Phương Dật Thiên không ngờ tới tại nơi này lại gặp gỡ Vân Mộng, mà Vân Mộng đi đến nơi này chứng tỏ thân phận nàng không hề đơn giản, tuyệt đối không phải là một nữ nhân bình thường, lại càng không phải là cái loại nữ nhân phóng túng cực độ trong quán bar.
Nói như thế, hắn tối hôm qua thật là diễm phúc hiếm có a, Vân Mộng giờ phút này so sánh với tối hôm qua tại quán bar gợi cảm quyến rũ, nàng có vẻ càng thêm cao quý rụt rè, trên người mặc một bộ váy trang nghiêm, cũng không có như tối hôm qua tại quán bar gợi cảm liêu nhân.
Nhìn Vân Mộng cùng với nam tử kia dần dần đến gần, Phương Dật Thiên có chút đờ đẫn, trong lòng đang tính toán muốn hay không mỉm cười đón tiếp Vân Mộng, tuy nói rằng tối hôm qua hắn cùng với Vân Mộng tương tự như chuyện tình một đêm, nhưng là một một vưu vật thành thục cũng không thể nói quên là quên được.
Cùng thời khắc đó, Vân Mộng cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên, cặp mắt quyến rũ mê người trong nháy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, chẳng qua nàng cũng chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái rồi sau đó ánh mắt cực kỳ tự nhiên dời đi, trên mặt thần sắc không có chút nào gợn sóng hay hoảng sợ, như là nàng căn bản không có nhận ra Phương Dật Thiên vậy, tối hôm qua cùng Phương Dật Thiên tràn đầy cảm xúc đã trôi qua trong đầu giống nhau.
Phương Dật Thiên nao nao, chứng kiến sắc mặt Vân Mộng lúc sau hắn liền hiểu tâm ý của đối phương, thì phải ra vẻ không nhận ra nhau, với nhau như hai người bình thường xa lạ.
Điều này làm Phương Dật Thiên trong lòng vừa nổi lên ý niệm lên tiếng chảo hỏi Vân Mộng liền bị áp chế đi xuống, kỳ thật Vân Mộng tỏ thái độ với hắn như thế mà nói cũng tốt, bởi vì Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết đang ở bên cạnh hắn, ai biết nếu cùng Vân Mộng chào hỏi lúc sau có thể hay không khiến Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết nghi ngờ.
Một khi Vân Mộng đã ra vẻ không biết nhau, như vậy Phương Dật Thiên cũng biết làm thế nào, hắn âm thầm khẽ cười một tiếng, liền quay mặt đi, mới biết, khi quay đầu lại, cặp mắt mê người như hoa đào đang nhìn tựa theo dõi hắn.
Sau đó, ánh mắt Tiêu di chậm dãi chuyển sang nhìn Vân Mộng, rồi lại nhìn nhìn Phương Dật Thiên, nhìn như mạn bất kinh tâm cất lời nói: “Còn tưởng ngươi làm sao vậy, thì ra chỉ vì …nàng rất xinh đẹp mà thôi!” (Mạn bất kinh tâm: không có chuyện gì khiến trong lòng sợ hãi)
Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm cười khổ, trong lòng hắn biết Tiêu di cho rằng nhìn Vân Mộng xinh đẹp mê người bởi vậy vừa rồi mới quay đầu lại nhìn mấy lần nhìn Vân Mộng, chẳng qua nghe giọng nói Tiêu di tựa hồ lộ ra vẻ nhàn nhạt ghen tuông hắn cười, nhẹ giọng nói: “Hây là Tiêu di xinh đẹp!” Lúc này Lâm Thiên Tuyết đã đi đến bàn lễ tân của thẩm mỹ viện để đăng ký cái gì đấy, phỏng chừng là phải an bài dự định hạng mục cần thẩm mỹ, bởi vậy lúc này chỉ có Phương Dật Thiên và Tiêu di đứng cùng nhau.
Tiêu di nghe vậy gương mặt xinh đẹp như hoa đào bắt đầu đỏ lên, liếc ánh mắt giận dỗi nhìn Phương Dật Thiên, (Hic hic giả nai quá), liền đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Phương Dật Thiên đành phải theo cùng.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, Vân Mộng lại cùng người nam nhân kia lựa chọn ngồi gần ngay chỗ Phương Dật Thiên, cách nhau một khoảng không xa, Phương Dật Thiên ngồi đối diện với Vân Mộng, Vân mộng ngồi xuống ngế lúc sau ánh mắt hờ hưng xnhinf hắn, đó là ánh mắt bình thường, có thể thấy được Vân Mộng đối với trường hợp này ứng phó thật thành thạo, naưng lực ngụy trang hoàn hảo.
Phương Dật Thiên thời điểm đó ánh mắt lại nhìn vào nam nhân bên cạnh Vân Mộng, giờ phút này, ánh mắt nam nhân đó vô tình nhưng hữu ý dừng lại trên người ngồi bên cạnh Phương Dật Thiên chính là Tiêu di, Phương Dật Thiên quan sát thấy, ánh mắt nam nhân nhìn về phía Tiêu di chớp động lên không che dấu được vẻ cuồng nhiệt.
Là một nam nhân, Phương Dật Thiên biết loại cuồng nhiệt trong lòng này đại biểu cho cái gì, đúng là như thế, Phương Dật Thiên trong lòng đối với nam nhân này đột nhiên sinh ra một tia cảm giác chán ghét, dám nghĩ tới nữ nhân của ta, xem ra hắn không muốn sống nữa chăng!
Ngoài ra, mối quan hệ giữa nam nhân này cùng Vân Mộng cũng khiến cho Phương Dật Thiên hứng thú, nhìn qua hai người như không có chuyện gì, chẳng qua hắn có cảm giác loại như bằng mặt không bằng lòng, hắn âm thầm đoán không biết nam nhân này có phải là chồng Vân mộng không, nếu vậy không hiểu tại sao bên cạnh là vợ xinh như hoa như ngọc kiều mỵ vạn phần không để ý, lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, thật là uổng phí quá trời a!
Nhớ tới hôm qua thời điểm mình cho nam nhân này cắm sừng, Phương Dật Thiên nội tâm âm thầm khó có thể diễn tả như là phấn khởi cùng với thống khoái, hắn âm thầm nghĩ ngày sau phải chon am nhân này cắm nhiều sừng hơn mới được, thay hắn chăm sóc mảnh đất mầu mỡ, điều này cũng là một thú vị lớn a!
Một lúc sau, nhân viên phục vụ liền đi tới phục vụ, đưa tới cà phê và trà miễn phí, cà phê là loại chính tong Lam Sơn cà phê, tuyệt đối chứng kiến bên ngoài quán cà phê tầm thường chỉ là loại Lam Sơn cà phê giả mà thôi, loại chính tong cùng với loại giả này giá cả đúng là cách nhau một trời một vực, trên thực tế, tại cả nước, những nơi có thể cung cấp Lam Sơn cà phê chính tông cũng không nhiều lắm, nhưng mà, nơi này lại cung cấp lam Sơn cà phê miễn phí, đủ để biểu lộ ra nơi này thực lực cường đại cỡ nào.
Đừng tưởng rằng nơi này miễn phí cung cấp chính tông Lam Sơn cà phê cùng với nước trà như vậy bọn hộ ăn cám rồi, cũng chỉ có giá cả làm thẩm mỹ cắt cổ, điểm ấy Lam Sơn cà phê không đủ tạo thành một tổn thất, chiêu này cũng là một thủ đoạn sách lược của thẩm mỹ viện phục vụ các vị khách hàng mà thôi.
Cho ngươi chút điểm ân huệ nhỏ nhoi, các vị khách đến thường xuyên, cho dù giá cả có bị chém, ngươi cũng cảm thấy trong lòng thống khoái.
“Anh đối với nữ nhân kia tựa hồ có điểm hứng thú?” Tiêu di nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ giọng nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy giật mình, lập tức cười nhạt, nói: “Tiêu di, em mở cuộc thi nói đùa quốc tế đi, em nói vậy không bằng nói thẳng ra ta thấy nữ nhân nào liền cảm thấy hứng thú! Ta còn có nguyên tắc của mình chứ, nữ nhân này đúng là xinh đẹp, chẳng qua so ra vẫn kém Tiêu di mà thôi.”
Tiêu di nhịn không được cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Anh chính là đồ miệng lưỡi trơn tru, nữ nhân kia tựa hồ đang nhìn anh đấy!”
“Đúng không? Không ngờ mị lực của ta lại lớn như vậy? Ha ha, nam nhân kia ngồi đối diện không phải sao đang nhìn Tiêu di chằm chằm đấy.” Phương Dật Thiên cười nói.
Tiêu di ngẩn ra, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nam nhân bên cạnh đang nhìn nàng, nàng lập tức quay đầu, nói: “Nam nhân nư vậy ta thấy nhiều rồi, cũng không phải là cái thứ gì tốt đẹp, trong ngực ôm một nữ nhân, trong lòng lại mơ ước những nữ nhân khác, ghê tởm!”
Phương Dật Thiên trong lòng cười khổ tiếng, thầm nghĩ nếu Tiêu di biết hắn cùng Vân Mộng tối hôm qua phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ cảm nhận hình tượng của hắn trong lòng Tiêu di cũng xếp vào cùng một loại ác tâm này sao.
“Như vậy ta, ta trong mắt Tiêu di cũng không phải là thứ tốt đẹp gì sao?” Phương dật Thiên thuận miệng hỏi.
“Anh có hay không tự mình hiều lấy thôi, từ điểm đó mà nhìn … anh tốt hơn thành thật một chút đi.” Tiêu di che miệng cười, âm thanh trách cứ nói.
Phương Dật Thiên vuốt vuốt mũi, tự giễu nói: “ Được rồi vì tương lai cải thiện hình tượng bản thân trong lòng Tiêu di, ta bắt đầu nhìn em không chớp mắt, không nhìn những nữ nhân khác, chỉ nhìn một mình Tiêu di thôi.”
Tiêu di mặt nhất thời đỏ lên, đang muốn nói cái gì, nhưng lúc này Lâm Thiên Tuyết cười dài đi tới, ngồi xuống lúc sau nàng nói: “Tiêu di, cháu đã đăng ký xong rồi, đi thôi, chúng ta cùng vào.”
Vậy còn? Anh ta ở đâu? Tiêu di nói xong chỉ hướng Phương Dật Thiên hỏi.
“Anh ta chờ, nơi này có rất nhiều trò chơi giải trí, nếu cảm thấy buồn có thể tự đi tìm vài trò mà chơi a, dù sao cũng miễn phí tất cả.” Lâm Thiên Tuyết nói.
Phương Dật Thiên nhún vai, nói: Ta không sao, các ngươi hãy đi đi, dù sao ta cũng có thói quen chờ rồi.”
Tiêu di cười, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, rồi cùng Lâm Thiên Tuyết đứng lên, hướng vào bên trong thẩm mỹ viện đi tới.
Hai người bọn hó vừa đi xa lúc sau Phương Dật Thiên ánh mắt ngước lên, nhàn nhạt hướng Vân Mộng nhìn tới, chứng kiến nàng cùng nhân viên phục đang nói gì đó, nam nhân bên cạnh nàng đảo mắt nhìn theo hướng bóng dáng đường cong mê người của Tiêu di dần xa, liền quay đầu lại, nét mặt bình thường thưởng thức cà phê.
Đối với biều hiện này của nam nhân, Vân Mộng tựa hồ tập mãi thành thói quen, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên.
Một lúc sau, nhân viên thảm mỹ viện đi đến bàn Vân Mộng, đối với nàng tao nhã lễ độ nói, Vân Mộng liền đứng lên, xem ra cũng là đi vào làm thẩm mỹ.
Vân Mộng khoảnh khắc trước khi đi, ánh mắt rất nhanh hướng tới Phương Dật Thiên nhìn, chỉ thoáng ngắn ngủi đó, chẳng qua Phương Dật Thiên lại từ trong mắt nàng bắt được một tia cảm giác tình cảm khác thường, tựa hồ là ám chỉ cái gì.
Phương Dật Thiên ra vẻ không thấy, bởi vì ánh mắt nam nhân bên cạnh Vân Mộng đang nhìn hắn, điều này làm cho trong lòng hắn có loại cảm giác như mạch nước ngầm mãnh liệt chảy.
Lại nói tiếp hắn cùng Vân Mộng, Tiêu di và nam nhân này trong lúc đó như đang bắt đầu một trận chiến vô hình, đều mang tâm tư, như mạch nước ngầm mãnh liệt, hơi bất lưu thần (không chú ý) còn có thể bị mạch nước ngầm này cuốn đi.