Để quan sai can thiệp, làm khám nghiệm tử thi?
Chung thị vừa nghĩ đến trên cánh tay Bảo Sanh từng vết thương máu chảy đầm đìa, không khỏi toàn thân lạnh lẽo, nếu không phải được Tạ Tấn Hà đỡ lấy, chỉ sợ đã trực tiếp ngã xuống đất, trong lòng thầm hận: Bất quá là giết một nô tài, lão thái bà chết tiệt này chuyện nhỏ cũng xé ra to mà!
Ta phải làm gì đây? Ta phải làm gì đây? Chung thị mâu quang mang theo hoảng sợ rơi vào trên mặt Chu Ngọc Tô, lại bắt được khóe miệng Chu Ngọc Tô một tia ngưng đọng cười lạnh.
Tạ lão phu nhân đứng lên: "Lão đại, lão tam, mấy ngày nay các con trước tiên hãy gác lại chuyện này, canh giữ cửa trạch, ngoại trừ người của phủ nha, bất luận là kẻ nào khác đều không cho phép ra vào Tạ phủ."
Tạ Tấn Hà cùng Tạ Tấn Nguyên liên thanh đáp ứng.
Cuối cùng mọi người cũng giải tán, Lưu thị đưa Tạ Lương Viện trở về phòng ngủ, trấn an vài câu, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Lương Viện đêm nay vào giờ Dậu liền đi ngủ sớm, trải qua trận chiến này, tinh thần có chút hưng phấn, hoàn toàn không buồn ngủ, liền phân phó Thanh Hà thắp hương, cũng dùng tinh dầu hoa hồng Thẩm thái hậu ban thưởng xoa bóp thân thể cho nàng.
Trong lúc mê man, Chu Chu như quỷ mị xuất hiện bên cạnh giường của Tạ Lương Viện, Thanh Hà sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, ngược lại Tạ Lương Viện thì thoải mái híp mắt, lười biếng mở miệng: "Ngươi đến rồi, đi đường luôn là chân không chạm đất, cẩn thận dọa người. Thanh Hà, đi, lấy chút bánh ngọt, ta cùng Tiểu Chu pha ấm trà tán gẫu."
Chu Chu mặc đồ tỳ nữ hạ đẳng hầu hạ, ngồi xuống bên cạnh mép giường, sau khi dùng vải bố ướt lau sạch tay, lòng bàn tay bôi tinh dầu lên, chậm rãi xoa xoa lưng cho Tạ Lương Viện, nhẹ giọng nói: "Mạt Nhi canh giữ rồi, ta tới xem một chút, xem tiểu thư có phân phó gì."
Chu Chu và Nam Cung Mạt là người mà nàng trực tiếp điểm danh với Trịnh Trung Hi, đôi tỷ muội kết nghĩa giang hồ này là ám tiêu của tiệm đấu giá Song Duyên, một thân công phu tốt, bảo vệ tiệm đấu giá Song Duyên không bị kẻ trộm nhớ thương.
Thanh Hà đánh giá Chu Chu một cái xong, cảm giác có chút quen mặt, lại nhất thời nhớ không ra, hoảng hốt rời đi, trong nháy mắt đóng cửa phòng ngủ lại, mơ hồ nghe được Tạ Lương Viện cười khẽ nói: "Chu Ngọc Tô rất dũng mãnh mà mạo hiểm quả thật đặc sắc, nhưng nàng ta không nghĩ tới tổ mẫu lại đi một nước cờ này, chỉ sợ Chung thị tối nay sẽ gối đầu khó ngủ."
Chu Chu gật đầu: "Cánh tay nha đầu tên là Bảo Sanh bị Lương bà tử cào, không chịu được bị kiểm tra, Chung phu nhân lúc này bản thân khó bảo toàn." Ở đầu sóng ngọn gió này, mượn mười lá gan của Chung phu nhân, cũng không dám giết người diệt khẩu nữa.
Mà cửa nhà Tạ gia đóng chặt, Bảo Sanh chắp cánh cũng khó bay.
Thanh Hà thông suốt, đột nhiên nhớ lại, thiếu nữ này chính là nữ tử gặp nạn mà Lục tiểu thư hôm nay mang về từ chợ náo nhiệt, trong lòng khó hiểu, Lục tiểu thư không ra khỏi nhà làm sao có thể quen biết người bên ngoài chứ.
Chốc lát, Tạ Lương Viện đứng dậy đi xuống đất, dưới sự hầu hạ của Chu Chu mặc quần áo vào, hai người đi đến bên bàn trà, Tạ Lương Viện lấy ra một bộ đồ sứ luyện thành ngọc màu trắng, đặt ở trong chậu đất sét đã chuẩn bị, quay đầu, chỉ chỉ cái ghế trước mặt ý bảo Chu Chu ngồi xuống, mới chậm rãi nói: "Chu Ngọc Tô đánh cược chính là tổ mẫu sẽ không đem chuyện xấu của nội trạch vạch trần ra ngoài, cho nên, nàng ta đêm nay lấy tuyên bố thấy quỷ bị kinh hách, trọn vẹn làm xấu mặt mình, nhưng nàng ta không nghĩ tới, so với ác quỷ quấn thân nói, tổ mẫu càng chú trọng chính là danh dự của Tạ gia. Chung thị đáng thương, còn ngu ngốc không làm càn mà thay Chu Ngọc Tô cổ vũ."
Chu Chu có chút khó hiểu: "Thanh danh cháu dâu của Tạ gia bị nàng ta giày vò như vậy đã không thể vãn hồi, Chu Ngọc Tô làm như vậy, chẳng khác nào cắt đứt con đường của Tạ gia, lão phu nhân nếu như không dung tha cho nàng ta, tương lai nàng ta còn có chỗ đứng hay sao?"
Tạ Lương Viện suy nghĩ một lát, nói: "Chu Ngọc Tô dám đánh cược như vậy, ta đoán chừng nàng ta cảm giác được đứa nhỏ trong bụng có thể không giữ được, cho nên, thế cục trước mắt mới phát triển như thế này, thân phận con dâu trưởng của Hạ Lăng Tích đối với nàng ta không có tác dụng lớn, đáy lòng nàng ta nhất định tính toán trước khi Tạ Khanh Thư trở về Tạ phủ, làm ra chuyện xấu hổ rồi tự sát bỏ mình, dùng thuật dịch dung của nàng ta, chỉ cần có thể tìm được một thi thể cao lớn tương tự Hạ Lăng Tích, nhất định phải không chê vào đâu được, lúc đó, khiến cho cháu dâu của Tạ gia chết cũng không có mặt mũi nhìn tổ tông của Tạ gia."
"Tiện nhân này!" mặt tròn Chu Chu đỏ bừng lên, tức giận mắng một tiếng: "Tiểu thư, nếu như không phải tiểu thư ngài không đồng ý, cô nãi nãi sẽ đi xé da nàng ta."
"Kể một câu chuyện nhỏ để giải tỏa sự ngột ngạt cho ngươi, đó là một câu chuyện về sói và cừu." Tạ Lương Viện chớp chớp mắt, thần thái ngây thơ: "Có một người chăn cừu, phát hiện ra một chuyện kỳ quái, mỗi lần sói công kích cừu của hắn, rõ ràng bị sói cắn chết cùng lắm năm sáu con, nhưng vừa kiểm kê, đã chết hơn trăm con, sau khi hắn kiểm tra, phát hiện những con cừu đã chết kia, trên người không hao tổn gì, ngươi có biết là vì sao không?"
Thanh Hà bưng lò sưởi nhỏ và bánh ngọt vào, nghe xong cũng tò mò, liền hỏi: "Tại sao?"
"Sau đó, người chăn cừu tìm thầy thuốc thú thú y, thầy thuốc thú y đã mổ xẻ cừu, phát hiện ra rằng mật của những con cừu đã bị phá vỡ, chúng.." Tạ Lương Viện cười hì hì, mặt mày lộ ra vẻ tinh nghịch, "Bọn chúng là bị dọa chết!"
Chu Chu trong nháy mắt hiểu được, Tạ Lương Viện đây là đem Chu Ngọc Tô như cừu cầm trong tay chơi, nhịn không được vỗ tay mà cười. "Tiểu thư ngươi vẫn là tính tình kia, ai chọc ngươi, không vạch trần ra ba lớp da, ngươi sẽ không bỏ qua."
Thanh Hà thần sắc có chút buồn rầu: "Lục tiểu thư, động tác của ngài nhanh hơn một chút đi, dịch dung thuật của Chu Ngọc Tô cao cường như thế, vạn nhất nàng ta kim thiền thoát xác, lại khó tìm lắm."
Tạ Lương Viện lay động khóe miệng, hừ nhẹ một tiếng: "Ngày mai, ta sẽ trước mặt mọi người cầu xin tổ mẫu, thưởng cho nàng ta nửa lạng sâm núi, bảo vệ cái thai cho nàng ta. Vở kịch này mới diễn được một nửa, ta còn chưa chơi đủ, nàng ta phải bảo trọng thật tốt!"
Chỉ cần giữ được thai nhi, trên người Chu Ngọc Tô có lợi thế, sẽ không dễ dàng buông tha thân phận cháu dâu của Tạ gia như Hạ Lăng Tích.
"Vậy Chu Ngọc Tô đâu, lão phu nhân sẽ xử trí nàng ta như thế nào?"
"Nàng ta hiện tại căn bản không cần tổ mẫu xử trí, ở Tạ gia, thanh danh này của Hạ Lăng Tích là xong rồi." Con ngươi Tạ Lương Viện tản ra ánh sáng lạnh lẽo, như sóng nước từ trong ra ngoài gợn sóng mà khuếch tán: "Vụ án của Lương bà mở ra, nhất định sẽ điều tra ra tòa nhà kia." Nói đến đây, Tạ Lương Viện quay đầu nhìn Chu Chu, nghiêm mặt nói: "Những thư tín kia, các ngươi đều giấu ổn thỏa đi."
Lúc trước Tạ Lương Viện chẳng những giả mạo khế ước mua bán nhà tham ô của Lương bà, còn đồng thời giả mạo một xấp thư cùng chứng cớ, chỉ chờ bố cục cuối cùng của nàng bị vạch trần.
Chu Chu phủi hai tay: "Tiểu thư yên tâm, chẳng những giấu rất khéo léo, hơn nữa, đặc biệt trăm phương ngàn kế, chỉ cần có người đi lục soát tòa nhà kia, bảo đảm sẽ tìm được."
"Vậy thì tốt rồi, vài ngày nữa chờ xem trọng kịch đi." Tạ Lương Viện nở nụ cười, nụ cười kia, giống như cuối thu vắng lặng, quét sạch sức sống của mùa thu, mang theo rùng mình: "Chu Ngọc Tô muốn vứt bỏ gánh nặng con dâu trưởng này của Tạ gia, lấy thân phận thật sự, băng thanh ngọc khiết trở lại Tạ gia, cũng không có cửa!"
Hôm sau, chưa đến giờ Thìn, Tạ Tấn Hà dẫn theo hai người có bộ dáng quan sai, vào Tạ phủ, Chu Ngọc Tô nghe được tin tức, cười một tiếng, mở ngăn kéo trong chỗ tối, lấy ra một xấp ngân phiếu, trong lòng cười lạnh: "Hạ Lăng Tích, ngươi quả thật oan hồn bất tán, vậy ngươi liền mở mắt nhìn đi, chờ qua mấy ngày nữa, chứng dị ứng của ta đi qua, ta làm sao lại giết chết ngươi một lần nữa, đem thanh danh sau khi ngươi chết ném vào bùn đất, mặc cho người đời khinh bỉ giẫm đạp, mà ta, cuốn lấy tiền riêng của ngươi, nở mày nở mặt mà trở về Tạ gia!"
Chu Ngọc Tô thu ngân phiếu xong, tiếp theo cầm lấy kim thêu, thật cẩn thận khới hạt mủ trên người.
"Thiếu phu nhân, không thể tưởng tượng được là thuốc của Lục tiểu thư tốt như vậy, phá vết thương này, lau một cái, không đến mấy canh giờ đã khôi phục không khác biệt lắm, thật thần kỳ."
Đêm qua chủ tớ hai người trở về phòng, Lạc Minh thấy vết thương trên cánh tay nàng ta toàn bộ rách ra, liền cầm thuốc Tạ Lương Viện tặng bôi lên, không nghĩ tới sáng sớm hôm nay, nhìn thấy vết thương này toàn bộ sinh ra da mới, ngoại trừ màu da có chút màu hồng phấn, nhìn không ra một chút tì vết.
Hơn nữa, không còn ngứa ngáy khó chịu!
Đây quả thực là tìm được đường sống trong cõi chết. Nàng ta rốt cuộc không chịu nổi phiền phức ngứa ngáy, vội vàng bảo Lạc Minh giúp nàng ta dùng kim thêu đâm thủng vết thương ở sau lưng, qua mấy canh giờ nữa xem, có thể có hiệu quả giống nhau hay không, nếu như có, nàng ta liền tìm cách mua mấy chục bình đó, tuy rằng không có tiền, nhưng Hạ Lăng Tích có rất nhiều bạc cho nàng ta vung liều!