- Việc vặt vãnh ấy không cần Mạnh thiếu hiệp phải nhọc tâm, tiểu lão tự lo liệu được rồi, tiền bạc xin Mạnh thiếu hiệp hãy thu về, không thì là khiến ngoại đối với tệ bang đấy!
Mạnh Niệm Từ chẳng tiện khách sáo quá mực, đành cất lại bạc, vừa định bước đi...
Lữ Bách Hóa lại hấp tấp nói:
- Mạnh thiếu hiệp hãy khoan!
Mạnh Niệm Từ chững bước, chỉ nghe Lữ Bách Hóa nói:
- Toàn thể đệ tử tệ bang đều đã phụng mệnh cải trang dịch dung, để Mạnh thiếu hiệp tiện việc liên lạc, xin hãy mang lấy một tín vật đặc biệt của tệ bang.
Ðoạn từ trong lòng móc ra một đoạn tre có buộc dây trắng, trao cho Mạnh Niệm Từ và nói tiếp:
- Hãy đeo vật này vào nơi cổ tay, phàm là đệ tử tệ bang, Mạnh thiếu hiệp cứ việc sai bảo bất kỳ lúc nào!
Mạnh Niệm Từ đón lấy xem, chỉ thấy đoạn tre vốn mà một vật rất bình thường, nhưng bên trên có một dấu in bằng lửa, bèn y lời đeo vào cổ tay.
Lúc này đêm đã rất khuya, Mạnh Niệm Từ từ biệt cùng Ninh Tiểu Phụng ra khỏi nhà, Lữ Bách Hóa tiễn chân đến tận đầu làng mới bịn rịn chia tay.
Mạnh Niệm Từ với cõi lòng trĩu nặng cùng Ninh Tiểu Phụng sóng vai nhau đi xuống Thất Lý Ba, nhưng vừa đi được chưa đầy một trượng... thốt nhiên, một tiếng rú thảm thiết từ trong làng vọng ra.
Mạnh Niệm Từ giật mình kinh hãi:
- Nguy rồi, hẳn là đã xảy ra sự cố...
Chưa kịp dứt lời đã cùng Ninh Tiểu Phụng phóng nhanh trở vào làng, khi đến sân nhà khi nãy thì thảm kịch đã xảy ra. Ðập vào mắt trước tiên là Lữ Bách Hóa, ông đã bị bổ chéo từ vai xuống thành hai đoạn, máu chảy lai láng, đã chết tự bao giờ.
Mạnh Niệm Từ huyết khí sục sôi, đã khích động đến tột độ, bèn nghiến răng lao nhanh vào nhà.
Trong nhà cũng ngổn ngang tử thi, hơn hai mươi đệ tử Cái Bang đều đã chết thê thảm, qua thương tích, thảy đều là một kiếm táng mạng.
Mạnh Niệm Từ nghiến răng nói:
- Chẳng còn người nào sống sót cả...
Quét mắt nhìn quanh, hối hả nói tiếp:
- Phụng muội, mau đuổi bắt hung thủ...
Chưa dứt lời đã nắm tay Ninh Tiểu Phụng phóng đi.
Chàng không dám để Ninh Tiểu Phụng ở lại một mình, bởi chàng nhận thấy đối phương thân thủ cao cường, sợ Ninh Tiểu Phụng có thể gặp chuyện bất trắc.
Chàng nắm tay Ninh Tiểu Phụng phi thân lên mái nhà, phóng mắt nhìn quanh, những thấy nhiều bóng người loáng thoáng ở hướng bắc, chừng ba hoặc bốn người.
Mạnh Niệm Từ nghĩ thật nhanh, nếu cùng đi với Ninh Tiểu Phụng hẳn là không thể đuổi kịp đối phương, còn như một mình cố sức đuổi theo trước, có thể sẽ đuổi kịp.
Chàng không sao xác định được bọn hành hung là người thuộc phe phái nào. Nếu để họ chạy thoát thì hơn hai mươi tính mạng đệ tử Cái Bang tất sẽ mang hận nơi chín suối, ngay cả hung thủ là ai cũng không biết.
Ðồng thời, chàng nhận thấy sở dĩ những đệ tử Cái Bang này táng mạng, bất luận trực tiếp hay gián tiếp đều là do chàng mà ra, chàng có trách nhiệm phải đuổi bắt hung thủ.
Nghĩ đoạn bèn nói:
- Ngu huynh cần phải bắt được bọn hung thủ đó, ít ra cũng phải biết rõ họ thuộc bang phái nào, Phụng muội hãy theo sau, ngu huynh phải đuổi theo trước.
Ninh Tiểu Phụng vội nói:
- Phu quân cứ đuổi theo trước, hãy để mặc thiếp, thiếp tự lo cho mình được rồi!
Mạnh Niệm Từ chảng chút chần chừ, thi triển khinh công phóng đi như tên bắn, đuổi theo những người kia.
Lúc này công lực của chàng đã đạt đến mức tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, trong thoáng chốc đã rút ngắn khoảng cách chỉ còn chừng năm trượng nữa thôi.
Chỉ thấy đối phương gồm có bốn người, ba người võ phục gọn ghẽ, một người áo gấm sang trọng, dáng vẻ như một công tử ăn chơi trác táng.
Mạnh Niệm Từ như cơn gió cuốn, khoảng cách năm trượng tức khắc đến gần, trầm giọng quát:
- Ðứng lại ngay!
Bốn người kia thấy không sao đào thoát, đành chững bước đứng lại. Người mặc áo gấm buông tiếng cười dài:
- Mạnh Niệm Từ, đây là ngươi đã tự chui đầu vào lưới!
Mạnh Niệm Từ thoáng ngẫn người, đoạn cười khảy nói:
- Thì ra là ngươi!
Người áo gấm tức giận:
- Hừ, ngươi dám xưng hô với ta như vậy hả?
Mạnh Niệm Từ trừng mắt quát:
- Vậy là đã khách sáo lắm rồi, chả lẽ ngươi còn muốn ta gọi là tam thúc hay sao?
Thì ra người áo gấm chính là lão tam "Tiêu Dao Công Tử" Mạnh Ðạt Tam, ba người kia đều là tùy tùng.
Trong số bảy anh em nhà họ Mạnh, y là người vô tích sự nhất. Tuy nhiên, tuy y chưa gầy dựng được cơ nghiệp gì, song cũng rất an nhàn thảnh thơi. Và bất luận thật tình hay già dối, y luôn đi lại trong Võ Lâm Tứ Thánh, ngoại trừ hàng năm vào tiết Trung Nguyên đến lăn Võ Hoàng trên Bạch Sa Sơn, y là người thường gặp nhất trong Tứ Thánh.
Những lời lẽ khinh khi của Mạnh Niệm Từ đã khiến y phừng lửa giận, bèn lạnh lùng quát:
- Ðồ phản nghịch, danh dự của dòng dõi Võ Hoàng đều bị ngươi làm tiêu tan hết!
Mạnh Niệm Từ cười khảy:
- Kẻ thật sự làm tiêu tan danh dự dòng họ Mạnh chính là ngươi...
Mạnh Ðạt Tam thét to:
- Ðối với bậc tôn trưởng, ngươi không được vô lễ như vậy!
Mạnh Niệm Từ liền ngữa mặt cười vang:
- Không sai, nhưng nếu bậc tôn trưởng không biết tự trọng thì sao?
Ngưng chốc lát, giọng trầm lạnh tiếp:
- Mạnh Công Lăng tru đệ sát tẩu chẳng ngoài tranh giành quyền vị. Y thông lệnh truy nã điệt nhi, nhất quyết giết đi, há phải là hành vi của đấng anh hùng nhân đức... Tuy nhiên, ít ra y cũng còn có động cơ thúc đẩy. Theo ta được biết, ngươi còn nham hiểm độc ác hơn y gấp nhiều lần, nghe đâu những độc mưu quỷ kế kia đều là do ngươi bày ra, nhưng ngươi vì cái gì?
Võ Lâm Tứ Thánh gắt giọng:
- Láo! Oắt con lại dám nói năng càn bừa đến thế, ta vốn định xin với đại ca tha mạng cho ngươi, nhưng giờ thì ngươi đừng mong sống còn trong tay ta...
Mạnh Niệm Từ cười khảy:
- Ðó phải xem ai võ công cao cường hơn mới biết!
Mạnh Ðạt Tam nghiến răn:
- Ta biết trong thời gian qua ngươi đã được nhiều kỳ ngộ, đủ sức đối kháng với cao thủ bậc nhất trong võ lâm, nhưng ngươi phải biết, so với anh em họ Mạnh thì ngươi còn kém xa lắm!
Mạnh Niệm Từ nghiêm mặt trầm giọng:
- Mọi sự trong quá khứ hãy tạm gác qua, mấy mươi đệ tử Cái Bang ở Thất Lý Ba phải chăng chíng ngươi đã hạ sát?
Mạnh Ðạt Tam buông tiếng cười gằn, lặng thinh không đáp.
Mạnh Niệm Từ lạnh lùng nói tiếp:
- Dù muốn chối cũng chẳng thể được, chỉ cần nhìn vết máu trên mình các ngươi cũng đủ chứng minh rồi!
Thì ra Mạnh Ðạt Tam cùng ba gã tùy tùng áo thảy đều dính đầy máu, hiển nhiên đã bị dính trong cuộc tàn sát vừa qua.
Mạnh Ðạt Tam buông tiếng cười vang:
- Ðâu ai muốn chối, chính thúc thúc đã giết họ thì sao nào?
Mạnh Niệm Từ trợn trừng mắt giận dữ quát:
- Giết người thì phải đền mạng!
Mạnh Ðạt Tam cười rợn:
- Vậy là ngươi muốn động thủ với thúc thúc chứ gì?
Mạnh Niệm Từ gằn giọng:
- Ðâu phải chỉ động thủ thôi, Mạnh mỗ hôm nay quyết phải lấy mạng ngươi. Một là để tế vong linh song thân, hai là báo thù cho những đệ tử đã tử nạn của Cái Bang.
Mạnh Ðạt Tam mặt màt tái ngắt quát:
- Phản rồi, phản rồi... Ðộng thủ đi!
Mạnh Niệm Từ nghiến chặt răng, từng bước tiến tới, dằn mạnh từng tiếng nói:
- Từ khi song thân thọ hại, ta với anh em các ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, gặp nhau như kẻ thù bất cộng đái thiên, huống hồ ngươi lại còn tán sát mấy mươi đệ tử Cái Bang vô tội, tội ác tày trời, thật đáng ghê tởm. Dù là người không liên quan ta cũng ra tay can thiệp, trừ hại cho giang hồ võ lâm, hôm nay nếu không giết được ngươi thì thật là có lỗi với trời cao và lương tâm... Hãy mau tuốt thanh kiếm vấy máu của ngươi ra đi!
Mạnh Ðạt Tam vênh mặt:
- Ngươi đã muống động thủ, vậy thì xét theo bối phận, ta nhường cho ngươi ra tay trước!
Mạnh Niệm Từ hét to:
- Ta đã nói rồi, tình cốt nhục đã dứt, ta không thừa nhận anh em các ngươi là hậu duệ của Võ Hoàng nữa, mà là kẻ thù bất cộng đái thiên...
Hai mắt chàng cơ hồ phún ra lửa, nghiến răng ken két, tuy chàng không phải là một người hung dữ, nhưng dĩ vãng đau thương đã khích động chàng, khiến chàng trở thành một con thú dữ nổi điên.
Mạnh Ðạt Tam cười khảy:
- Vậy ngươi xử dụng binh khí gì?
Mạnh Niệm Từ cười rộ:
- Hôm nay ta thử dùng hai bàn tay xương thịt để tiếp kiếm pháp nhà họ Mạnh của anh em các ngươi xem sao...
Trầm giọng quát:
- Xuất chiêu đi!
Mạnh Ðạt Tam cười to:
- Khẩu khí lớn lắm, chả lẽ ngươi còn định nhường ta một chiêu hay sao?
Mạnh Niệm Từ ngạo nghễ cười vang:
- Ðúng vậy, mặc dù hôm nay là diệt trừ kẻ tử thù phản nghịch, nhưng Mạnh Niệm Từ này vẫn không bãi bỏ quy định giao đấu. Dưới mắt ta, ngươi chỉ kể được là nhân vật hạng nhì, theo lệ là phải nhường ngươi một chiêu.
Mạnh Ðạt Tam chau mày:
- Ngươi thật quá ngông cuồng! Mạnh Niệm Từ, hôm nay ta mà không bắt sống được ngươi, họ Mạnh của ta sẽ viết ngược kể từ đây.
Mạnh Niệm Từ không hề thủ thế, điệu vẻ hết sức bình thản.
Mạnh Ðạt Tam ngoảnh lại nhìn ba tên tùy tùng, trầm giọng quát:
- Các ngươi lui ra!
Ba tên tùy tùng vội đồng thanh cung kính đáp:
- Tuân mệnh!
Lập tức tung mình lui ra xa, song họ không dừng lại, tiếp tục phóng nhanh đi, thoáng chốc đã mất dạng trong màn đêm mịt mùng.
Mạnh Niệm Từ thoáng kinh ngạc:
- Vậy là thế nào?
Mạnh Ðạt Tam cười phá lên:
- Bảo tùy tùng lui đi để cho hai ta chuyên tâm giao chiến, vậy không tốt hay sao?
Ánh mắt u ám đảo quanh một vòng, nói tiếp:
- Nếu như võ công của ngươi đã đạt đến trình độ tương đối thì cuộc chiến hôm nay ít ra phải ngàn chiêu mới có thể phân định thắng bại, chả lẽ không nên bảo họ rời đi hay sao?
Mạnh Niệm Từ lặng thinh, chú mắt nhìn đối phương, sẳn sàng ứng biến.
Chỉ thấy Mạnh Ðạt Tam buông tiếng cười khằng khặc, "soạt" một tiếng, trường kiếm bên lưng đã tuốt ra cầm tay.
Những thấy ánh thép chớp chóa, ba đóa hoa kiếm nhanh như chớp bay đến Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ bình thản đứng yên, chờ cho ba đóa hoa kiếm đến gần mới như bóng ma nhấp nhoáng, vừa vặn tránh khỏi một chiêu.
Mạnh Ðạt Tam thoáng kinh ngạc, đoạn cười nói:
- Tránh được chiêu "Tam nguyên cập đệ" này, đủ thấy võ công của ngươi quả là bất phàm, hôm nay Mạnh Ðạt Tam này đã gặp phải kình địch rồi!
Ðoạn trường kiếm vung tít, một làn kiếm chớp sáng.
Nhất thời chỉ thấy bóng kiếm chập chùng, ánh bạc loang loáng, chiêu thức mỗi lúc càng thêm dồn dập và hung mãnh, thoáng chốc đã công ra hơn ba mươi chiêu.
Mạnh Niệm Từ bất giác lòng thầm bội phục, xem ra võ công do Võ Hoàng truyền lại quả nhiên bất phàm. "Tiêu Dao Công Tử" Mạnh Ðạt Tam là người kém nhất trong số anh em họ Mạnh, vậy mà kiếm pháp thi triển cũng vô cùng hung hiểm, khiến người cảm thấy ngạt thở.
Thế là bèn cũng giở hết sở học do Quỷ Tiên truyền cho, thân pháp nhanh nhẹ, chập chờn như ảo ảnh lượn quanh Mạnh Ðạt Tam.
Mặc dù chàng không thẳng thừng tiếp chiêu, song chưởng phong chỉ kình hết sức chặt chẽ, và chiêu nào cũng không rời sau ót của Mạnh Ðạt Tam, bắt buộc y phải luôn hồi chiêu tự cứu, vì vậy kiếm pháp rối loạn, mỗi lúc càng thêm kém thế.
Mạnh Niệm Từ trung khí sung mãn, nội lực dồi dào, bỗng tăng nhanh thân pháp, cơ hồ biến thành một bóng trắng, khiến Mạnh Ðạt Tam càng khó nhận định.
Mạnh Ðạt Tam chỉ cảm thấy sau ót gió rít vù vù, hiển nhiên ngũ chỉ của Mạnh Niệm Từ mỗi lúc càng thêm chính xác, càng thêm tiếp cận. Nếu tiếp tục giao chiến chẳng những không sanh cầm được Mạnh Niệm Từ, trái lại còn có nguy cơ táng mạng dưới tay chàng là khác.
Ngay khi nguy cơ trùng trùng, bỗng một tiếng huýt sáo từ xa vọng đến.
Mạnh Ðạt Tam lập tức phấn chấn tinh thần, đột nhiên vung tay, liên tiếp công ra ba kiếm.
Mạnh Niệm Từ thấy đối phương đã sắp thua bại đến nơi, chẳng ngờ y lại đột ngột biến thế, chỉ thấy ánh thép chớp ngời, nhắm đỉnh đầu mình phủ chụp xuống, lập tức kinh hoàng thất sắc.
Thì ra đó là Ðoạt Mệnh Tam Kiếm trong số tuyệt chiêu do Võ Hoàng để lại, một khi thi triển ắt là sát thương địch thủ, uy lực hết sức ghê gớm.
Mạnh Niệm Từ trong cơn kinh hoàng cấp tốc lùi sau ba bước, tuy vậy cũng nghe "soạt" một tiếng, vạt áo đã bị rạch toát một đường dài hơn thước.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Ðạt Tam thu kiếm lui nhanh, quay người bỏ chạy.
Mạnh Niệm Từ trầm giọng quát:
- Chạy đâu cho thoát?
Ðồng thời đã tung mình đuổi theo...
Mạnh Niệm Từ vốn cũng chưa muốn giết chết Mạnh Ðạt Tam, chẳng qua chỉ định cho y nếm chút mùi đau khổ để phát tiết cơn giận trong lòng. Song bởi Ninh Tiểu Phụng chưa đến và hướng chạy của Mạnh Ðạt Tam chính là hướng đến của chàng vừa rồi, nên chàng liền đuổi theo ngay.
Mạnh Ðạt Tam cố sức cắm cúi chạy, tuy Mạnh Niệm Từ khinh công cao hơn, song thoáng chốc hai người đã cách xa đến những bảy tám mươi trượng.
Mạnh Niệm Từ ngoài việc đuổi theo Mạnh Ðạt Tam lại còn chú ý đến Ninh Tiểu Phụng, tính theo khoảng cách thời gian, lẽ ra nàng đã đến nơi rồi mới phải, vì sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng nàng?
Chàng đang băng khoăn suy nghĩ, bỗng thấy Mạnh Ðạt Tam quay người, rẽ vào một khu rừng cạnh đó, thoáng cái đã mất dạng.
Khu rừng ấy không rộng lắm, Mạnh Niệm Từ lòng phừng lửa giận, lập tức lao đuổi theo vào rừng, song chẳng còn thấy bóng dáng Mạnh Ðạt Tam đâu nữa.
Mạnh Niệm Từ nhanh chóng đảo quanh một vòng trong rừng, chẳng tìm thấy chút dấu vết, như thể đột nhiên biến mất trên cõi đời này vậy.
Mạnh Niệm Từ vô cùng thắc mắc, thân pháp của Mạnh Ðạt Tam chẳng thể nào nhanh đến vậy được, ngoại trừ vẫn còn ẩn náu trong rừng, y tuyệt đối không thể trốn đi đâu được.
Song chàng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi đến lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng Ninh Tiểu Phụng đâu cả.
Thế là chàng nhanh chóng quyết định, từ bỏ việc đuổi theo Mạnh Ðạt Tam, đi tìm Ninh Tiểu Phụng trước là hơn, bèn lập tức quay người, phóng đi trở về con đường cũ.
Song Ninh Tiểu Phụng cũng giống như Mạnh Ðạt Tam, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Mạnh Niệm Từ giờ đây mới thật sự hốt hoảng, một sự thật rất rõ ràng là Ninh Tiểu Phụng ắt đã gặp điều bất trắc.
Chàng như kẻ nổi điên, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi:
- Tiểu Phụng... Tiểu Phụng...
Ðêm khuya vắng lặng, tiếng gọi vang xa những mấy dặm, song chớ hề có một tiếng đáp lại của Ninh Tiểu Phụng.
Sau cùng chàng dừng bước, hậm hực nói:
- Nhất định là Mạnh Ðạt Tam, tên thú vật nham hiểm ấy!
Chợt nhớ lại tiếng huýt sáo kia, vậy càng chứng tỏ một sự thật, có thể đối phương không chỉ có Mạnh Ðạt Tam cùng ba tên tùy tùng thôi.
Nhất thời, chàng hết sức hoang mang, Ninh Tiểu Phụng bị rơi vào trong tay họ sẽ ra sao? Họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với nàng? Ðiều quan trọng hơn hết là biết phải tìm Mạnh Ðạt Tam ở đâu?
Lòng chàng rối bời, không ngớt dậm chân, chỉ trách mình quá non kém về kinh nghiệm giang hồ, lẽ ra không nên bỏ Ninh Tiểu Phụng lại mà đuổi theo Mạnh Ðạt Tam.
Chàng tiu ngỉu thả bước một cách vô mục đích...
Lát sau chỉ thấy một ngôi chùa loáng thoáng hiện ra trong khu rừng tạp bên cạnh đường.
Mạnh Niệm Từ tuy không cảm thấy mỏi mệt, song vì trong lòng lo âu rối rắm, chẳng biết nên đi đâu cho phải, bèn thả bước đi về phía ngôi chùa.
Ngôi chùa ấy không to lắm, trên tấm biển ngang trước cổng có ba chữ vàng to lớn là "Linh Xà Tự", tiếng mõ văng vẳng từ trong vọng ra.