Theo âm thanh nhìn sang, Hàn Thất Lục đã đem áo vest đồng phục màu trắng cởi ra, bên trong chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng được cài kín của Tư Đế Lan. Cà vạt không biết là cố ý hay là vô tình mà hững hờ buông xuống, nút thắt được nới ra thật lỏng. Mà chiếc áo khoác trắng kia thì bị hắn cầm, vắt trên vai phải.
Vừa nhìn thấy chính là một bộ dạng bất cần đời của con nhà giàu a... Cô cảm khái trong lòng.
Trong lúc đó, hắn nhẹ liếc qua An Thần Xuyên một cái, ánh mắt như nói An Thần Xuyên chính là một cái bóng đèn dư thừa đang tỏa sáng. Quả nhiên, sắc mặt của hắn lại chẳng được tốt như vậy, thậm chí có thể nói là rất khó coi.
Thất Lục, tôi và Sơ Hạ đã hẹn là sẽ cùng nhau đi... chỉ trong nháy mắt, An Thần Xuyên đã khôi phục được tâm trạng vui vẻ, mỉm cười nghĩ muốn giải thích với Hàn Thất Lục một chút, để hắn không cần phải chờ An Sơ Hạ cùng về nữa.
Thế nhưng lời còn chưa dứt, Hàn Thất Lục đã ngắt lời hắn, bày ra bộ dạng thân thiện cười nói: Quan hệ của hai người chúng ta vẫn chưa tốt đến mức có thể gọi thẳng tên của nhau a!? An thiếu gia.
Câu nói này liền lập tức đem khoảng cách giữa hai người họ kéo dài ra, Hàn Thất Lục chính là một người như thế, chưa bao giờ biết giữ thể diện cho bất kì ai.
Hàn Thất Lục! - An Sơ Hạ cau mày: Nếu anh muốn cùng đi mua sách với chúng tôi thì vẫn là nên ý thức mà lựa lợi nói một chút. Nếu không thì tôi sẽ không để anh đi chung đâu!
Hàn Thất Lục dường như vô cùng mong muốn An Thần Xuyên hiểu lầm, liền từ cửa phòng học bước đến bên bàn học của An Sơ Hạ, đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm của cô dịu dàng nói: Được thôi vợ chưa cưới đáng yêu của anh. Anh sẽ khách khí nói với người ta một chút.
Nghe lời nói mập mờ của hắn, An Sơ Hạ lập tức đỏ mặt. Cuống quít quay đi rời khỏi tay hắn nói: Anh an phận một chút đi!?
Hảo hảo hảo, đi thôi, An Thần Xuyên. - Hắn mỉm cười nói. Thế nhưng An Thần Xuyên nhìn ra được, trong ánh mắt của hắn, một chút cũng không mang ý cười. Hắn cảm thấy hơi hối hận vì hôm nay đã hẹn An Sơ Hạ đi mua sách tham khảo.
Nếu không phải là hôm nay thì có thể sẽ không chạm mặt Hàn Thất Lục a!? Câu trả lời đương nhiên là không đúng, xét tình hình bây giờ, Hàn Thất Lục chắc chắn là đã sớm biết hắn đã hẹn An Sơ Hạ, cho nên mới cố ý làm như vậy.
Nhưng mà hắn làm vậy vì mục đích gì? Không muốn để cho hắn theo đuổi An Sơ Hạ sao? Bất quá những hành động đó của hắn đã thể hiện quá rõ ràng.
Trong đầu nhanh chóng xuất hiện vô số suy nghĩ, nhưng đều bị che đi bởi đôi mắt rũ xuống của hắn.
Hàn Thất Lục hôm nay rất khác thường, chính là vô cùng ga lăng mà chủ động giúp An Sơ Hạ xách ba lô sọc ca-rô màu hồng nhạt do chính tay Khương Viên Viên chọn. Thật ra cái ba lô nữ tính như vậy căn bản không phù hợp với cô. Nhưng là Khương Viên Viên đã tự mình thu xếp giúp cô, quả thật có đôi lúc cô còn cho là mình rất thùy mị, dịu dàng.
Thế nhưng có một sự thật là người vốn không phải dạng thục nữ thùy mị thì có giả vờ như thế nào cũng không thể trở nên hiền thục được nha! Cơ mà quan trọng là cô không lay chuyển được Khương Viên Viên tính tình bướng bỉnh. Bà nhất quyết muốn bù đắp lại mấy năm qua cô đã không được ăn mặc đàng hoàng, xinh đẹp.
Không biết bạn học trước kia nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ sẽ biểu lộ ra sao, phải chăng sẽ té xỉu a!? Cô trước đây chính là học sinh nổi tiếng uy quyền, còn kiêm chức hội trưởng hội học sinh, ương ngạnh vô cùng. Nhưng mà bây giờ... Thường xuyên bị người khác khi dễ, còn bị người ta hãm hại, vì để có thể tiếp tục ở lại nơi đây nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi tức giận không lên tiếng.
Cuộc sống thế này, đến khi nào mới có thể kết thúc đây?
Đều là do con người kia! An Sơ Hạ cùng An Thần Xuyên sánh vai bước đi, Hàn Thất Lục đi đằng trước hai người. Ánh mắt của nàng hung hăng nhìn chằm chằm sau lưng Hàn Thất Lục, nếu như ánh mắt có thể đâm tổn thương người khác thì lưng của Hàn Thất Lục đã sớm bị đâm đến nát bét.
Ba lô cứ để tôi tự xách, anh tự cầm áo khoác của anh đi! - An Sơ Hạ đã sớm không thể dùng ngôn ngữ trái đất mà hình dung tên Hàn Thất Lục điên khùng này rồi. Cư nhiên lại giúp cô xách ba lô, còn áo khoác của mình thì lại ném qua cho cô cầm.