Thiết Huyết Đại Minh

Chương 449: Tàn sát hàng loạt dân trong thành (2)

Trước Sau

break
Vương Phác nghe được chỉ muốn vỗ tay, Lý Định Quốc đem lời hắn muốn nói đã nói ra hết.

Sự thật có lẽ sẽ không hoàn toàn giống với phân tích của Lý Định Quốc, nhưng tuyệt đối không chênh lệch nhiều lắm, thân làm một kẻ xuyên việt, Vương Phác rất hiểu rõ loại võ trang thẳng tiến như "Triển khai tư thế", "không chút kiêng nể", "Diễu võ dương oai" đối với một dân tộc lòng tự tin bị hủy diệt sẽ có bao nhiêu nghiêm trọng!

Thế kỷ mười chín liên quân tám nước xâm lược Trung Hoa, thế kỷ 20 quân Nhật xâm lược Trung Hoa, lòng tự tin dân tộc của Đại Hán dân tộc không phải là lưu lạc theo Bắc Kinh, Nam Kinh mà bị triệt để phá hủy sao? Từ đó về sau thẳng đến thế kỷ hai mươi mốt, người Trung Quốc tuy về mặt kinh tế phát triển nhanh, có nhưng lòng tự tin dân tộc vẫn không làm thế nào khôi phục lại như lúc ban đầu.

Cho dù cái được gọi là tinh anh dân tộc, trong xương cốt cũng đều luôn luôn cho rằng dân tộc Đại Hán là nhị lưu thế giới, hút no mồ hôi nước mắt nhân dân rồi tình nguyện đem đi nuôi bọn cường quốc phương Tây.

Vương Phác lên tiếng, chuyện đổ bộ từ Đại Bản sẽ thấy không có thêm dị nghị gì nữa, kế tiếp nên thảo luận như thế nào đổ bộ tác chiến.

Tuy nhiên đổ bộ chiến tranh Đại Bản hoàn toàn là một cuộc chiến không cân đối, Đại Minh Trung Ương Quân có hỏa lực pháo hạm hạm đội thứ ba, hạm đội thứ tư cường lực trợ giúp, mặc du cảng khẩu Đại Bản cũng có hai tòa pháo đài, nhưng mấy chục cỗ súng thần công đặt tại pháo đài bất kể là tầm bắn hay uy lực đều không thể so sánh với và pháo hạm của đế quốc hải quân.

Càng trọng yếu hơn là, quân đội Mạc Phủ Nhật Bản vẫn như cũ dừng lại ở thời kỳ giao chuyển giữa lạnh vũ khí nóng lạnh, căn bản không có kinh nghiệm tác chiến chống lại súng đạn thời đại, Đại Minh Trung Ương Quân tuy rằng cũng là lần đầu tiên đổ bộ thực chiến, nhưng trước đó, bọn họ đã ở bản đảo Châu Sơn diễn luyện qua rất nhiều lần.

Đại Minh Trung Ương Quân có được ưu thế hỏa lực tuyệt đối, hơn nữa là có nhẩm tính không chút chuẩn bị, hơn nữa có thêm đại lượng chi viện của nhân viên tình báo xâm nhập vào Đại Bản trước đó, một trận chiến này muôn chiến bại cũng khó khăn, mà tiến trình thực cũng cùng dự liệu của Thống Soái Bộ Trung Ương Quân cơ bản giống nhau, Mạc Phủ quân đội trú đóng tại Đại Bản cơ bản không làm ra kháng cự gì thì đã bị tiêu diệt rồi.

Tuy nhiên hãy để cho Trung Ương Quân mở mang kiến thức một chút sự dũng mãnh của người Nhật Bản do võ sĩ, lãng nhân tổ thành Mạc Phủ quân đội, để cho Trung Ương Quân lưu lại ảnh hưởng sâu sắc về hung hãn không sợ chết của bọn họ, đối mặt với một lượt hỏa lực dày đặc của Trung Ương Quân, bọn họ vung vảy võ sĩ đao gào khóc, kêu gào xông về phía trước, người phía trước trúng đạn ngã xuống, người phía sau liền đạp trên thi thể người chết trận tiếp tục vọt tới trước, cho đến toàn quân bị diệt, nhưng lại không một người đầu hàng hoặc là chạy trốn!

Trong phòng quan sát thiết giáp hạm hiệu "Ứng Tinh", Vương Phác đang cùng chư tướng cầm kính viễn vọng trong tay xem xét tình hình chiến trường.

Đến lúc quân đội đổ bộ phát ra cờ hiệu, đã quét sạch tàn quân bên trong thành Đại Bản, Vương Phác cùng Chư tướng Lục quân, Hải quân dưới sự bảo vệ của hộ vệ mới cùng lên bờ, đạp trên thi thể võ sĩ và lãng nhân Nhật Bản tiến vào thành Đại Bản. Khói thuốc súng tràn ngập trên đầu thành Đại Bản vẫn chưa tán đi, trong không khí vẫn phiêu tán nồng liệt mùi máu tươi.

Vương Phác dùng sức hít ngửi hai hơi không khí tanh máu, chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái, hắn là quân nhân trời sinh, đối với hắn mà nói là trên thế giới này mùi máu tanh mới là mùi tuyệt vời nhất, cái mùi này đối với Vương Phác mà nói thậm chí giống như là thuốc phiện, thời gian dài không ngửi thấy hương vị này sẽ cảm thấy cả người khó chịu..

Đại Bản đã toàn thành giới nghiêm, trong thành tất cả người Nhật Bản đều không được ra khỏi cửa, không được đi ngoài đường phố, kẻ vi phạm giết.

Trên đường một cảnh xơ xác tiêu điều, khắp nơi đều là võ sĩ nằm lăn lộn hoặc là thi thể lãng nhân.

Vương Phác tay chỉ về những cái xác của lãng nhân nằm ngổn ngang trên đường hướng sang Lưu Khổng Hòa, Lý Bổn Thâm, Trương Nhan Lân, Lý Ngang cùng Tướng lĩnh Lục quân, Hải Quân nói:

- Các ngươi đều nhìn thấy, người Nhật Bản hàng năm sinh hoạt trên hải đảo, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, cho nên trời sinh có tính hung hãn, nếu không nghĩ cách phá hủy lòng tự tin của bọn họ, toàn bộ dân tộc Nhật Bản sẽ chiến đấu tới người cuối cùng, chúng ta cho dù chiếm lĩnh được Nhật Bản, cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được một mảnh đất khô cằn và còn có vô số lão ấu phụ nữ và trẻ em, nếu như là như vậy, chúng ta vượt biển viễn chinh sẽ trở nên không có chút ý nghĩa nào, trận chiến tranh này cũng chính là đã thất bại.

Trong tiếng bước chân nặng nề, Lý Định Quốc mang theo một thân sát khí, vây quanh trong đám quan quân bước nhanh đi tới.

Đi tới trước mặt Vương Phác, Lý Định Quốc quỳ một chân chào theo quân lễ, hiên ngang nói:

- Ty chức tham kiến Vương gia.

- Ừm, Tốt.

Vương Phác đáp lễ, vui vẻ nói,

- Làm rất tốt.

- Vương gia.

Lý Định Quốc nghiêm nghị nói,

- Hơn mười vạn người Nhật Bản bên trong thành Đại Bản xử lý như thế nào?

Trong con ngươi Vương Phác bỗng nhiên toát ra một tia dữ tợn nhàn nhạt, từ trong kẽ răng thoát ra một câu lạnh như băng:

- Giết! Trước tiên hãy để các huynh đệ hâm nóng một chút.

- Vâng

Lý Định Quốc ầm vang ứng đáp.

- Còn nữa...

Vương Phác ánh mắt lạnh lẽo bổ sung nói,

- Cố gắng hết mức không được nổ súng, không được lãng phí đạn dược quý giá, tốt nhất có thể chọn dùng phương thức đâm giết, chôn sống, chặt đầu để xử lý

- Vâng

Lý Định Quốc lại hướng Vương Phác chào theo quân lễ, rồi xoay người đi.

Sau lưng Vương Phác, mấy người Lưu Khổng Hòa, Lý Ngang ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ rất khó lý giải trong lòng Vương Phác đối với người Nhật Bản hận thù khắc cốt ghi tâm, bởi vậy thời đại này người Nhật Bản căn bản không có năng lực quy mô xâm chiếm Trung Hoa, cho nên giữa người Nhật Bản và người Hán cũng không tồn tại cái gì là thâm cừu đại hận, nhưng Vương Phác không phải, Vương Phác đúng là ôm mối thù khắc cốt ghi tâm đối với người Nhật Bản, lần này hắn muốn đem món nợ tính trên đầu tổ tông của hậu thế người Nhật Bản.

Trương Nhan Lân mặc dù không có năng lực của Vương Phác, nhưng người này có một chút rất giống với Vương Phác, đó chính là tàn nhẫn chém giết.

Nghe được Vương Phác hạ lệnh, trong con ngươi Trương Nhan Lân thoáng chốc xẹt qua một tia quang mang thú tính, âm thanh hung dữ nói:

- Vương gia, có thể cho huynh đệ hạm đội thứ ba chúng ta cũng tham gia đồ thành? Lại nói, ba năm gần đây hạm đội thứ ba tuy rằng cũng đánh mấy trận hải chiến, cũng cướp bóc mấy địa phương, nhưng nhiều huynh đệ cũng còn chưa được thấy qua máu.

Vương Phác mặt không chút thay đổi nói:

- Tiêu diệt loại dân tộc yếu kém là quyền của mọi người Hán, bổn vương không quyền ngăn cản.

- Vâng!

Trương Nhan Lân nghe vậy thi hành quân lễ, lạnh lùng nói,

- Đa tạ vương gia!

Sau nửa canh giờ, tàn sát máu tanh chính thức bắt đầu.

Phía nam thành Đại Bản.

Trương Nhan Lân suất lĩnh ba nghìn hải quân quan binh hạm đội thứ ba đem hơn ba vạn người Nhật Bản đuổi chạy tới bờ biển, sau đó bắt đầu đồ sát, một đội tiếp một đội người Nhật Bản từ trong đại đội người bị bắt giữ bị quan binh hải quân võ trang đầy đủ áp giải lên bãi biển, hải quân binh phụ trách hành hình cầm trong tay chiến đao thay nhau tiến lên, đem người Nhật Bản quỳ trên bãi biễn lần lượt chém đầu

Thi thể của người Nhật Bản chất đầy trên bãi biển, máu tươi chảy xuống gần như nhuộm đỏ cả hải vịnh.

Thành bắc Đại Bản, bên bờ

Hơn năm ngàn đàn ông Nhật Bản đang bận rộn đào mấy hố đất lớn, từ buổi trưa đến tận lúc chập tối, ba cái hố thật lớn rốt cục đào xong, ngày tận thế của người Nhật Bản cũng đã tới rồi, vượt qua hơn năm vạn nam nữ lão ấu bị Trung Ương Quân từ trong thành trục xuất đưa đến, ép buộc bọn họ nhảy vào hai trong ba cái hố, sau đó bắt buộc những người đàn ông Nhật Bản kia lấy đất đắp lên

Dưới lưỡi lê uy hiếp củaTrung Ương Quân, đàn ông Nhật Bản vẻ mặt đờ đẫn, bắt đầu đắp đất, tự tay chôn sống thân nhân của mình.

Chôn sống hơn năm vạn nam nữ lão ấu, Trung Ương Quân lại ép buộc hơn năm ngàn đàn ông Nhật Bản còn dư lại xếp thành hàng một đứng bên mép hố còn dư lại kia, sau đó lần lượt chém đầu bọn họ xuống, đem thi thể của bọn họ vùi vào cái hố đó, sau đó dùng hơn năm ngàn cái đầu ở giữa ba cái hố tạo thành một tòa "Tháp Đầu người".

Thành tây Đại Bản, hoang vu.

Trung Ương Quân cố ý để cho hơn hai ngàn nam nữ lão ấu Bản Nhật tháo chạy, đợi lúc bọn họ tranh nhau chạy trối chết, mặt đất dưới chân đột nhiên bắt đầu rung động, ngay sau đó tiếng vó sắt dời non lấp biển giống như chôn vùi toàn bộ thế giới, hai đại đội kỵ binh như gió bay điện chớp đuổi theo, tranh nhau đem nam nữ lão ấu chạy trốn từng người một chém nằm trên đất...

Ba ngày sau, Đại Minh Trung Ương Quân rút lui khỏi Đại Bản, một đội thương thuyền Hà Lan trước đến Nhật Bản buôn bán tiến vào cảng Đại Bản, lại phát hiện toàn bộ nước biển hải Vịnh Đại Bản đều là màu nâu đỏ đấy, sau khi lên bờ mới phát hiện Đại Bản đã thành một tòa quỷ thành, Hà Lan chỉ từ trong phế tích tìm được rồi một vị lão nhân hấp hối và một bé gái hơn hai tuổi.

Có một thương nhân Hà Lan gửi thư về Châu Âu Châu trong thư viết như này: "Ma quỷ Satan đã khai trương hai tay máu tanh kia của hắn, phòng ốc bị đốt, đồng ruộng hoang vu, nước biển đã bị nhuộm đỏ, tất cả người Nhật Bản đều bị tàn sát hầu như không còn, tòa thành trì ồn ào náo động phồn hoa ngày trước này đã vĩnh viễn biến mất..."
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc