Mộ Dung Uyển Như suy nghĩ một chút, "Buổi sáng. Ta hôn mê đến buổi sáng mới tỉnh, thấy mẫu phi còn chưa trở về, ta liền lại phái người đi ra ngoài, ai ngờ lại nhìn thấy Tiểu Lục Tử đang ngủ ở cửa."
"Nga......" Hàn Vân Tịch ý vị thâm trường mà kéo dài giọng điệu, "Cho nên, sau đó ngươi cũng không lại phái người đi?"
Hàn Vân Tịch bị nhốt tại thiên lao chính là suốt ba buổi tối nha!
Mộ Dung Uyển Như nghẹn lời, sau một lúc lâu, mới nói, "Đi, ta tự mình đi, nhưng...... nhưng không đi tìm mẫu phi. Tẩu tử ngươi cũng biết, lời nói của chúng ta quá nhẹ, không thể nói được lời gì để giúp ngươi. Ta rất lo lắng, chỉ có thể tiếp tục tìm mẫu phi."
Phải biết rằng, Nghi thái phi rất thương nàng ta, nhưng mặt mũi của Nghi thái phi lại càng quan trọng hơn. Nàng ta dám lấy Nghi thái phi làm cớ để nói dối, nha đầu này lá gan xác thực không nhỏ nha.
"Cho nên, ngươi cũng không thèm sai người báo cho Cố thái y một tiếng rằng ngươi không tìm thấy Nghi thái phi?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Mộ Dung Uyển Như nhíu chặt mày, lấp lánh lệ quang, "Tẩu tử, ta quá lo lắng đến độ...... ta đã quên mất."
"Nga......" Hàn Vân Tịch lại nói lời thâm thuý, "Vậy cuối cùng ngươi tìm được mẫu phi sao?" Hàn Vân Tịch tiếp tục hỏi.
Mộ Dung Uyển Như lắc lắc đầu, "Không có, sau đó ta nghe ma ma trong phủ nói ngươi đã trở lại, ta liền gấp gáp quay về. Tẩu tử, ta vài lần muốn gặp ngươi, muốn giải thích với ngươi, ngươi...... ngươi đều không gặp ta......"
Nghe đến đó, Hàn Vân Tịch đều tự thấy không bằng, đúng là một cao thủ lấp liếm nha.
Vì thế, Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn qua, "Ta đây vì sao lại nghe Tần Vương nói mấy ngày trước ngươi đều ở quý phủ đây? Hắn nhìn thấy ngươi ở trong hoa viên rất nhiều lần."
Lời này vừa ra, sắc mặt Mộ Dung Uyển Như nháy mắt tái nhợt, Tần Vương......
Hàn Vân Tịch nói tới chính mình sao? Thiên a, nữ nhân này đã cùng Tần Vương nói cái gì, Tần Vương sẽ nhìn nàng như thế nào nha?
Sự thật chứng minh, gặp phải cao thủ nói dối, ngươi cần phải nói dối giỏi hơn nàng ta! (Nguyên văn: 事实证明,遇到说谎高手,你必须比她更会扯谎!Facts proved that to defeat an expert liar, one had to tell even better lies! - Người dịch: @Emily_Ton)
"Tần Vương...... hắn...... ta...... thân thể của ta không tốt, cho nên, cũng không thể mỗi ngày đều tự mình đi tìm, có điều ta đều phái người đi."
Giờ này khắc này, Mộ Dung Uyển Như giải thích có vẻ tái nhợt cỡ nào nha!
Cố Bắc Nguyệt trong lòng hiểu rõ, lặng im không nói. Mục Thanh Võ từ trước đến nay là người ăn ngay nói thẳng. Trước đây ấn tượng của hắn đối với Mộ Dung Uyển Như cũng không tệ lắm, bây giờ xem như thấy rõ.
Hắn không chút khách khí hừ lạnh, "Mộ Dung cô nương, không cần giải thích nhiều lời, chúng ta còn có chuyện muốn nói cùng Tần Vương phi, thỉnh ngươi tránh đi nơi nào đó một lúc."
Đây là muốn đuổi nàng đi khỏi.
Mộ Dung Uyển Nhi nước mắt lập tức tràn mi, rõ ràng sắc mặt xấu xí đều bị vạch trần, nàng lại vẫn điềm đạm đáng yêu, mang bộ dáng bị người vu hãm.
"Thực xin lỗi, ta cũng không biết có hiểu lầm gì ở đây, ta thật tình chỉ là muốn tốt cho tẩu tử, tẩu tử nếu không tha thứ cho ta, ta liền...... ta liền......"
Nàng nói, cư nhiên hai tay dâng trà, quỳ xuống, "Ta liền quỳ ở đây không dậy!"
Hàn Vân Tịch một bộ không hào hứng, nhàn nhạt nói, "Nhị vị, sắc trời cũng không còn sớm, có sự tình gì ngày khác chúng ta lại nói."
Cố Bắc Nguyệt cùng Mục Thanh Võ nhìn nhau, đều gật gật đầu.
Trước khi đi, Cố Bắc Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Tuy rằng không giống Mục Thanh Võ hừ lạnh một tiếng gọn gàng dứt khoát như vậy, nhưng Mộ Dung Uyển Như nghe thấy trái tim như ngừng đập. Nàng không biết ý tứ của hắn như thế nào, nhưng cũng biết khẳng định không phải là ý tốt, thật là hụt hẫng nha.
Tiếng nói của hai người kia trong giới quý tộc đều có ảnh hưởng không nhỏ. Nếu bọn họ nói ra ngoài, hình tượng mà Mộ Dung Uyển Như khổ tâm xây dựng liền bị hủy!
Đây do Hàn Vân Tịch hại nàng, nàng ta vì sao không chết ở trong ngục đi? Mộ Dung Uyển Như tràn ngập hận ý!
Thấy Hàn Vân Tịch bọn họ đều đã đi xa, Quế ma ma mới vội vàng chạy qua, "Tiểu thư, nàng ta không tha thứ cũng không quan trọng, chỉ sợ nàng ta đi cáo trạng cùng thái phi nương nương."
Nghi thái phi luôn đem mặt mũi để lên trên hết thảy. Thậm chí nếu một hạ nhân trong Tần Vương phủ bị người của thái hậu quở trách nàng đều sẽ để ý cả ngày, huống chi là việc Hàn Vân Tịch bị bỏ tù lâu như thế?
Mộ Dung Uyển Như không đi bẩm báo, nhất định cũng sẽ bị liên lụy.
Mộ Dung Uyển Như không nhúc nhích, đáy mắt hiện lên một mạt nham hiểm hung ác, "Mẫu phi khi nào thì trở về?"
"Ngày mai chính là sinh thần của Bồ Tát, thái phi nương nương hôm nay nhất định sẽ trở về lễ Phật, nhưng cũng không nói là sẽ về lúc nào. Tiểu thư, ngươi xem chuyện này......" Quế ma ma thực sự lo lắng, Mộ Dung Uyển Như một khi bị phạt, đám hạ nhân các nàng cũng trốn không thoát.
Mộ Dung Uyển Như cười vừa lòng, ưỡn thẳng sống lưng, "Đã là hôm nay trở về, vậy ta sẽ không đứng dậy, ta sẽ quỳ gối ở nơi này nhận sai cùng mẫu phi."
Nếu là cáo trạng, nàng đương nhiên muốn đánh bại Hàn Vân Tịch.
Quế ma ma vừa nghe lời này trong lòng lập tức hiểu rõ, vội vàng thấp giọng nói, "Tiểu thư yên tâm, khi thái phi nương nương trở về, những ngày sau của nữ nhân kia sẽ trở nên khó khăn hơn, nô tỳ sẽ đi canh chừng cho ngươi."
--- ----
Hàn Vân Tịch tự mình đưa Cố Bắc Nguyệt cùng Mục Thanh Võ tới cửa, ai ngờ xe ngựa vừa đi, một xe ngựa hoa hoa lệ lệ đã chạy nhanh mà đến.
Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là xe ngựa của Nghi thái phi.
Nàng không phải muốn ở biệt viện một thời gian sao? Vì sao lại trở về sớm thế?
Vừa thấy xe ngựa của Nghi thái phi dừng lại, Hàn Vân Tịch xoay người muốn trốn, nhưng quá muộn. Quế ma ma từ phía bên trong đi ra, thình lình vừa túm chặt Hàn Vân Tịch, vừa hô to, "Thái phi nương nương cát tường, thái phi nương nương rốt cuộc đã trở lại!"
Sức mạnh của Quế ma ma không phải người thường có thể so, Hàn Vân Tịch đều tránh thoát không được. Trong lúc nàng còn đang dùng sức giãy giụa thì Nghi thái phi đã xuống xe.
Thấy cảnh này, Nghi thái phi liền nổi giận, "Hai ngươi đang làm gì vậy? Ở trước cổng lớn lôi lôi kéo kéo, còn không biết xấu hổ hay sao?"
Quế ma ma và Hàn Vân Tịch giật mình, cùng lúc buông tay.
Hàn Vân Tịch âm thầm đảo mắt, khom người hành lễ, "Thần thiếp cung nghênh mẫu phi hồi phủ."
Quế ma ma quỳ xuống, hô to, "Thái phi nương nương, ngài rốt cuộc đã trở lại, ngài nếu không trở lại, tiểu thư sẽ xảy ra chuyện a! Sẽ xảy ra chuyện a!"
"Cẩu nô tài, có lời gì thì đi vào trong rồi nói, còn chê Tần Vương phủ ta chưa đủ mất hết mặt mũi sao?" Nghi thái phi răn dạy, mắt lạnh lùng liếc Hàn Vân Tịch một cái, lời nói mang hàm ý, ánh mắt kia càng mang theo gai góc.
Hàn Vân Tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ có thể nhịn, nàng ta là bà bà, là trưởng bối, lại là thái phi, nàng mà trêu chọc vào là dậy không nổi nha.
Nghi thái phi ung dung hoa quý, dáng vẻ hào phóng, tựa hồ không đem lời của Quế ma ma nói để ở trong lòng. Nhưng khi đoàn người đã đi vào cửa, một khắc đại môn kia đóng lại, lập tức không giống nhau.
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Nghi thái phi âm trầm đến khủng khiếp, "Quế ma ma, có chuyện gì xảy ra? Bổn cung mới rời đi mấy ngày, chẳng lẽ liền có con khỉ muốn làm vua?"
Lời nói lại lần nữa nhằm vào Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch dùng ngón chân cũng nghĩ ra mục đích của Quế ma ma. Có vẻ như Mộ Dung Uyển Như đang tính không định buông tha nàng, không chừng nàng ta đã sớm biết Nghi thái phi đã về.
"Thái phi nương nương, ngươi nhanh nhanh đi khách đường nhìn một cái, trời lạnh thế này, tiểu thư quỳ đã lâu, khuyên giải như thế nào cũng đều không chịu dậy, nói là phải quỳ đến khi ngài trở về, bồi tội với ngài." Quế ma ma vội vàng trả lời.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Nghi thái phi kinh ngạc, bước nhanh hướng khách đường đi tới.
Hàn Vân Tịch rất muốn nhân cơ hội này lẩn đi. Nhưng nàng có thể đi nơi nào? Với thân phận của Nghi thái phi, cho dù nàng trốn đến Phù Dung Viện, Nghi thái phi chỉ cần truyền một lời, cũng sẽ lôi nàng ra tới.
Xã hội hiện đại còn có cường quyền đàn áp người, huống chi là xã hội hoàng quyền. Tránh không khỏi, Hàn Vân Tịch nỗ lực thuyết phục bản thân phải đối mặt với nó, thích ứng với nó.
Thấy Quế ma ma nhìn qua phía nàng, nàng lạnh lùng cười cười, chủ động theo sau.
--- ------
Vừa đến khách đường thì nhìn thấy Mộ Dung Uyển Như vẫn đang quỳ gối tại chỗ, thân thể cứng nhắc đến thẳng tắp, hai tay đang giơ một ly trà lên phía trên đầu.
"Ai da, Uyển Như, ngươi đang làm gì vậy?"
Nghi thái phi kêu lên một tiếng đau lòng, bước qua muốn đỡ, "Đứng lên, nếu có chuyện gì thì hãy nói ra, ai để ngươi quỳ ở đây, quỳ hỏng đầu gối rồi phải làm sao bây giờ?"
"Mẫu phi, ta sai rồi, ta đã phạm phải sai lầm rất lớn, ta thực xin lỗi ngài, thực xin lỗi ca ca và tẩu tử, ta......"
Mộ Dung Uyển Như vẻ mặt đầy áy náy, nói nói lại che mặt mà khóc, thương tâm muốn chết.
Nghi thái phi càng sốt ruột, "Đừng khóc a, khóc hỏng mắt rồi thì làm sao bây giờ? Cho dù sự tình có lớn đến long trời thì vẫn có mẫu phi ở đây, mẫu phi làm chủ cho ngươi, ngươi nói một chút, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Mộ Dung Uyển Như ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt đáng thương đẫm lệ, đang muốn nói, nghẹn ngào một lát cái gì cũng nói không nên lời, lại vùi đầu khóc.
Nghi thái phi hít sâu một hơi, hướng một bên chủ vị ngồi xuống, lạnh giọng, "Quế ma ma, ngươi nói!"
Quế ma ma chờ cơ hội này đã lâu, lập tức đem sự tình bẩm báo lại, còn không quên thêm mắm thêm muối, "Thái phi nương nương, tiểu thư vì việc này đã bị hôn mê. Nàng quá lo lắng cho Vương Phi nương nương ở trong tù chịu tội, cũng sợ lo lắng làm mất thể diện Tần Vương phủ chúng ta. Nàng đã phái hạ nhân, chính mình cũng đi tìm, nhưng vẫn không tìm được ngài, vì thế làm chậm trễ mọi việc."
Quế ma ma vừa nói xong, Mộ Dung Uyển Như mới nói trong nức nở, "Mẫu phi ngươi đừng trách tẩu tử, chuyện này đều do ta sai, là ta không kịp tìm người."
Chỉ thấy sắc mặt Nghi thái phi nguyên bản đang lạnh lùng chuyển biến càng ngày càng khó coi, một đôi mắt phượng tựa hồ mưa rền gió dữ âm trầm tiến đến.
Quế ma ma liếc qua nhìn Mộ Dung Uyển Như một cái, vội vàng nói tiếp, "Khi Vương Phi nương nương quay về, tiểu thư liền sai người đi Phù Dung Viện cầu kiến, đã đi vài lần, muốn xin lỗi Vương Phi nương nương. Nhưng Vương Phi nương nương đều từ chối không gặp. Hôm nay Vương Phi nương nương vừa ra tới, tiểu thư liền bưng trà quỳ xuống, nhưng Vương Phi nương nương nàng......"
Hàn Vân Tịch đang đứng ở một bên, nhút nhát lên tiếng, "Thần thiếp ở đây."
"Quế ma ma nói chính là thật sự? Ngươi thật sự bị giam? Bọn họ có lệnh bắt sao?" Nghi thái phi hỏi trong sự hoài nghi. So với chuyện này, thậm chí "uỷ khuất" của Mộ Dung Uyển Như đều không còn trọng yếu.
"Mẫu phi, là thái hậu nương nương tự thân ban ra lệnh bắt, nếu không, ai dám động đến tẩu tử nha!" Mộ Dung Uyển Như nghẹn ngào bổ sung.
"Cái gì? Hàn Vân Tịch, ngươi! Ngươi!"
Nghi thái phi há hốc miệng vì tức giận, một tay đỡ tay vịn(của ghế), một tay chỉ vào Hàn Vân Tịch, nửa ngồi nửa đứng, phẫn nộ nói không nên lời.
"Thần thiếp có lòng tốt muốn cứu người. Mới vừa rồi thiếu tướng quân đã tới cửa bái tạ. Đại Lý Tự là vì vu oan hãm hại, Tần Vương điện hạ đã ra mặt, cũng đem người của Đại Lý Tự chuyển giao cho Lại bộ xử trí." Hàn Vân Tịch trả lời đúng lý hợp tình.
Nghi thái phi giương lên bàn tay to, tức giận, "Bổn cung mặc kệ không lo nhiều như vậy! Ngươi đã thua trong tay thái hậu, thậm chí người cũng bị giam trong thiên lao! Bổn cung làm gì còn mặt mũi nữa! Hiện tại lão bà kia nhất định là đang cười nhạo bổn cung không có bản lĩnh, cưới về một nàng dâu phế vật như ngươi!"
Vẻ mặt Hàn Vân Tịch tràn đầy nghi ngờ. Nàng đều biết Nghi thái phi rất coi trọng thể diện, có điều không nghĩ tới loại trình độ coi trọng thế này.
Đây quả thực là không thể nói lý!
Nàng cứu Mục Thanh Võ, lại làm cho bọn người của Trường Bình công chúa bị trừng trị, còn tính là bị mất mặt sao?
Nghi thái phi đứng lên ngồi xuống, đứng lên ngồi xuống, bận rộn trong chốc lát, đều không rảnh lo đến Mộ Dung Uyển Như đang quỳ, đứng ngồi không yên.
Đột nhiên, nàng dừng lại trước mặt Hàn Vân Tịch, thu hẹp đôi mắt phượng đang trong cơn phẫn nộ......