Đường Thuận Giang, thành phố Thiên Hải. Trong một quán mì bình dân, Phương Dật Thiên cùng Bá Vương hoa Quan Lâm đang ngồi ở một chiếc bàn khuất trong góc. Quan Lâm đang ăn một bát mì, cũng phải nói là nàng còn chưa ăn trưa, trong bụng trống rỗng, cho nên mới cùng Phương Dật Thiên tới quán mì này.
Phương Dật Thiên đã ăn rất no rồi, bởi vậy hắn chỉ ngồi đó hút thuốc, nhìn Quan Lâm ăn như hổ đói, quả không hổ là nữ nhân hung mãnh, ngay cả ăn uống cũng cực kỳ mạnh mẽ, tựa hồ như không bởi vì Phương Dật Thiên ngồi ở trước mặt nàng mà tỏ ra văn nhã rụt rè, vẫn như trước hào sảng mở lớn miệng mà ăn.
Tôi nói tên gia hỏa anh đúng là rất đáng ghét, có người nhìn người ta ăn như vậy sao? Một điểm lễ phép cũng không có!
Quan Lâm ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn Phương Dật Thiên, nói.
Phương Dật Thiên cười nhún vai nói:
Thì sao, ánh mắt của tôi làm cô mất tự nhiên sao? Cô ăn là việc của cô, quản gì đến tôi chứ? Cùng lắm thì xem như cô không phải là một nữ nhân đang ngồi ăn thôi.
Quan Lâm nghe vậy, lập tức giận giữ đập chiếc đũa lên bàn kêu Chát một tiếng, sau đó hỏi:
Lời này là có ý gì? Lão nương nhìn không giống như là nữ nhân à?
Hề hề hề, cô là nữ nhân, trước tiên cô ăn đi đã, ăn xong rồi nói.
Phương Dật Thiên nói.
Có chuyện gì thì nói đi, nhìn anh xong cũng chẳng muốn ăn nữa!
Phương Dật Thiên cười cười, gạt tàn thuốc, sau đó cười nhạt nói:
Còn đang vì chuyện hôm đó mà mất hứng à? Lúc ấy tôi cũng không chiếm được tiện nghi của cô, nhìn toàn thân cô đang bốc mồ hôi nóng cho nên tôi mới tới giúp cô cởi áo thôi, ai ngờ hảo tâm lại không có hảo báo!
Anh...
Gò má Quan Lâm tựa hồ hồng lên, nói:
Tôi không cần anh phải tốt với tôi, quỷ mới biết trong lòng anh có ý gì!
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ, hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, hắn thật đúng là có điểm không khống chế nổi, nổi lên tà tâm đối với Quan Lâm. Hắn thở sâu một hơi, rồi sau đó trầm giọng nói:
Quan Lâm, Thiên Hải có hay không có tồn tại một võ đài hắc quyền? Cô có hiểu biết gì về hắc quyền của Thiên Hải không?
Quan Lâm nghe vậy, trong lòng thoáng kinh ngạc, nhịn không được hỏi:
Anh, anh không phải là muốn đi đánh hắc quyền đó chứ?
Phương Dật Thiên nghe vậy cười cười nói:
Cô nghĩ đi đâu rồi, tôi chỉ là hỏi thế mà thôi, Thiên Hải rốt cuộc có tồn tại võ đài hắc quyền hay không, các cô là cảnh sát, liệu có tư liệu gì về vấn đề này hay không?
Phương Dật Thiên đột nhiên hỏi thăm như vậy cũng không phải là hỏi bâng quơ, vừa rồi cùng Sát Nhân Ma Ngô Lực hai lần ngắn ngủi giao chiến khiến trong lòng hắn nhanh chóng hiện ra một phán đoán, đối phương rất có khả năng là một cao thủ hắc quyền.
Từ một quyền đầy uy lực của Ngô Lực, cùng với một chiêu quét ngang không biết đã hạ bao nhiêu cao thủ trên hắc quyền kia, Phương Dật Thiên mơ hồ đoán được đối phương chính là cao thủ xuất thân từ trường đấu kịch liệt của hắc quyền, từ đó giết chết không ít người, điểm ấy có thể từ sát khí huyết tinh thâm trầm trên người Ngô Lực mà đoán được.
Lại nói, Phương Dật Thiên lúc trước đã sớm tiếp xúc với giới võ sĩ hắc quyền thế giới, trước mắt mà nói cao thủ ở hắc quyền tại Bắc Mĩ, Châu Âu đều từ trại huấn luyện ở vùng Siberia của Liên Bang Nga mà ra. Với phương pháp huấn luyện tàn khốc đầy huyết tinh, trại huấn luyện Seberia nổi tiếng thế giới đã huấn luyện ra rất nhiều cao thủ cực kỳ khủng bố, tuyển thủ hắc quyền vừa nghe đến đối thủ đến từ trại huấn luyện Seberia nhiều ít đều có cảm giác tim đập mạnh!
Với những cuộc đấu chính quy kiểu như đấu quyền anh, nếu chọn một quyền vương của Thái quyền hay tán thủ đưa ra để đối mặt với cao thủ hắc quyền Bắc Mỹ đánh nhau trong một trận đấu bất quy tắc, chỉ sợ mấy vị quyền vương đó chỉ trong mười giây ngắn ngủi liền bị đánh gục hoàn toàn.
Bởi vậy, có người nói kỹ xảo đánh nhau lợi hại nhất chính là trong trận đấu hắc quyền! Cái này cũng không có nói quá, chỉ là chính phủ của các quốc gia trên thế giới không thừa nhận sự tồn tại loại chiến đấu tàn khốc huyết tinh như hắc quyền mà thôi.
Phương Dật Thiên cũng quen biết một tên đặc công đến từ Nga, tự xưng là Bắc Cực hùng (gấu bắc cực), người này có lực lượng mạnh vô cùng, kỹ xảo đánh nhau cực kỳ lợi hại, đã từng tỷ thí lực tay với hắn, thế nhưng vẫn bại dưới tay Phương Dật Thiên.
Sau khi xuất ngũ khỏi giới đặc công, Bắc Cực hùng liền chuyển tới trại huấn luyện của Seberia, Nga làm huấn luyện viên, những tin tức đối với thị trường hắc quyền, Phương Dật Thiên cũng đều từ miệng hắn mà biết được.
Hôm nay trong thời gian ngắn ngủi giao đấu hai chiêu cùng Ngô Lực, hắn cảm ứng được trên người Ngô Lực có sát khí trấn định cùng với vẻ khát máu của người này.
Điểm này rất giống với cao thủ hắc quyền ở Bắc Mĩ hoặc Châu Âu.
Cũng chính là từ điểm đó mà Phương Dật Thiên mới đoán thân phận của Ngô Lực rất có khả năng là một cao thủ xuất thân từ hắc quyền.
Quan Lâm nghe xong Phương Dật Thiên nói, sau đó thoáng trầm ngâm nói:
Thiên Hải quả thực có võ đài hắc quyền tồn tại, đặc biệt tại ba năm trước đây võ đài hắc quyền cực kỳ ầm ĩ, cảnh sát đối với chuyện này đều tập trung đại lượng lực lượng càn quét, nhưng mà cũng chỉ hủy được đám râu ria mà thôi, cảnh sát lại không có chứng cớ xác nhận sự tồn tại trung tâm chính thức của thị trường hắc quyền, hơn nữa ông chủ đứng phía sau đám này cực kỳ thần bí, thế lực vô cùng khổng lồ, âm thầm khống chế toàn bộ thị trường hắc quyền của Thiên Hải, hơn nữa còn không ngừng có tuyển thủ nước ngoài hoặc đám người từ biên giới tới tham gia thi đấu, rất hấp người xem. Một năm gần đây, hoạt động của giới hắc quyền tại Thiên Hải đã hạn chế rất nhiều, nhưng mà khẳng định vẫn còn tồn tại, trước mắt cảnh sát vẫn luôn truy tìm manh mối.
Sau khi nghe vậy, Phương Dật Thiên nhẹ gật đầu, thị trường hắc quyền trong nước chủ yếu tập trung ở vài đại thành thị vùng duyên hải, hơn nữa tới xem thi đấu phần lớn là các ông chủ lớn, phải biết rằng vé vào cửa thi đấu hắc quyền cực kỳ đắt tiền, tới mấy ngàn một vé, hơn nữa người tới xem phải đảm bảo giữ bí mật, nếu người nào dám đủ can đảm tiết lộ ra ngoài, tổ chức hắc quyền sẽ truy sát hắn!
Nói như vậy, vào xem hắc quyền các ông chủ cũng đều ôm tâm lý tìm kiếm cảm giác kích thích, về phương diện khác chính là đánh bạc, trong trận đấu hắc quyền đánh bạc liên quan đến lợi ích rất dọa người, ít thì trăm vạn, nhiều thì vài triệu, bởi vậy lợi nhuận của thị tràng hắc quyền quá lớn, cũng chính là như vậy cho nên mới khiến thị trường này được bảo mật nghiêm ngặt, không thể diệt được.
Đúng rồi, sao anh đột nhiên lại hỏi về vấn đề này?
Quan Lâm nhíu mày hỏi, đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh tên nam tử đầu bóng lưỡng mà lúc nàng tới Hoàng Quan đại tửu **** thấy đang giao thủ với Phương Dật Thiên, cho nên lúc này nàng hỏi:
Đúng rồi, tên nam tử đầu bóng lưỡng lúc trước cùng anh giao thủ trông rất mạnh, không phải anh hoài nghi hắn là tuyển thủ hắc quyền chứ?
Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười nói:
Cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, tôi cũng không có chứng cứ nói hắn là tuyển thủ hắc quyền.
Sắc mặt Quan Lâm khẽ biến, nói:
Khi quay về tôi sẽ tìm người để điều tra về lai lịch của hắn, nếu như hắn là tuyển thủ hắc quyền, nói không chừng có thể thông qua hắn vén mức màn về thị trường hắc quyền tại Thiên Hải cũng nên.
Phương Dật Thiên nhướng mày nói:
Hãn nữu, tạm thời không cần phải làm như vậy, trước mắt các cô không nên động, phải điều tra chỗ dựa phía sau hắn đã, nếu không, tổn thất cũng chỉ là phía đám nhân viên cảnh sát các cô thôi.
Quan Lâm nghe vậy khẽ giật mình, suy nghĩ một lát cũng cảm thấy Phương Dật Thiên nói có lý, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục Phương Dật Thiên suy nghĩ cẩn thận.
Nếu như người kia là tuyển thủ hắc quyền, như vậy hắn khẳng định là rất lãnh huyết tàn nhẫn, phương diện đánh nhau cũng rất lợi hại, nói không chừng hắn sẽ còn tìm anh gây phiền toái, anh có nắm chắc đối phó được hắn không?
Ngữ khí của Quan Lâm không khỏi có phần lo lắng, hỏi.
Phương Dật Thiên lười nhác cười nói:
Thế nào? Đột nhiên sao lại quan tâm tới tôi như vậy, thật khiến tôi nghĩ lung tung nha.
Ngữ khí của Phương Dật Thiên có vẻ như bất cần, cực kỳ lười nhác, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: Cao thủ hắc quyền? Thực lực đích thật là rất mạnh, có thể ngăn cản được bảy phần lực đạo của ta mà vẫn đứng vững, cũng phải nói từ sau khi mình trở về đô thị cũng chưa gặp đối thủ, cũng không có ai là vừa tầm cả! Mình vẫn luôn tự hỏi, nếu như bạo phát tất cả lực lượng liệu hắn có thể ngăn cản mấy lần công kích của mình đây? Hắn có thể cầm cự được bao lâu? (NB: thằng này tự sướng vãi hàng =.=)
Hừ, ai quan tâm tới anh? Đừng có tự sướng như vậy, còn không nhìn lại xem bộ dáng của anh thế nào!
Quan Lâm tức giận nói.
Nói như vậy là tôi tự mình đa tình sao? Nhưng mà nhìn cả người cô, ngoại trừ ngực cùng mông hơi nhô ra ngoài hơn người ra, cũng chả có gì đặc biệt xuất chúng để khiến tôi tự mình đa tình a?
Phương Dật Thiên cười cười, đứng thẳng lên nói:
Đi thôi, bữa cơm hôm nay tôi mời!
Phương Dật Thiên! Tên hỗn đản này, anh đứng lại đó cho ta, anh không được đi!
Quan Lâm tức giận rống to, khuôn mặt tức giận đến nỗi trắng bệch ra, sau đó đuổi theo Phương Dật Thiên!