Nguyên do là vì lão thái thái gặp một cơn ác mộng, mơ thấy đại tướng quân chết trận nơi sa trường, đến cả người nối dõi lo việc hương hỏa cũng không có.
Đạo trưởng sau khi làm xong pháp sự, trước lúc rời đi để lại cho lão thái thái một túi gấm, bên trong là một câu châm ngôn:
“Âm dương điều hòa, mới có thể nhất lao vĩnh dật.”
Lão thái thái nghiền ngẫm suốt ba ngày, vẫn chẳng hiểu đạo trưởng rốt cuộc muốn nói gì.
Dịu Dàng vừa cắn hạt dưa vừa nghe mấy tiểu tỷ muội bàn tán chuyện này, nghe xong liền bật cười.
“Âm dương điều hòa, chẳng phải là ám chỉ lão thái thái nên đưa nữ nhân ra biên quan, để cùng đại tướng quân sinh con nối dõi hay sao.”
Mấy tiểu tỷ muội bừng tỉnh ngộ ra, lén lút chạy tới chỗ lão thái thái thuật lại nguyên do. Không ngờ còn được lão thái thái thưởng cho hai lượng bạc.
Thế là, mười bảy mười tám nữ nhân trong hậu viện thuộc về đại tướng quân đều động tâm tư, thi nhau tìm cách xuất hiện trước mặt chủ mẫu, mong giành lấy cơ hội sinh hạ cốt nhục cho đại tướng quân.
Chỉ riêng Dịu Dàng vẫn ung dung tự tại như cũ, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ăn xong thì đánh mạt chược, sống những ngày tiêu dao khoái hoạt.
Đời trước, nàng vì thức đêm tăng ca mà chết đột ngột. Đời này xuyên thành tiểu thiếp của đại tướng quân, nàng chỉ muốn nằm yên hưởng phúc, kiên quyết nói không với nội cuốn.
Không có 996, không có đào thải cuối kỳ, cũng chẳng cần chạy KPI mỗi ngày. Ăn ngon uống tốt, lại không phải đối phó với cấp trên.
Cuộc sống như vậy, đúng là giấc mộng tha thiết của dân làm công.
Vì thế, chuyện sinh con – một nhiệm vụ nguy hiểm cao, lại mập mờ công trạng – ai thích thì đi, nàng nhất quyết không tham gia.
Đáng tiếc, chủ mẫu tướng quân phủ là Triệu thị cũng là người tinh ranh. Càng thấy nàng không tranh không đoạt, càng cảm thấy khó nắm bắt, cuối cùng lại đánh chủ ý lên đầu Dịu Dàng.
Dịu Dàng: “…”
Vị lão bản nương này sao lại không chịu ra bài theo kịch bản vậy?
Bất đắc dĩ, Dịu Dàng chỉ đành thu xếp hành lý, cùng một tiểu thiếp khác là Xuân Nương theo Triệu thị lên đường ra biên quan.
Vốn dĩ hành trình chỉ mất một tháng, nhưng Triệu thị xuất thân thế gia tiểu thư, không chịu nổi đường sá xóc nảy, đi đi dừng dừng, phải hơn một tháng rưỡi mới đến gần biên thành.
Lần này theo hộ tống các nàng đến biên thành còn có hơn mười hộ viện cường tráng trong phủ.
Sắc trời dần sẫm, đoàn người dừng chân tại một thôn nhỏ trên đường núi.
Trong thôn chỉ có một khách điếm, Triệu thị dựa vào nhà mẹ đẻ giàu có, vung tay một cái liền bao trọn một tiểu viện độc lập phía sau.
Dịu Dàng cùng Xuân Nương ở chung một phòng. Mới vừa chợp mắt chưa được bao lâu, bên ngoài khách điếm bỗng vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng.
“Sơn phỉ tới rồi! Sơn phỉ tới rồi!”
Tiếng hét chói tai hòa lẫn với tiếng chiêng tiếng trống vang lên dồn dập, quện vào nhau trong màn đêm, khiến lòng người hoảng loạn đến cực điểm.
Xuân Nương bị dọa đến bật khóc, ôm chặt chăn, toàn thân run lẩy bẩy.
Dịu Dàng cũng sợ hãi, nhưng dù sợ đến đâu, nàng vẫn lần mò tới bên cửa sổ, hé ra một khe nhỏ rồi nhìn ra ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã hít ngược một hơi lạnh.
Tên hộ viện ban nãy còn cùng các nàng ăn cơm, lúc này đã bị đám đạo tặc xông vào, một đao chém rơi đầu.
Đạo tặc đã tràn vào, không chạy thì chỉ có chết!