Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe gào thét lao qua, sau đó thì lại là bầu trời yên tĩnh cùng với những ánh đèn đêm cực kỳ hiu quạnh.
Tô Uyển Nhi ngồi ở trong xe, nghiêng đầu, một đôi mắt như thu thủy dừng ở trên người Phương Dật Thiên, một lần lại một lần đem khuôn mặt kiên cường kia của Phương Dật Thiên khắc ở trong lòng.
Uyển Nhi, lúc này ba mẹ em đều đã ngủ, quay về anh trực tiếp gõ cửa nhà em sao? Phương Dật Thiên hỏi.
Ba mẹ em đều ngủ anh gõ cửa có ích lợi gì, hơn nữa, bọn họ nếu bắt gặp muộn như vậy anh đưa em trở về vậy bọn họ trong lòng sẽ suy nghĩ thế nào? Không cần nói nhất định hoài nghi Phương ca ca đối với em... cái kia a! Tô Uyển Nhi nói xong che miệng ha ha cười rộ lên.
Nói bậy! Phương Dật Thiên sắc mặt nghiêm nghị, quở mắng một tiếng, bất quá ngẫm lại Tô Uyển Nhi nói cũng đúng, đã trễ thế này lại đi gõ cửa nhà nàng đích thực là không ổn, chính là, tối nay Tô Uyển Nhi sẽ ngủ ở đâu?
Tô Uyển Nhi tựa hồ nhìn thấu nội tâm của Phương Dật Thiên, nàng cười cười, nói: Không phải chỉ một đêm thôi sao, em ngủ chung giường với anh đi!
Cái gì? Phương Dật Thiên không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng, hồ nghi nhìn vào đôi mắt đang sáng lên của Tô Uyển Nhi, thật đúng là hết nói, nàng giờ phút này thần thái kiều mị, dung mạo xinh đẹp thật đúng là mê người cực kỳ.
Em ngủ trên giường vậy anh ngủ ở đâu? Phương Dật Thiên không có tức giận , cười hỏi.
Em mới mặc kệ anh! Tô Uyển Nhi đắc ý hừ một tiếng, rồi sau đó quay đầu đi, thấy trong lòng hơi rượu lại dâng lên, nàng chỉ cảm thấy một trận choáng váng, đầu óc cũng muốn hôn mê, vì thế liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phương Dật Thiên nhìn thấy Tô Uyển Nhi im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, liền giảm tốc độ lại, chẳng biết tại sao, cô gái nhỏ này ngồi trong xe lại làm cho hắn trong lòng cảm thấy một tia ấm áp.
Cả ngã tư hoàn toàn yên tĩnh.
Phương Dật Thiên lái xe trở lại chỗ ở đã là hơn ba giờ sáng, lúc này hàng xóm ở khu phố cũng đã ngủ say.
Hắn dừng xe lại, trước tiên đem cửa phòng mở ra, dọc theo đường đi hắn đã nghĩ tới để cho Tô Uyển Nhi ngủ trên giường hắn cũng được, còn hắn thì nằm ngay tại ổ chó của hắn trong phòng khách một đêm.
Tiếp theo hắn đem ba lô cùng với laptop của Tô Uyển Nhi vào trong phòng, sau đó mới dìu Tô Uyển Nhi xuống xe, chính là khi hắn đến cửa sau xe lại chứng kiến vẻ mặt Tô Uyển Nhi thanh thuần xinh đẹp, an tĩnh cực kỳ, hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi thật dài che phủ cả mí mắt, hơi thở đều đều, tựa hồ là đang ngủ.
Phương Dật Thiên liền ôm lấy Tô Uyển Nhi, vừa chạm vào dường như làm cho Tô Uyển Nhi hơi hơi tỉnh lại, nàng nỉ non một tiếng, hai tay tự nhiên ôm cổ Phương Dật Thiên, ngả đầu nhu thuận tựa vào lồng ngực hắn, y như trẻ con đang ngủ say, lại có vẻ cực kỳ ôn nhu.
Phương Dật Thiên ôm Tô Uyển Nhi đi vào phòng đóng cửa lại, sau đó hắn nghĩ thầm có nên hay không cho Tô Uyển Nhi uống một chút nước ấm, liền đi tới ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, không hề lường trước là Tô Uyển Nhi cũng không muốn tỉnh lại, hai tay ôm cổ hắn thật chặt, thân thể thiếu nữ mềm mại rúc vào trong ngực hắn
.
Trên người nàng mặc một cái váy loại có dây đeo tất trong suốt, không biết may mắn hay là xui xẻo nhất chính là thân thể đang phát dục mềm mại của Tô Uyển Nhi đang rúc vào trong lòng hắn, loại cảm giác này thật đúng là làm Phương Dật Thiên khó có thể chịu được, đặc biệt mông nàng hơi vểnh lên ngồi trên đùi của hắn, hắn cảm thấy rõ ràng nơi đó thật mềm mại co dãn, phối hợp với mùi hương xử nữ nhàn nhạt trên người nàng, cũng may mà Phương Dật Thiên gặp nguy cấp trong lòng không loạn, bằng không...
Phương Dật Thiên thanh âm khẽ thở dài, nghĩ thầm nên để cho Tô Uyển Nhi nghỉ ngơi sớm một chút, liền ôm lấy nàng đi vào phòng ngủ.
Hắn đem Tô Uyển Nhi đặt ở trên giường, nhưng mà, hai tay Tô Uyển Nhi cũng không có buông ra, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy cổ của hắn, hắn không khỏi nói: Uyển Nhi, buông tay ra rồi đi ngủ, ngoan nào!
Không cần, Phương ca ca, không cần rời đi đâu, em muốn anh ôm em ngủ! Tô Uyển Nhi thì thào nói xong, hai mắt như cũ nhắm nghiền, ngữ khí hờn dỗi vang lên bên tai Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhíu nhíu mày, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thật sự là rắc rối, ôm ngươi ngủ vậy ta thành cái gì?
Uyển Nhi, nghe lời Phương ca ca, hảo hảo ngủ đi, ngủ đến sáng mai là được rồi. Phương Dật Thiên đành phải dụ dỗ nói.
Em không muốn Phương ca ca rời đi, em muốn ôm Phương ca ca ngủ, Phương ca ca không được rời khỏi Uyển Nhi Tô Uyển Nhi khe khẽ nói, cũng không biết nói mê hay là thế nào.
Phương ca ca không có rời đi, đang ở cạnh em đây, em trước tiên buông tay ra được không? Phương Dật Thiên nói. Nói thực ra cái tư thế trước mắt này thật đúng là khó chịu, Tô Uyển Nhi hai tay nhất định ôm cổ hắn, hắn không thể không khom người xuống, mặt của hắn cùng khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhi xem ra cách xa nhau không đến mấy centimet.
Em biết Phương ca ca luôn đối với Uyển Nhi tốt nhất. Phương ca ca, Uyển Nhi thích anh, đừng rời xa Uyển Nhi được không? Tô Uyển Nhi thì thào nói xong, thanh âm dịu dàng triền miên, giống như là nói mê, cũng không biết là nàng trong khi say rượu nói bậy hay thật sự là nội tâm đang tỏ tình.
Phương Dật Thiên thân thể cũng thoáng cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, cũng không quá để ý lời Tô Uyển Nhi vừa nói, thân thiết dừng ở trên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp lại rất mịn màng của nàng, địa phương mềm mại sâu kín trong lòng hắn tựa hồ có chút xao động, hắn ôn nhu nói: Uyển Nhi ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, Phương ca ca không rời đi đâu!
Khóe miệng Tô Uyển Nhi lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, nàng cứ như vậy ôm chặt cổ Phương Dật Thiên, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên thử kêu một tiếng: Uyển Nhi, Uyển Nhi...
Nhìn qua Tô Uyển Nhi đã muốn ngủ say cũng không có phản ứng, hắn lúc này mới xác định nàng đã ngủ say rồi, vì thế muốn tách hai tay Tô Uyển Nhi đang ôm cổ hắn ra, nhưng lại không ngờ cô nàng ôm rất chặt, Phương Dật Thiên lại không dám dùng sức, bởi vậy trong nhất thời không thể đem hai tay Tô Uyển Nhi mở ra.
Bất đắc dĩ, Phương Dật Thiên đành phải cúi đầu xuống chậm rãi luồn khỏi hai tay Tô Uyển Nhi, sau khi thoát ra chứng kiến Tô Uyển Nhi hai tay vẫn đang duy trì tư thế như cũ, hắn không khỏi cười cười, trong mắt hiện lên một tia ấm áp.
Hắn đem hai tay Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng đặt trên ngực nàng, về phần Tô Uyển Nhi lúc này đã sớm đắm chìm trong mộng có lẽ còn tưởng rằng nàng đang ôm cổ Phương ca ca mà ngủ.
Uyển Nhi, nghỉ ngơi cho thật tốt, người như Phương ca ca không thích hợp với em, bất quá em vĩnh viễn là muội muội mà Phương ca ca yêu thương nhất! Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói một câu, mắt nhìn khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng dường như đang cười, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đem cửa phòng ngủ đóng lại.