Cô cười cái gì? Áo đã cởi được một phần Khang Văn cảm thấy chút sởn gai ốc, mang theo chút khẩn trương nhìn về phía An Sơ Hạ: Cô không sợ sao?
Nghe Khang văn nói như vậy, An Sơ Hạ càng tươi cười, giọng nói của cô ngữ khí nhàn nhạt, bình tĩnh giống như một vũng nước không hề gợn sóng thanh tuyền.
Tôi sợ cái gì? Không phải là anh sợ sao? Ít nhất thì tôi cứ coi đó như là làm cơn ác mộng, nhưng còn anh, chính anh sẽ trở thành một cơn ác mộng. Khóe miệng của cô vẫn như cũ hàm chứa nguy hiểm mà tươi cười: Nhanh lên đi, tôi cũng không hy vọng sự việc trở nên quá náo nhiệt, nếu không Hàn gia muốn dẹp yên chuyện này sẽ phải mất khá nhiều công sức.
Không thể không nói An Sơ Hạ vừa nói đã uy hiếp được Khang Văn. Anh ta sợ chết, càng sợ gặp phải Hàn quản gia. Chọn người phụ nữ của Hàn Thất Lục để trả thù anh, tất cả chỉ là vì thỏa mãn Mạt Lỵ, nhưng mà hiện tại, anh ta nghe thấy cô nói thế thì sợ rồi.
không phải cô nói Hàn Thất lục không thích cô sao? Khang Văn dừng động tác cởi quần áo, lạnh lùng nhìn cô, mang theo chút cẩn thận.
An Sơ Hạ lắc đầu: Cho tới bây giờ thông tin tôi là vị hôn thê của Hàn Thất Lục mà anh nhận được là không sai, nhưng anh thật sự đã quên Hàn Lục Hải là người thế nào sao?
TRước khi cô đi tới Hàn gia có nghe nói qua, ở trên thương trường Hàn Lục Hải oai phong một cõi, mà ở trong hắc đạo lại càng là người nói một thì không ai dám nói hai. Cứ việc mấy năm nay hắn lão liễu, hắc đạo chuyện tình tất cả đều đặt ở một bên, nhưng Hàn Lục Hải vẫn rất là nguy hiểm.
Tuy nhiên từ lúc cô bước vào Hàn gia tới nay, cô vẫn luôn cảm thấy Hàn Lục Hải vừa cực kỳ hiền lành không biết bày tỏ cảm xúc đối với phụ thân, lại vừa cực kỳ ôn nhu yêu thương bà xã đến tận xương tuỷ của ông.
thân thể Khang Văn rõ ràng có điểm cứng ngắc, đây chính là thời điểm mà An Sơ Hạ muốn.
Không! Cô chỉ là cố ý khiến cho tôi sợ hãi, để tôi thả cô. Khang Văn lắc đầu: Tôi sẽ không thả cô, để tóm được cô, tôi đã hao phí bao nhiêu công sức. (Na: bậy nào, là tiểu Vi Vi nhà ta bày kế mà.)
Tuy tất cả đều do Mạc Hân Vi bày ra, anh ta chỉ là phụ trách tiếp thu, nhưng là lúc này anh ta cũng đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.
An Sơ Hạ vẫn lại tiếp tục mỉm cười: Anh nói không sai, quả thật là tôi muốn cố ý cho anh sợ hãi, để anh thả tôi. Nhưng là tôi nói cũng đúng sự thật, chúng ta vẫn lại nên nói chuyện đàng hoàng, nhìn xem làm sao để giải quyết việc này từ phức tạp đến đơn giản nhất có thể. Được chứ?
Không! Cô câm miệng cho tôi! Khang Văn cởi chiếc khuy áo sơ mi cuối cùng, lập tức tiến lên đem An Sơ Hạ áp đến ở trên giường: Chỉ cần đem cô làm, tất cả đều sẽ kết thúc!
Nói xong, anh ta bắt đầu hôn từ trên xuống đến cổ An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ định vùng vẫy, nhưng cô lại nắm chặt tay thành quả đấm, ngăn anh ta lại thì sao. Đây coi như là một vụ cá cược, dùng trinh tiết của chính mình để đặt cược rằng Khang Văn không dám làm như thế.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng cô khẽ gọi mẹ. Nếu hôm nay cô thật sự bị lăng nhục, tất nhiên cô sẽ không còn ham sống sợ chết, cô sẽ vứt bỏ tất cả, kết thúc cuộc sống này!
Thấy An Sơ Hạ không vùng vẫy, Khang Văn lại càng có vẻ vội vàng. Kỳ thật nội tâm của anh ta cũng đang vùng vẫy, một bên là thời hạn mà Mạt Lỵ giao, một bên là người phân tích đạo lý cho anh ta, hai bên thật sự đều làm cho anh ta không biết nên quyết định như thế nào.
Đúng lúc này, anh ta nghe thấy giọng nói của cô gái ở dưới thân nhàn nhạt nói một câu: Tại sao lại dừng lại, anh không dám.
Khang Văn bị chọc giận: Không dám? Ai nói bổn thiếu gia không dám? Hôm nay bổn thiếu gia sẽ làm cho cô xem! Nhìn xem tôi có dám hay không dám?!