Hàn Tòng An là tử tù, không thể thăm hỏi, nhưng Hàn Vân Tịch có thân phận đặc biệt, hiện giờ lại là ân nhân cứu mạng Thái tử, tuy rằng sự tình không công khai, nhưng quan phủ Đại Lý Tự vẫn có cách để biết, đã sớm giao đãi xuống dưới nếu Hàn Vân Tịch tới nhất định phải cho vào. Những tên ngục tốt trước đây từng động tư hình với nàng, tất cả đều bị dọa trốn đi, sợ bị nhận ra.
Ngục tốt dẫn đường thấp giọng bẩm báo, "Vương Phi nương nương, Hàn Tòng An từ đêm qua Đến giờ đều thét lên, nói muốn gặp ngươi."
"Uh, ngươi đi xuống trước đi, nếu có việc gì ta sẽ gọi." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Hàn Tòng An muốn gặp nàng cũng không có gì kỳ lạ, đơn giản là cầu nàng cứu hắn một mạng. Hàn Vân Tịch cũng không hiểu người như vậy, biết rõ là đối địch, vậy cần gì phải cầu đây? Có cầu cũng chẳng đến được đâu, ngay cả cốt khí cũng không thể có hay sao?
... .....Người dịch: Emily Ton......
Khi Hàn Tòng An vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch, kinh ngạc vội vã phóng qua, may mắn có song sắt đỡ hắn lại, mới một đêm và nửa ngày, Hàn Tòng An đã không ra hình người, tóc trên đầu toán loạn, áo tù hỗn độn, rõ ràng là đã bị tra tấn qua.
Người tiến vào thiên lao, có thể không bị gia hình sao? Chính Hàn Vân Tịch cũng đã từng trải qua.
"Nữ nhi, ngươi rốt cuộc đã tới......"
"Cha biết ngươi nhất định sẽ đến! Cha biết ngươi nhất định sẽ không bỏ cha mà không quan tâm."
Giọng nói của Hàn Tòng An như ngẹn nơi cổ họng, hốc mắt thâm sâu, hai tròng mắt đỏ rực, giống như một lão nhân nghèo đói đáng thương hề hề, không biết còn tưởng rằng Hàn Vân Tịch là một nữ tử bất hiếu đã bỏ rơi hắn.
Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn, dựa vào ven tường, xếp bằng ngồi xuống, thấy thế, hốc mắt Hàn Tòng An lại đỏ một vòng, ôm song sắt, chậm rãi ngã ngồi xuống dưới.
"Nữ nhi, hiện tại cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu cha!"
"Cha tất cả đều trông cậy vào ngươi nha...... Ngươi nói một câu đi?"
... ...
Ánh mắt Hàn Tòng An tràn ngập thân thiết và hy vọng, giọng nói già nua đau thương, nhưng Hàn Vân Tịch lại vẫn thờ ơ.
Nàng lạnh lùng nhìn kỹ hắn. Hàn Tòng An thấy nàng lạnh nhạt, hơi cứng đờ, đột nhiên trầm mặc, dùng ánh mắt thật sâu nhìn nàng, cực kỳ thê thảm.
"Hàn Tòng An, ngươi cuối cùng cũng nhớ tới, ta là nữ nhi ngươi nha." Hàn Vân Tịch lúc này mới mở miệng, vẻ mặt trào phúng.
Trong trí nhớ, vị cha này có từng một lần gọi qua một tiếng "Nữ nhi"?
Hàn Tòng An nhấp nhấp miệng, sờ soạng mặt già một phen, liên tục lắc đầu, lẩm bẩm tự nói, tựa hồ rất hối hận, nhưng Hàn Vân Tịch cũng không nghe rõ hắn đang nói gì.
Rất nhanh, Hàn Tòng An lại ngẩng đầu lên, kích động ôm song sắt, "Nữ nhi, cha biết sai rồi, cha đã ở tuổi này, ngươi hãy tha thứ cho cha đi? Cha cầu ngươi!"
"Bằng vào cái gì?" Hàn Vân Tịch lạnh giọng, hài tử đều đã trưởng thành mới đến cầu xin tha thứ, thật là buồn cười.
"Vân Tịch, tốt xấu ta cũng là cha ngươi nha, chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn cha bị dạo phố thị chúng hay sao? Cha già rồi không chịu nổi mất mặt như vậy nha!"
"Hiện giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu cha, coi như cha cầu ngươi, cầu ngươi...... Cầu ngươi hãy vì mẫu thân đã mất của ngươi, cứu cha lần này đi!"
Hàn Tòng An không nói lời này còn tốt, vừa nói lời này, lửa giận của Hàn Vân Tịch lại bùng lên, nàng không kiên nhẫn ngắt lời, "Hàn thần y, ngươi đã quá đề cao ta, tử tội của ngươi đều đã định rồi, ta không có mặt mũi lớn như vậy."
"Không! Ngươi cứu mạng Thái Tử điện hạ nha, hoàng thượng nhất định sẽ nghe ngươi! Nữ nhi, ngay cả Hàn thị tam tộc ngươi đều cứu được, ngươi hãy cứu cứu cha đi. Hoàng Thượng nhất định sẽ nghe ngươi! Ngươi hiện tại là đại công thần nha!"
"Nếu không, ngươi đi cầu Tần Vương, Tần Vương nói Hoàng Thượng sẽ nghe!"
Hàn Tòng An như là bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dùng sức mà nói, dùng sức mà cầu, "Vân Tịch, chỉ cần ngươi cứu cha, tất cả mọi sự cha đều đáp ứng ngươi."
Nhưng mà, hắn càng như vậy, Hàn Vân Tịch lại càng sinh ra chán ghét.
"Tất cả mọi sự tình đều đáp ứng, phải không?" Nàng cười lạnh hỏi.
Hàn Tòng An vội vàng gật đầu, đáng thương cực kỳ.
"Rất tốt, vậy ngươi nói cho ta biết, nương ta đã chết như thế nào." Hàn Vân Tịch lạnh lùng chất vấn, đây cũng là mục đích duy nhất chuyến này của nàng.
Ai ngờ, lời này vừa ra, Hàn Tòng An đang cầu xin đột nhiên im bặt. Hàn Vân Tịch không bỏ qua nháy mắt phức tạp ẩn trong đáy mắt hắn, truy vấn nói, "Nương ta khó sinh mà chết, có nhân chứng không? Có cố gắng nào để cứu giúp không?"
Câu nói thẳng của Hàn Vân Tịch, vấn đề vô cùng sắc bén khiến cặp mắt già của Hàn Tòng An vẩn đục đau thương, lập tức rõ nét hơn rất nhiều.
Hắn vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch nhất định cũng giống mẫu thân nàng, mềm lòng, dễ thương lượng, chỉ cần hắn hảo hảo cầu xin một phen, nha đầu này sẽ mềm lòng, sẽ cứu hắn. Lại không nghĩ rằng, nàng vì chuyện này mà tới.
Nhìn biến hoá trên sắc mặt của Hàn Tòng An, bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười lạnh lùng, nàng biết, nàng hoài nghi là đúng.
"Như thế nào, thấy rất kỳ quái vì sao ta sẽ hỏi như thế sao?"
Trong giọng nói của Hàn Vân Tịch ẩn chứa tức giận, nàng nghĩ, nếu chân tướng giống như nàng suy đoán, là do Hàn Tòng An ghen ghét thiên phú y học của mẫu thân mà thấy chết không cứu, hại chết mẫu thân, như vậy, trước khi nam nhân này chết, nàng nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết!
Chỉ là, tình huống thế nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàn Vân Tịch.
Hàn Tòng An nhìn Hàn Vân Tịch, đột nhiên nở nụ cười, "Không nghĩ tới a, không nghĩ tới Hàn Tòng An ta sẽ có một ngày như thế, a ha ha ha!"
Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn hắn, không thể lý giải vì cái gì mà nam nhân một khắc trước còn đau khổ cầu xin nàng, giờ khắc này lại cười đến thê lương như vậy?
Đối mặt chất vấn của nàng, không phải hắn nên chột dạ, nên sợ hãi hay sao?
Chẳng lẽ, chân tướng không phải giống như nàng tưởng?
"Ngươi nói, hay là không nói?" Hàn Vân Tịch không có nhẫn nại tốt như vậy.
"Hàn Vân Tịch, ngươi xác định không cứu vi phụ sao?" Hàn Tòng An đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, trong giọng nói hơi lộ ra ý vị uy hiếp.
Điều này, Hàn Vân Tịch bây giờ mới phát hiện, cái lão đông tây này từ nãy tới giờ vẫn luôn diễn kịch, cố gắng diễn khổ tình để kiếm lấy sự đồng tình.
Hàn Vân Tịch lập tức đứng lên, lạnh giọng cảnh cáo, "Ngươi mơ tưởng! Ngươi có thể không nói, nhưng là, ta nói cho ngươi, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi mở miệng."
"Nếu ngươi bảo toàn cho ta một mạng, ta sẽ nói chân tướng cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?" Hàn Tòng An cũng đứng lên, một bộ dáng già nua hoảng loạn, trở nên thong dong, tự tin mười phần.
"Ngươi đã không có tư cách nói điều kiện với ta!" Hàn Vân Tịch tức giận.
"Có ta biết chân tướng, ngươi nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú, đó là do ta đã ước định cùng Thiên Tâm phu nhân." Hàn Tòng An cố tình đè thấp giọng nói, tràn ngập cảm giác thần bí.
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch liền kinh ngạc, Hàn Tòng An cư nhiên lại gọi mẫu thân nàng là "Thiên Tâm phu nhân", sao nghe giọng điệu này, đều không giống như là đang nói chính thê tử của mình nha!
Nhìn sắc mặt của Hàn Vân Tịch, đáy mắt Hàn Tòng An hiện lên một mạt ghen ghét, vì cái gì Hàn Vân Tịch lại thông minh như vậy, mà nhóm người Hàn gia giúp phế vật này sao lại ngu xuẩn như vậy? Vì cái gì mà hắn không có một nữ nhi như vậy?
"Rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Hàn Vân Tịch càng thêm bất an.
Hàn Tòng An khí định thần nhàn nói, "Chỉ cần ngươi đáp ứng bảo toàn một mạng cho ta, ta nhất định nói cho ngươi biết."
"Ngươi không nói cho ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." Hai tròng mắt của Hàn Vân Tịch đều thu hẹp thành một đường thẳng tắp, toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Chính là, phân lượng lợi thế trong tay Hàn Tòng An lại quá nặng, hắn cũng không sợ hãi, hơn nữa, hắn là một chi gia chủ, sự tình to lớn cỡ nào mà hắn chưa từng gặp qua, chưa từng trải qua, há có thể dễ dàng thỏa hiệp?
"Cứ việc tới, dù sao lão phu cũng là người sắp chết, sống không bằng chết cũng bất quá ba ngày." Hàn Tòng An cười lạnh nói.
"Ngươi!" Hàn Vân Tịch tiến tới gần hơn.
Hàn Tòng An không lui ra sau, thần thái thản nhiên, "Nếu ngươi không tin, ngươi có thể thử xem."
Lão đông tây này!
Hàn Vân Tịch thối lui trở về, đôi tay giấu ở trong tay áo gắt gao nắm thành nắm tay, "Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi chờ!"
Nàng dứt lời, không nhìn Hàn Tòng An lâu mà chỉ liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Vì muốn biết chân tướng năm đó, nàng chỉ có thể đáp ứng Hàn Tòng An, nàng không dám mạo hiểm, vạn nhất Hàn Tòng An không nói, nàng vĩnh viễn sẽ không biết được chân tướng.
Nhưng là, nàng chỉ đáp ứng bảo toàn cho hắn một mạng, không hề đáp ứng sẽ đem hắn ra khỏi phòng giam.
... .......
Vừa rời khỏi thiên lao, Hàn Vân Tịch lập tức tiến cung, không phải là đi gặp Thiên Huy hoàng đế, mà là Thái tử.
Thiên Huy hoàng đế từng nhượng bộ một lần, đã rất không tình nguyện, lại đi cầu lần nữa, chưa chắc có thể cầu được gì, ngược lại sẽ khiến Thiên Huy hoàng đế cảm thấy phản cảm, còn có Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch căn bản không dám nghĩ.
Nàng chỉ có thể đi tìm Thái tử.
Lấy lý do kiểm tra miệng vết thương để gặp Thái tử, cũng không cần thông báo, thái giám một đường cung cung kính kính đưa nàng tới Đông Cung.
Cố Bắc Nguyệt vừa mới rời đi, vì thế hai người không gặp nhau.
Vừa thấy Hàn Vân Tịch tới, thực nằm ngoài mong đợi của Long Thiên Mặc. Ngày đó, sau khi Hàn Vân Tịch giao công việc đổi dược cho Cố Bắc Nguyệt, cũng đã giao đãi rất kỹ càng tỉ mỉ, Long Thiên Mặc cho rằng nàng sẽ không quay lại nữa.
Lúc trước Long Thiên Mặc đối với xấu nữ Hàn Vân Tịch đặc biệt rất khinh thường, cho dù là do hoàng nãi nãi chỉ hôn, hắn đều cảm thấy cưới Hàn Vân Tịch, thật là ủy khuất cho Tần hoàng thúc, nhưng mà, lúc này từ đáy lòng hắn đối nàng lại tràn đầy thưởng thức và cảm kích.
Hắn không giống thái hậu, hoàng hậu và Nghi thái phi từng có ân oán với Hàn Vân Tịch, tuy rằng biết phụ hoàng có đề phòng với Tần Vương, nhưng, hắn cũng biết, phụ hoàng vẫn luôn hy vọng hắn nhận được sự ủng hộ của Tần Vương, cho nên, đối với Tần Vương phi, hắn rất vui lòng giữ mối quan hệ tốt đẹp.
"Hoàng thẩm, còn phiền ngươi tự mình vất vả tới." Long Thiên Mặc rất khách khí, tuy rằng tuổi tác không sai biệt nhiều, nhưng vẫn có sự tôn kính ở đây.
Hàn Vân Tịch không kiểm tra miệng vết thương, chỉ xem mạch tượng, "Khôi phục không tồi, nhìn có vẻ là hai ba ngày sau thật sự có thể xuống giường."
"Tất cả là nhờ hoàng thẩm lợi hại." Long Thiên Mặc khách khí.
Tuy rằng Hàn Vân Tịch không biết trái tim của Long Thiên Mặc là đen hay trắng, nhưng là, cách đối đãi ngoài mặt, so với Trường Bình công chúa thì tốt hơn nhiều, tu dưỡng như thế, không hổ là trữ quân.
Khách khí một phen, Hàn Vân Tịch thử hỏi, "Thái tử, bệnh nặng của ngươi bây giờ đã khỏi, Hoàng Thượng có nghĩ đến sẽ đại xá thiên hạ hay không?"
Long Thiên Mặc cũng là người thông minh, vừa nghe lời này của Hàn Vân Tịch, đáy mắt lập tức hiện lên một tia phức tạp, chần chờ một lát, mới trả lời, "Cũng chưa từng nghe phụ hoàng nhắc tới."
"Vậy Thái tử có tính toán này không?" Hàn Vân Tịch dò xét.
Lời nói đến đây, Long Thiên Mặc cơ bản đã xác định Hàn Vân Tịch có việc tới cầu, hắn cười cười, rất dứt khoát, "Chẳng lẽ, hoàng thẩm có người muốn xá tội?"
Không nghĩ tới Long Thiên Mặc sẽ trực tiếp như thế, ngược lại khiến Hàn Vân Tịch cảm thấy ngượng ngùng, nàng cũng cười, "Thái tử thật là người thông minh nha."
"Hoàng thẩm quá khen. Có sự tình gì, hoàng thẩm đừng ngại cứ việc nói thẳng." Long Thiên Mặc nghiêm túc nói.
"Phụ thân Hàn Tòng An của ta, hiện giờ đã bị định tử tội, ba ngày sau dạo phố thị chúng, ngọ môn chém đầu." Hàn Vân Tịch nói, than nhẹ một tiếng, "Tuy hắn chết vẫn chưa hết tội, nhưng chung quy lại vẫn là phụ thân ta, ta là nữ nhi tổng không thể thật sự trơ mắt nhìn hắn chết đi, cả đời cầm tù so với cái chết cũng còn tốt hơn."
Hàn Vân Tịch cố ý nhấn mạnh những lời nói phía sau, lời nói đến đây, Long Thiên Mặc lập tức đã hiểu ý tứ của nàng.
Trên thực tế, Hàn Vân Tịch không nói, hắn cũng đoán được, Hàn Vân Tịch muốn đại xá thiên hạ, đơn giản là muốn cứu phụ thân nàng.
Chỉ là, chuyện này, chỉ cần nàng và Tần hoàng thúc mở miệng, Tần hoàng thúc đề nghị với phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ đáp ứng, không nghĩ tới nàng không đi tìm Tần hoàng thúc, lại tới đây tìm hắn, điều này quả là rất thú vị.