Tạ Lương Viện ngồi xuống, nghe thấy đứa bé đang dạy dỗ một con sóc nhỏ: "Tiểu Hồ Ly, nếu lại bắt nạt Tiểu Thảo (1), sẽ không có cơm để ăn đâu, ngươi mà không ngoan nữa, bảo bảo sẽ bồi thường cho cỏ nhỏ tất cả trái cây mà ngươi đã trộm."
(1) Tiểu Thảo: Tên của cây cỏ nhỏ do Lan Quân đặt
Sau đó, lại đóng vai cỏ nhỏ bị thương, rên rỉ và khóc: "Chân ta đang chảy máu, Lan Quân đại hiệp, Tiểu Hồ Ly xấu xa, cắn chân ta, thật là đau, thật là đau, ô.. Lan Quân đại hiệp phải mắng Tiểu Hồ Ly a!"
Tạ Lương Viện nheo mắt lại quan sát quả tóc thẳng đứng, hai má phồng lên, trên tayvẫn còn cầm một dĩa thóc.. Đây là hồ ly sao? Đây rõ ràng là một con sóc béo, mặc dù là màu bạc, nhìn qua trông hơi giống cáo trắng, nhưng hai chiếc răng cửa nhìn một cái liền biết là loài gặm nhấm.
Bảo bảo nghiêm túc, dáng điệu hoàn toàn đáp ứng: "Tiểu Thảo đừng khóc, Lan Quân đại hiệp dựa vào núi thì nhờ núi, dựa vào biển thì nhờ biển, nhất điịnh sẽ làm chủ cho Tiểu Thảo!" "
Cái gì mà lời thoại!
Tạ Lương Viện không nhịn được, cười" phốc "một tiếng.
Bảo bảo trong phút chốc quay đầu lại, dưới ánh mặt trời ấm áp, nheo mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng nói:" Chào tỷ." "
" Đệ đang chăm sóc Tiểu Thảo sao? "Tâm trạng Tạ Lương Viện nở nụ cười, học được giọng nói ngây thơ của bảo bảo:" Đệ có thể để cho tỷ chăm sóc bọn chúng được không? "
Đôi mắt thủy tinh của bảo bảo lóe ra ngạc nhiên mừng rỡ.
Ai, tiểu tử này có nhiều sầu muộn a, dành cả ngày một mình trong hoàng cung bầu bạn với cỏ, có người đề nghị chơi với hắn, lại có thể cảm động như vậy, tại sao không tìm cho hắn một người bạn chơi cùng chứ?
Tình mẫu tử của Tạ Lương Viện tăng vọt, nàng ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ," Tiểu bảo, dạy tỷ tỷ trồng cỏ được không?" "
Mặc dù trong mắt hắn không che giấu được sự phấn khích, nhưng bảo bảo vẫn tỏ vẻ dè dặt, gật đầu thận trọng, nói một cách rụt rè:" Được nha, được nha, tỷ tỷ." "
Sau đó, giống như một người trưởng thành tí hon, đầu ngón tay út chạm đầu của 'tiểu hồ ly':" Đi chơi ngoan ngoãn, đừng gây rắc rối nữa!" "
Một lớn một nhỏ, nhanh chóng thảo luận với nhau.
Hóa ra tên của con chuột bạc nhỏ là Tiểu Hồ Ly, vào mùa thu, Tiểu Hồ Ly sẽ bắt đầu giấu thức ăn cất trữ cho mùa đông đến, bận rộn đào hố khắp nơi mỗi ngày, kết quả là, rễ của các loại thảo mộc mà bảo bảo đã vất vả để trồng đã bị khoét.
Tiểu Thảo trở nên héo úa, vì vậy tiểu tử vừa góp ý với Tiểu Hồ Ly vừa phun ít nước thuốc cho Tiểu Thảo, đang cố gắng cứu vãn sinh mạng của Tiểu Thảo.
" Tỷ tỷ, tỷ uống nước đi. "Tiểu tử thấy mặt Tạ Lương Viện bắt đầu đỏ lên, vì thế đàng hoàng cởi ấm nước nhỏ ở thắt lưng, nín thở, sau khi vặn mạnh, hắn vui vẻ kích động:" Tỷ tỷ uống một ngụm, rất ngon và ngọt, dì pha nước ép lê tuyết cho bảo bảo đó." "
Tạ Lương Viện vốn dĩ rất vui vẻ nhận lấy, khi nghe nói đó là nước ép lê tuyết, nàng bày ra vẻ mặt đắng chát, bất đắc dĩ trả lại cho đứa nhỏ:" Tỷ tỷ của đệ rất muốn uống, nhưng tỷ tỷ không uống được, tổ mẫu nói thân thể tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ không uống được đồ lạnh." "
" Không uống được dù chỉ một ngụm sao? "Bảo bảo thất vọng, duỗi cái lưỡi nhỏ màu hồng ra, liếm liếm miệng chai:" Nhưng rất ngọt mà. "
Tạ Lương Viện nghĩ đến nguyên chủ của thân thể này ăn vài con cua rồi về chầu ông bà, hai tay chống cằm, hờn dỗi nói:" Không, sau khi uống sẽ bị bệnh.." "
Đôi mắt lưu ly của tiểu tử nổi lên một tầng ẩm ướt nhàn nhạt, duỗi tay ra thông cảm xoa xoa đầu Tạ Lương Viện:" Tỷ tỷ, tỷ đừng buồn, đệ sẽ dẫn tỷ đi tìm thần y ca ca." "
Sau khi tiểu bảo nói xong, hắn đứng dậy, nắm lấy tay Tạ Lương Viện, dùng đôi chân ngắn nhỏ bé mà chạy.
Tạ Lương Viện chỉ nói tiểu tử muốn đưa nàng đi gặp thái y hoàng gia, nhưng nàng không quan tâm, cho nên bị hắn kéo qua, rẽ trái phải ở trong cung. Đi được ước chừng một chun trà, đã đến trước đại điện trang nghiêm, một lão cung nhân từ xa nhìn thấy, nhanh chóng bước xuống bậc thềm tiếp đón, thi lễ với tiểu tử:" Thế tử gia, ngài muốn đi đâu vậy? "
Tiểu tử nâng chân ngắn lên, leo lên bậc thang cao có chút khó khăn, thở hổn hển," Ta muốn tìm thần y ca ca." "
Lão cung nhân mỉm cười nhìn Tạ Lương Viện một cái:" Thế tử gia, ngài chậm một chút, ngài chậm một chút." "
Tạ Lương Viện ngẩng đầu nhìn đại điện đồ sộ hùng vĩ, thán phục: Hoàng cung thật sự rất giàu có, ngay cả một thái y cũng được ở thoải mái như vậy.
Bảo bảo nắm lấy tay Tạ Lương Viễn, đi qua hai hành lang dài, cuối cùng cũng dừng bước.
Vài thái giám được phân công đứng hai bên trước cửa điện, nhìn thấy bảo bảo, đồng loạt thi leex:" Thế tử gia, hoàng thượng lúc này đang thảo luận chính trị với các đại thần, thế tử gia có thể đợi đến khi giải tán rồi mới vào được hay không? "
Hoàng đế?
Lan Thiên Tứ?
Trước khi thông tin trong não của Tạ Lương Viện có thể suy luận theo một trật tự hợp lý, tiểu bảo đột nhiên hít khí vào bụng, nũng nịu hô to:" Tám trăm dặm khẩn cấp (2) ! "
(2) Vào thời cổ đại, trạm bưu điện được thiết lập như một trạm chuyển tiếp để truyền thông tin địa phương, vào thời nhà Thanh, khoảng cách giữa hai trạm bưu điện thường khoảng 20 dặm, nói chung là quốc gia lớn sẽ truyền ngựa" tám trăm dặm khẩn cấp "phi nhanh, đổi người mà không đổi ngựa, để xem mức độ ngựa phi đến một trạm bưu điện đồng thời để đổi ngựa, tiếp tục ngựa phi nhanh để đưa tin. Mặc dù trạm bưu điện được đặt ở nhiều nơi khác nhau, nhưng nó thuộc thẩm quyền trực tiếp của bộ quân sự, điều này cho thấy tầm quan trọng của nó. Cái gọi là tám trăm lý vội vàng là truyền tám trăm dặm" tốc độ "một ngày.
Giọng nói còn chưa dứt, cái mông nhỏ mập mạp đã đè lên, đẩy cửa ra, mạnh mẽ kéo Tạ Lương Viện đầu óc vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn đi vào ngự thư phòng.
Những ngọn đèn thủy tinh như một vầng trăng chiếu trong điện im ắng, như thể bước vào một thời không khác.
Có lẽ là đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài điện, bên trong ngự thư phòng yên tĩnh lạ thường, dường như ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng.
Hai mắt Tạ Lương Viện mở ra, chạm đến phía sau ngự án, người nọ đang mài mực, lười biếng hơi nghiêng người dựa vào long ỷ, khuỷu tay chống đỡ tay vịn, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng chạm trên tai, ống tay áo rộng rủ xuống, lộ ra ống tay áo nhỏ thêu một con rồng cuộn màu bạc, thăm dò đôi mắt long lanh của nàng như ánh sáng ban mai mỏng manh, không dịu dàng, không lạnh lẽo, không tò mò, thậm chí không mang theo ý muốn liếc nhìn!
Nhưng nó làm cho mọi người quỳ phục!
Tạ Lương Việ sững sờ tại chỗ, đầu ngón tay khẽ run rẩy, ánh mắt nhẹ nhàng tránh ánh mắt của nam nhân, đáp xuống một nốt ruồi đỏ giữa lông mày của hắn.
Bảo bảo" Di "một tiếng, buông tay Tạ Lương Viện ra, đôi chân ngắn nhỏ nhảy đến trước mặt một ông lão bên cạnh, cười híp mắt:" Chào ông ngoại." "
Văn Chí Bân ở bên phải cúi xuống sờ mặt bảo bối nhà mình một cái:" Thật ngoan a.. "Giọng điệu giống như bôi mật ong.
Bảo bảo được khen ngợi, vui vẻ, đưa tay đút trong túi tay áo, lấy ra một miếng đường nhỏ, đặt lên lòng bàn tay:" Ông ngoại ăn đường đi." "
Văn Chí Bân nhìn những dấu răng rõ ràng trên bề mặt kẹo, cũng không biết là do tiểu bảo nhà mình cắn hay là do con Tiểu Hồ Ly trộm gặm, nhưng trước ánh mắt chân thành như vậy của tiểu bảo, không có sức để từ chối, dứt khoát nhận lấy rồi cho vào miệng.
" Ngọt a.. "Bảo bảo hài lòng, nhưng không quên nhiệm vụ của mình, đi đến bên cạnh Tạ Lương Viện, nắm lấy tay nàng, chạy đến phía sau ngự án, mới buông tay nàng ra, sau đó, vụng về cố gắng trèo lên đầu gối của đế vương, nam nhân nhẹ nhàng dùng hai ngón tay nắm được vạt áo sau gáy bảo bảo, nhấc lên, đặt bảo bảo lên trên ngự án.
Đầu ngón tay Tạ Lương Viện run rẩy, lùi lại một bước nhỏ, theo bản năng nhìn xung quanh, không thấy cái tủ cao nào, lúc này mới lén thở dài, nàng cũng không muốn mình lại bị hắn ném lên tủ như lần trước đâu.
Lan Thiên Tứ thu động tác nhỏ nhặt của nàng ở trong đáy mắt, nghĩ đến gương mặt sợ hãi khi người của tiểu cô nương bị hắn đặt trên tủ cao ngày hôm đó, đáy mắt có khuynh hướng vô ý lộ ra chút ấm áp.
Một khắc sau, ánh mắt hắn hơi tối sầm lại:" Bảo bảo lại lại xông vào ngự thư phòng rồi? "Giọng điệu đó không có nửa phần trách móc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bảo trở nên nghiêm túc:" Tỷ tỷ nói, lúc ca ca bận rộn, chỉ có tám trăm dặm khẩn cấp mới có thể tìm ca ca, ca ca, bảo bảo đã hét lên tám trăm dặm khẩn cấp rồi." "
Chúng thần bật cười, hóa ra tám trăm dặm khẩn cấp chẳng qua là một câu khẩu hiệu trong đầu của bảo bảo.
Lan Thiên Tứ duỗi tay ra, nhẹ nhàng véo hai má đầy thịt của tiểu bảo:" Vậy tám trăm dặm khẩn cấp của bảo bảo là ở trong tình huống nào?" "
Mắt tiểu bảo hơi đỏ:" Tỷ tỷ của ta sắp chết rồi, không thể uống nước ép lê tuyết của bảo bảo." "
Đầu gối Tạ Lương Viện mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đổ: Nếu không uống được nước ép lê tuyết thì sẽ chết, tiểu bảo, trí tưởng tượng của đệ quá phong phú rồi.
Bảo bảo giải thích, xoay cái đầu nhỏ của mình, tự hào vẫy tay gọi Tạ Lương Viện:" Tỷ tỷ, đến đây, đến đây, cho thần y ca ca bắt mạch, thần y ca ca biết chữa bệnh nha. "
Đối mặt với ánh mắt tò mò của đại thần trong điện, Tạ Lương Viện rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, giọng nói của nam nhân vang lên thong thả:" Văn Tướng, ngươi dẫn chúng thần đến Quân Cơ Các thảo luận ra kết quả rồi bẩm tấu, hôm nay trước hết hãy giải tán.""
Chúng thần nhanh chóng lui xuống, ngự thư phòng lại trở nên trống trải.