Cuối cùng Phương Dật Thiên nhìn Hạ Băng một thân mùi rượu, sắc mặt ửng hồng, thần thái đã muốn hơi say, nói: Hạ Băng, tôi đưa cô về, cô ở chỗ nào?
Về? Tốt quá, bất quá anh đưa tôi đi ăn khuya một chút, tôi đói bụng rồi.... Hạ Băng nói.
Đói bụng? Không phải chứ, cô vừa từ nhà hàng Kim Khải ra mà? Không ngờ cô cũng có một cái dạ dày lớn a. Phương Dật Thiên có chút cảm khái nói.
Anh mới là dạ dày lớn! Trong khách sạn tôi chỉ uống rượu, chưa ăn uống gì sao có thể no, trước nhiều khách nhân như vậy, một cô gái sao có thể không biết xấu hổ mà mang theo đồ ăn ra chứ? Huống hồ trên bàn rượu đa số người là đến kinh rượu a, không rảnh để dùng bữa, không đói bụng mới là lạ!'' Hạ Băng vờ giận dữ nói.
Làm khách là không tốt, muốn ăn sao phải ngại, bất quá chỉ trách cô da mặt quá mỏng, mặc kệ người ta, cứ ăn no bụng trước rồi tính sau. Phương Dật Thiên không cho là đúng nói.
Hi. Hạ Băng nghe vậy không nhịn được che miệng cười, nhìn Phương Dật Thiên một cái nói: Anh còn cứ ăn là quên hết sao? Xem ra da mặt anh thật dày, quả thực so với tường thành còn dày hơn.
Nam nhân một không tiền hai không quyền như tôi, da mặt nếu không dày, chỉ sợ cả đời làm đại sư! Không có tiền không quyền nếu muốn tán gái thì da mặt phải dày, da mặt dày cũng là do tôi bị thời thế bức bách mà luyện ra. Phương Dật Thiên cười nói.
Hạ Băng nghe lời Phương Dật Thiên nói xong, không khỏi nao nao, lập tức khuôn mặt thêm ửng đỏ, có vẻ bâng quơ hỏi: Theo lời anh nói chẳng phải thường xuyên đi tán gái sao?
Nói ra thật xấu hổ, có mấy lần mặt dày bám lấy, nhưng sau đó chuốc lấy thất bại tôi liền rút là được một đạo lý, xã hội hiện tại da mặt dày còn chưa đủ, không có tiền mới là vấn đề lớn a! Ai xã hội hiện tại lợi ích mới là nhất, phụ nữ thời nay cũng đều chạy theo tiền bạc danh lợi, đáng tiếc một viên ngọc sáng như tôi, lại không ai phát giác ra. Phương Dật Thiên đùa bỡn một trận, cuối cùng còn không quên tâng bốc mình một câu, nói như thật vậy.
Hạ Băng nhịn không được cười lên một tiếng, trừng mắt nhìn Phương dật Thiên, nói: Anh thật sự là ngọc sáng, sáng ngoài mục bên trong đúng không? Ha ha..... Kỳ thật xã hội hiện nay phụ nữ không nhất định chạy theo tiền bạc a, vẫn còn vài cô gái không vì tiền tài, các nàng coi trọng chính là nam nhân này có đáng tin không, có bản lĩnh thật sự không, còn phải là một nam nhân chân chính nữa a.
Cô có phải muốn nói cô là người như vậy không? Phương Dật Thiên hỏi.
Trên thực tế chính là tôi a, tôi muốn kết giao với một nam nhân sẽ không xem bối cảnh hắn, cũng không xem hắn có tiền hay có thế, tôi chỉ nhìn thái độ làm người của hắn, đánh giá xem có nên cùng hắn kết giao hay không, không hơn. Hạ Băng thản nhiên nói.
Đáng tiếc a, chúng ta không hợp nhau, nếu không tôi cảm thấy mình phù hợp với yêu cầu của cô. Phương Dật Thiên cười nói.
Hừ, đừng tự biên tự diễn! Bất quá tôi cũng ngạc nhiên vì sao anh cứ một mực cho rằng chúng ta không hợp? Lần trước lái xe anh cũng nói thế, cuối cùng anh chạy đi còn chưa trả lời tôi đâu. Hạ Băng nói.
À..... Tôi chỉ thấy cô chắc không thể chịu nổi thói quen của tôi, quần áo bẩn ném tùy ý, tắm rửa không thay quần lót, trước khi ngủ không rửa mặt đánh răng, trên đường thường có thói quen cười nói lịch sự với các quý cô.... cô chịu nổi không? Phương Dật Thiên thản nhiên nói xong, thần tình không thèm để ý.
............ Hạ Băng trực tiếp im miệng, nhìn Phương Dật Thiên ánh mắt có chút biến hóa, đặc biệt là một câu tắm rửa không thay quần lót thực khiến nàng phát điên, hắn...... là người sao?
..... Cái này không có gì a, nêu thực sự kết giao cũng sẽ chấp nhận khuyết điểm của anh, đương nhiên, khuyết điểm của anh tôi cũng dần dần giúp anh sửa. Hạ Băng xuất phát từ lòng tối không muốn đả kích Phương Dật Thiên liền nói.
Phương Dật Thiên có chút sửng sốt nghi hoặc nhìn Hạ Băng nói: Không phải chứ, thói quen này của tôi cô có thể chấp nhận? Đến đây tôi sờ trán cô xem, có phải sốt rồi hay không?
Phì, anh mới sốt! Hạ Băng đẩy tay Phương Dật Thiên ra nói.
Vậy thật lạ, không sốt sao lại nói thế a? Cô có biết lời nói của cô làm tôi có vài ý nghĩ kì quái! Ặc.. cô không mến tôi chứ? Sớm nói ra đi, tôi ghét nhất là bị nữ nhân thầm mến, chỉ thích nữ nhân nói thẳng ra luôn, thầm mến cái gì, khiến tôi cứ nghĩ là không có cô gái nào thích mình! Tôi đang nghĩ liệu có phải cô cũng như vậy thầm mến tôi không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Băng sớm đã dở khóc dở xười, nàng không nghĩ tới gã đàn ông này vô sỉ như vậy da mặt dày đến cảnh giới tối cao, vô luận nàng nói cái gì đều bị mấy câu nói của hắn tức đến hộc máu, cố tình nói nghiêm trang như là có thật vậy!
Thật sự khiến nàng không thể chịu nổi, nàng phát hiện ở cùng Phương Dật Thiên một chỗ sớm muộn cũng bị nổi điên.
Uy, không cần khoa trương như thế chứ? Phương Dật Thiên quay mặt nhìn Hạ Băng một cái, hơi nở nụ cười, nhìn hắn lúc này có chút uể oải nhưng nở nụ cười lại vô cùng thâm thúy, tựa hồ sắp tới lời nói của hắn sẽ cấp cho Hạ Băng một cái kinh hỉ nho nhỏ.
Về sau, ánh mắt Phương Dật Thiên thúy nhìn Hạ Băng, ánh mắt thực bình tĩnh, như là hồ nước, hắn thản nhiên nói: Hạ Băng, tôi thích bộ dạng hiện tại của cô, đây mới chính là cô, tự do thể hiện mình! Băng nữ ở công ty luôn lạnh lùng không phải là cô!
Hạ Băng nghe vậy thân thể mềm mại không nhịn được hơi run rẩy, kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, đối diện với ánh mắt thâm thúy kia, nàng đúng là không thể nhìn thấu nam nhân này.
Sau đó, nàng ý thức được, lời nói dí dỏm lúc trước của Phương Dật Thiên chỉ là vì nàng mới cố ý nói thế, Phương Dật Thật nói năng nghiêm túc, như nói sự thật khiến nàng bộc lộ tính cách thực sự của mình ra, không tiếp tục đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng kia.
Không biết tại sao, trong lòng Hạ Băng bỗng nhiên có một cỗ cảm giác khác lạ, đồng thời nàng cũng ý thức được, kẻ mà luôn bị mình mắng là lưu manh, hỗn đản, lưu manh, sắc lang, nội tâm hắn thế nào?
Nội tâm hắn rút cuộc thế nào? Lòng hắn rút cuộc sâu đến đâu? Hạ Băng không biết, căn bản không thể nhìn thấu nam nhân này.
Hạ băng cảm thấy có chút bất công, nàng đã thể hiện con người thật, nhưng nàng lại không biết đâu mới là bộ mặt chân chính của Phương Dật Thiên?
Nào, mĩ nữ, xuống xe, không phải đói bụng sao, cố ý mời cô đến ăn cháo chim, tốt lắm nha.
Hạ Băng đang nghĩ ngợi bỗng bên tai vang lên tiếng Phương Dật Thiên.