Chợt nhíu mày, cô thấy khóe miệng của Hàn Thất Lục giật giật nói: Cô... Chuẩn bị bữa sáng cho tôi ăn?
Ha ha ha. Cô đem bịch xốp chuyển qua sau: Cái này chỉ là ngoài ý muốn. Có thể nói sắc mặt cô trông thật kinh tởm! So với ăn một đống phân còn kinh tởm hơn nhiều!!
Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái: Sữa. Anh ta chỉ về phía nữa hộp sữa cô đang cầm, An Sơ Hạ không dám tin, quơ quơ hộp sữa trong tay, biểu cảm cực đáng thương nhìn anh: Xin lỗi anh, cái này tôi đã uống một nửa rồi...
Thực ra sau khi nói cô cảm thấy hối hận đến tận ruột gan, Hàn Thất Lục đột nhiên giật lấy hộp sữa trong tay cô rồi uống hết. Trong mắt không hề có nửa tia ghét bỏ, điều này làm cho An Sơ Hạ có cảm giác là lạ trong lòng, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô không nói nên lời.
Trước giờ ngôn ngữ của cô rất tốt, nhưng lại không biết diễn tả thế nào!
Cảm ơn! Hàn Thất Lục lắc lắc hộp sữa trong taynhanh chóng rời. Nhìn anh đi càng ngày càng xa cô, An Sơ Hạ đang ở trong mộngchợt tỉnh liền đuổi theo: Khoan đã! Thất Lục thiếu gia!
Tự nhiên gọi anh là thiếu gia, An Sơ Hạ cũng không cần mặt mũi nữa, cô nhất định phải nịnh bợ Hàn Thất Lục để anh giúp cô tìm được việc, dù sao hôm nay không phải đến trường, ở gần anh cũng không sao. Đuổi theo Hàn Thất Lục, thật giống cún con chạy theo chủ, ngay cả trong ánh mắt cô cũng biểu hiện giống cún con nha! Chính cô còn tự thấy buồn nôn với mình nhưng Thất Lục thiếu gia lại cực kì thích thú mà hưởng thụ trước bộ dạng này củacô.
A, hôm nay anh có rảnh không? Cô gắt gao nắm tay Hàn Thất Lục: Hôm nay thời tiết thật đẹp, trời trong xanh, không khí trong lành, trăm hoa đua nở, anh không biết là ở nhà thì cực kỳ lãng phí sao? Hả?
Khoé miệng Hàn Thất Lục co rút, quay lại nhìnAn Sơ Hạ nói: Cô đang có ý đồ gì?
Không làm gì. Cô lập tức trả lời. Tôi tuyệt đối không có ý gì chỉ là muốn hỏi anh hôm nay có rảnh không thôi. Ha ha ha ha.
Mặt Hàn Thất Lục đột nhiên thu hồi vẻ mặt lạnh băng, nhếch khóe miệng hỏi: Cô muốn hẹn hò với tôi ư?
Hẹn hò với anh ư? Có chó mới mong hẹn anh ấy! Muốn tôi hẹn hò với anh ư? Kiếp sau đi! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng An Sơ Hạ vẫn duy trì dáng vẻ cười cười. Cô đúng là quá tài giỏi rồi có thể giấu tư tưởng này trong lòng nếu để Hàn Thất Lục biết được có thể bị cô làm cho tức đến thổ huyết ấy chứ.
Tôi chỉ muốn hỏi anh có thể hay không, đưa tôi cùng đi ra ngoài. Cho dù là vì tiền bạc cô cũng không bán đứng bản thân mình! Hẹn anh ư? Tôi khinh!
khóe mắt Hàn Thất Lục hiện lên sự mất mát nhưng An Sơ Hạ không thấy, cô chỉ thấy Hàn Thất Lục trầm tĩnh lại nói: Không hẹn tôi mới tốt, tôi đang phân vân không biết từ chối cô thế nào. Hôm nay tôi có hẹn rồi.
Hẹn sao? Cùng Mạc Hân Vi ư? Cô buột miệng hỏi.
Với ai cũng không liên quan tới cô. Hàn Thất Lục vẫn là làm bộ không liên quan để An Sơ Hạ thấy khó chịu,nhưng lại không đợi cô mở miệng anh liền lên tiến trước: Tôi đi chơi cùng bọn Minh Lạc.