Lạc Túy Sơn nhìn có vẻ khinh thường nhưng trong lòng vẫn luôn ngạc nhiên, nếu như không bị bắt cóc thì lúc này có lẽ ở hắn đang ở trong xe ngựa hỏi Hàn Vân Tịch: “Cố Thất Thiếu thế nào rồi?
Cũng xem như đã chứng kiến Cố Thất Thiếu lớn lên, trên thế giới này dường như không ai hiểu rõ Thất Thiếu như hắn?
Nữ nhân khiến Thất Thiếu luôn miệng nhắc đến, tuyệt đối không hề đơn giản!
Huống chi, Thất Thiếu không chỉ luôn miệng nói ba từ “Độc nha đầu”, hơn nữa còn giúp Hàn Vân Tịch một đại ân, lần này trở về nếu như không vì Thất Thiếu thì Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt sớm đã bị Thiên Huy Hoàng đế phán tử hình rồi.
“Chẳng ra sao cả vậy?” Giọng điệu của Cố Thất Thiếu sốt ruột hiếm có.
Từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, ngang tàn không chịu gò bó, tự dưng sao lại để ý đến bình luận của người khác?
Thấy thế, Lạc Túy Sơn càng không thể tưởng tượng được, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Tiểu tử, ngươi trúng độc gì của nha đầu đó hay là thích nha đầu đó rồi?”
Một Cố Thất Thiếu không hề chú ý đến ai mà bỗng chốc lại rối trí, nhưng cũng rất nhanh chóng nhìn chăm chú vào Lạc Túy Sơn mà khẳng định: “Đương nhiên là độc thuật.”
“Độc thuật có cái gì tốt chứ, lợi hại hơn ngươi sao? Vừa mới thấy nàng xuất độc châm đã như vậy rồi.” Lạc Túy Sơn trêu chọc, mặc dù không hiểu ám khí nhưng cũng có thể nhìn ra độc châm kia có sức mạnh và tốc độ không hề tầm thường.
“Bình thường, thực sự... cũng không có gì đặc biệt.” Cố Thất Thiếu cười.
Lạc Túy Sơn đương nhiên không tin, lạnh lùng kéo dài giọng điệu, tiếp tục thăm dò: “Quả... thật?”
Cố Thất Thiếu lúc này mới hiểu ra mánh khóe, liền liếc mắt không quan tâm: “Tin hay không tùy người, không tin thì thôi.”
“Hừ!”
Lần này, Lạc Túy Sơn nổi giận, híp hai con mắt lại rồi tới gần Cố Thất Thiếu: “Tiểu tử thúi, ngươi chỉ vì một nha đầu biết dùng độc mà lấy chức danh quản sự của ta để đi xin Trưởng Lão Lệnh ở hội Trưởng Lão, ngươi chơi vậy vui lắm sao? Rốt cuộc là ngươi đã trúng phải thứ gì của nha đầu kia rồi?”
Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt mới bị giam vào Đại Lý Tự hai ngày, đến Lạc Túy Sơn ở miền bắc xa xôi là có thể lấy được Trưởng Lão Lệnh, với tốc độ này thì tất cả đều nhờ vào sự giúp sức của Cố Thất Thiếu.
Lạc Túy Sơn thực sự tức giận, Cố Thất Thiếu không chỉ nói cho hắn biết chuyện Tỉ Ngọc Bá chẩn đoán sai bệnh, hơn nữa còn mang chức vị quản sự ra để đặt cược, xin Trưởng Lão Lệnh chẩn bệnh từ hội trưởng lão.
Không không, nói chính xác thì Cố Thất Thiếu là tiền trảm hậu tấu, lấy trước danh hiệu quản sự của Lạc Túy Sơn ra đặt cược, xin Trưởng Lão Lệnh hội chẩn ở hội trưởng lão trước sau đó mới nói cho Lạc Túy Sơn Tỉ Ngọc Bá biết chuyện chẩn sai bệnh.
Kể từ đó khiến cho Lạc Túy Sơn không ra mặt cũng phải ra mặt.
Phải biết rằng nếu lần này hội chẩn, nếu Lạc Túy Sơn không có cách nào chứng minh Tỉ Ngọc Bá chẩn bệnh sai, như vậy chức danh quản sự của hắn sẽ bị cắt ngay.
Mà trên thực tế, Lạc Túy Sơn đến nay vẫn chưa rõ chuyện bụng của Long Thiên Mặc lớn lên là vì sao nữa.
Hắn sở dĩ tự tin có thể đánh bại được Tỉ Ngọc Bá ở trên hội trưởng lão, tất cả là vì Cố Thất Thiếu cam đoan vừa đến y thành sẽ nói cho hắn biết ngay chuyện bí mật cái bụng lớn của Long Thiên Mặc.
Mặc dù, trên chuyện lớn này Lạc Túy Sơn rất tin tưởng Cố Thất Thiếu, thế nhưng nếu như Cố Thất Thiếu không phải có mục đích khác mà đúng là chỉ vì nha đầu đó mà giày vò bản thân như thế thì Lạc Túy Sơn vẫn vô cùng chua xót.
“Nhìn trúng độc thuật của nàng ấy.” Cố Thất Thiếu vẫn trả lời như vậy.
Lạc Túy Sơn không nói chuyện, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giống như có thể xuyên thấu hết thảy, nhìn chằm chằm vào Cố Thất Thiếu, đương nhiên hắn vẫn không tin.
Bất đắc dĩ, hắn càng nhìn chằm chằm, Cố Thất Thiếu liền cười vang: “Ha ha, cũng chỉ là thuận tiện chọn trúng nàng ta thôi.”
Chọn trúng người, chuyện này còn có thể thuận tiện mà có được ư?
Hắn nói rồi lười biếng nhảy từ trên cành cây xuống và bước đi, Hàn Vân Tịch có lẽ sẽ ở lại đó chờ hắn cứu Lạc Túy Sơn trở về.
Hắn lại giúp nha đầu kia một lần, sao lại thích giúp nàng ta đến vậy?
Lạc Túy Sơn nhìn bóng lưng hắn, càng nghĩ lại câu nói ban nãy của hắn, bỗng nhiên giữa chừng bừng tỉnh sợ hãi hỏi: “Tiểu tử, nàng ta sẽ không... không phải là người mà ngươi luôn muốn tìm đó chứ?”
Cố Thất Thiếu vẫn luôn tìm một người, một nữ nhân, toàn thế giới cũng chỉ có Lạc Túy Sơn mới biết.
Bước chân Cố Thất Thiếu có hơi ngập ngừng rồi nhanh chóng khôi phục lại tốc độ, trả lời Lạc Túy Sơn là một hình bóng lẳng lơ và trầm tĩnh.
Cố Thất Thiếu dường như chậm bước, nhưng thực ra bay bổng, tốc độ rất nhanh, lúc Lạc Túy Sơn đuổi kịp thì bọn họ đã trở lại nơi mà đội xe dừng lại, mọi thứ trước mắt khiến cho Lạc Túy Sơn vốn vội vàng hỏi bỗng chốc choáng váng, Cố Thất Thiếu cũng đổi sắc mặt ngay.
Tại sao có thể như vậy?
Chỉ thấy xe ngựa của Hàn Vân Tịch và Tỉ Ngọc Bá hoàn toàn thay đổi, một chiến trường bừa bộn sau trận đấu căng thẳng, Tỉ Ngọc Bá và Cố Bắc Nguyệt đều bị thương, ngã một bên còn Hàn Vân Tịch... thì không thấy đâu!
“Các ngươi vừa đi thì có một nhóm thích khách đến, ba nhóm người hình như là đồng bọn, mục đích của bọn hắn chính là Tần Vương phi, Vương phi nương nương yếu không địch được mạnh.” Cố Bắc Nguyệt nói rõ ràng.
Cố Thất Thiếu giờ mới hiểu, đẩy Cố Bắc Nguyệt ra: “Lão tử bị chơi xỏ rồi!”
Đám thích khách này hành động theo từng nhóm, theo thứ tự bắt cóc Long Thiên Mặc và Lạc Túy Sơn chính là muốn phân tán lực lượng của bọn hắn, kế điệu hổ ly sơn!
“Nhóm thích khách thứ ba lợi hại hơn rất nhiều so với hai nhóm trước, tất cả đều biết dùng độc, không biết nha đầu Hàn Vân Tịch đã đắc tội với ai rồi? Tên áo đen đưa nàng đi nhất định là cao thủ vô cùng!”
Tỉ Ngọc Bá sợ hãi không nhịn được liền mở lời, cảnh tương vừa rồi vô cùng nguy hiểm, kẻ bịt mặt mang một màu đen, từng người võ công đều rất cao cường, độc thuật lợi hại, Hàn Vân Tịch nhất định không thể đối phó nổi, cuối cùng bị tên áo đen võ công cao cường nhất cướp đi.
“Cao thủ tuyệt đỉnh?” Cố Thất Thiếu dường như đoán được người nào, rất khinh thường.
“Đúng, còn biết độc thuật.” Tỉ Ngọc Bá vội vàng bổ sung.
Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt lướt một vòng, cũng không nói gì thêm, trong hỗn loạn hồi nãy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng cho nên đã nhẫn nhịn và không ra tay, nhóm thích khách áo đen này biết độc thuật, nhưng người áo đen bắt cóc Hàn Vân Tịch lại không biết độc thuật.
Đó là tên áo đen trà trộn vào đám thích khách áo đen.
“Đi về hướng nào?” Cố Thất Thiếu trợn mắt nhìn về hướng Tỉ Ngọc Bá.
Cũng không biết vì sao, nhìn thấy đôi mắt nhỏ dài tức giận kia của Cố Thất Thiếu, Tỉ Ngọc Bá đột nhiên có một cảm giác quen thuộc.
Nhiều năm trước, thiếu niên kia bị viện y học đuổi, đại trưởng lão của hội trưởng lão mỗi ngày được nuôi bằng thuốc, quay người bước ra khỏi cánh cửa lớn của viện y học cũng với ánh mắt ngang ngược, không cam lòng như vậy.
Một con mắt nhỏ hẹp và nham hiểm như vậy, cười lên có biết bao ánh sáng rực rỡ, sao lại ẩn giấu lòng thù hận sâu đến vậy?
Người áo đỏ che mặt phía trước có phải chính là hắn không, Cố Thất Thiếu?
Cố Thất Thiếu bị viện y học trục xuất lúc mới mười tuổi, thời gian mấy năm hắn tự lập môn phái, tạo dựng Dược Quỷ Cốc, mấy năm qua đều mang đồ đen che mặt gặp mọi người, chưa ai từng thấy mặt mũi thật của hắn, ngay cả đại trưởng lão của viện y học cũng không biết hình dáng hắn ra sao.
Tỉ Ngọc Bá đắm chìm trong hồi ức nhưng không có trả lời, Cố Thất Thiếu không có tính nhẫn nại tốt như vậy, đạp một cái: “Người đi đâu rồi, nói!”
Có trời mới biết một cước này của Cố Thất Thiếu nặng bao nhiêu, Tỉ Ngọc Bá liền phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, không trả lời không được, may mà Cố Bắc Nguyệt kịp thời trả lời: “Rừng rậm phía bắc.”
Cố Thất Thiếu không nói thêm gì liền đuổi theo, hắn đi theo một con đường, là để bảo vệ Hàn Vân Tịch thuận lợi đến y thành, rốt cuộc là tên đáng ghét nào đã gài bẫy dụ hắn rời khỏi, làm hỏng chuyện lớn của hắn?
Nếu như không phải Lạc Túy Sơn bị bắt cóc, hắn sẽ luôn mai phục bên cạnh không hề ra tay.
Cố Thất Thiếu sau khi đi, Tỉ Ngọc Bá không để ý tới máu trên khóe miệng, vội vã nhìn về hướng Lạc Túy Sơn: “Ngươi... có quen hắn à?”
Trong lòng Lạc Túy Sơn cười lạnh, còn hơn là biết nữa, chỉ là nhưng hắn chỉ lắc đầu, Cố Bắc Nguyệt bên cạnh hỏi: “Tần Vương phi quen biết hắn chứ?”
Cố Bắc Nguyệt tự nhiên cũng đoán được người kia là Cố Thất Thiếu, chỉ là hắn cũng giả ngốc lắc đầu: “Tại hạ không rõ.”
Cố Thất Thiếu tìm hơn nửa ngày ở khu rừng rậm phía bắc cũng không tìm được manh mối gì.
Mà lúc này, Hàn Vân Tịch ngang qua tảng đá lớn trên vách núi cao và dốc, mặt trời lặn khiến bóng lưng nàng kéo dài.
Người áo đen liền đứng ở sau lưng nàng, thân hình của hắn thẳng cao ngạo, Hàn Vân Tịch không thấp nhưng cũng đứng được đến ngang ngực hắn, hắn mang áo đen che mặt, toàn thân trên dưới đều tỏa ra sự thần bí, trong bóng tối của mặt trời lặn, nó giống như thần của đêm xuống trần.
Hắn bắt cóc Hàn Vân Tịch, dọc đường không nói gì, một mạch đến nơi này, vừa mới dừng chân.
Hắn không nói gì, Hàn Vân Tịch im lặng, nàng quay lưng về phía hắn, lần nữa cũng không dám quay người, ngay từ đầu đối mặt với nhiều tên áo đen biết độc thuật như vậy, Hàn Vân Tịch biết kia là Khang Vương Quân Diệt Tà, thế nhưng lúc nàng bị tên áo đen này bắt cóc thì nàng ta bắt đầu hoài nghi về sự phán đoán của mình.
Tên này, không phải là Quân Diệt Tà, hắn trà trộn trong đám người của Quân Diệt Tà, thần không biết quỷ không hay mà mang nàng đi
Tên này là ai? Bắt cóc nàng có mục đích gì?
Vì sao đến nay hắn không hề nói lời nào cả?
Chần chờ hồi lâu, vẫn là Hàn Vân Tịch mở trước miệng: “Ba nhóm thích khách đó là cùng một bọn, ngươi không phải.”
“Ngươi khẳng định như vậy sao?” Người áo đen khẽ hỏi.
“Quân Diệt Tà bắt cóc Long Thiên Mặc trước, sau đó bắt cóc Lạc Túy Sơn, hắn chẳng qua muốn dẫn dắt…” Hàn Vân Tịch nói, muốn nói rồi lại thôi.
Quân Diệt Tàn uy hiếp như vậy, không thể nào là muốn dẫn dắt Long Phi Dạ ẩn nấp xung quanh, dẫn dụ Long Phi Dạ rời đi, ngoại trừ Long Phi Dạ ra còn ai có thể khiến Quân Diệt Tà nhọc lòng đến thế?
Long Thiên Mặc bị cướp đi rồi, Long Phi Dạ có thể không ra mặt nhưng Lạc Túy Sơn đã bị cướp đi, nếu Long Phi Dạ còn ở đây nhất định sẽ ra mặt cứu giúp.
Ai biết Long Phi Dạ không có ở đó, Cố Thất Thiếu lại xuất hiện.
Xác định Long Phi Mặc không có ở đó, Quân Diệt Tà muốn cướp nàng đi, thậm chí muốn giết nàng, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Một hồi trước bị lỗ lớn như vậy, Quân Diệt Tà vẫn luôn muốn lôi kéo nàng hẳn là sớm đã muốn giết, chỉ là luôn chờ thời cơ để ra tay mà thôi.
Điểm này, Long Phi Dạ đã xem xét cho nàng chưa.
Hàn Vân Tịch phát hiện mình phân tâm, nàng hít sâu một hơi, Hàn Vân Tịch cười cười, không nói mà xoay người đi qua, khuôn mặt bình thản: “Không cần nói nữa, dứt khoát một chút, ngươi tới có mục đích gì?”
Ai ngờ, người áo đen che mặt lại nhẹ nhàng cười...