Da thịt trên người Phương Dật Thiên cũng dày, cuối cùng cũng không phải là sắt thép, bị người dùng sức cắn, cũng cảm thấy đau đớn, thậm chí khiến da rách máu rơi.
Nhưng Chân Khả Nhân có cố sức cắn thế nào hắn cũng không tỏ vẻ đau đớn, hắn vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không né tránh, ngăn cản.
Chân Khả Nhân lúc này đang tức giận, cho nên cắn cũng dùng hết sức, mà Phương Dật Thiên lại sợ sử dụng động tác sẽ khiến hàm răng của Chân Khả Nhân bị thương, cho nên hắn không dám lộn xộn, tùy ý để Chân Khả Nhân dùng sức phát tiết cắn lên vai mình, cho dù là cắn rơi một miếng thịt xuống hắn cũng lù lù bất động.
Cuối cùng, Chân Khả Nhân kêu lên một tiếng nhỏ, dường như đã phát tiết xong, sau đó ngừng lại, đôi mắt mỹ lệ động lòng người nhìn thẳng Phương Dật Thiên, trên gương mặt lãnh ngạo mỹ lệ phảng phất vẫn còn tức giận, chẳng qua là vết nước mắt như ngọc lưu lại trên mặt càng khiến người ta thương yêu hơn.
Có thấy khá hơn chút nào không? Phương Dật Thiên ôn hòa nói.
Chân Khả Nhân vẫn còn vẫn chưa nguôi giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt ôn hòa cùng khó hiểu của Phương Dật Thiên lập tức khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn đối mặt với Phương Dật Thiên.
Quay đầu đi chỗ khác xong, sau đó nàng liền nhìn thấy vết cắn in trên vai trái của hắn, nàng khẽ giật mình, nhớ lại vừa rồi tức giận cho nên khi cắn cũng dùng hết sức, bình thường chỉ khẽ dùng lực một chút cũng khiến mình đau không chịu nổi, chớ nói chi là dùng toàn lực để cắn!
Hắn, hắn khẳng định là rất đau nhỉ? Nhưng hắn sao lại không rên lên một tiếng? Chân Khả Nhân nghĩ thầm, sau đó liền kéo vạt áo của Phương Dật Thiên, nói: Cho tôi xem qua bả vai trái của anh một chút.
- Cô, cô làm gì vậy? Cô định phi lễ tôi à!
Nhưng mà lúc này Chân Khả Nhân đã vạch cổ áo của hắn lên, kéo tới chỗ vai trái, lúc này thấy rõ ràng vết răng lớn bằng quả trứng, thấy rõ vết của từng chiếc răng nữa, vài chỗ bị chiếc răng bén nhọn cắn phải còn rỉ cả máu ra, tất cả xung quanh vết răng đều tím bầm lại!
Chân Khả Nhân tựa hồ như ngẩn ngơ, ánh mắt kinh ngạc nhìn vết cắn trên vai Phương Dật Thiên, trong mắt hiện vẻ rất phức tạp, khuôn mặt mĩ lệ thoáng chốc hiện lên vẻ thương xót, nàng thoáng tưởng tượng cũng biết vừa rồi Phương Dật Thiên chịu đựng nỗi đau kịch liệt cỡ nào!
Nhưng hắn lại không rên một tiếng, chỉ cần hắn thoáng hô đau một tiếng bản thân mình cũng không dùng sức nữa, thế nhưng hắn lại không lên tiếng, vì cái gì, vì cái gì... Chân Khả Nhân cảm thấy cặp mắt của mình lại không nhịn được mà trở nên ướt át.
- Anh, anh không thấy đau à? Anh vì sao lại không nói ra?
Chân Khả Nhân ngẩn mặt lên, ánh mắt có chút ướt át nhìn đường cong kiên cường trên mặt Phương Dật Thiên, nàng phát giác ra đây là lần đầu nàng nhìn chăm chú Phương Dật Thiên như vậy, nhìn kỹ nàng mới phát giác ra khuôn mặt này cũng không đến mức chán ghét lắm.
Đổi lại là nam nhân khác, bọn họ có lẽ không quan tâm tới hết thảy mà hô to đau đớn, nhưng mà Phương Dật Thiên đơn giản chỉ nói: Đau, đương nhiên là rất đau, chẳng qua là lúc ấy cô chăm chú dùng sức cắn tôi, tôi sợ làm ra động tác sẽ khiến cô bị thương cho nên không mở miệng lên tiếng.
Chân Khả Nhân khẽ giật mình, trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác không biết là đau lòng hay là vui mừng, nàng có chút nghẹn ngào chớp con mắt đẹp, nhưng lại không nói lên lời.
- Được rồi, Khả Nhân đừng khóc, cô vừa khóc lại khiến sự thống khổ lúc nãy mà tôi chịu đựng trở nên uổng phí, nếu không cô cắn tôi một ngụm nữa đi, chỉ cần cô không khóc nữa, làm cái gì cũng được, được không?
- ...Tại sao anh phải làm như vậy, không phải nói là không để ý tới tôi sao, tại sao anh phải làm như vậy...
Nước mắt của Chân Khả Nhân cũng nhịn không được nữa mà chảy xuống, thanh âm mang vẻ trách cứ tuôn ra.
Trong lòng Phương Dật Thiên khẽ thở dài, sau khi nâng cằm Chân Khả Nhân lên, nhìn mặt ngọc tràn đầy nước măt, cuối cùng hắn nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hơi hé ra của Chân Khả Nhân.
Vượt ra ngoài ý liệu, Chân Khả Nhân cũng không tránh né, cũng không biết là không có kịp phản ứng hay là cố ý tiếp nhận, cứ như vậy trực tiếp bị Phương Dật Thiên hôn lên đôi môi mê người kia.
Thời khắc này thân thể mê người của Chân Khả Nhân giống như bị điện giật, nàng có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đầu lưỡi của Phương Dật Thiên đã tham lam tiến vào trong miệng mình, đang nhẹ nhàng mà trêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng, nhẹ nhàng mà mút, mang theo ngàn vạn nhu tình.
Chân Khả Nhân ban đầu có ý định kháng cự, thế nhưng không biết tại sao, ở sâu trong nội tâm lại mang theo tâm tình muốn nghênh hợp cùng hắn, nội tâm của nàng đã bán đứng nàng, không tự chủ được mà dâng lên khát vọng. Ý thức của nàng đúng là khát khao từ trước tới nay muốn được tên nam nhân mà nàng thường mắng là hỗn đản này ôm chặt cùng với một nụ hôn nóng bỏng!
Vì cái gì, tại sao phải như vậy? Chính nàng cũng không biết mình bị sao vậy, rõ ràng là căm hận hắn, thế nhưng căn bản vô lực từ chối tên nam nhân mà nàng căm hận này, phảng phất như một ít chướng ngại vật cứng rắn trong nội tâm bị phá tan, phá tan bộ mặt mềm mại yếu ớt nguyên bản của nàng.
Nàng vô ý thức nhắm hai mắt lại, mà ngay cả hai tay nàng lúc trước đang dãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực Phương Dật Thiên, trải qua cái lưỡi của Phương Dật Thiên trêu chọc, lúc này khiến nàng kìm lòng không được cũng chủ động, chủ động ôm chặt Phương Dật Thiên, đầu lưỡi cũng triền miên mập mờ dây dưa cùng đầu lưỡi Phương Dật Thiên!
Trong lòng Phương Dật Thiên thoáng kinh ngạc vì Chân Khả Nhân lại nhu thuận phối hợp, nhưng mà điều này cũng không còn trọng yếu nữa, hắn ôm chặt thân thể yêu kiều nổi bật mê người của Chân Khả Nhân, mãnh liệt hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng, trong lúc lơ đãng, dục vọng của hắn đã bị câu dẫn ra.
Nguyên bản tối hôm qua xem qua video của nữ thần Monica, dục vọng của hắn đã bị thái độ điên cuồng của Monica khơi lên, khó có thể kiềm chế, hôm nay lại mập mờ cùng Chân Khả Nhân triền miên, lúc này đã không nhịn được nữa.
Nhớ lại đêm đó ở trên đỉnh núi, Chân Khả Nhân lãnh ngạo mỹ lệ này ở phương diện nào đó vẫn còn khiếm khuyết kinh nghiệm, thế nhưng u cốc âm u của nàng lại rất khít khao. Tâm tình của hắn khó tránh khỏi lung lay, mạnh mẽ ôm hôn, hai tay của hắn cũng nhịn không được nữa mà nắm chặt nhũ phong của nàng!
Thật sự là mềm mại a, loại đầy đặn này nắm đủ trong tay quả thật là đàn hồi, bộ ngực sữa như thế chắc hẳn là có tiềm lực để khai phá đây?
Nhiệt huyết toàn thân sôi trào khó có thể kìm được, Phương Dật Thiên đột nhiên bế Chân Khả Nhân lên, đi tới chiếc giường mềm mại của Lâm Thiển Tuyết, đặt Chân Khả Nhân ở trên giường, Chân Khả Nhân chẳng qua là chỉ khẽ thở ra một tiếng, toàn thân không còn chút sức lực nào để phản kháng, mà cũng không muốn phản kháng, tựa hồ là đồng ý nghênh hợp với động tác kế tiếp của Phương Dật Thiên.
Làm ở trên giường của Lâm Thiển Tuyết a? Liệu có ảnh hưởng gì hay không đây? Không quản nữa, lúc này hắn muốn nhẹ nhàng mà làm Khả Nhân! Trong lòng Phương Dật Thiên vừa suy nghĩ, thế nhưng thân thể đã đè lên người Chân Khả Nhân.