Người chung quanh nghe Phương Dật Thiên chậm rãi nói, hơn nữa mặt không đổi sắc, nhưng không người nào nghe......mà không....sợ hãi động dung, đặc biệt là Hạ Băng cùng Triệu trưởng ban, trong lòng khiếp sợ vô cùng, Phương Dật Thiên tiểu tử này dám công khai phê bình chế độ công ty, hơn nữa chĩa mũi dùi vào Lâm chủ tịch, ám chỉ Lâm Chính Dương xen việc tư vào việc công, không thèm để ý đến quy chế công ty, tạo quy định ngầm cho nữ nhi của mình..........
Một tên bảo an nho nhỏ thế nhưng lại không kiêng nể gì chỉ trích người đứng đầu là chủ tịch tập đoàn, cái này, thật sự là trước nay chưa từng có ! (DG: Vô tiền khoáng hậu . hehe)
Hừ, ngươi chỉ trích ba ba? Ngươi dựa vào cái gì? Bất quá chỉ là một tên bảo an nho nhỏ mà thôi, còn không tới phiên ngươi nói! Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
Hạ Băng cũng nhất thời khó xử, Phương Dật Thiên là do nàng cho vào, nếu Phương Dật Thiên nói những lời đắc tội với Lâm Chính Dương, vì vậy lại liên lụy đến nàng vậy phải làm sao?
Nghĩ vậy đôi mắt đẹp nàng tức giận liếc Phương Dật Thiên một cái, vội vàng đứng ra nói: Phương Dật Thiên, ngươi nói cái gì vậy? Chủ tịch tác phong làm việc chính trực, vô luận công tư đều phân minh, chúng ta ở Hoa Thiên tập đoàn đều rõ ràng, ngươi không biết tình huống đã kết luận loạn, như vậy không được.
Phương Dật Thiên nhún vai, thản nhiên nói: Hạ tổng, tôi tin tưởng cô nói. Chủ tịch tiên sinh vừa rồi nói có chút mạo phạm, vậy thỉnh ngài tha thứ, có thể là tôi nhất thời hồ ngôn loạn ngữ. Mặt khác, việc này cũng là hình vi của riêng tôi, không quan hệ đến người khác.
Sau đó, Phương Dật Thiên đem mũ bảo an trên đầu tháo xuống, quay sang Triệu trưởng ban cười: Triệu trưởng ban, vốn muốn làm thủ hạ tốt của chú, kiếm tiền về nhà cưới vợ, xem ra không được rồi. Đồng phục bảo an này lát nữa sẽ cởi, cháu nghĩ khi rời đi cũng không gây cho chú tổn thất gì a? Ha ha.
Tổn thất? Hừ, ngươi tưởng rằng mình quá trọng yếu sao? Đi mau, bổn tiểu thư đã nói đuổi việc là sẽ đuổi việc ngươi ! Lâm Thiên Tuyết không chút khách khí nói, nàng đã hết nhẫn nại với Phương Dật Thiên, từ nhỏ đến lớn, nàng đều được cưng chiều, có bao giờ chịu qua tức giận như vậy? Nhưng lần này lại bị một tên bảo an nho nhỏ phi lễ, khinh nhờn, nghĩ lại tức, nàng chỉ mong Phương Dật Thiên cút cho khuất mắt.
Lâm tiểu thư, vừa rồi tôi chỉ y theo quy định của công ty làm việc, cũng không phải muốn làm khó cô, nếu mạo phạm vậy coi như xin lỗi. Bất quá, trước khi đi tôi muốn cho cô một cái lời khuyên, cho dù là một tên bảo an nho nhỏ cũng có nguyên tắc cùng tự tôn, trên thế giới này có những nguyên tắc vô luận ngươi cao siêu bao nhiêu vẫn phải tuân thủ. Phương Dật Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tuyết một cái, đang muốn đi vào công đi, hắn phải thay bộ đồng phục này ra, sau đó phủi mông rời đi.
Đắc tội với bảo bối nữ nhi của chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn, hắn thật không tìm ra lý do để có thể ở lại, tuy nói ngày đầu tiên đã bị đuổi, nhưng trong lòng hắn không chút hối hận, cho dù cho hắn một cơ hội nữa hắn vẫn ngăn trở Lâm Thiên Tuyết, không vì sao cả, chỉ là nguyên tắc sống mà thôi. Một người sống trên đời, có thể không tiền, không quyền, không thế, không nữ nhân, nhưng không thể không có tôn nghiêm, không có nguyên tắc, đặc biệt là nam nhân. (DG: Cái gì cũng không có thì đào đâu ra tôn nghiêm)
Người trẻ tuổi, chờ chút, ngươi nghỉ việc? Lâm Chính Dương đột nhiên mở miệng nói.
Chủ tịch, tôi tự biết làm gì. Phương Dật Thiên cười.
Nơi này không ai nói đuổi việc cậu? Vẫn là tự cậu muốn nghỉ việc đấy chứ? Lâm Chính Dương thản nhiên hỏi.
Phương Dật Thiên ngân ra, kinh ngạc hỏi: Chủ tịch, ý ngài là?
Ta là chủ tịch người có quyền lực nhất ở đây cũng chưa có nói đuổi cậu. Lâm Chính Dương dừng một chút, nói: Người trẻ tuổi, nếu cậu muốn lưu lại vậy lưu lại, công ty cũng không muốn đuổi việc cậu. Bất quá, nếu cậu muốn rời đi ta cũng không ngăn cản.
Lời vừa nói ra, khiến mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, Lâm Thiến Tuyết sắc mặt đại biến, nàng lay lay cánh tay phụ thân, nũng nịu: Ba ba, người có phải nói giỡn không? Hắn như vậy còn không đuổi việc sao?
Tiểu Tuyết, đưa xe ra bãi đỗ xe, sau đó hẵng vào công ty ! Lâm Chính Dương ngữ khí trầm xuống, âm thanh nghiên khắc.
Ba ba....... Lâm Thiên Tuyết quả thực khó tin vào lỗ tai mình, ba ba chỉ vì một tên bảo an mà ra lệnh cho nàng đưa xe ra bãi đỗ xe, cái này chẳng phải làm theo yêu cầu của hắn sao? Nói cách khác, cuối cùng nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư lại thua trong tay một tên bảo an nho nhỏ sao?
Không được, không được, làm vậy mặt mũi của thiên kim tiểu thư như nàng để ở đâu? Tuyệt đối không thể thỏa mãn ý nguyện của hắn ! Lâm Thiên Tuyết âm thầm nghĩ, âm thanh giận dỗi nói: Ba ba, con không đi, con không muốn bị một tên bảo an chế nhạo, dựa vào cái gì? Không phải chỉ là một tên bảo an nho nhỏ thôi sao? Đăng một cái quảng cáo, còn rất nhiều người mà.
Hồ đồ! Lâm Chính Dương nổi giận quát một tiếng, trầm giọng: Hắn nói đúng, làm cũng đúng, công ty quy định nơi này không thể dừng xe. Đem xe ra bãi đỗ xe để, bằng không đừng nghĩ đến việc tổ chức vũ hội gì gì đó.
Ba ba....... Lâm Thiến Tuyết trong lòng vô cùng ủy khuất, trong ấn tượng của nàng baba chưa bao giờ lớn tiếng với nàng, nhìn bộ dáng baba trước mặt, nàng cắn răng, dậm chân, nói: Được, con đi là được chứ gì!
Nói xong quay người hướng chiếc Porsche đi đến, đi qua Phương Dật Thiên đôi mắt đẹp bừng bừng sát khí trừng mắt nhìn hắn, ý tứ muốn nói chờ xem, sau này ta làm sao thu thập ngươi.
Quả thật, cuối cùng baba bắt nàng lái xe ra bãi đỗ, lại không đuổi việc tên bảo an nho nhỏ kia, cái này đã chứng minh nàng thua trên tay Phương Dật Thiên.
Nghĩ lại thân phận hai người, nàng đường đường là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên, đối phương bất quá chỉ là một tên bảo an nho nhỏ, mà cuối cùng nàng đấu không lại, trong lòng buồn bực cùng ủy khuất thế nào có thể nghĩ được.
Người trẻ tuổi, lưu lại làm tốt, công ty không bạc đãi, cũng không đối xử bất công với cậu. Lâm Chính Dương thâm ý nói, sau đó đi vào trong công ty.
Hạ Băng vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, ánh mắt kia cực kì phức tạp.
Xem ra không cần phải ngày đầu đi làm đã bị ..........cuốn gói, nhưng mà.. Phương Dật Thiên hơi than thở, đảo mắt nhìn chiếc xe Porsche đang chạy như bay về bãi đỗ Về sau, chỉ sợ cuộc sống cũng không dễ chịu a!