Âu Dương Ngạo Thiên vừa đặt chân vào tửu quán thì bọn thực khách giang hồ lấm lét nhìn chàng như gặp phải sát tinh. Kể ra thì trên giang hồ bây giờ chàng đã rất nổi tiếng, không ai là không biết chàng thiếu niên lưng gù cùng lúc đối đầu với hai thế lực tà phái hùng mạnh nhất võ lâm hiện tại.
Bọn hắc đạo dĩ nhiên coi chàng như kẻ thù. Còn phe bạch đạo thì không muốn dây vào chàng vì sợ họa lây. Họ không thể đặt niềm tin và sinh mạng của họ vào tay một chàng trẻ tuổi, cho dù chàng có mang tuyệt học trong mình chăng nữa.
Bấy nhiêu đó cũng đủ biết võ lâm chính phái đang trong hồi suy vi cùng cực. Người có lòng thì gác kiếm ẩn cư, kẻ bất nghĩa giương cờ tà giáo để bảo toàn tính mạng.
Ngạo Thiên trong lòng cô quạnh, gọi một bình hoa điêu ra ngồi độc ẩm. Rạng sáng hôm nay chàng không từ biệt mà ra đi, bọn Tạ Tam Cô, Xú hòa thượng hẳn là trách móc chàng không ít.
Ngoài cửa có tiếng ngựa hí vang, gã chưởng quầy vội vàng chạy ra xun xoe đón khách. Đi vào là một thiếu nữ mặc võ phục gọn gàng như nam nhân, tay nàng vung vẩy chiếc ngân tiêu. Nàng chẳng phải ai khác mà chính là người ở trong Tĩnh Thanh lầu đã làm cho Giáo chủ Thuận Thiên giáo phải kiêng dè. Nàng là cháu nội của Dược Thánh Chu Bồ Công, tên gọi Chu Tiểu Mạn. Đi phía sau nàng là đôi võ lâm quái kiệt Điếu Ông và Tẩu Bà.
Nàng đứng giữa quán cất giọng trong trẻo nói :
- Tiểu nữ là Chu Tiểu Mạn xin kính chào các vị đại ca. Chẳng hay vị nào là chủ nhân của con ngựa Bạch Mã Huyết Hoa ngoài kia.
Ngạo Thiên nghe nàng ta hỏi như thế thì lấy làm ngạc nhiên buột miệng đáp :
- Chính là tại hạ!
Nàng đi thẳng đến chỗ của Ngạo Thiên, đôi môi chúm chím nở một nụ cười như hoa :
- Tiểu muội xin kính chào đại ca.
Ngạo Thiên vòng tay đáp lễ rồi hỏi :
- Cô nương tìm tại hạ có việc gì thế?
- Đại ca có con ngựa tuyệt đẹp, tiểu muội thích nó lắm. Chẳng hay đại ca có thể nhường cho tiểu muội không?
Nàng hỏi với một thái độ hết sức hồn nhiên, ngây thơ khiến cho dù câu hỏi của nàng có phần đường đột nhưng Ngạo Thiên cũng không nỡ trách nàng.
Chàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói :
- Mã huynh là con vật chí thân của tại hạ, nên không thể nhường cho cô nương được.
Nàng bỗng đổi giọng ồn ĩ, vừa trẻ con vừa thật đáng yêu.
- Đại ca ơi! Tiểu muội thích Mã huynh của đại ca vô cùng. Xin đại ca nhường nó cho tiểu muội. Tiểu muội sẵn sàng trả đại ca một ngàn lượng vàng.
Đám thực khách nãy giờ chăm chú theo dõi chuyện lạ, chừng nghe nàng ta nói như thế thì xôn xao hẳn lên. Trên đời này làm gì có con ngựa trị giá ngàn vàng mà cũng không có người nào dám mở miệng đầy phóng khoáng, hào sảng như nàng.
Ngạo Thiên trong lòng vừa bực vừa buồn cười, nhưng vì thấy Chu Tiểu Mạn hồn nhiên ngây thơ nên chàng không chấp. Chàng chỉ lắc đầu :
- Tại hạ không bán ngựa?
- Thế hai ngàn lượng vàng nhé? Đại ca ơi bán cho tiểu muội đi mà.
Chuyện đến đây đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Người ta cho rằng kẻ hỏi mua là đồ điên, mà người không đồng ý bán cũng khùng không kém.
Chỉ thấy Ngạo Thiên lắc đầu :
- Dù vạn lượng cũng không bán! Xin cô nương đừng quấy rầy tại hạ nữa.
Thiếu nữ nghe thế thì mặt hoa ngẩn ngơ ra chiều tiếc nuối lắm. Tẩu Bà rút chiếc điếu cày ra khỏi miệng cất giọng rè rè :
- Thằng nhóc kia! Ngươi muốn đổi ngựa lấy ngàn vàng xài chơi hay muốn bị cướp không?
Giọng điệu ngang tàng của mụ quả nhiên là của đồ cướp cạn. Ngạo Thiên đối với sự hồn nhiên của cô gái thì không trách móc, chứ cái kiểu nói ngang tàng của mụ khiến cho chàng không nhịn được :
- Mụ muốn ăn cướp chăng?
- Phải thì sao?
- Tại hạ e rằng mụ không được toại nguyện.
Điếu Ông phun ra một ngụm khói vàng, không biết lão hút thứ thuốc gì mà mùi vị khăm khẳm, nồng nồng ngửi thật khó chịu, giọng lão thì ồm ồm như tiếng ễnh ương :
- Ngươi quả là không biết điều. Để lão phu đập vỡ sọ ngươi rồi bắt ngựa cho tiểu thư cũng không muộn.
Lão vừa muốn động tay thiếu nữ đã ngăn lại :
- Người ta không bán thì thôi, chúng ta đi.
- Tiểu thư cứ để lão đập chết nó, rồi bắt ngựa quý cho cô cưỡi.
Chu Tiểu Mạn gắt lên :
- Lão không nghe ta nói gì sao?
Dứt lời, nàng ngoe nguẩy bỏ đi, Điếu Ông, Tẩu Bà vội vàng đuổi theo sát nút. Bọn chúng đi tới đâu thì khói vàng lởn vởn theo tới đó.
Ngạo Thiên ăn qua loa vài món điểm tâm rồi lên đường. Chàng ra khỏi thị trấn, trong lòng không mục đích nên cứ nhắm hướng nam thả lỏng dây cương cho thần mã thong thả gõ vó.
Đường cái quan xuyên giữa rừng, phong cảnh u nhàn tĩnh mịch. Phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, chẳng mấy chốc kỵ sĩ đã đuổi kịp Ngạo Thiên, rồi một giọng nói trong trẻo vang lên :
- Đại ca ơi! Chờ tiểu muội với.
Ngạo Thiên dừng ngựa, cũng vừa lúc Chu Tiểu Mạn thúc ngựa lên ngang với chàng. Con ngựa nàng cưỡi cũng thuộc giống quý, màu lông trắng của nó điểm xuyến những đốm hồng li ti như thể những nét chấm phá tài hoa của một họa sư bậc thầy.
Chu Tiểu Mạn tươi cười nhìn chàng, đôi mắt nàng sáng rực như sao, trong veo như mặt nước hồ thu. Đôi gò má lúng liếng đồng tiền càng làm cho dung nhan nàng xinh đẹp, đáng yêu vô cùng.
Nàng vòng tay cất giọng sảng khoái :
- Tiểu muội lại đến làm phiền đại ca rồi.
Ngạo Thiên nói :
- Nếu cô nương vẫn hỏi mua ngựa thì tại hạ vẫn trả lời một câu, không thể bán!
- Không, không... - Nàng lắc đầu - Tiểu muội đã biết đại ca không bán ngựa, nhưng mà...
Thấy nàng ngập ngừng, Ngạo Thiên động viên :
- Cô nương có gì cứ nói, nếu tai hạ giúp được tại hạ nhất định không từ chối.
Đôi mắt nàng vụt sáng lên :
- Đại ca hứa rồi nhé, nhất định không được từ chối tiểu muội đấy.
- Tiểu muội... thú thật là rất thích con ngựa của đại ca. Tiểu muội ước gì được cưỡi nó một lần, chỉ một lần thôi là tiểu muội mãn nguyện rồi. Đại ca ơi! Cho muội cưỡi nó một lần thôi nhé.
Vừa nói nàng vừa giơ ngón tay út nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt thì nhăn nhăn như thể sợ người ta không bằng lòng. Ngạo Thiên khẳng khái gật đầu :
- Được, tại hạ cũng không hẹp hòi gì mà không đồng ý.
Nàng tròn mắt như không tin Ngạo Thiên lại đồng ý dễ dàng như thế. Rồi nàng thích chí reo lên như một đứa trẻ :
- Ôi, đại ca thật là đáng yêu! Tiểu muội cảm ơn đại ca nhiều... nhiều lắm!
Rồi đó hai người xuống ngựa, Ngạo Thiên nói :
- Mời cô nương!
Nàng nhanh nhẹn trao cương con ngựa của mình cho Ngạo Thiên, chàng cũng làm theo, tay khẽ vỗ nhẹ lên bờm linh mã :
- Mã huynh đưa vị tiểu thư này đi dạo một vòng nhé.
Linh mã biết nghe tiếng người liền gật đầu hí lên một tiếng hùng tráng. Chu Tiểu Mạn thấy thế thì càng thích thú :
- Ôi! Nó biết nghe tiếng người nữa sao? Đúng là thần mã mà.
Dứt lời, nàng tung mình nhảy lên lưng ngựa. Khi đã ngồi vững trên yên cương rồi đột nhiên gương mặt nàng thoáng hiện lên vẻ lém lỉnh, tinh quái. Nàng nói :
- Tiểu muội xin lỗi nhé!
Lời chưa dứt nàng đã thúc gót vào bụng ngựa, linh mã chồm lên phóng vụt đi như bay, giọng Chu Tiểu Mạn vọng lại :
- Đại ca trở lại tửu quán, tiểu muội sẽ cho người mang đến hai ngàn lượng vàng.
Thật ra, Ngạo Thiên đã sớm đoán được ý đồ của nàng, chàng dĩ nhiên không thể mất ngựa dễ dàng như thế. Đợi linh mã phóng đi được một đoạn, Ngạo Thiên mới cho tay vào miệng huýt sáo gọi nó trở lại. Quả nhiên, linh mã dựng hai vó trước lên cao, suýt chút nữa là đã hất văng Tiểu Mạn xuống đất. Nó quay đầu hùng dũng phóng ngược trở lại, mặc cho Tiểu Mạn cố hết sức bình sinh ghì cương cũng không ăn thua. Thoáng chốc, linh mã đã về chỗ cũ. Nó gõ nhẹ móng xuống đất, chiếc đuôi vung vẩy ra chiều khoái trá lắm. Dường như nó cũng hiểu được thủ đoạn của Chu Tiểu Mạn và nó cười vào mũi nàng.
Ngạo Thiên vụt nghiêm sắc mặt :
- Cô nương cưỡi ngựa giỏi đấy!
Chu Tiểu Mạn mặt mày ửng hồng như quả chín trên cay, thẹn thùng nói :
- Đại ca thắng rồi đấy!
- Cô nương trả lời sao về hành động vừa rồi?
Nàng thản nhiên đáp :
- Tiểu muội thua kế, tùy đại ca xử phạt.
- Tại hạ bắt cô nương từ nay phải đi theo tắm ngựa, cho ngựa ăn.
Ngạo Thiên chỉ buột miệng nói như thế, không ngờ Tiểu Mạn vui vẻ đồng ý :
- Tiểu muội hứa sẽ hết lòng hầu hạ mã huynh.
Ngạo Thiên dĩ nhiên là chỉ nói đùa, chàng lại một lần nữa “há miệng mắc quai”. Chàng cố tìm cách cứu vãn tình thế :
- Và cả hốt phân ngựa nữa.
- Tiểu muội đồng ý!
Ngạo Thiên tưởng đâu đưa ra điều kiện “bẩn thỉu” đó thì một nàng tiểu thư xinh đẹp như nàng sẽ từ chối ngay, không ngờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Ánh mắt Chu Tiểu Mạn tinh quái nhìn chàng :
- Đại ca không được đổi ý đấy nhé. Đại ca là “nam nhi đại trượng phu, một lời nói ra linh mã cũng không theo kịp”. Tiểu muội từ giờ phút này đã trở thành thị mã của đại ca.
Nàng láu lỉnh sửa câu cổ ngữ hóa ra lại rất hay. Bất giác, Ngạo Thiên cũng cảm thấy vui vui vì được trò chuyện với một cô bé vừa trong sáng vừa tinh quái, tà tà chính chính như nàng.
Nghĩ thế, chàng gật đầu nói luôn :
- Được lắm, từ nay nàng là thị mã của ta.
Chàng vừa dứt lời, thì có tiếng thét vang trời :
- Cuồng đồ to gan! Có ngươi làm mã phu cho tiểu thư nhà ta thì có.
Điếu Ông và Tẩu Bà từ trong rừng phóng ra, cặp điếu cày trên tay họ lăm le nhắm vào Ngạo Thiên đánh tới. Chu Tiểu Mạn quát lên :
- Dừng tay!
Quả nhiên, cả hai không dám vọng động nữa, tròn mắt nhìn chủ nhân. Tiểu Mạn làu bàu mắng :
- Ai mượn các ngươi nhiều chuyện.
- Nhưng hắn dám ức hiếp tiểu thư, bọn thuộc hạ...
Tiểu Mạn giận dữ cắt lời họ :
- Các ngươi cút đi cho ta.
- Tiểu thư...!
- Ta bảo cút đi có nghe không?
- Nhưng lão gia căn dặn bọn thuộc hạ phải theo bảo vệ tiểu thư.
Tiểu Mạn tức tối giậm chân thình thịch. Ngạo Thiên nhân đó liền nói :
- Đã thế tại hạ không dám ép cô nương nữa.
Tiểu Mạn liền xua tay rối rít :
- Không... Không! Đại ca đã bắt tiểu muội, quân tử không được nuốt lời.
Ngạo Thiên buồn cười mà không dám cười. Trên đời này có lẽ chỉ mình nàng mới thích bị người ta “bắt” như thế. Nàng vội nghiêm mặt nói :
- Đại ca chờ tiểu muội một chút nhé.
Nói rồi, nàng vẫy tay cho Điếu Ông - Tẩu Bà theo nàng ra một quãng xa xa. Nàng hạ giọng nói nhỏ cốt không cho Ngạo Thiên nghe, nhưng nàng đâu ngờ rằng chàng thiếu niên trẻ tuổi có cái lưng gù xấu xí kia lại là một tay đại cao thủ thính lực nhạy bén vô cùng.
Ngạo Thiên có thể ngoài chục trượng nghe được tiếng lá rơi, nên dễ dàng nghe rõ từng lời của nàng :
- Các ngươi ngốc quá, bổn cô nương đang dụng kế bắt ngựa, chứ ngữ hắn thì làm sao hắn quản thúc nổi ta.
- Hóa ra là thế. - Giọng Tẩu Bà đắc ý - Tiểu thư quả là cao minh.
- Sao còn không đi đi?
- Bọn thuộc hạ sẽ âm thầm theo bảo vệ tiểu thư.
- Không cần, các ngươi cứ đi đi! Ba ngày sau tự khắc ta sẽ cưỡi ngựa về tới.
- Vậy bọn thuộc hạ xin cáo từ.
- Đi đi!
- Tiểu thư phải thận trọng đó nhé.
Nàng gắt lên :
- Ta biết rồi, sao mà ngươi phiền thế không biết.
Điếu Ông - Tẩu Bà ngần ngừ một phút rồi phóng mình đi mất. Nàng quay lại tươi cười, hớn hở nhìn Ngạo Thiên :
- Tiểu muội giải quyết hai cái đuôi lằng nhằng ấy xong rồi.
Ngạo Thiên giả vờ ngây thơ hỏi :
- Cô nương làm sao mà đuổi được chúng đi tài thế?
- À... à... chúng là đồ tham lam, tiểu muội hứa cho chúng một số bạc, thế là chúng vui vẻ bỏ đi.
Nàng nói dối trơn như mỡ, quả nhiên là một cô gái tinh quái bậc thầy. Thế nhưng có một điều kỳ lạ là Ngạo Thiên không hề tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy ở nàng có một cái gì đó thật đáng yêu. Đáng yêu ngay cả trong sự xảo trá mà lại ngây thơ của nàng. Mặc nhiên chàng đã chấp nhận nàng là người bạn đồng hành :
- Chúng ta lên đường thôi. Nàng đưa mắt nhìn Huyết Hoa Linh Câu ra vẻ thèm muốn lắm, Ngạo Thiên hiểu ý liền nói :
- Cô nương có thể cưỡi ngựa của tại hạ.
Nàng mừng rỡ rối rít :
- Ôi! Cảm ơn... Cảm ơn đại ca nhiều lắm!
Ngạo Thiên lên ngựa của nàng, chàng khen :
- Ngựa của cô nương cũng là một con ngựa quý.
- Nó tên là Nhất Điểm Hồng! Nhưng so với Mã huynh của đại ca thì còn thua xa.
Ngạo Thiên mỉm cười rồi thúc ngựa tiến lên, Chu Tiểu Mạn cũng lập tức phóng theo chàng. Trên đường cái quan, hai bóng kỵ sĩ phóng như bay, chớp mắt là có thể qua mặt những con ngựa khác. Quả nhiên cả hai đều là ngựa tốt.
Ngạo Thiên trong lúc cao hứng nhất thời lỡ kéo theo Chu Tiểu Mạn giờ suy nghĩ lại hối hận không kịp. Chàng một thân phiêu bạt giang hồ, tương lai mờ mịt, kẻ thù tứ phía, Chu Tiểu Mạn theo chàng chẳng phải là họa nhiều hơn phúc đó sao.
Ngạo Thiên suy đi nghĩ lại, cuối cùng tìm ra một kế sách đuổi khéo cô gái họ Chu. Họ tới cách huyện thành Phi Long chừng vài dặm, đột nhiên Ngạo Thiên rẽ ngựa vào rừng. Tới cạnh một dòng suối chàng dừng ngựa lại. Tiểu Mạn thúc ngựa đến cạnh chàng, hỏi :
- Đại sa sao không đi tiếp mà rẽ vào đây?
Ngạo Thiên thản nhiên đáp :
- Giờ này cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ tạm qua đêm ở đây sớm mai sẽ lên đường.
- Sao đại ca không vào huyện thành tìm một khách điếm mà nghỉ?
- Tại hạ quen thói giang hồ phiêu bạt, chỉ thích ngủ đêm trong rừng, không muốn vào khách điếm.
Chàng tưởng đâu Tiểu Mạn là thân con gái tất sẽ không dám ngủ bờ ngủ bụi thế này. Ngờ đâu nàng xuống ngựa với vẻ sốt sắng :
- Vậy để tiểu muội đi gom củi khô đốt một đống lửa.
Từ lúc gặp nhau, Tiểu Mạn đã làm chàng điên đảo không ít vì tính tình quái lạ của nàng. Bây giờ chàng nhìn nàng lăng xăng đi kiếm củi khô mà không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
Nàng chẳng những nhanh nhẹn gom được một đống củi to mà còn bỏ cành cây trên cỏ lót thành hai chỗ ngủ tử tế.
Xong việc nàng xoa tay tỏ vẻ hài lòng :
- Đại ca ngủ chỗ này, còn tiểu muội chỗ này.
Ngạo Thiên chẳng nói chẳng rằng, đến nằm xuống chỗ nàng vừa chỉ.
Tiểu Mạn chớp mắt hỏi :
- Đại ca có mang lương khô không?
- Cô nương đói rồi sao?
Nàng nhăn nhăn gương mặt bầu bĩnh :
- Thật tình... tiểu muội cũng hơi đói.
- Trong túi da treo trên lưng ngựa có một chút thức ăn, nhưng không phải lương khô mà là thóc ngựa.
Chu Tiểu Mạn chưng hửng nhìn chàng, Ngạo Thiên tưởng đâu nàng sắp nổi giận tới nơi, nhưng không ngờ nàng lại toét miệng cười :
- Vậy tiểu muội đi cho ngựa ăn đây. Nàng nói là làm ngay, Ngạo Thiên gọi với theo :
- Cho ngựa ăn xong, cô nương dẫn nó xuống suối tắm luôn nhé.
- Đại ca cứ yên tâm!
Trong lúc Ngạo Thiên nằm ườn trên chiếc nệm bằng lá cây thì Tiểu Mạn đang vật lộn với hai con ngựa dưới dòng suối. Nàng tát nước, kỳ cọ tỉ mỉ cho ngựa Huyết Hoa, rồi lại quay sang chăm sóc cho con Nhất Điểm Hồng.
Lúc nàng xong việc thì hầu như cả người nàng ướt đẫm. Bộ võ phục thấm nước dán sát trên da thịt nàng để lộ ra đôi gò bồng đảo nhấp nhô theo nhịp thở khiến Ngạo Thiên nóng mặt, phải nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tiểu Mạn vuốt ve bộ lông mượt mà của linh mã, cố tình nói ra cho Ngạo Thiên nghe thấy :
- Mã huynh ơi, mã huynh! Người ta muốn đày đọa tiểu muội để tiểu muội chán ngấy mà bỏ đi, nhưng tiểu muội đã lỡ yêu mã huynh rồi, từ nay nhất quyết không rời ra tiểu huynh nửa bước.
Trong lòng Ngạo Thiên vừa kinh hãi vừa thầm bái phục tâm cơ mẫn tiệp của Tiểu Mạn. Nàng nói rồi, còn bật cười khúc khích như muốn chọc quê Ngạo Thiên. Rồi đó nàng lấy hành lý chọn ra một bộ đồ đi xuống suối tắm.
Chốc lát sau, nàng trở lại ngồi bên đống lửa trong bộ võ phục màu xanh, thắt lưng màu lục. Nàng không bới tóc nữa mà cột thành hai bím, hai bím tóc đong đưa theo từng nhịp lắc đầu nghiêng ngả của nàng. Nàng đang hát một bài hát dân ca, vừa hát vừa lắc lư theo điệu nhạc.
Từ lúc Ngạo Thiên xuống núi, chưa bao giờ chàng có được những giờ phút thanh bình, thư thả như thế này, ngay cả khi chàng và Linh Lăng sống bên nhau ba ngày trong đạo phu thê. Bất giác, lòng chàng dậy lên một mối tình cảm rất đặc biệt đối với cô gái họ Chu này.
Tiểu Mạn hát xong bất ngờ hỏi :
- Đại ca không định nói tên cho tiểu muội biết sao?
Chàng vui vẻ đáp :
- Tại hạ là Âu Dương Ngạo Thiên.
- Đại ca từ đâu tới, giờ định đi về đâu?
Câu hỏi này đối với Ngạo Thiên chính chàng còn chưa thể trả lời cho mình, dĩ nhiên chàng không thể toại nguyện nàng được.
- Tại hạ tứ cố vô thân, sống cuộc đời rày đây mai đó nên cũng chẳng biết mình sẽ đi đến đâu.
Tiểu Mạn phụng phịu nói :
- Con người sinh ra vốn đã có người thân, chẳng ai là không có gia đình. Đại ca thấy tiểu muội ngốc nghếch nên tính gạt người ta sao?
Ngạo Thiên nghiêm sắc mặt :
- Đó là lời nói chân thành của tại hạ.
Tiểu Mạn chớp mắt nhìn chàng :
- Thật thế ư? Đại ca quả thật không có gia đình, người thân sao?
Ngạo Thiên không đáp, chỉ đưa mắt nhìn vẩn vơ trên trời cao. Tiểu Mạn lại cất giọng hồn nhiên :
- Thế thì từ nay tiểu muội làm người thân của đại ca nhé. Mạn nhi là tiểu muội còn đại ca là Ngạo Thiên ca ca của muội. Đại ca đồng ý không?
Tiểu Mạn nói với vẻ chân thành đến nỗi Ngạo Thiên không tránh khỏi xúc động. Chàng chớp mắt nhìn nàng, bỗng nghiêm nghị nói :
- Ta lại tưởng tiểu thư đang dụng kế bắt ngựa, chứ ngữ như ta thì làm sao giữ nổi tiểu thư.
Tiểu Mạn nghe xong câu đó thì đỏ mặt tía tai, nàng cười gượng :
- Đại ca sao mà thính tai thế? Nhưng đó chẳng phải lời thật của tiểu muội. Chẳng qua muội muốn lừa hai con đười ươi đáng ghét, suốt ngày cứ bám theo tiểu muội như âm hồn dạ quỷ.
Nàng vung tay vung chân phân trần :
- Nội tổ của muội lúc nào cũng coi muội như đứa trẻ. Muội mà bước chân ra khỏi nhà thì ông ấy lập tức sai người theo bám sát, theo dõi, bảo vệ muội.
Hai người tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời, họ nói say mê đến nỗi Tiểu Mạn quên cả đói, mà Ngạo Thiên cũng không nhớ đến thời gian. Chừng Tiểu Mạn mệt mỏi thiếp đi thì gà đã gáy canh tư.
* * * * *
Sáng hôm sau, họ tiếp tục lên đường. Chu Tiểu Mạn ngồi trên lưng ngựa, mặt mày nhăn nhó :
- Âu Dương đại ca ơi! Làm ơn cho muội ăn chút gì đi, Mạn nhi sắp chết đói đến nơi rồi đây này.
Ngạo Thiên phì cười trước vẻ trẻ con của nàng. Chàng thúc ngựa nói :
- Chúng ta vào huyện thành, đại ca sẽ thết muội một bữa ra trò.
Họ vừa ra khỏi cánh rừng, đến đường cái quan thì nhìn thấy một toán kỵ sĩ đang phi nước đại làm dấy lên một đám bụi mù mịt. Trong bọn có người nói :
- Mau đến Phi Long tiêu cục, nghe đâu đêm qua kiệu hoa xuất hiện tận sát bảo tiêu rồi.
Lời đó đến tai Ngạo Thiên như sét đánh ngang mày. Chàng vội giục ngựa đuổi theo toán kỵ sĩ.
Phi Long tiêu cục nằm ở phía tây ngoại thành, là một trong hai bảo tiêu lớn nhất vùng. Khi họ đến nơi thì thấy một đám đông hiếu kỳ đang bàn tán xôn xao.
Hai người xuống ngựa len lỏi vào trong. Cảnh tượng đầu rơi máu đổ bày ra trước mắt cùng với lá cờ thêu sáu chữ “Thuận thì sống, nghịch thì chết” cắm ngay trên xác tổng tiêu đầu như một lời tố giác tội ác của Thuận Thiên giáo.
Âu Dương Ngạo Thiên cơ hồ như trúng phải điện, người chàng cứng đờ, thần sắc ngẩn ngơ, hai mắt trợn trừng nhìn thảm cảnh đau lòng.
Tiểu Mạn khẽ kéo tay chàng :
- Chúng ta đi thôi, quan phủ sắp đến rồi đó.
Nàng phải nói đến ba lần Ngạo Thiên mới sực tỉnh. Liền đó, hai người rời hiện trường. Đôi mắt Ngạo Thiên đỏ hồng như có máu. Lúc này trông chàng như một hung thần ác sát sẵn sàng ra tay giết người.
Đang đi, Ngạo Thiên bỗng rẽ vào rừng rồi dừng ngựa lại. Tiểu Mạn tiến tới hỏi :
- Chuyện gì thế đại ca?
- Mạn nhi! Chúng ta chia tay ở đây thôi.
Tiểu Mạn giật mình :
- Đại ca muốn bỏ rơi tiểu muội sao?
- Ngu huynh đành chịu lỗi bội tín với muội.
- Nhưng đã xảy ra chuyện gì, đại ca phải nói cho muội biết?
Ngạo Thiên mím môi nói :
- Ngu huynh sắp dấn thân vào chỗ nguy hiểm, nên không thể đưa muội theo được.
- Đã thế, muội càng phải đi theo huynh.
Nếu bình thường thì Ngạo Thiên đã cảm động rơi nước mắt, nhưng giờ đây thần trí chàng đã bị Lục Linh Lăng làm cho hồ đồ. Chàng lạnh lùng nói :
- Ngươi đi đi! Âu Dương Ngạo Thiên này suốt đời cô độc, không thích có bạn đồng hành.
- Đại ca nuốt lời hứa, tiểu muội không phục.
Ngạo Thiên bỗng quát lên như sấm :
- Ngươi mau cút đi! Nếu còn lằng nhằng chớ trách ta độc ác.
Tiểu Mạn sững sờ, hai mắt đỏ hoe nhìn Ngạo Thiên, tưởng chừng như sắp khóc tới nơi. Nàng mím môi nói :
- Đã thế thì Chu Tiểu Mạn này cũng không cần ngươi nữa. Trả ngựa cho ta đi!
Lúc đó, hai người đang đổi ngựa. Ngạo Thiên trong lúc thần trí đau đớn. Hơn nữa, chàng thực lòng không muốn Tiểu Mạn vì chàng mà liên lụy nên mới tuyệt tình như thế.
Trong một thời gian ngắn ngủi, Tiểu Mạn đã hoàn toàn chinh phục được tình cảm của Ngạo Thiên, giờ đây phải chia tay khiến chàng cũng cảm động lắm. Nhưng chàng không để lộ tâm tư ấy, chỉ đưa tay khẽ vuốt bờm linh mã nói :
- Mã huynh ơi! Từ nay chúng ta chia tay thôi. Tiểu đệ tặng mã huynh cho Chu cô nương, mong rằng hai người sống vui vẻ với nhau.
Chàng ngẩng lên nhìn nàng :
- Ta tặng mã huynh cho nàng đấy.
Dứt lời, chàng giục ngựa phóng đi. Nhất Điểm Hồng cũng là một con ngựa giỏi, chỉ phút chốc nó đã đi xa ngoài dặm.
Ngạo Thiên không đi theo đường cái quan mà cứ giục ngựa len lỏi trong rừng. Giờ đây thần trí hồ đồ, tâm thần đau đớn khiến chàng như một gã điên.
Đối với chàng, Lục Linh Lăng không chỉ là ba đêm ân ái, mà còn có cái gì đó thâm sâu, nồng nàn, thắm thiết vô cùng. Chàng đã bằng tâm linh phát hiện ra phần tâm hồn lương thiện chìm sâu trong lớp vỏ bọc kiệu hoa chủ nhân, Thiếu giáo chủ Thuận Thiên giáo của Linh Lăng.
Còn từ bây giờ, từ con người lương thiện, Linh Lăng lại trở về với thân phận độc ác của nàng. Phải chăng trong nàng đã luôn luôn tồn tại hai con người một chính một tà và phải chăng chưa bao giờ nàng hoàn toàn trở thành một Lục Linh Lăng dịu dàng chỉ biết có chàng và tình yêu nồng nàn của họ? Một Lục Linh Lăng như chàng đã nghĩ.
Đang đi nước kiêu, đột nhiên Nhất Điểm Hồng hí lên một tiếng, nó chụm hai vó trước cất cao lên rồi hạ xuống dừng phắt lại. Nguyên nhân chính vì bốn nhân vật đang chặn đường phía trước. Đó là bốn quái nhân ăn mặc cực kỳ quái đản. Chiếc áo vàng cụt tay tới tận bả vai bó sát thân hình lực lưỡng của chúng. Chiếc quần da hổ ngắn ngủn trông vừa thô lậu vừa buồn cười, nhưng chúng lại có vẻ rất tự hào.
Bốn tên đều cạo trọc đầu, chỉ chừa một chỏm tóc phía trước, giọng chúng lơ lớ :
- Ngươi là Âu Dương Ngạo Thiên?
Một tên cầm đoản kiếm, mũi kiếm cong cong hình bán nguyệt, nước thép ánh lên một màu xanh biếc, hắn là người cất tiếng hỏi.
Ngạo Thiên trong lòng đang bực bội liền buông gọn :
- Phải thế thì sao?
- Bọn ta vâng lệnh Giáo chủ mời người đi một chuyến.
Ngạo Thiên giật mình, chàng bỗng bật cười :
- Ha... Ha... Té ra các ngươi là môn hạ Thuận Thiên giáo.
- Bọn ta là Tứ Đại Hộ Pháp đây.
- Hay lắm! Ta đang muốn tìm các ngươi thì các ngươi đã tự dẫn xác đến.
Dứt lời, chàng từ trên lưng ngựa đảo mình hạ thân xuống đất. Một tên trong bọn hộ pháp cất tiếng khen :
- Thân pháp tuyệt diệu!
Ngạo Thiên lạnh lùng :
- Tứ Đại Hộ Pháp võ công so với Tứ Đại Linh Vương thế nào?
- Ngươi muốn thử chăng?
- Bản nhân trước sau gì cũng tiêu diệt Thuận Thiên giáo, gặp các ngươi sớm thế này càng tốt.
- Ta xin ngươi nên theo bọn ta về gặp Giáo chủ thì hơn.
- Để xem các ngươi bản lĩnh thế nào đã.
- Ngươi ngông cuồng ngạo mạn quả đúng với lời đồn đại. Xem ra, hôm nay bọn ta không ra tay thì ngươi nhất định không phục rồi.
Dứt lời, gã phất cánh tay áo lập tức bốn tên xông lên vây Ngạo Thiên vào giữa. Chúng đều sử dụng đoản kiếm, ngay lập tức Ngạo Thiên cảm nhận được nguồn áp lực ghê gớm từ bốn phía đổ dồn vào chàng. Quả nhiên, bốn tên hộ pháp này bản lĩnh hơn hẳn Tứ Đại Linh Vương một bậc.
- Tiểu tử đỡ này!
Tiếng thét vừa dứt, bốn thanh đoản kiếm vung lên, chúng tạo ra một màn kiếm quang dày đặc tưởng chừng như không một giọt nước qua lọt.
Ngạo Thiên giật mình vội đề khí vận dụng bộ pháp Vạn Ảnh Phù Vân ảo biến thân mình thành bóng quỷ u linh, chập chờn vô định.
Bốn tên hộ pháp sử dụng một bộ kiếm pháp cực kỳ quái lạ. Màn kiếm quang xoay tròn vây phủ Ngạo Thiên, từ trong màn kiếm quang đó có hàng trăm mũi kiếm khí tua tủa bắn ra như lông nhím.
Ngạo Thiên mặc dù thân pháp thần thông quảng đại nhưng không tài nào thoát ra được màn kiếm quang ấy, hơn nữa chàng còn phải bận đối phó với muôn vàn tia kiếm khí chực chờ lấy mạng chàng.
Ngạo Thiên ý thức được rằng đây là một trận thế kiếm pháp quái lạ, một khi nó đã phát động bao vây đối phương thì dù một con muỗi cũng khó lọt qua. Khi nhận ra điều đó thì đã quá muộn, Ngạo Thiên hoàn toàn bị kiếm trận vây phủ.
Bốn tên hộ pháp vừa thi triển kiếm trận vừa kêu lên những tiếng thổ ngữ kỳ dị, nó giống như tiếng rít của loài độc trùng góp phần làm phân tâm đối thủ.
Ngạo Thiên giữa vòng vây đối phương điên cuồng vùng vẫy như mãnh hổ sa cơ. Chàng hầu như không có một cơ hội nào để thi triển Hàn Băng chưởng. Một khi đã phân tâm thì đã lập tức chàng trúng phải độc thủ của đối phương. Gần như cùng lúc bốn nhát kiếm đâm vào bốn vị trí khác nhau trên người Ngạo Thiên.
Kiếm trận dừng lại, màn kiếm quang vụt tắt, nhìn lại thì Ngạo Thiên khắp người bê bết máu. Hai mắt chàng đỏ ngầu đầy nỗi căm hờn uất hận.
Một tên hộ pháp cất giọng cười cuồng ngạo :
- Ha... Ha... Té ra bản lĩnh của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt. Giáo chủ xem ra quá lo xa rồi.
Một tên khác quát lên :
- Mau theo bọn ta đi thôi!
Vừa nói, hắn vừa bước tới, hữu thủ vươn ra muốn chụp lấy chàng. Ngạo Thiên trong cơn bi phẫn cùng cực gầm lên một tiếng như hổ rống, tận lực đánh ra một chưởng Hàn Băng Bách Phiến.
Bùng...!
Tên hộ pháp lãnh nguyên chưởng của chàng văng ra xa hơn một trượng, máu tươi từ miệng hắn tuôn ra có vòi trông rất ghê rợn.
May mắn cho hắn là chưởng này của Ngạo Thiên được đánh ra trong lúc sức cùng lực kiệt nên không lấy mạng hắn. Ba tên còn lại nhớn nhác kêu lên vì kinh hoàng và bất ngờ. Quả thật, chúng không thể ngờ Ngạo Thiên thương tích đầy mình mà vẫn còn đủ sức đánh ra chưởng đó.
Ngạo Thiên sau một chưởng gom hết sức bình sinh thì kiệt lực đã gục xuống, các vết thương trên người chàng vỡ ra, máu tuôn xối xả. Giữa lúc thần trí chàng sắp mê man thì đột nhiên chàng nghe tiếng hí dài của linh mã.
Chu Tiểu Mạn cùng với ngựa Huyết Hoa xuất hiện như ánh chớp. Cây ngân tiêu trên tay nàng nhoáng lên cuốn lấy người Ngạo Thiên. Tay còn lại nàng tung ra một nhúm bột trắng có mùi hăng hắc giống như mùi khói thuốc của Điếu Ông - Tẩu Bà.
Giọng nàng lanh lảnh :
- Nếu các ngươi không sợ độc phấn thì cứ theo bổn cô nương.
Thật ra nàng đã lo thừa, với tốc độ của linh mã thì sức người không thể theo kịp, trừ phi kẻ đó có võ công cái thế.
* * * * *
Ngạo Thiên tỉnh dậy trên chiếc giường nệm êm ái sực nức hương thơm, trong một căn phòng lộng lẫy rung rinh những màn trướng bằng các loại gấm thượng hạng. Ngoài song cửa có tiếng phong linh dập dồn tron gió như một điệu nhạc du dương.
Chàng trở mình, lập tức có cảm giác đau đớn toàn thân, vì thế mà chàng biết rằng mình chưa chết. Ai đó đã thay bộ y phục đẫm máu của chàng, giờ đây chàng mặc một bộ đồ nho sinh trắng như bông tuyết.
Bên ngoài có tiếng bước chân rồi một cô gái trẻ xinh xắn đẩy cửa bước vào. Nàng nhoẻn miệng nụ cười rất tươi, giọng nói thỏ thẻ :
- Tướng công tỉnh rồi đấy ư?
- Tại hạ... đang ở đâu thế này?
Cô gái không đáp mà nói :
- Để nô tỳ đi gọi tiểu thư.
- Chiếc vòng lục lạc của tại hạ đâu?
- Vòng lục lạc nào, nô tỳ không biết?
- Chiếc vòng bằng bạc có gắn sáu cái chuông nhỏ, tại hạ luôn mang theo bên người, nó ở đâu rồi?
- Có phải vật này không?
Tiểu Mạn bước vào, trên tay cầm chiếc vòng của Linh Lăng. Ngạo Thiên nhìn thấy vật thì thở phào nhẹ nhõm. Bất giác, chàng phát hiện ra rằng dẫu lòng chàng oán hận Linh Lăng nhưng trong trái tim chàng vẫn in sâu hình bóng của nàng.
Tiểu Mạn bước tới bên chàng. Giờ đây nàng ăn mặc theo đúng lối của một tiểu thư, bộ y phục bằng lụa quý cùng với những đồ trang sức lóng lánh bỗng làm nàng xinh đẹp bội phần.
Nàng hỏi với vẻ trầm ngâm khác hắn bản chất tinh quái, phóng khoáng thường ngày của nàng :
- Đại ca vừa tỉnh dậy đã hỏi vật này, có phải nó đối với đại ca quý giá lắm không?
Ngạo Thiên cười gượng :
- Mạn nhi đã cứu đại ca đấy ư?
Nàng khẽ chau mày :
- Sao đại ca không trả lời tiểu muội?
- Mạn nhi không oán đại ca sao mà còn đến cứu huynh?
Nàng ngoảnh mặt đi vẻ giận dỗi, Ngạo Thiên đành thở dài đáp :
- Phải, đó là vật kỷ niệm của ngu huynh.
Tiểu Mạn lại hỏi :
- Có phải của một nữ nhân tặng cho đại ca?
- Đúng vậy.
- Người đó đối với đại ca rất quan trọng?
- Bây giờ thì chẳng còn nữa.
- Đại ca nói dối.
- Đó là lời chân thật của ngu huynh.
Tiểu Mạn im lặng một lúc, chợt nàng hỏi :
- Có phải người đó là kiệu hoa chủ nhân?
Ngạo Thiên giật mình kinh hãi vì sự định minh xuất sắc của Tiểu Mạn. Chàng không thể không thắc mắc :
- Làm sao Mạn muội biết được?
Tiểu Mạn nhếch môi cười buồn :
- Hôm đó, ở Phi Long tiêu cục, đại ca như người mất hết lý trí. Vụ thảm sát hôm đó là tác phẩm của chủ nhân kiệu hoa, mà kiệu hoa thì chỉ có nữ nhân sử dụng. Muội nói thế có đúng không?
Ngạo Thiên không còn cách nào khác là phải thừa nhận sự tinh tế của Tiểu Mạn. Nàng chưa dừng lại đó mà còn nói tiếp :
- Đại ca là người nhiệt tình, đôn hậu. Trước hành động bá đạo của chủ nhân kiệu hoa đã làm đại ca đau lòng, nhưng đại ca vẫn rất yêu người đó. Muội nói thế có đúng không?
- Mạn muội quả là người thông minh hơn người.
- Nhưng muội có điều thắc mắc.
- Muội cứ nói ra xem.
- Theo muội thấy thì đại ca là người đường đường chính chính, võ lâm chính đạo. Còn chủ nhân kiệu hoa, Thuận Thiên giáo là người tà ma ngoại đạo, làm sao hai người lại liên quan với nhau?
Câu hỏi của Tiểu Mạn không thể một lời mà giải đáp được, Ngạo Thiên thấy mình nằm lâu trước nữ nhân cũng kỳ nên gắng gượng ngồi dậy, không ngờ động đến các vết thương làm chàng rít lên vì đau đớn.
Tiểu Mạn hốt hoảng đỡ chàng nằm xuống :
- Đại ca không được cử động. Tiểu muội khó khăn lắm mới làm khô được các vết thương. Bộ đại ca muốn hủy hoại công trình của người ta sao?
Ngạo Thiên thở dốc, mặt mày nhợt nhạt :
- Ngu huynh... bị thương nặng lắm sao?
- Bốn nhát kiếm, nhát nào cũng chí tử. Muội suýt chút xíu là không cứu được đại ca.
Nàng nói mà đôi mắt rưng rưng làm Ngạo Thiên vô cùng cảm động. Rồi nàng mím môi nói với vẻ giận dữ :
- Đợi đại ca hồi phục, chúng ta đi tìm bốn con ma đó trả thù. Muội sẽ đòi chúng cả vốn lẫn lời một lượt.
- Muội có biết chúng là ai không mà đòi trả thù.
- Là ai muội cũng mặc xác, trên đời muội chả sợ ai cả, chỉ sợ... nội tổ của muội.
Tiểu Mạn là một cô gái tính khí bộc trực, nàng giống như một đứa trẻ ngây thơ nhưng cũng cực kỳ đáng yêu. Ngạo Thiên trong lòng đã hết sức cảm mến cô gái này, cũng vì thế mà chàng lấy làm áy náy vì đã đối xử bạc bẽo với nàng. Chàng khẽ cất tiếng gọi :
- Mạn muội!
- Đại ca muốn nói gì?
- Ngu huynh đối xử tệ bạc với muội, sao muội còn ra tay cứu ngu huynh làm gì?
Nàng nguýt Ngạo Thiên một cái thật dài :
- Chuyện đó muội sẽ tính sổ với đại ca sau. Đại ca còn chưa trả lời câu hỏi của muội đấy.
- Đó là cả câu chuyện dài, đợi sau này có dịp đại ca sẽ kể tường tận cho muội nghe.
Bên ngoài chợt có tiếng một cô gái :
- Tiểu thư, cháo đã chín rồi!
- Suýt chút nữa là muội quên mất, đại ca đói lắm rồi phải không?
- Huynh ở đây mấy ngày rồi?
- Hơn ba ngày đêm.
Ngạo Thiên giật mình khẽ thở dài. Tiểu Mạn đứng lên đi ra, chốc lát sau trở lại với một bát cháo nóng hổi. Nàng ngồi ghé trên gường rồi múc từng thìa cháo thật nguội đút cho Ngạo Thiên.
Trong đời Ngạo Thiên chưa bao giờ được hưởng thứ tình cảm nào dịu dàng mà êm ái hơn thế này. Ngay cả Lục Linh Lăng cũng chưa cho chàng cái cảm giác bồi hồi, xúc động, lâng lâng kỳ lạ như hôm nay.
Vài sợi tóc của Mạn nhi đậu trên má Ngạo Thiên thơm lừng. Người nàng cứ mỗi lần cử động lại chạm khẽ vào người chàng. Bàn tay nàng dịu dàng đút từng thìa cháo. Lúc ấy ở nàng là cả một vẻ đẹp thanh thoát, mềm mại của một cô gái tràn đầy nhựa sống.
Ngạo Thiên dù định lực bất phàm nhưng chung quy chàng vẫn là người trần tục, không tài nào thoát khỏi hai chữ sắc dục. Nhưng... như đã nói, Ngạo Thiên có một định lực vô cùng thâm hậu, đó là nhờ những năm tháng sống thanh đạm bên một bậc cao nhân như Bạch Hạc lão nhân. Cuối cùng, chàng cũng dằn được tà tâm, giữ lòng mình thanh thản.
- Vết thương ở tận trên ngực, đại ca đâu thể tự thoa thuốc được.
- Vậy thì... muội gọi một tên gia đinh đến làm giúp huynh.
Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười tủm tỉm :
- Đây là Lạc Viên sơn trang, nội tổ dành cho tiểu muội, chỉ có tỳ nữ chứ không có gia đinh.
Rồi nàng tỉnh bơ nói tiếp :
- Đại ca mắc cỡ cái gì, đến y phục của đại ca muội còn thay cho nữa là.
- Muội...!
Ngạo Thiên cứng miệng, mặt mày ngượng đỏ như say rượu. Bất giác, chàng nhớ đến khung cảnh dưới đáy Độc Phong động. Ở đó, chàng cũng ngộ biết tùng quyền để rồi sau đó gắn kết cuộc đời mình với Lục Linh Lăng.
- Đại ca có biết hôm đưa đại ca về đây, nhìn mấy vết thương sâu hoắm không ngừng chảy máu trên người đại ca, tiểu muội đã khóc không?
- Ân tình của Mạn nhi suốt đời ngu huynh không sao trả được.
- Thế từ nay đại ca có còn đuổi người ta nữa không?
- Ngu huynh không dám nữa đâu.
- Đại ca ngoan lắm! Bây giờ đại ca nằm xuống để muội thoa thuốc hai vết thương ở sau lưng nhé.
Ngạo Thiên ngoan ngoãn xoay người nằm lại. Tiểu Mạn bỗng đưa tay xoa nhẹ cục bướu trên lưng chàng hỏi :
- Đại ca bị thế này từ bao giờ?
- Ngu huynh cũng không biết, nhưng nghe đại sư huynh nói là dị tật bẩm sinh.
- Đợi đại ca bình phục chúng ta đi tìm ông nội của muội nhờ người chữa giúp đại ca.
- Muội thấy nó xấu xí lắm phải không?
- Muội không nhìn thấy gì cả.
- Đó chỉ là lời nói an ủi của muội.
- Đại ca vẫn thường tự ti mặc cảm như thế sao?
Câu hỏi của Tiểu Mạn làm Ngạo Thiên cứng miệng không nói được nữa. Tiểu Mạn đúng là một cô gái thông minh linh lợi, miệng lưỡi lại vô cùng sắc sảo.
Từ hôm đó, ngày ngày, Chu Tiểu Mạn tận tình săn sóc cho Ngạo Thiên, chẳng bao lâu chàng đã hoàn toàn bình phục.
Lúc bấy giờ đang là tiết xuân, trong vườn muôn hoa đua nở, ong bướm dập dờn, chim chóc líu lo. Ngạo Thiên và Tiểu Mạn thong thả dạo bước qa những luống hoa màu sắc rực rỡ, hình thù quái lạ.
Ngạo Thiên hỏi :
- Hoa này gọi là gì mà trông lạ mắt thế Mạn nhi?
- Đây là hoa Tử Bồ, nội tổ mang về từ Tây Vực. Trong vườn này mỗi loại cây đều có công dụng làm thuốc.
- Có phải loại phấn mà Mạn nhi đã sử dụng?
- Chỉ là một chút trò chơi trẻ con thôi mà.
Ngạo Thiên nghiêm nghị nói :
- Dùng độc ám toán người là không quang minh.
- Còn phải xem đối phương là loại người nào đã. Nếu chúng cùng hung cực ác, ma đầu bá đạo thì dùng thủ đoạn cũng không sao.
Tiểu Mạn quả nhiên là có lý lẽ không thể cãi lại được. Nàng chợt hỏi :
- Đại ca thấy lạc viên của muội thế nào?
- Giống như đào viên hạ giới.
Nàng len lén đưa mắt nhìn chàng :
- Sau này bất cứ lúc nào, đại ca cũng có thể đến đây.
Nàng nói rồi, bước nhanh có vẻ thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên nàng có thái độ đầy nữ tính như thế. Nàng đứng trong tòa thủy đình chờ Ngạo Thiên, chàng bước đến bên nàng, chợt trút tiếng thở dài :
- Mạn nhi! Ngu huynh phải lên đường rồi.
- Đại ca vừa bình phục đã muốn đi ngay sao?
- Ngu huynh còn nhiều việc phải làm.
- Tiểu Mạn muốn đi theo đại ca.
- Tiểu muội có biết ngu huynh bốn phía đều là kẻ thù, mỗi bước đi là một bước nguy hiểm không?
- Đã thế, tiểu muội càng phải đi với đại ca.
- Mạn nhi không sợ sao?
- Tiểu muội đã nói trên đời này ngoài ông nội ra muội chả sợ ai cả. Hay.. đại ca sợ muội làm vướng tay chân?
Ngạo Thiên không nói mà đưa mắt nhìn nàng, quả nhiên ở Tiểu Mạn có khí chất của một nữ lưu hào kiệt, nàng không cao cường, bá đạo như Linh Lăng, nhưng lại tiềm ẩn một sự cứng rắn sắt đá không gì lay chuyển được.
Có một điều Ngạo Thiên không thể nói ra, đó là chàng bắt đầu cảm thấy những ngày ở bên Chu Tiểu Mạn là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời chàng.