“À…” Kim Mộc nén cười. “Nếu là Tiểu Uyển cô nương hôn ta thì sao à… Ta biết làm sao được? Người ta là một cô nương, không thể đánh cũng không thể mắng, vậy nàng muốn làm gì thì… cứ để nàng làm thôi chứ sao.”
Thẩm Ngự: “…”
Rõ ràng câu trả lời của Kim Mộc khiến Thẩm Ngự cực kỳ không hài lòng.
Thẩm Ngự hừ lạnh một tiếng, liếc Kim Mộc một cái, rồi không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.
Đợi Thẩm Ngự đi xa, nụ cười trên mặt Kim Mộc rốt cuộc cũng không nén nổi nữa.
Vừa lúc hắn nở nụ cười, Thẩm Ngự lại quay trở lại, bắt gặp ngay cảnh hắn đang cười trộm.
Thẩm Ngự cau mày, lạnh giọng dặn dò:
“Ngày mai mang một trăm lượng ngân phiếu đưa cho nàng. Thu hồi luôn thủ vệ ở cửa.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm:
“Còn nữa, dám cười nhạo sau lưng bản tướng quân, phạt bổng lộc một tháng.”
Kim Mộc nghe vậy, nào còn dám cười, lúc này trong lòng hắn chỉ muốn khóc ròng.
Sáng sớm hôm sau, dịu dàng liền nhận được một trăm lượng ngân phiếu do Kim Mộc mang tới.
Cầm ngân phiếu trong tay, nàng lập tức dẫn Thẩm Chu ra ngoài dạo phố.
Đã trúng độc rồi thì càng phải biết trân trọng từng ngày. Ít nhất cũng phải sống cho ra sống, hưởng thụ cho trọn, mới không uổng chuyến đi tới nơi này.
Thẩm Chu tuy tuổi còn nhỏ, nhưng từ bé đã lớn lên ở biên thành, vô cùng quen thuộc nơi đây.
Theo lời gợi ý của cậu, dịu dàng ăn từ phố đông sang phố tây, suốt cả ngày miệng hầu như không lúc nào nghỉ.
Không biết có phải ăn phải thứ gì không sạch sẽ hay không, đến tối, dạ dày nàng cuộn lên dữ dội, khó chịu đến mức từng cơn buồn nôn kéo tới.
Ách bà ở ngay phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh liền cầm đèn tới xem.
Vừa thấy dịu dàng ôm ống nhổ nôn khan không ngừng, ánh mắt Ách bà bỗng sáng rực, đột nhiên mừng đến rơi nước mắt.
Dịu dàng mơ hồ ngẩng đầu, chợt nhận ra Ách bà đã hiểu lầm điều gì.
“Không phải… không phải như ngươi nghĩ đâu…”
Đáng tiếc, Ách bà lại nghe không hiểu.
Chỉ thấy bà lão hơn năm mươi tuổi ấy bước đi thoăn thoắt sang phòng bên cạnh đánh thức Thẩm Chu.
Không biết bà đã khoa tay múa chân nói những gì, chỉ thấy Thẩm Chu vừa mặc xong y phục liền vội vàng chạy ra ngoài.
Dịu dàng: “…”
Giữa đêm thế này, chẳng lẽ Thẩm Chu đi báo cho tiểu giáo úy rằng nàng mang thai rồi sao?
Nửa đêm, cả căn nhà đèn đuốc sáng trưng.
Vị đại phu râu tóc bạc phơ bắt mạch xong, kê cho nàng một thang thuốc điều hòa tỳ vị.
Lời lẽ của ông rất uyển chuyển, chỉ dặn dò dịu dàng sau này mỗi bữa ăn vừa phải, tuyệt đối không được ăn uống quá độ.
Thẩm Ngự đứng ở cửa, vẻ mặt đầy trào phúng.
Dịu dàng đỏ bừng mặt, lặng lẽ kéo góc chăn lên cao, ý đồ che kín đầu, coi như không thấy gì hết.
Lão đại phu chào Thẩm Ngự một tiếng rồi rời đi. Thẩm Ngự đưa phương thuốc cho Thẩm Chu đứng bên cạnh, bảo cậu theo đại phu đi lấy thuốc rồi sắc.
Thẩm Ngự định xoay người ra ngoài, lại bị Ách bà kéo tay áo.
Ách bà khoa tay múa chân một hồi. Lông mày Thẩm Ngự càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý.
Ách bà lúc này mới hài lòng rời đi, còn cẩn thận khép cửa phòng lại cho hai người.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, dịu dàng tưởng mọi người đã đi hết, lúc này mới kéo chăn xuống…
“Ách… sao ngươi còn ở đây?”
Nàng lập tức chạm phải một đôi mắt tràn đầy vẻ khinh thường.