Lam Tuyết càng nghĩ nước mắt chảy càng nhiều, nàng không có lau đi, đứng ngây ngốc tại chỗ.
Nước mắt long lanh trên gương mặt tuyệt mĩ, đây là hình ảnh rung động cỡ nào a?
Chậm rãi, nàng chớp đôi mắt đẹp, lông mi thật dài vương chút nước mắt trong suốt, nhưng đôi môi hồng thuận hé ra một tia thanh thản.
Theo khuôn mặt nàng, căn phòng cũng như nhiễm phải một tia sáng chói mắt, vầng dương kia vì nàng cười mà mất đi vẻ rực rỡ.
Lý Mụ nhìn Lam Tuyết, trong lòng có điểm đau đớn, mỗi lần nghe tin của Phương Dật Thiên, cô bé này không thể kiềm được nước mắt, nàng lại càng tức giận Phương Dật Thiên, nàng không rõ vì sao Phương Dật Thiên trốn tránh, lẽ nào dựa vào hoàn cảnh của Lam Tuyết còn chưa xứng đôi với hắn?
Luận dung mạo, Lam Tuyết thân là mĩ nữ đệ nhất kinh thành, luận khí chất, Lam Tuyết càng như không cốc u lan, luận nhu tình, Lam Tuyết luôn chờ hắn không bao giờ oán hận.
Nàng không nhìn ra Lam Tuyết có gì không xứng với Phương Dật Thiên, phải trái lại, Phương Dật Thiên luận điểm gì cũng không xứng với Lam Tuyết mới đúng.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác Phương Dật Thiên lại từ chối một cô gái được coi là thiên thần, hắn trốn tránh..... như trên người Lam Tuyết có gì đó khiến hắn sợ hãi vậy. Lỹ mụ thay Lam Tuyết oán giận một phen, nàng cũng không nghĩ người khéo léo trầm ổn cơ trí như lão gia tử lại cho cháu gái bảo bối của lão đính hôn với một người như vậy, tuy nói là bênh vực Lam Tuyết nhưng Lý mụ bình thường vẫn không phát biểu ý kiến của bản thân.
Dù sao nàng cũng là ngoại nhân của gia tộc, nàng không dám nhúng tay vào, huống chi đó còn là quyết định của lão gia tử.
Tiểu thư, sao cô phải khổ như vậy, hắn đáng sao? Lý mụ khẽ thở dài, móc ra chiếc khăn tay khẽ lau những giot nước mắt trên mặt Lam Tuyết.
Lý Mụ, cháu không sao, cháu chỉ là, chỉ là có điểm kích động.... Lam Tuyết phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng cười, nói tiếp: Tin tức này là của hắn thật sao? Tiin này từ đâu thu được vậy?
Lão gia tử trước kia đều quan hệ với các cục cảnh sát của các thành phố lớn, lưu ý tung tích của hắn, mà sáng nay, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Thiên Hải tuyền đến tin tức cục bắt được một người là Phương Dật Thiên, tựa hồ là người lão gia tử muốn tìm, cho nên báo tin tới. Lý Mụ nói.
A? Hắn bị vào cục cảnh sát? Đây là chuyện gì? Hắn có việc gì không? Lam Tuyết trong lòng quýnh lên, cầm lấy cánh tay Lý Mụ, đôi mắt đẹp lộ vẻ khẩn trương.
Không việc gì, căn cứ là cục trưởng cảnh quan thành phố Thiên Hải, hắn sớm đã được thả ra. Lý Mụ cười, thoải mái nói.
A. Lam Tuyết lúc ấy mới yên lòng, sau đó như nhớ tới cái gì, vội nói: Được rồi, cháu muốn đi tìm gia gia, có khi người còn chưa biết.
Nói xong, Lam Tuyết vội chạy ra ngoài.
Lý Mụ nhìn bóng lưng Lam Tuyết, lắc đầu, than nhẹ một tiếng, liền thu dọn đống thủy tinh vỡ trên mặt đất.
Lầu hai.
Lầu hai trong một gian phòng, đó chính là phòng làm việc của lão gia tử.
Thông thường thời gian sáng sớm, Lam lão gia tử đều ở trong thư phòng đọc sách, chuyện này mọi người trong viện đều biết.
Lam lão gia tử khi đọc sách không ai dám quấy rối, hai con trai của lão cũng không ngoại lệ, coi như là bất cứ chuyện gì cũng phảo chờ lão gia tử từ thư phòng đi ra.
Nhưng mà, trời sinh vạn vật tương khắc, cả tào đại viện chỉ có một người dám quấy rối Lam lão gia tử đọc sách, đó chính là cháu giá bảo bối mà lão yêu thương nhất - Lam Tuyết!
Lam lão gia tử đối với vị cháu gái này rất yêu mến, yêu mến nhưng không cưng chiều, có khi còn cực kì nghiêm khắc, bởi vì trong lòng lão biết, chỉ có nghiêm khắc mới có thể thàn tài, một gia tộc lớn không thể có kẻ vô dụng.
Mà Lam Tuyết cũng không phụ sự kì vọng của lão gia tử, xinh đẹp tài hoa, dịu dàng thùy mị, thanh nhã nhưng không xa cách, chung quy Lam lão gia tử cực kì ưu ái vị cháu gái này.
Cũng vì Lam lão gia tử yêu mến đứa cháu này, kinh thành tam đại công tử tuy đối với Lam Tuyết rất ngưỡng mộ, nhưng không dám có chút lỗ mãng, tuy nói thế lực phía sau bọn họ cũng không kém gì Lam lão gia tử.
Thế nhưng, một ngày trêu chọc đến Lam Tuyết, chỉ cần Lam Tuyết có nửa điểm ủy khuất, vậy dựa vào tính tình nóng nảy của Lam lão gia tử, chỉ sợ toàn bộ kinh thành phải trời long đất lở.
Lam Tuyết xuống lầu hai là lúc vô cùng kích động, nàng trực tiếp mở cửa thư phòng, bên trong thư phòng một người khoảng sáu mươi tuổi đang cầm sách tập trung tinh thần đọc, lão nhân này tóc đã hoa râm, nhưng sắc mặt nghiêm trang, thong dong trầm ổn, lẳng lặng ngồi chỗ kia, như một pho tượng, tự nhiên tản mát ra một cỗ uy nghiêm.
Nhìn lão nhân này, tuy rằng năm tháng đã in hằn trên khuôn mặt, nhưng trong lòng sẽ liên tưởng đến người có phong phạm điều khiển thiên quân vạn mã trên chiến trường, càng có khí thế không giận mà uy!
Lão chính là Lam lão gia tử, tổng tư lệnh quân khu kinh thành tuy đã về hưu, nhưng danh vọng của lão trong quân không giảm theo năm tháng!
Gia gia... Lam Tuyết đi vào nhịn không được kêu lên, trong lòng tràn ngập một cỗ kích động khó giấu.
Lam lão gia tử ngẩng đầu, thấy Lam Tuyết không nhịn được cười từ ái, đặt quyển sách lên mặt bàn, cười ha ha nói: Tuyết Nhi, sớm như vậy đã đến thư phòng của gia gia, có chuyện gì nói với gia gia vậy?
Lam Tuyết nhẹ nhàng cười, đi tới ngồi bên cạnh Lam lão gia tử nói: Thứ nhất là đến thăm gia gia thứ hai là có chuyện báo cho gia gia.
Ồ? Có tin gì a? Lam lão gia tử nhìn về phía cháu gái của mình, đột nhiên biến sắc, nhãn thần cực kì thân thiết, nói lớn: Tuyết Nhi, cháu cháu khóc? Có phải có tên khốn kiếp nào dám bắt nạt cháu? Cháu nói cho ông biết, ông tuyệt không tha cho hắn.
Vừa rồi còn trầm ổn thong dong Lam lão gia tử vửa nhìn thấy lệ ngân trên khóe mắt của Lam Tuyết, không khỏi phẫn nộ, giận dữ tím mặt.
Lam tuyết hơn dỗi cười, đi tới xoa bóp hai vai Lam lão gia tử, vội nói: Không phải, ai dám bắt nạt Tuyết Nhi a! Gia gia, cháu nói với ông, có tin tức của Dật Thiên!
Cái gì? Thằng nhóc Phương Dật Thiên? Hắn ở đâu? Nói cho ông, ông phía người đi bắt hắn về, lần này trói hắn lại, không cho hắn trốn! Nói đến Phương Dật Thiên, ngữ khí Lam lão gia tử càng thêm lớn.
Đối với Phương Dật Thiên, lão gia tử cũng có chút thích thú, hắn cũng không biết quá khứ của Phương Dật Thiên, bất quá Lam lão gia tử tin tưởng vào con mắt mình, huống hồ Phương Dật Thiên là con trai của chiến hữu kiêm huynh đệ kết bái của lão, lão tin tưởng Phương Dật Thiên tuyệt không đơn giản.
'' Gia gia, ông mỗi lần kích động đều như vậy, đòi trói hắn, hắn có thể nào không trốn? Hắn thấy gia gia là sợ, sao dám ở lại a! Lam Tuyết hờn dỗi, oán giận nói.
Lam lão gia tử ngẩn ra, sờ sờ mũi, tự an ủi bản thân, nói: Xem kia, Tuyết Nhi nhà ta lại vì người ngoài mà trách cứ gia gia, ài!
Lam Tuyết vừa nghe, khuôn mặt trắng nõn nhất thời ửng đỏ, lùi lại một bước, nói: Gia gia lại trêu cháu, hôn sự này là gia gia chỉ định! Bây giờ ông lại nói vậy
Ha Ha, được rồi, đứa nhỏ này, cháu muốn gia gia làm thế nào, nói cho gia gia nghe. Lam lão gia tử cười ha ha nói.
Cháu, cháu... Gia gia lần này không cần gia gia đứng ra, cháu tự mang hắn về, cháu là vị hôn thê của hắn, vậy sẽ giữ chặt hắn, gia gia được không? Lam Tuyết nói.
Cái này... ý cháu là để cháu tự tìm hắn? Lam lão gia tử nói.
Vâng, hiện tại tin tức nói hắn đang ở thành phố Thiên Hải, cháu định đi đến đó một chuyến, có được không? Lam Tuyết năn nỉ nói.
Tuyết Nhi, cháu như vậy gia gia lo lắng lắm, để Tiểu Phong đi cùng cháu. Lam lão gia tử trầm ngâm nói.
Không cần, lần này cháu đi thôi, gia gia nếu lo lắng vậy để Lý Mụ đi cùng cháu. Lam Tuyết nói tiếp: Hơn nữa, Tuyết Nhi mấy năm nay, cũng chưa đi ra ngoài thăm thú a?
Cháu nói tên nhóc kia đang ở thành phố Thiên Hải? Để gia gia liên hệ với người bên thành phố Thiên Hải đã, cháu đi có thể chiếu cố lẫn nhau, nhưu vậy gia gia cũng yên tâm. Lam lão gia tử nói.
A? vậy càng không được, gia gia nếu nói cho bí thư, thị trưởng bên thành phố Thiên Hải, cháu là cháu gái bảo bối của gia gia, họ sao có thể cho cháu tự do a? Khẳng định lại bị bọn họ chiêu đãi, cháu muốn đi với thân phận một người thường, cháu tìm Phương Dật Thiên không muốn mấy vị quan viện thành phố Thiên Hải đi cùng!
Nhưng mà, nhưng... Lam lão gia tử chần chờ, lão trong lòng quyết không thể cho phép đứa cháu bảo bối của lão có nửa điểm tổn thương, bởi vậy do dự không yên.
Gia gia... ông yên tâm đi, Tuyết Nhi sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa hắn là một đại nam nhân chả lẽ ngay cả vị hôn thê cũng không bảo vệ được? Nếu muốn giữ được tâm hắn phải là cháu tự mình làm, không phải mượn mối quan hệ của gia gia. Lam Tuyết nói.
Lam lão gia tử trong lòng khẽ động, sau đó cao giọng cười ha hả: Được, được, đây mới là cháu gái ta, có cốt khí, có tự tin, đủ quyết đoán!
Nói vậy gia gia đáp ứng rồi? Thật tốt quá, cháu biết mà gia gia tốt nhất với Tuyết Nhi! Lam Tuyết ôm cổ Lam lão gia tử không đợi lão phản đối đã tiền trảm hậu tấu nói.
Lam lão gia tử ngẩn ra, sau đó ánh mắt vui vẻ lên, vươn tay xoa đầu Lam Tuyết, ánh mắt cơ trí lóe ra vài quang mang, âm thầm có dự định khác.