Ba cỗ xe cảnh sát hú còi chạy tới, đèn màu chớp tắt trên nóc xe cực kỳ chói mắt trong đêm.
Trong mắt của Hỏa Xà đang nằm dưới đất toát ra một tia vui mừng kích động, lúc này hắn mới nhận ra rằng thanh âm hắn thích nghe nhất chính là thanh âm hụ còi của xe cảnh sát mà bình thường hắn luôn coi khinh.
Két !
Một chiếc Mecedes-Benz màu đen có rèm che lướt qua ba chiếc xe cảnh sát, đỗ lại trước mặt Phương Dật Thiên và Tiểu Đao, Phương Dật Thiên nheo hai mắt lại, chiếc Mecedes-Benz có rèm che này có vẻ rất quen thuộc, đúng là chiếc Mecedes-Benz R6 của hắn.
Nói như vậy thì hãn nữu Quan Lâm đang ở trong xe?
Quả nhiên, sau khi cửa xe mở ra thì Quan Lâm một thân uy vũ trong trang phục cảnh sát bước xuống, nhưng khi cặp mắt trong suốt không kém phần sắc bén chứng kiến trước mắt là Phương Dật Thiên cùng với bộ mặt cười lười biếng thì không khỏi giật mình!
Lúc cảnh cục nhận được báo án có một vụ ẩu đả quy mô lớn xảy ra ở đây, sau khi nhận được điện thoại khẩn cấp nàng vốn còn đang ngủ ở nhà lập tức xuống giường, nên nàng cũng tự nhiên đọc được tin nhắn mà Phương Dật Thiên lưu lại cho nàng trước đó.
Thực ra thì sau khi nàng tỉnh lại thấy áo mình rơi dưới đất, tuyết phong phì nhiêu lõa lồ hơn phân nửa thì sắc mặt nàng đầu tiên là đỏ lên, sau đó lại nảy sinh phẫn hận vô cùng đối với Phương Dật Thiên, suy nghĩ xem hôm nào tìm cách hảo háo giáo huấn hắn một lần, không nghĩ tới lại gặp Phương Dật Thiên ở đây.
Nàng thực không ngờ trong trận đánh nhau này có Phương Dật Thiên góp mặt.
Haizzz, hãn nữu, cô tới thật là đúng lúc, cô xem, đám côn đồ này ở đây hành hung muốn giết người dân lương thiện lại bị huynh đệ chúng ta chế phục lập lại trị an đô thị, sau này phải xem xét cấp cho hai huynh đệ ta một chút công lao nha. Phương Dật Thiên cười cười nói.
Trong mắt Quan Lâm thoáng hiện vẻ tức giận, nhớ tới người này điếc không sợ súng cởi áo của nàng, có trời mới biết lúc trước hắn có hay không phi lễ chiếm tiện nghi nàng, nhưng lúc này không phải là lúc so đo ân oán tư thù, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua Phương Dật Thiên, dừng lại trên người đám lưu manh đang ngồi một chỗ ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhíu mày hỏi: Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Cùng lúc đó từ trên ba chiếc xe cảnh sát đã tiến ra hơn mười cảnh quan, ai nấycũng đều là súng vác trên vai, đạn đã lên nòng nhanh chóng không chế toàn bộ những người có liên quan .
Ta cũng không biết sao lại thế này, ta và người huynh đệ vốn đang cùng nhau nướng thịt uống rượu ở đây, ai ngờ đám côn đồ này lại cầm đao cầm thương chạy tới, cô không chứng kiến được chúng lúc ấy có bao nhiêu hung hãn, trực tiếp đuổi chủ quán nướng và tất cả thực khách xong lại hướng chúng ta hạ sát thủ. May mắn là chúng ta có năng lực tự vệ, nếu không giờ này cô chỉ có thể nhìn thấy thi thể của chúng ta thôi. Phương Dật Thiên nói.
Quan Lâm thở sâu, bây giờ nàng chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng nàng cũng biết được Hỏa Xà kia không phải người tốt, nàng cũng biết Phương Dật Thiên sẽ không phải vô duyên vô cớ mà chạy đi sinh sự, ánh mắt nhìn tới Hỏa Xà đang xụi lơ nằm dưới đất như một đám bùn nhão: Hắn là ai vậy?
Hắn? Ta cũng không biết hắn là ai. À, đúng rồi, hắn có nói tên hắn là Hỏa Xà. Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Hỏa Xà? Quan Lâm lại rùng mình rồi thở ra, danh tiếng của Hỏa Xà ở cảnh cục như sấm ở bên tai, tên này ở thành phố Thiên Hải đã gây nên không ít vụ mưu sát bắt cóc, chẳng qua cảnh cục vì không có chứng cớ mà không có biện pháp bắt hắn.
Quan Lâm tuyệt đối không thể ngờ tới nam nhân ngay cả chó cũng không bằng đang nằm trên mặt đất rên rỉ kia lại chính là Hỏa Xà!
Nhưng nàng nhìn thấy Hỏa Xà bị đánh cho không còn hình dáng đang nằm xụi lơ dưới đất, trong lòng như trút ra một cỗ ác khí, cảm thấy cực kỳ thoải mái. Nàng đã sớm nhịn không được Hỏa Xà kiêu ngạo ở Thiên Hải muốn làm gì thì làm, sớm đã muốn hung hăng dần cho hắn một trận! Nhìn thấy bộ dáng sống không bằng chết của tên ác ôn này đang nằm xụi lơ dưới đất trong nội tâm nàng không khỏi đối với Phương Dật Thiên âm thầm tán thưởng.
Hỏa Xà? Hừ, không hổ là đại ca hắc đạo ở Thiên Hải, tùy tiện liền phái ra hơn hai mươi tên cầm đao cầm thương đi giết người! Tốt lắm, tốt lắm! Quan Lâm trầm ngâm lên tiếng, rồi sau đó đảo mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên, Hai người các ngươi cũng cần theo ta quay về cảnh cục một chuyến, sau khi điều tra rõ sự tình mới có thể đi.
Đại ca, anh quen với mỹ nữ cảnh quan này? Tiểu Đao vừa liếc nhìn Quan Lâm vừa hỏi Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên gật gật đầu: Không chỉ là nhận biết thôi đâu, gian tình cũng không phải ít... Có nhìn thấy không, chiếc Yamaha kia là xe của Quan đại cảnh quan, là ta đổi xe với nàng .
Nhắc tới việc này, Quan Lâm lại nhớ tới hắn ta ở trong phòng cởi bỏ quần áo của nàng, trong lòng lại giận dữ, hai mắt tràn ngập sát ý nhìn Phương Dật Thiên nói: Phương Dật Thiên, về chuyện đổi xe này ta sẽ tìm ngươi tính sổ từ đầu đến cuối!
Nói xong, Quan Lâm ra dấu gọi mấy cảnh quan lại phân phó: Áp giải những người này về cảnh cục cho ta!
Tiếp theo, nàng quay đầu lại nhìn Phương Dật Thiên va Tiểu Đao: Hai người các ngươi cũng theo ta trở về cảnh cục một chuyến!
Tiểu Đao lập tức cười khổ, thấp giọng cùng Phương Dật Thiên nói chuyện với nhau : Đại ca, ngươi cũng biết ta ghét nhất là vào cục cảnh sát, nhưng nể mặt mũi mỹ nữ cảnh quan này ta cũng chỉ đánh chịu ủy khuất một lần! Ta xem ra mỹ nữ cảnh sát này rất tưởng nhớ đại ca, ánh mắt nhìn về phía đại ca phảng phất như là hận không thể khiến cho đại ca thiên đao vạn quả (ngàn đao phanh thây), quả nhiên là có gian tình!
Phương Dật Thiên cười cười, nếu Tiểu Đao biết hắn nhân lúc Quan Lâm say rượu cởi áo của nàng nhưng nhưng lại còn vô nhân đạo mà xoa bóp vài cái lên cái khối mềm mại mà lại cao ngất đó của nàng, chỉ sợ Tiểu Đao cũng líu cả lưỡi lại!
Cục cảnh sát thành phố Thiên Hải. Hơn hai mươi tên giang hồ hắc đạo ở Thiên Hải bị bắt vào cảnh cục, trường hợp này quả thật có chút ngoài sức tưởng tượng.
Trong cảnh cục nghe nói lần này bị bắt chính là băng nhóm Hỏa Xà thì không giấu được cảm giác khiếp sợ, lại chứng kiến người ta nâng Hỏa Xà lúc này đã xụi lơ như bùn nhão thì lại càng choáng váng, từng là Hỏa Xà kiêu ngạo không ai sánh được không ngờ cũng có kết cục này.
Đại bộ phận cảnh sát trong lòng cảm thấy cực kỳ sung sướng trong lòng, cùng tò mò xem là thần thánh phương nào mà đem Hỏa Xà trị thành như thế?
Sau đó, hai người chỉ dựa vào nắm tay khuất phục Hỏa Xà cùng hơn hai mươi tên côn đồ hung ác Phương Dật Thiên và Tiểu Đao cũng bước vào, ngay một khắc đó trong lòng các cảnh quan cực kỳ xúc động, ánh mắt vẻ mặt kia như là hình ảnh người anh hùng ca khúc khải hoàn được thuật lại trong sách vở.
Nếu không phải đang ở tại cảnh cục thì những cảnh sát này đã không nhịn được mà vỗ tay hoan hô một trận rồi.
Những cảnh sát này đã nhận ra Phương Dật Thiên trong đám đông, dù sao thì Phương Dật Thiên trước đây không lâu còn bị tống vào cảnh cục, những cảnh sát này sau chuyện lần trước đã biết Phương Dật Thiên có hậu thuẫn rất mạnh, tiếp theo lại nhìn thấy Tiểu Đao vạm vỡ như núi, không giận mà uy, nhìn thoáng qua thân thể như từ kim cương tạc thành nhịn không được mà nuốt vào một hơi, bọn họ đều có thể tưởng tượng ra khi thân thể bưu hãn của Tiểu Đao bộc phát ra có bao nhiêu khủng bố.
Khó trách vì sao băng nhóm của Hỏa Xà nổi tiếng coi trời bằng vung lại bị thê thảm như vậy, ra là trêu chọc đến cường giả chân chính, không chết xem như đã chiếm tiện nghi lớn rồi.
Phương Dật Thiên có thể nhìn ra sự kính nể và thán phục trong mắt các cảnh sát, hắn cũng gật đầu mỉm cười xem như đáp lại, hành động đó của hắn đã để lại trong lòng mấy cảnh sát này một ấn tượng không tệ.
Phương Dật Thiên và Tiểu Đao sau đó bị phân biệt đưa vào trong phòng thẩm vấn, dù hắn và Tiểu Đao có ra tay nghĩa hiệp, trừ gian diệt ác như thế nào thì trình tự tư pháp tất yếu vẫn phải tiến hành.
Phương Dật Thiên ngồi ở trong phòng thẩm vấn, hoàn hảo là lần này hắn không phải bị còng tay thẩm vấn, hắn lẳng lặng lấy một điếu thuốc ra hút, trong lòng biết rằng chuyện của Hỏa Xà lần này sẽ gây nên một trận sóng gió ở Thiên Hải, bên phía Cửu gia khẳng định là bị kinh động tới, nhưng hắn không thèm để ý, lại càng không hề e ngại.
Xao sơn chấn hổ (Phá núi thì động đến lão hổ), chấn động này hẳn là lung lay đến vị hoàng đế ngầm kia, nhưng Phương Dật Thiên hắn là một nam nhân không phải bình thường mà là Chiến Lang, thần thoại trong giới sát thủ quốc tế, lại càng không thể ngồi không.
Phanh!
Cửa phòng thẩm vấn bật mở, Quan Lâm trong bộ cảnh phục che giấu không ít đường cong khiến người ta ngây ngất nghiêm mặt bước vào, phía sau của nàng còn có Tiểu Vương chịu trách nhiệm ghi chép trong lúc thẩm vấn.
Phương Dật Thiên nheo mắt ngừng lại trên bộ ngực vĩ đại cao ngất của Quan Lâm, trong lòng âm thầm tiếc nuối sao lúc đó lại không nắn bóp thêm vài cái? Thật là quá ngu đi mà, lại đi nắn bóp qua lớp áo, sớm biết vậy cứ thò tay vào là mọi chuyện đã xong hết rồi.