Hàn Vân Tịch, nha đầu thúi này cư nhiên dùng lời nàng nói quay lại kính nàng, Từ phu nhân khó thở, ngực bị đè ép, một dòng máu tươi lập tức tràn lên cổ họng, nếu không phải nàng cố nén lại, phỏng chừng thật sự sẽ phun ra máu!
Nhưng!
Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ này, thật đúng là cho rằng chính mình cứu Thái tử thì có thể lấy danh thái hậu ra diễu võ dương oai hay sao?
Nàng không khỏi quá ngây thơ rồi!
Tay Từ phu nhân giấu ở trong tay áo nắm chặt thành nắm tay, lông mày dài ra, sắc bén giận dữ. Nàng vốn đang tính toán chờ thương thế nhi tử tốt hơn một chút, nàng sẽ lấy danh nghĩa trưởng tử đòi lại chìa khoá nhà kho từ tay Hàn Vân Tịch, hiện tại nàng không rảnh lo nhiều như vậy!
Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hiện tại nàng phải lấy lại chìa khoá nhà kho, đàn áp sự kiêu ngạo của Hàn Vân Tịch!
"Vương Phi nương nương nói đúng, là dân phụ thất lễ." Từ phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười, cúi người.
"Không đáng ngại, sửa đổi là tốt." Hàn Vân Tịch rất đủ tự tin, cũng không chột dạ.
"Thất thiếu gia nếu không có việc gì, ta đây sẽ không vào nữa. Vương Phi nương nương, ngươi tới vừa lúc, ta còn đang nghĩ khi nào thì tới cửa bái phỏng đây. Không bằng, đến bên kia của dân phụ uống chén trà?" Từ phu nhân lại nói.
Lời này vừa ra, trong lòng Hàn Vân Tịch liền hiểu rõ, Từ phu nhân là muốn chìa khóa nhà kho!
Tiểu Trầm Hương đã nhiều ngày nay vẫn luôn tràn đầy tin tưởng khuyên nhủ Thất di nương, nàng nơi nào biết được lo lắng của Thất di nương nha, nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại hiểu.
Nàng là nữ nhi đã gả ra ngoài, mặc dù địa vị tôn quý, nhưng nói theo luân lý thế tục, đừng nói là nhúng tay vào sự tình trong nhà mẹ đẻ, ngay cả thường xuyên về nhà mẹ đẻ, đều sẽ khiến người đàm tiếu.
Phải biết rằng, Thiên Ninh quốc còn tính tương đối cởi mở văn minh, rất nhiều nơi nữ nhi đã gả ra ngoài, chỉ có bị hưu mới có thể quay về nhà mẹ đẻ.
Cho nên, nếu Từ thị liên hợp với mấy di nương thương thảo muốn lấy lại chìa khoá nhà kho trong tay nàng, nàng thật đúng là phải trả lại.
Bất quá, Hàn Vân Tịch nếu dám đến, tất nhiên đã chuẩn bị đối sách ứng phó. Không sợ!
"Có sự tình gì không thể nói ở chỗ này sao?" Hàn Vân Tịch ra vẻ cái gì cũng không biết, tò mò hỏi.
"Việc này có thể đúng hay sai, hiện giờ Hàn gia vẫn do ta quản sự, nên đến phòng ta nói chuyện thì tương đối thích hợp hơn."
Từ phu nhân nói xong, đang muốn đi, nhưng lại xoay người lại, khinh thường liếc mắt nhìn Hàn Vân Dật một cái, hướng trong viện hô, "Thất di nương, nếu không ngươi cũng qua đây đi."
Thất di nương trong lòng ngẩn ra, biết đại sự không ổn, nhưng, nàng cũng không thể nề hà, chỉ có thể đi theo, trước khi đi dặn dò Tiểu Dật Nhi, "Ngươi đợi ở trong viện cùng với Trầm Hương tỷ tỷ, đừng chạy loạn, biết không?"
Hàn Vân Dật ngoan ngoãn gật đầu, trộm nhìn bóng dáng Hàn Vân Tịch, ánh mắt nhỏ đen bóng nhìn chằm chằm không chớp mắt, giống như từ đây về sau sẽ không thể nhìn thấy vị tỷ tỷ này nữa.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch đã bước đi vài bước rồi, đột nhiên quay đầu nhìn lại, "Tiểu Dật Nhi, lại đây, cùng đi với tỷ."
Tiểu hài tử đúng là tiểu hài tử, Hàn Vân Dật lập tức nhếch miệng lên cười, không giấu được cảm xúc, đang muốn chạy tới, nhưng Thất di nương lại nói, "Vương Phi nương nương, chuyện người lớn thương lượng, tiểu hài tử vẫn nên......"
"Cũng không phải là đại sự gì, để hắn tới cũng không sao! Ta thích hắn." Hàn Vân Tịch cười, vẫy tay về phía tiểu Dật Nhi.
Đáy mắt Thất di nương hiện lên một tia lo lắng, muốn nói lại thôi, nàng vốn định chờ Vương Phi nương nương tới, sẽ nói sự tình chìa khoá nhà kho cùng nàng, ai biết, đến lúc này lại đụng phải Từ phu nhân, sự tình liền không nói được.
Thấy mẫu thân cũng không ngăn cản, Tiểu Dật Nhi cực kỳ hưng phấn, lập tức chạy như bay lại đây, chỉ là, tiểu tử này chung quy vẫn thẹn thùng, rõ ràng đang chạy về phía Hàn Vân Tịch, nhưng cuối cùng lại kéo tay mẫu thân hắn lại.
Hàn Vân Tịch bị chọc cười, một phen bế tiểu Dật Nhi lên, "Sợ ta như thế làm gì? Ta đã cứu ngươi, cũng sẽ không ăn ngươi!"
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Dật Nhi đỏ lên, không nói chuyện.
Từ phu nhân ở một bên nhìn thoáng qua, bên môi gợi lên một tia châm chọc, mặc kệ Hàn Vân Tịch yêu quý tiểu tử này, chìa khóa nhà kho cũng không đến phần hắn!
Hàn Vân Tịch, ngươi cứ cười đi, bổn phu nhân rất chờ mong phản ứng lát nữa của ngươi.
"Đi, đi mời cả Tam di nương, cứ nói có chuyện quan trọng, nhất định phải qua đây!" Từ phu nhân thấp giọng phân phó.
Dọc theo đường đi, Hàn Vân Tịch đều trêu chọc tiểu Dật Nhi, tiểu Dật Nhi tuy rằng thẹn thùng, nhưng tính tình cũng rất quật cường, mặc kệ Hàn Vân Tịch trêu chọc như thế nào, hắn đều không nói một lời, có lẽ là duyên phận đi, Hàn Vân Tịch đã rất kiên nhẫn, cũng không tức giận.
"Uy uy uy, tiểu tử, ngươi biết ta là ai sao? Ngươi không trả lời ta, ta sẽ trị tội ngươi!" Hàn Vân Tịch cảnh cáo nói.
Đáng tiếc, Hàn Vân Dật chỉ nhìn nàng, chớp đôi mắt to đáng yêu, không trả lời.
Hàn Vân Tịch nghĩ nghĩ, hỏi, "Tiểu tử, tỷ tỷ đang tính sẽ trở thành người giám hộ ngươi, bảo hộ ngươi, đến khi ngươi trưởng thành, định cảm ơn ta thế nào đây?"
Ai ngờ, lần này Tiểu Dật Nhi cư nhiên chu chu môi, sợ hãi mở miệng, "Chờ ta trưởng thành, ta...... ta sẽ bảo vệ ngươi."
Hàn Vân Tịch bất ngờ, cười vui tươi hớn hở, "Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng mở miệng nha, được, tỷ tỷ ta nhớ kỹ, tới, ngoéo tay!"
Nàng nói, vươn ngón tay út ra, Tiểu Dật Nhi thẹn thùng cười, cũng vươn ngón tay út ra.
Lôi kéo ngón út của Tiểu Dật Nhi, trong lòng Hàn Vân Tịch thật ra có chút nặng nề, Tiểu Dật Nhi, ngươi hãy thuận thuận lợi lợi lớn lên nha!
Ngoại trừ U Lan Cư của Thiên Tâm phu nhân, các phòng trong quý phủ chỉ có Lạc U Cư của Từ phu nhân là lớn nhất, vị trí tốt nhất.
Ban đầu, viện này còn phù hợp với tên gọi của nó: yên tĩnh và đẹp. Đáng tiếc sau khi trải qua mấy phen cải tạo của đại thiếu gia Hàn Ngọc Kỳ, hoàn toàn mất đi lịch sự tao nhã vốn có, trở nên xa hoa cao điệu, không biết còn tưởng rằng đã đến nhầm địa phương.Dọc theo đường đi Từ phu nhân đều chờ mong, đợi lát nữa thương thảo chìa khoá nhà kho cùng Hàn Vân Tịch, nàng ta sẽ có phản ứng như thế nào?
Nàng đã nghĩ kỹ tất cả các loại lý do, lần này nếu Hàn Vân Tịch vẫn không giao ra chìa khóa nhà kho, nàng ta muốn ra khỏi đại môn Hàn gia sẽ không đơn giản như vậy!
Nhưng ai biết, một đám người vừa đến cửa Lạc U Cư, đã nhìn thấy nhị tiểu thư Hàn Nhược Tuyết chật vật chạy ra từ bên trong, giống như là đang chạy trốn.
Chuyện gì đang xảy xa?
Hàn Nhược Tuyết quay người lại, nhìn thấy mấy người Hàn Vân Tịch, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là nghẹn ngào, "Từ phu nhân, đại thiếu gia quá khi dễ người!"
"Chuyện gì đã xảy ra?" Từ phu nhân nhíu mày hỏi.
Ai ngờ, Hàn Nhược Tuyết còn chưa kịp cáo trạng, đã nghe được một mảnh xao động bên trong cánh cửa, ngay sau đó liền nhìn đến một đám gã sai vặt và tỳ nữ như ong vỡ tổ tràn ra từ đại môn, không ít người còn bị vấp ngã trên mặt đất, lăn lộn mấy vòng.
"Phu nhân, phu nhân, đại thiếu gia lại phát hỏa, không những đuổi hết toàn bộ mọi người ra ngoài, còn đập vỡ vài thứ, suýt nữa khiến nhị tiểu thư bị thương!"
"Phu nhân, đại thiếu gia còn đập vỡ tất cả các loại dược, kể cả thuốc mỡ lúc sáng ngươi bôi trên người hắn cũng không thoát, tiểu nhân khuyên như thế nào cũng không khuyên được."
.......
Nghe gã sai vặt một bẩm như thế, mặt Từ phu nhân lập tức biến đen, thời điểm nàng rời đi không phải còn rất tốt hay sao? Nghiệt tử này như thế nào lại biến đổi tâm trạng nhanh như vậy!
Ở trước mặt Hàn Vân Tịch cùng Thất di nương nháo lên như thế, đây không phải là quá xấu hổ hay sao?
Gã sai vặt còn muốn nói thêm, Từ phu nhân lạnh lùng ngắt lời, "Đủ rồi, các ngươi đều là đồ vô dụng, không một kẻ có thể hầu hạ người thật tốt, trách không được đại thiếu gia đuổi các ngươi ra! Còn không cút hết cho ta!"
Gã sai vặt và tỳ nữ nào dám lắm miệng, tất cả đều sôi nổi tự nhận xui xẻo lui ra.
"Từ phu nhân, là ngươi mời ta cùng mẫu thân tới, đại thiếu gia là có ý tứ gì đây! Thật là quá đáng?" Hàn Nhược Tuyết cả giận nói.
Tam di nương Lý thị tuy rằng xuất thân không tốt như Từ phu nhân, nhưng nhân gia tốt xấu cũng có xuất thân từ nhà giàu, nhà mẹ đẻ ở thành Thiên Thuỷ miền bắc Thiên Ninh cũng coi như là nhân gia không tồi.
Tuy rằng Lý thị là nữ nhi thứ xuất, nhưng thời điểm gả đi năm đó, của hồi môn cũng không ít, hơn nữa nàng từ trước đến nay đều khẳng khái rộng lượng, không trực tiếp xung đột quá nhiều cùng Từ thị. Từ phu nhân cùng nàng cũng xem như nước giếng không phạm nước sông, đều có phần chịu đựng và khoan dung đối với hài tử từng người.
"Nhược Tuyết, nương ngươi đâu? Còn ở bên trong sao?" Từ phu nhân ra vẻ quan tâm.
"Nương ta sai ta qua đây trước, nàng sẽ đến sau, may mắn không tới cùng nhau, nếu không, ta dám cam đoan ngay cả nương ta, đại thiếu gia cũng dám đả thương!" Hàn Nhược Tuyết xưa nay không quen nhìn nhất đương nhiên là Hàn Ngọc Kỳ, tất nhiên tóm được cơ hội tốt này liền cáo trạng một phen.
"Ai nha, là hắn không tốt là hắn không tốt! Ngươi hãy nể tình hắn bị thương như thế, đừng so đo cùng hắn." Từ phu nhân an ủi nói.
"Từ phu nhân ngươi yên tâm, ta mới không keo kiệt như vậy đâu." Hàn Nhược Tuyết nói, lúc này mới làm bộ làm tịch, giả bộ lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người Hàn Vân Tịch.
"Vân Tịch! Đây không phải là Vân Tịch tỷ hay sao?" Hàn Nhược Tuyết kinh hỉ hô lên một tiếng, ra vẻ oán giận trừng mắt liếc nhìn về hướng Thất di nương, lại dậm chân một cái, đặc biệt diễn trò như thật, "Thất di nương, Vân Tịch tỷ tới vào lúc nào, ngươi cũng không nói cho ta một tiếng!"
Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, thầm nghĩ: Được lắm Nhị tiểu thư xinh đẹp và tinh vi, quan hệ cùng các phòng đều rất tốt, lúc trước vì sao lại không đối tốt với nàng đây?
Đã từng là tỷ tỷ nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được nàng ta kêu một tiếng Vân Tịch tỷ.
Năm đó nàng là đại tiểu thư con vợ cả đã thất thế, Hàn Nhược Tuyết thân là nhị tiểu thư cũng chính là lão đại của các tỷ muội, nhưng không ít lần lén lút xúi giục các muội muội phòng khác gây khó dễ cho nàng, đừng tưởng rằng tránh ở phía sau thì nàng không biết!
Hàn Nhược Tuyết nghiêm túc đánh giá khuôn mặt Hàn Vân Tịch, hưng phấn đều viết hết ở trên mặt, "Vân Tịch tỷ, mặt ngươi thật tốt nha, thật xinh đẹp, ta......"
Ai ngờ, Hàn Nhược Tuyết còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã lạnh lùng ngắt lời, "Nhị tiểu thư, bổn Vương phi không thân với ngươi, phải không?"
Ách...... biểu tình của Hàn Nhược Tuyết lập tức trở nên cứng ngắc, chỉ là, rất nhanh nàng đã khôi phục lại, "Vân Tịch tỷ chính là thích nói giỡn."
Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch không tính toán cho nàng mặt mũi, lạnh lùng nói, "Bổn Vương phi không phải đang nói đùa."
Lời này vừa ra, không khí đột nhiên lạnh xuống, đáy mắt Hàn Nhược Tuyết hiện lên một tia hận ý, nghĩ thầm, Hàn Vân Tịch đúng là đồ không biết xấu mặt, hại cha bị giam, đoạt được chìa khoá nhà kho rồi, cư nhiên còn dám đến Hàn gia diễu võ dương oai. Nàng cho rằng nàng làm những chuyện gièm pha đó không ai biết hay sao?
Nàng nhẫn, nàng muốn chờ xem Từ phu nhân làm thế nào để đòi lại chìa khóa nhà kho, làm thế nào thu thập nàng ta!
Từ phu nhân triệu hồi tất cả mọi người tới đây nhất định chính là vì sự tình chìa khoá nhà kho. Nghĩ đến điều này, Hàn Nhược Tuyết nhịn tức giận xuống, hơi cố mỉm cười, cố ý làm đại lễ với Hàn Vân Tịch, "Dân nữ Hàn Nhược Tuyết tham kiến Vương Phi nương nương, Vương Phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Hàn Vân Tịch quá lười biếng để nhìn đến nàng, lạnh lùng nói, "Miễn lễ."
Lúc này, trong viện đột nhiên truyền đến một trận rống giận, "Tiện nhân không biết xấu hổ đang ở đâu? Nàng còn dám tới đây sao? Bổn thiếu gia nghĩ rằng nàng chính là tặc cái, đã trộm đồ nhà ta mà còn dám tới nhà ta diễu võ dương oai!"
"Bổn thiếu gia thật muốn nhìn xem tiện nhân này còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào!"
"Thức thời thì nhanh chóng đem đồ trả lại, nếu không, bổn thiếu gia nhất định sẽ khiến nàng phải hối hận!"
......
Tiếng mắng này, không chỉ tên nói họ, nhưng từng câu đều rõ ràng đang ám chỉ Hàn Vân Tịch. Thực rõ ràng, vị đại thiếu gia bên trong đã biết Hàn Vân Tịch tới, mắng chính là vì Hàn Vân Tịch đang cầm chìa khoá nhà kho!
Mắt phượng của Hàn Vân Tịch híp lại, khiêu khích như thế, nàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc tranh chấp cùng Hàn Ngọc Kỳ, không đánh đã khai, đem chính mình ví như tên trộm.
Hàn Ngọc Kỳ muốn có được chìa khoá nhà kho, kiếp sau cũng đừng mơ tưởng!