Nơi cửa hang tuy rất hẹp, nhưng vào đến bên trong thì rộng dần ra. Trong hang tối om và ẩm ướt, nơi góc có tiếng nước chảy róc rách, dưới đất mọc đầy rêu xanh, rất trơn trượt và gập ghềnh khó đi.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn thận trọng từ bước, ngưng thần sẳng sàng ứng biến, phải mất thời gian nửa tuần trà mới đi được hơn hai mươi trượng.
Càng vào sâu hang động càng tối, đến mức đưa tay ra không thấy năm ngón, và hang động mỗi lúc một rộng hơn.
Từ Viễn bỗng khẽ nói:
- Tiểu thư, hang động này xem ra...
Chương Ðài Phụng ngắt lời:
- Im nào!
Ðồng thời vung tay phóng ra một chỉ, liền thì tiếng ì ầm vang lên, nước sình và cát văng tung tóe, nhưng chĩ chốc lát đã ngưng lặng.
Thì ra đó là một con rắn to dài những hai trượng bị Chương Ðài Phụng một chỉ điểm trúng đầu, giãy giụa một lúc rồi chết.
Từ Viễn cúi xuống nhìn, chỉ thấy con rắn to ấy trên đầu có một chiếc sừng, rõ ràng là con vật tuyệt độc, bất giác lặng người mừng thầm vì mới thoát hiểm.
Bỗng, tiếng chít chít vang lên ầm ỉ, trong mơ hồ chỉ thấy vô số bóng đen bay vút tới.
Chương Ðài Phụng hớt hãi hét to:
- Nằm xuống mau...
Thì ra đó là một đàn dơi hằng mấy trăm con bị kinh động, hốt hoảng bay qua đầu hai người, ra ngoài hang động.
Chương Ðài Phụng chậm rãi đứng lên, thở hắt ra một hơi dài, tiếp tục lần mò đi tới. Từ Viễn cất tiếng thăm dò:
- Tiểu thư...
- Gì đó?
- Hang động này rõ ràng chưa có ai vào bao giờ, hẳn là không thông đến Tiên Viên Cốc...
Chương Ðài Phụng cau mày:
- Sao lão biết?
- Lão nô chỉ suy đoán thôi, nếu đây là một con đường ngầm bí mật, dù không được quét dọn sửa chữa thì cũng đâu đến đỗi có dơi rắn...
Chương Ðài Phụng cười nhạt:
- Lão muốn nói là Ngọc Lạp Lão Nhân đã dối gạt chúng ta chứ gì?
Từ Viễn cười giả lả:
- Lão nô đâu dám, ý của lão nô là... có lẽ Ngọc Lạp Lão Nhân cũng phán đoán sai lầm, chỉ phát hiện ra hang động chứ không biết đây là một cái hang cụt.
Chương Ðài Phụng chững bước:
- Theo lão thì nên thế nào?
Từ Viễn ngập ngừng:
- Tốt hơn là... hãy lui ra khỏi cái hang động khủng khiếp này, rồi... tìm cách khác...
Ngưng chốc lát, gom hết can đảm nói tiếp:
- Mạnh công tử đã bị lũ vượn hung bạo kia bắt đi thế này... Xin thứ cho lão nô nói một câu chẳng lành, cho dù tìm cho được Mạnh công tử, e rằng chỉ còn là một đống xương trắng.
Chương Ðài Phụng thở dài:
- Vậy thì chúng ta không cần phải mạo hiểm nữa, rời khỏi Cửu Ðỉnh Sơn là xong.
Từ Viễn ngơ ngẩn:
- Vậy là tốt hơn hết, tiểu thư xử xự quả quyết, đúng là trang nữ trung trưọng phu.
Chương Ðài Phụng bật cười khanh khách:
- Lão quá khen, ta chưa nói hết lời kia mà.
Từ Viễn kinh hãi:
- Lão nô... đã nói sai ư?
Chương Ðài Phụng nghiêm mặt:
- Nếu Mạnh tướng công quả thật dã chết trong cốc, tất nhiên chúng ta phải rời khỏi Cửu Ðỉnh Sơn, tìm một nơi thanh tịnh dưới chân Lý Phụ Phong, xây một ngôi mộ...
Từ Viễn ngạc nhiên:
- Ý tiểu thư là... thu táng Mạnh công tử ư?
Chương Ðài Phụng lắc đầu:
- Không, mai táng chính ta... Nói thật cho lão biết. Nếu Mạnh công tử đã chết thật thì ta cũng nguyện theo bầu bạn chàng ở chốn suối vàng, vậy thì lão cũng không còn thuốc ức chế độc trong người để mà uống nữa.
Từ Viễn cả kinh:
- Tiểu thư...
Chương Ðài Phụng lạnh lùng:
- Chúng ta hãy lui ra!
Từ Viễn hai tay xua lia lịa:
- Không, không... đó chẳng qua là lão nô suy đoán thôi, có thể Mạnh công tử cát nhân thiên tướng, vẫn bình yên ở trong sơn cốc... Vừa rồi là bởi đầu óc lão nô đã mụ mẫm. Mạnh công tử đã quan trọng đối với tiểu thư như vậy, lão nô dù tan xương nát thịt cũng quyết phải dọ ra tung tích của Mạnh công tử.
Chương Ðài Phụng cười nhạt:
- Giờ thì lão đã rõ mối quan hệ giữa ba người rồi chứ?
- Lão nô đã rõ, để lão nô mở đường cho tiểu thư...
Ðoạn vượt qua Chương Ðài Phụng, đi trước mở đường.
Chương Ðài Phụng theo sau nói:
- Ðây là một hang cụt thì cần gì phải tìm kiếm nữa?
Từ Viễn giọng không được tự nhiên nói:
- Dù có phải hang cụt hay không, lão nô cũng quyết tìm kiếm cho ra kết quả.
Chương Ðài Phụng mĩm cười, không nói gì thêm nữa.
Hai người đi thêm chừng được hai mươi trượng, bỗng thấy trước mặt có ánh sáng yếu ớt, Chương Ðài Phụng liền chững bước nói:
- Khoan đi đã!
Nàng đảo mắt nhình quanh, chỉ thấy hai nên là vách núi trơn trượt và lởm chởm những mảm đá hình thù kỳ dị, trông thật ghê rợn. Ánh sáng là từ nơi một khe núi soi vào, tuy yếu ớt nhưng trắng như bạch ngọc, hết sức kỳ lạ.
- Ngọc Lạp Lão Nhân nói quả không sai, con đường ngầm này đúng là thông đến Tiên Viên Cốc.
- Hừ, lão tưởng đây là trong cốc ư?
Từ Viễn ngẩn người:
- Rõ ràng đây là ánh nắng soi qua khe núi, không phải trong cốc thì là ở đâu?
Chương Ðài Phụng lắc đầu:
- Ánh nắng không phải màu như thế này, lão không chú ý sao?
Từ Viễn chú mắt nhìn đoạn chau mày nói:
- Dù không phải là áng nắng thì cũng chẳng phải là ánh lửa, tiểu thư...
Chương Ðài Phụng cũng thoáng chau mày:
- Bất luận đó là ánh sáng gì thì cũng chứng tỏ chúng ta đang đến gần nơi cư trú của Trường Hận Phong chủ, càng phải thận trọng hơn.
Từ Viễn vội nói:
- Vâng, lão nô biết rồi.
Chương Ðài Phụng đảo mắt nhìn quanh, bỗng thò tay rút ra một ngọn trủy thủ, tay trái cầm sẵn một nắm ám khí do Ngọc Lạp Lão Nhân tặng cho, hạ thấp giọng nói:
- Lão hãy đoạn hậu cho ta, nhưng không được mạo muội ra tay.
Ðoạn nhẹ bước đi về phía có ánh sáng, khi đến gần mới thấy phía trước tách ra làm hai đường. Nhìn qua ánh khe núi có ánh sáng soi vào, song tầm nhìn bị vách đá ngăn cản, chẳng trông thấy được gì, thì ra luồng ánh sáng ấy soi vào đuờng hầm do khúc xạ.
Chương Ðài Phụng thầm ước lượng, đoạn nhẹ bước đi theo con đường bên trái. Từ Viễn chẳng tiện hỏi nhiều, cũng liền tiếp bước theo sau.
Con đường ấy mỗi lúc càng sáng hơn, trên vách núi có rất nhiều khe hở soi sáng, song khe hở nào cũng bị vách núi ngăn cản, chẳng trông thấy được gì, lắng tai nghe thì cũng chẳng có chút động tĩnh.
Chương Ðài Phụng quay người, cười nhẹ nói:
- Từ Viễn, lão nhận ra nguyên nhân chưa?
Từ Viễn tiến tới một bước nói:
- Lão nô ngu xuẩn, quả tình chưa hận ra được gì cả!
- Trong vách núi này có một khoảng trống thiên nhiên, được tu sửa thành động thất dựa vào địa thế, trong cốc tuy có nhà cửa, nhưng động thất này mới chính là nơi cư trú của Trường Hận Phong chủ Quản Lộ Dao!
Từ Viễn thắc mắc:
- Dù là động thất gì, đã có ánh sáng xuyên qua lẽ ra phải trông thấy được cảnh tượng bên trong ấy, tại sao mỗi khe hở đều bị vách đá ngăn cản thế này?
Chương Ðài Phụng thở dài:
- Bởi Trường Hận Phong chủ này chẳng những là một danh y, mà còn am tường về âm dương ngũ hành. Thạch thất bên kia đã được xây cất dựa theo bát quái cửu cung, từ trong nhìn ra thì mỗi khe hở đều là cửa sổ, còn từ ngoài nhìn vào thì lại bị vách đá chắn cản.
Từ Viễn chau mày:
- Vậy thì phải làm sao đây?
Chương Ðài Phụng cười khẽ:
- Ta đã nhận ra được trận thế, tất nhiên cũng có thể tìm ra cửa ngõ...
Ðoạn lại tiếp tục đi tới, chừng hơn năm trượng, con đường lại rẽ làm hai.
Chương Ðài Phụng chẳng chút do dự, lập tức rẽ theo con đường bên trái. Lúc này đường hầm đã là nửa nhân tạo nửa thiên nhiên, có dấu đục đẽo rất rõ trên vách.
Chương Ðài Phụng như rất quen thuộc đường lối, liên tiếp rẽ qua ba con đường mới dừng bước, ngoảnh lại nhìn Từ Viễn, đưa tay chỉ và nói:
- Ðây là cung càn vị đoái, có lẽ đã nhìn thấy được bí thất của Trường Hận Phong chủ rồi đấy!
Chỉ thấy địa thế phía trước đã đổi khác, như là có một chỗ khuyết trên vách núi, tiến tới ba bước thì đến dưới một cửa sổ tròn.
Khung cửa tròn ấy hoàn toàn dính liền nhau như đục thủng qua một tảng đá to, bên trong có một bức màng the mỏng, rất có thể trông rõ mọi cảnh vật.
Chương Ðài Phụng và Từ Viễn nhon nhón đến gần, đưa mắt nhìn vào, bất giác giật mình sửng sốt.
Thì ra bên kia cửa sồ chính là một gian sảnh rất rộng, hình bát giác, xung quanh đều có treo màn the màu vàng, chính giữa cũng là một hồ nước hình bát giác rộng chừng năm truợng, nơi giữa có một bình đài bằng đá, trên có một chiếc ghế dựa to lớn, ngồi trên ghế là một lão nhân gầy guộc nhưng hai mắt sáng quắc.
Lão nhân ấy chẳng khác gì người thường, nhưng mặt dài như ngựa, vẻ mặt nghiêm lạnh và đượm sát khí, cộng thêm chòm râu dê dưới cằm, trông hết sức kỳ khôi.
Trong thạch sảnh rộng thênh không hề có đèn nến cũng chẳng có mặt trời, ánh sáng là do hồ nước phát ra.
Dưới hồ nước chẳng rõ có vật gì, chỉ thấy làn ánh sáng xuyên qua mặt nước, soi khắp đại sảnh.
Lão nhân mặt ngựa hai mắt khép hờ ngồi ngay ngắn, chiếc bào đen trên mình lúc phình lúc thóp, trông hết sức khiếp người.
Nơi tám góc quanh đại sảnh, mỗi góc đều có một chiếc đỉnh cao cỡ thân người, trong đỉnh đang bốc khói lam nhàn nhạt, tỏa khắp đại sảnh, gây cảm giác như đang trong ảo ảnh.
Càng kinh khiếp hơn nữa là cạnh mỗi chiếc đỉnh đều có hai con vượn khổng lồ ngồi xếp bằng như người, hai cánh tay dài thược khoanh trước ngực.
Vậy là trong thạch sảnh này gồm có một người và mười sáu con vượn cùng ngồi im lặng, bầu không khí ngập đầy vẻ thần bí và ghê rợn.
Từ Viễn hạ giọng thật thấp nói:
- Tiểu thư... Lão già này có lẽ chính là Trường Hận Phong chủ phải không?
Chương Ðài Phụng khẽ gật đầu:
- Có lẽ không sai!
- Lão ta đang làm gì thế nhỉ?
Chương Ðài Phụng chau mày:
- Có lẽ đang luyện tà công gì đó!
Bỗng thấy lão nhân mặt ngựa mở bừng mắt ra, hay tay từ từ nâng cao, rồi thì hai cánh tay áo phất nhanh, vỗ về phía hồ nước. Những nghe "ầm" một tiếng vang dội, nước trong hồ sôi lên sùng sục.
Lão nhân mặt ngựa hét to:
- Mở ra!
Lập tức, hai con vượn ngồi cạnh mỗi cái đỉnh cùng lúc đưa tay nhanh chóng mở chiếc đỉnh ra.
Lão nhân mặt ngựa hai tay đưa thẳng ra, vụt đẩy mạnh lên trên. Liền tức, từ mỗi chiếc đỉnh bay ra một hỏa cầu rực rỡ, vạch thành một hình vòng cung ngoạn mục, rồi thì rơi vào trong hồ nước.
Nhất thời tiếng nước lào rào, ánh sáng đỏ chấp chóa, cộng thêm ánh sáng trắng đục từ dưới nước tỏa ra, khiến cho Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đứng ngoài đều chói cả mắt.
Tiếng nước lặng dần, ánh sáng đỏ dần tụ lại. Lão nhân mặt ngựa lại vung tay hét to:
- Lên!
Những nghe "vù" một tiếng, từ trong hồ bay lên một vật tròn màu đỏ, lên cao hơn hai trượng, rơi vào trong miệng lão nhân mặt ngựa đang há to.
Ánh sáng đỏ hoàn toàn tan biến, tất cả trở lại như trước. Lão nhân mặt ngựa lộ vẻ đắc ý, liếm môi chép miệng như vẫn còn dư vị.
Mười sáu con vượn đậy nắp đỉnh lại, ngồi xếp bằng như trước, nhưng thảy đều nhìn chằm chặp vào mặt lão nhân mặt ngựa.
Lão nhân mặt ngựa ngồi yên lặng một hồi, bỗng buông một tiếng cười đinh tai nhức óc.
Chương Ðài Phụng rúng động cõi lòng, bởi tiếng cười ấy ngập đầy tức giận, oán thù, kiêu ngạo và tư mãn. Nghiêm chỉnh mà nói, đó là tiếng cười của một kẻ cuồng điên.
Một hồi thật lâu, lão nhân mặt ngựa mới ngưng cười, buông tiếng thở dài uẻ oải, lại hô:
- Khai quan!
Mười sáu con vượn cùng reo lên mừng rỡ, lần lượt đứng dậy chạy về ba phía khác nhau, chỉ nghe tiếng kèng kẹt vang lên, ba cánh cửa đã mở ra, mười sáu con vượn lập tức biến mất sau cửa đá.
Trong thạch sảnh rộng thênh chỉ còn lại mỗi một mình lão nhân mặt ngựa, chỉ thấy lão chầm chậm nhắm mắt lại, thần sắc lộ vẻ chán chường.
Bỗng, tiếng bước chân vang lên, năm đại hán tuổi trạc tứ tuần từ một cửa đá mở sẵn bước vào.
Chương Ðài Phụng chau mày thầm nhủ:
- Thì ra Trường Hận Phong chủ này không phải ở đây một mình, lão ta thu nạp không ít vây cánh!
Chỉ thấy trong số họ có bốn người mặc áo trắng, một người mặc áo đen. Lão nhân mặt ngựa vẻ chán chường liền biến mất, rướn người nói:
- Những kẻ xâm nhập đã bắt hết chưa?
Năm đại hán cùng quỳ xuống. Người áo đen lên tiếng:
- Khải bẩm phong chủ, thuộc hạ bất tài...
Lão nhân mặt ngựa chính là Trường Hận Phong chủ Quản Lộ Dao cười ôn tồn nói:
- Ðừng sợ, hãy báo cáo theo đúng sự thật!
Ðại hán áo đen vội nói:
- Trước sau xâm nhập vào cốc gồm chừng bảy mươi người, đã bắt giữ hơn ba mươi, hạ sát hơn mười người, hãy còn hai mươi mấy đang tiềm phục trong cốc chưa bắt được.
- Ðã phong bế cửa cốc chưa?
- Theo chỉ thị của phong chủ đã cho sáu con vượn canh giữ cửa cốc, cho vào chứ không cho ra...
Trường Hận Phong chủ cười ha hả:
- Tốt lắm, miễn là tiêu diệt hết những kẻ xâm nhập, dù có kéo đến nhiều hơn nữa cũng chẳng sao!
Ðại háo áo đen ấp úng:
- Nhưng... nhưng...
Trường Hận Phong chủ gằn giọng:
- Nhưng sao? Nói mau!
Ðại hán áo đen kinh hãi thất sắc:
- Nhưng cũng có điều ngoài ý muốn...
Trường Hận Phong chủ thất sắc:
- Ðiều gì ngoài ý muốn?
Ðại hán áo đen cúi đầu sát đất, thấp giọng:
- Có hai người vào trong cốc rồi lại thoát ra.
- Hả? Sáu con vượn tiên canh giữ cửa cốc đâu? Ngươi không bảo chúng ngăn chận sao?
- Thuộc hạ đâu dám chểnh mảng việc canh phòng...
Trường Hận Phong chủ gằn giọng:
- Dưới sự canh giữ của sáu con vượn tiên mà có kẻ thoát ra được ư?
Ðại hán áo đen ấp úng:
- Hai người ấy đã ném phấn độc vào sáu con vượn tiên, khiến chúng điền cuồng chạy vào cốc, mê man một hồi mới bị hai người ấy tẩu thoát, nhưng...
Trường Hận Phong chủ tức giận:
- Lại nhưng gì nữa?
Ðại hán áo đen vội nói:
- Ðã bắt được một người thọ thương do hai người ấy mang theo.
- À, họ là thần thánh phương nào mà lại có bản lĩnh đã vào đây rồi trở ra được?
- Họ là... một nam một nữ, chẳng rõ từ đâu đến!
Trường Hận Phong chủ đứng phắt dậy:
- Một nam một nữ? Lại để cho nữ nhân thoát ra đây hả?
Ðại hán áo đen dập đầu lạy:
- Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết...
Bốn đại hán áo trắng cũng dập đầu lạy lia lịa.
Trường Hận Phong chủ chầm chậm ngồi trở xuống, sắc mặt hòa dịu hơn, nói:
- Ðứng lên đi, cũng chẳng thể trách các ngươi được, đó là vì kẻ xâm nhập quá ư lợi hại!
Ðại hán áo đen lúng túng:
- Tạ ơn phong chủ!
Ðoạn cùng bốn đại hán áo trắng đứng lên.
Trường Hận Phong chủ lại lạnh lùng nói:
- Hai người kia đã tẩu thoát, cũng chẳng làm sao hơn được, nhưng phải bắt cho kỳ được những kẻ còn ở trong cốc, không để cho tẩu thoát một người nào nữa.
Ðại hán áo đen vội đáp:
- Thưa vâng!
Trường Hận Phong chủ nghiêm giọng:
- Lập tức phái nhiều vượn tiên nghiêm mật lùng bắt, và đưa những kẻ bị bắt đến đây ngay!
- Thưa vâng!
Ðại hán áo đen vòng tay thi lễ, đoạn cùng bốn đại hán áo trắng ra khỏi thạch sảnh.
Lúc này chỉ còn mỗi mình Trường Hận Phong chủ trong đại sảnh. Ngoài cửa sổ, Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đều hết sức hồi hộp, bởi hai người đã nghe thấy rõ ràng, Mạnh Niệm Từ vẫn còn sống và đang bị bắt giữ.
Chỉ thấy Trường Hận Phong chủ nhìn xuống hồ nước, cười ha hả nói:
- Người chết vì tài, chim chết vì ăn! Mảnh ôn ngọc địa này dù ta có tặng cho các ngươi, xem các ngươi làm thế nào mà lấy đi được...