Mấy người thanh niên bị cảnh sát bắt về, trong đó có mấy tên thương thế nghiêm trọng là thì đưa đi bệnh viện trị liệu trước.Phương Dật Thiên bình yên vô sự nên bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Phương Dật Thiên ngồi bên trong phòng thẩm vấn tối om, không một ngọn đèn, Phương Dật Thiên ngồi ở trên ghế, phía trước là bàn thẩm vấn, giờ phút này hai tay hắn đang bị còng lại, hắn lẳng lặng ngồi, không biết là đang suy nghĩ về chuyện gì.
Lúc này có thể hút một hơi thuốc thì quá đã! Phương Dật Thiên khẽ thở dài, hai tay bị còng, hắn đương nhiên không thể móc thuốc trong túi quần ra được.
Kỳ thật hắn cũng không phải lần đầu tiên tiến vào cục cảnh sát, lúc trước thân phận của hắn là Chiến Lang, khi hành động bí mật, cũng bị cảnh sát bắt lầm vào cục vài lần, nhưng chỉ chốc lát khi cấp trên nói một tiếng là hiểu lầm xóa bỏ, hắn liền bình yên rời khỏi, nhưng lần này thì sao?
Tựa hồ là không may mắn như vậy!
Hắn cũng biết tại sao cảnh sát lại tắt hết đèn, làm phòng thẩm vấn luôn luôn tối đen, đây chính là một loại sách lược công kích tâm lý của cảnh sát đối phó với phạm nhân, một người trong bóng đêm mờ mịt thì phòng tuyến trong lòng cũng sẽ chậm rãi sụp đổ.
Chiêu này đối phó với người bình thường may ra có hiệu quả, nhưng dùng với Chiến Lang, một đặc công quốc tế mà thanh danh hiển hách trong các tập đoàn phạm tội quốc tế, dường như có chút ngây thơ.
Phanh! một tiếng, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, ngọn đèn trong phòng cũng sáng lên. Phương Dật Thiên nhíu hai mắt, nhìn về phía cửa, đi vào là nữ cảnh sát phách vương hoa Quan Lâm và vị cảnh sát tên là Tiểu Vương kia.
Quan Lâm cầm một tờ giấy, đi đến đối diện Phương Dật Thiên mà ngồi xuống, mở ngọn đèn cao áp chiếu thẳng vào mặt Phương Dật Thiên!
Dưới ánh sáng của ngọn đèn cao áp, Phương Dật Thiên híp cả hai mắt, vươn hai tay ngăn lại ánh sáng mà nói: Cảnh sát Quan Lâm cô bị cận thị sao? Cho dù muốn thưởng thức gương mặt đẹp trai của ta cũng không cần phải chiếu đèn cao áp thế này!
Phanh!
Tay phải của Quan Lâm đột nhiên vỗ xuống mặt bàn, sắc mặt đáng sợ, chẳng qua trong mắt Phương Dật Thiên, hắn lại ngồi thưởng thức sự xinh đẹp mê người của Quan Lâm, sắc bén, bá đạo, mạnh mẽ, thật sự là hoàn toàn xứng đáng là một nữ nhân cường hãn nha!
Muốn giao tiếp với nữ nhân cường hãn thì phải có kỹ xảo, thời điểm đánh phát tác thì ngươi không nên tiếp nhận, mà phải dùng Thái Cực quyền, làm cho phát tác của nàng ta không gây tổn hại gì, mà phải như nhẹ nhàng đánh vào một khối bông gòn, đây mới chính là thủ đoạn chế phục nữ nhân cường hãn.
Nhớ kỹ, nơi này là cục cảnh sát, nghiêm túc một chút cho ta, trong này không phải là địa phương cho anh giương oai! Quan Lâm lạnh lùng nói.
Cảnh sát Quan thái độ của ta tốt lắm mà, nhưng cô có thể dời ngọn đèn đi một chút không, chiếu thêm một lúc nữa chắc chắn làm ta chảy nước mắt, khi đó người không hiểu chuyện lại hiểu lầm là cô đang khi dễ ta đó. Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
Vô liêm sỉ... Hai tay Quan Lâm nắm chặt, cố gắng liều mạng khống chế lửa giận trong lòng, cố gắng này làm cho hai quả núi trước ngực nàng phập phồng kịch liệt, nhấp nhô như từng đợt sóng vỗ bờ.
Thần sắc Tiểu Vương có chút khẩn trương nhìn Phương Dật Thiên, hiển nhiên, lần thẩm vấn này là chức trách của hắn, chỉ cần làm một bản cung đàng hoàng là được, mà trên thực tế, trong lòng Quan Lâm rất muốn hành hạ tên gia hỏa đáng giận trước mắt này một bữa, nếu phòng thẩm vấn không có người khác, chắc nàng đã xông vào mà tay đấm chân đá rồi.
Họ tên! Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
Phương Dật Thiên, Phương là Phương gia, Dật là tuấn lãng phiêu dật, Thiên là....
Đủ rồi! Tuổi! Quan Lâm cắt ngang lời nói Phương Dật Thiên, quát to hỏi.
Hai bốn tuổi sắp hai lăm! Chẳng phải tờ giấy trong tay cô có hết hay sao, còn giới tính cô mà không nhìn ra ta cũng không ngại cho cô tự mình kiểm tra! Phương Dật Thiên dựa lưng vào ghế, thoáng ngồi xa ra để tránh ánh sáng của cây đèn chiếu vào mắt.
Quan Lâm lại tức giận tiếp, chẳng qua nàng lại cố mà khống chế, lại hỏi tiếp: Nói, tại sao phát sinh ẩu đả tại quán bar? Anh và bọn họ có quan hệ gì? Toàn bộ quá trình phải nói ra một cách thành thật!
Quan cảnh quan, vấn đề này cô hỏi đúng ngay điểm mấu chốt, ta con mẹ nó cũng muốn bắt mấy thằng nhãi con đó tới đây hỏi tại sao lại muốn giết chết ta, cả đám trong tay cầm hung khí, đây là hành vi phạm pháp rất nghiêm trọng đó nha! Ta thật sự e ngại là bọn họ lúc nào cũng mang theo mấy loại dụng cụ cắt gọt này trong người, điều này thật là không dám tin, cảnh sác các cô về sau cần phải quản lý an ninh chặt chẽ hơn đi! Bình thường , ngay cả dao ta cũng không dám cầm, vậy mà bọn chúng ai cũng cầm khảm đao thiết côn muốn hạ độc thủ đối với ta, thật sự là một đám gây rối mà! Phương Dật Thiên lòng đầy căm phẫn mà nói.
Mấy lời của Phương Dật Thiên, Quan Lâm sớm đã không kiên nhẫn mà nghe trọn vẹn, nàng chỉ lạnh lùng hỏi: Vì sao bọn chúng lại hạ độc thủ với anh? Anh có kết oán với bọn chúng ah?
Kết thù kết oán? Cô nói giỡn sao, con người của ta rất thân thiện, chưa bao giờ kết thù oán với người khác... Dù cho là có, cũng ngay lập tức báo thù ngay! Còn bọn chúng, gặp ta còn chưa gặp qua! Phương Dật Thiên vẻ mặt vô cùng vô tội mà nói.
Tiểu Vương đang ghi chép nghe xong tí nữa là phì cười, nhưng hắn cố nén, hắn đương nhiên không dám làm ra hành vi khác thường gì trước mặt phách vương hoa Quan Lâm, nếu không sau này hậu quả chắc chắn sẽ nghiêm trọng.
Mặt khác, Quan Lâm thấy vô cùng phản cảm đối với Phương Dật Thiên, nàng lạnh lùng nói: Nếu không có nguyên nhân tại sao bọn chúng lại hạ độc thủ với anh? Thành thật mà nói ra cho tôi, đừng để tôi phải ra tay đánh anh!
Trên mặt Phương Dật Thiên nhất thời biểu hiện ra bộ dáng rất sợ hãi, sau đó giả vờ suy nghĩ, sau đó đột nhiên hỏi Quan Lâm và Tiểu Vương một câu chẳng liên quan tí gì: Hai người có thấy ta đẹp trai không?
Anh... anh...nếu anh nếu không nghiêm túc một chút, đừng trách tôi không khách khí với anh! Trong lòng Quan Lâm vô cùng giận dữ, nhịn không được đứng lên, nhìn Phương Dật Thiên mà nói một cách tức giận!
Không, ta đang rất nghiêm túc, vừa rồi ta hỏi một vấn đề mấu chốt vô cùng, hai người nói coi, hình dáng của ta thế nào? Có phải rất anh tuấn không? Phương Dật Thiên nói xong còn đưa mặt tiến gần về phía Quan Lâm mà hỏi.
Quan Lâm thật sự rất muốn vung thẳng một cái tát vào mặt hắn, khi nàng đang vươn tay ra muốn túm cổ áo của Phương Dật Thiên thì Tiểu Vương bên cạnh nhịn không được buộc mồm nói: Nhìn anh có chút bộ dáng, nhìn sơ qua cũng kha khá được!
Tiểu Vương vừa nói ra liền thấy hối hận ngay, Quan Lâm oán hận trừng mắt mà liếc nhìn hắn.
Vậy là đúng rồi, ta suy đoán không biết có phải mấy tên gia hỏa kia chấm trúng ta hay không? Bọn chúng muốn cùng ta ấy ấy , theo lời nói thông tục là lắp đít đó, xã hội này hiện tại có rất nhiều sở thích biến thái! Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Thật đáng ghét! Nơi này không phải là địa phương cho anh giương oai! Quan Lâm rốt cuộc nhịn không được, duỗi tay túm áo Phương Dật Thiên, kéo cổ hắn đè xuống mặt bàn.
Ặc ặc, ta nói, mỹ nữ cô không thể lịch sự một chút sao, nếu cô cứ thô bạo như vậy, ta chỉ sợ về sau không ai dám rước cô về đó! Khuôn mặt Phương Dật Thiên đang bị đè xuống mặt bàn nhưng hắn vẫn cố mở mồm ra nói.
Hỗn đản, tôi cũng không tin không thể làm anh mở miệng nói chuyện đàng hoàng! Quan Lâm đứng dậy đi tới trước mặt Phương Dật Thiên, túm áo Phương Dật Thiên, tung một quyền không chút lưu tình vào thẳng thắt lưng của Phương Dật Thiên!
Phương Dật Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, cũng mạnh mẽ đứng dậy, hắn thực sự là chính trực mà, nhưng nhìn cảnh hoa xinh đẹp này nổi điên như thế hắn cũng rất buồn bực, chuyện này hắn vốn cũng không biết tại sao, hắn chẳng biết phải nói gì hơn, nhưng Quan Lâm cứ gắt gao mà khảo tra, trong lòng hắn cũng thấy tức giận.
Quan Lâm thấy Phương Dật Thiên đứng lên thì ánh mắt trở nên âm trầm, co tay lại, chuẩn bị xuất chiêu cầm nã thủ để giáo huấn Phương Dật Thiên một lần.
Tuy nhiên, hai tay bị còng của Phương Dật Thiên cũng vung lên, hai tay bị còng của hắn sau khi vung lên tạo thành một vòng tròn ngay trên đỉnh đầu hắn, sau đó hai tay hắn chụp thẳng vào đầu Quan Lâm!
Quan Lâm bất ngờ nên không kịp phòng bị, khi nàng phục hồi tinh thần lại thì đã thấy hai tay Phương Dật Thiên đã quấn quanh thân thể của mình, nhìn thoáng qua giống như là thời điểm mở ra vòng tay ôm lấy nàng, mà hai tay Phương Dật Thiên thì đang bị còng nên nàng không có cách nào thoát ra, nói cách khác, thân thể của hai người hiện tại đang áp thật sát vào nhau.
Trong lòng Quan Lâm vừa tức vừa giận, duỗi tay đè hai vai của Phương Dật Thiên, sau đó dưới chân ra sức, muốn làm cho Phương Dật Thiên té ngang mà nằm dài ra bàn trương, nhưng cánh tay Phương Dật Thiên đang vòng quanh người Quan Lâm lại dùng sức kẹp chặt lại, sau đó hắn xoay người một cái, cả thân hình hắn đè cả lên người Quan Lâm, cả hai nằm dài ra trên bàn thẩm vấn!
Tiểu Vương đang đứng một bên nhìn đến ngây cả người, hắn không ngờ chỉ trong chốc lát, Phương Dật Thiên lại cùng phách vương hoa Quan Lâm, người nổi danh hung mãnh bá đạo lại ôm nhau, lại cùng nhau nằm cùng một chỗ trên bàn thẩm vấn như thế!