chôn rồi.
Cô lại nói dối rồi! Từ sau khi đến Hàn gia cô đã làm vài chuyện táng tận lương tâm rồi. Tuy tính tới hiện tại cũng không nhiều. Ngoài việc từng tát người... thì cũng không có gì khác. Trước kia cô cũng thường xuyên đánh người. Nhưng đều là đả thương người khác, bởi vì đều là đối phương kiếm chuyện trước. Tát vào mặt loại sự tình này thì chưa làm qua, đúng là hiện tại... Cô nợ Hàn Thất Lục nhiều thứ, Mạc Hân Vi một thứ. Không biết kế tiếp sẽ là ai...
Phi phi phi! Như thế nào có thể có loại suy nghĩ này? An Sơ Hạ trong lòng tự châm chọc chính mình vài câu Kìa mau đi đi! Thất thần làm gì? Con gái muốn theo đuổi con trai phải biết nghe, ngoan ngoãn theo lời mới được yêu thương nhiều. Khương viên viên tự cho là hiểu lắm vỗ vỗ vai cô
Điều này làm cho cô có dũng khí hơn để cảm ơn. Cô khẩn trương xoay người liền hướng đến Hàn Thất Lục vừa đi. Bất quá... Khương Viên Viên vừa rồi có phải hay không nói với cô Con gái muốn theo đuổi con trai... ? Nhưng Khương Viên Viên có thấy chính mình chưa từng ngoan ngoãn nghe lời với Hàn Lục Hải.
Mọi người có thấy thiếu gia đâu không? Vỗ ngực thở há hốc, Cô kéo cửa sổ hướng người hầu hỏi.
Hình như là chở về phòng ngủ một giấc, nói là đêm qua ngủ không ngon. Nữ giúp việc vừa thấy là An Sơ Hạ, vội vả trả lời. Tại trong mắt bọn họ An Sơ Hạ đã là Cô chủ nhỏ tương lai của Hàn gia rồi
Hàn quản gia, mau lấy ảnh chụp hai đứa đang hôn nhau rồi đem đi phóng to treo ở chính giữa đại sảnh ông thấy như thế nào? Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Khương Viên Viên thanh âm ấy làm cho An Sơ Hạ toát ra một trận mồ hôi lạnh. Ngay sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.
Định lấy ảnh chụp bọn họ hôn treo ở đại sảnh? Vậy không bằng giết cô cho rồi! Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ muốn hay không muốn. Cô thiệt tình không muốn, lại nghe thấy Khương Viên Viên lại hỏi cô: Hôn môi cảm giác như thế nào?
Lo lắng chạy về phòng của mình Khương Viên Viên sẽ đi lên tìm, nghĩ lại tốt nhất đi tìm Hàn Thất Lục thôi. Đợi cho Khương Viên Viên quên việc này rồi tính.
Mở cửa phòng nhanh chóng chạy vào rồi đóng cửa lại. Nghe đến bên trong phòng không có âm thanh. Cô tưởng rằng Hàn Thất Lục đã thật sự ngủ thiếp đi. Kết quả xoay người liền thấy, Hàn Thất Lục đang ngồi ở trước máy tính híp mắt đánh giá cô
Xin chào, thực may anh cũng ở đây... cô gượng cười, không cần nói cũng biết có bao nhiêu xấu hổ.
Ai ngờ Hàn Thất Lục căn bản không nể mặt cô. Thu hồi ánh mắt bắt đầu châm chọc khiêu khích nói: Đây là phòng tôi, tôi không có ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ, cô nghĩ muốn...