Hàn Vân Tịch mang theo ngoài ý muốn cùng Long Phi Dạ đi tới Dược Thành Vương gia.
Nhưng mà sau khi hai người họ đi xa, Lãnh Sương Sương còn ngây tại chỗ, mười đại sát thủ trố mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Cùng lúc đó ở phía bên trái, Cố Thất thiếu lười biếng dựa ở trên cây to, cành lá sum xuê che kín thân, hắn mặc kệ ai đuổi giết Long Phi Dạ, chỉ hận sao các phái ở Vân Không đại lục không liên thủ đem Tần Vương diệt đi cho rồi!
Hắn chỉ quan tâm Hàn Vân Tịch, độc châm vừa rồi rõ ràng đến từ Đường Môn, mà độc dơi vừa dưỡng ra cũng không hề đơn giản, trong thời gian ngắn như vậy Hàn Vân Tịch rốt cuộc đối với dơi vương động tay chân gì, lại có thể dẫn tới chủng tộc giết lẫn nhau?
Cố Thất Thiếu chờ cho đến đám người Lãnh Sương Sương rời đi hắn mới phi xuống, nghiêm túc kiểm tra lại xác dơi vương.
Nhưng mà, hắn cũng không biết, ngay tại lùm cây phía bên phải, còn có người khác tiếp tục ẩn núp, nhìn thấy hết thảy các thứ này, người này không phải ai khác, chính là Thiên Ninh Thái Y Viện viện thủ Cố Bắc Nguyệt.
Sự chú ý của hắn tựa hồ cũng đều ở trên xác con dơi đó, thấy Cố Thất thiếu vơ vét đi toàn bộ xác dơi, đáy mắt Cố Bắc Nguyệt thoáng qua một tia phức tạp, sau đó mới xoay người. Vừa quay người lại bóng người liền biến mất trong hư không, tốc độ này, dù là cao thủ hàng đầu thấy cũng sẽ trố mắt nghẹn họng đi.
Nam nhân này, thâm tàng bất lộ!
Thời điểm Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đến Dược Thành Vương gia thì trời đã sáng, mà Tô nương đã sớm bị Đường Ly uy hiếp đến Vương gia.
Hàn Vân Tịch hậu tri hậu giác, thái hậu đúng là tìm được Tô nương ở Dược Thành Mộc gia. Nàng cố ý thả ra tin tức dò xét Long Phi Dạ, bên này treo giải thưởng Nữ Nhi thành cùng Tiêu Dao thành, bày thiên la địa võng vây công Long Phi Dạ, bên kia thì phái một nhóm cao thủ cung đình, len lén tiếp tục đưa Tô nương đi.
Ai biết Long Phi Dạ tương kế tựu kế, dẫn ra người Nữ Nhi thành cùng Tiêu Dao thành, để cho Đường Ly đến cướp Tô nương dễ như trở bàn tay.
Thật ra thì, khi người Nữ Nhi thành cùng Tiêu Dao thành còn chưa lui, Đường Ly đã vô cùng thuận lợi cướp được Tô nương rồi.
Không thể không nói, xa xa thấy Đường Ly mặc bộ quần áo trắng tuyết đứng ở ngự hoa viên, Hàn Vân Tịch lại một lần nữa có ảo giác tốt đẹp, chẳng qua là, khi hắn vừa mở miệng, toàn bộ tốt đẹp cũng bị phá hư.
Rất lâu sau đó, Hàn Vân Tịch nói cho Đường Ly, thời điểm mỗi lần thấy hắn nàng đều đặc biệt muốn đem hắn độc cho câm luôn, Đường Ly nghe xong liền chảy một thân mồ hôi lạnh.
Long Phi Dạ đi tới, Đường Ly lập tức dành công, "Ta không dùng ám khí nha, tất cả đều tay không giết chết, liền lưu một người sống trở về bẩm, chắc hẳn Lão Thái Hậu sẽ giận đến mấy đêm cũng không ngủ được."
"Người đâu?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
Mắt Hàn Vân Tịch sáng lên, trong đầu nghĩ, Đường Ly không có lập tức diệt Tô nương, chắc là phải đợi Long Phi Dạ trở lại thẩm hỏi chút gì.
Có phải hay không, mượn cơ hội này, nàng có thể biết thêm nhiều về thân thế hắn đây?
Nàng vốn không muốn biết nhiều như vậy, nhưng mà người này cũng đã nói với nàng về Đường Môn. Nàng còn không hiếu kỳ, vậy thì quá giả.
Mẫu Phi của hắn là người Đường Môn, như vậy phụ thân hắn là người ra sao? Nữ nhân Đường Môn không gả ra ngoài, tại sao Long Phi Dạ vừa sinh ra liền bị ôm đến trong cung đây? Hắn cũng không phải loại người tham vinh hoa phú quý quyền thế địa vị, tiếp tục lưu lại hoàng tộc Thiên Ninh là vì cái gì?
"Ta chờ các ngươi quá buồn chán, liền ép cung người đó"
Đường Ly còn chưa có nói xong, một bên Vương Công liền không vui nói, "Không cẩn thận bức chết."
Vừa nghe xong lời này, mâu quang của Long Phi Dạ đột nhiên lạnh, ánh mắt giống như mũi tên nhọn bắn về phía Đường Ly. Đường Ly lập tức nhấc tay thề, "Người trước khi chết ta đã thẩm ra, Tô nương cho tới bây giờ đều không đem chuyện này nói với bất luận kẻ nào, đám cao thủ cung đình kia là len lén đến bắt nàng đi, Mộc gia cái gì cũng không biết, cho nên người đó là có thể chết."
Có thể chết
Hàn Vân Tịch xạm mặt lại, nếu như người này không phải là thiếu chủ Đường Môn, lại vừa là chí giao của Long Phi Dạ, nàng tuyệt đối sẽ hoài nghi trình độ đáng tin của hắn
Thấy Long Phi Dạ vẫn lạnh mặt, Đường Ly liền vội vàng cười xòa, lại bổ sung, "Thi thể đã xử lý không chút tạp chất, yên tâm đi."
"Tần Vương, mặc dù chuyện này không để cho thái hậu bắt chứng cớ, nhưng mà sự tình cuối cùng là bại lộ." Vương Công ngữ trọng tâm trường nói.
Tô nương chết cũng không có nghĩa là hết thảy kết thúc, chỉ có thể đại biểu thái hậu cùng Thiên Huy Hoàng Đế tạm thời không động đến Long Phi Dạ, nhưng mà thân thế của Long Phi Dạ dù sao cũng là để cho bọn họ nổi lên nghi ngờ.
Thiên Huy Hoàng Đế vốn vẫn đề phòng Long Phi Dạ, bây giờ lại nổi lên loại nghi ngờ này. Chắc chắn Thiên Huy Hoàng Đế sẽ không từ thủ đoạn nào loại bỏ dị kỷ, thà giết lầm còn hơn, sau này sẽ không để cho Long Phi Dạ có một ngày bình yên.
Nói cách khác, Tô nương chết không phải là kết thúc, mà là tinh phong huyết vũ bắt đầu!
Long Phi Dạ ý vị thâm trường nhìn Vương Công không lên tiếng, tự ý hướng vườn hoa sâu bên trong đi tới, Vương Công cùng Đường Ly lập tức đuổi theo, Hàn Vân Tịch chần chờ một hồi, cũng đi theo.
Nàng nghi vấn thì có rất nhiều rất nhiều, nhưng mà chung quy lại chính là dã tâm của Long Phi Dạ!
Thiên Huy Hoàng Đế muốn bảo về là Thiên Ninh Đế Vị, giang sơn, mà Long Phi Dạ muốn là những thứ này, hay là nhiều hơn? Người nam nhân này tâm rốt cuộc có bao nhiêu, ai cũng không lường ra được.
Hàn Vân Tịch nhìn bóng lưng hắn lạnh lùng lại hơi lộ ra chút cô độc, lần đầu tiên có nguyện vọng mãnh liệt hy vọng biết nhiều hơn một chút chuyện liên quan tới hắn như vậy.
Đi tới trong đình, bàn đá nhỏ có ba vị trí, ba người bọn họ cũng ngồi, Hàn Vân Tịch bị quên ở một bên.
Long Phi Dạ tựa hồ lúc này mới phát hiện sự tồn tại của nàng, liếc nhìn nàng một cái, liền đứng dậy nhàn nhạt nói với Vương Công, "Nên đến thì không tránh khỏi."
Hắn nói xong, cũng không có nói chuyện gì khác để cho Vương Công an bài xe ngựa, chuẩn bị trở về Đế Đô.
Bởi vì có nàng cho nên hắn không nói một chút sao?
Đáy mắt Hàn Vân Tịch xẹt qua vẻ thất vọng, như cũ trầm mặc không nói, cho đến khi cáo biệt Đường Ly cùng Vương Công, lên xe ngựa, nàng mới mở miệng, "Thiên Tâm phu nhân, ngươi tra được bao nhiêu?"
Long Phi Dạ không nghĩ Hàn Vân Tịch sẽ hỏi như vậy "Có ý gì?"
"Ta cũng muốn biết lai lịch của mẹ ta, còn quan hệ của bà và Dược Thành ta càng muốn biết "
Hàn Vân Tịch chần chờ một hồi vẫn là dứt khoát tiếp tục, "Càng muốn biết cha ruột ta là ai!"
Nàng quả thực không nhìn thấu người này, vừa nói cho nàng biết sự tình Đường Môn, bây giờ lại đề phòng nàng biết càng nhiều. Vừa dạy nàng ám khí nhưng lại muốn cùng với nàng vạch rõ giới hạn.
Nếu như thân thế của nàng là yếu tố để cho hắn không yên tâm, như vậy nàng cũng không ngại nói hết ra, bỏ đi nghi ngờ của hắn.
Đừng nói nàng chẳng qua là có một tí tẹo thích hắn như thế mà thôi, coi như nàng rất thích rất thích người này nhưng nàng vẫn luôn có nguyên tắc, sẽ không tự đánh mất bản thân mình, nàng phân biệt rất rõ ràng tình cảnh.
Vì thân phận Tần Vương Phi nàng nhất định phải ôm lấy người này dùng tài năng để đổi bình an sống ở Đế Đô. Nàng hy vọng cùng hắn tín nhiệm lẫn nhau, thẳng thắn đối đãi, nàng có thể giúp hắn không ít, mà hắn có lẽ cũng có thể tìm ra bí mật của Thiên Tâm phu nhân.
Ánh mắt Long Phi Dạ phức tạp nhìn nàng, đã sớm thẩm qua Hàn Tòng An, dĩ nhiên biết được thân thế Hàn Vân Tịch, nhưng thái độ của nữ nhân này là như thế nào.
Đây không phải là nữ nhân sẽ vì tình cảm mà bị người nắm mũi dẫn đi.
"Nhìn cái gì vậy? Ngươi đã sớm biết ta không phải là con ruột của Hàn Tòng An không phải sao?" Hàn Vân Tịch thản đãng đãng hỏi.
"Cho nên?" Long Phi Dạ vẫn bất động thanh sắc.
"Cho nên hôm nay ta muốn cùng ngươi nói rõ ràng. Ngươi nếu cảm thấy ta hữu dụng thì mời ngươi không nên hoài nghi đề phòng ta. Ta nói rồi ngươi là thuyền của ta nên ta sẽ không bẫy ngươi. Nếu như ngươi có một chút hoài nghi thì mời ngươi sau này đừng quấy rầy ta nữa. Những gì trước kia ta nghe được tất cả đều làm như chưa từng nghe qua, ta sẽ an phận thủ thường làm một Tần Vương Phi, trông coi Tần Vương Phủ, chỉ phụ trách không làm ngươi mất thể diện."
Hàn Vân Tịch nhìn Long Phi Dạ không chớp mắt nói đặc biệt nghiêm túc. Thật ra thì thời điểm ngày đó nàng dọn ra khỏi Phù Dung viện, nàng đã muốn nói với hắn những lời này. Không liên quan đến tình cảm, không liên quan đến gió trăng, mà là quan hệ đến lập trường của nàng, thậm chí là vận mệnh nàng.
Đáy mắt Long Phi Dạ phức tạp lại thâm sâu mấy phần, vẫn luôn nhìn Hàn Vân Tịch, lại chậm chạp không trả lời.
Hàn Vân Tịch cũng không nói nhiều lời, chỉ chờ.
Thời gian giữa hai người lững lờ trôi qua, yên lặng như thế cho đến khi xe ngựa dừng lại ở cửa Tần Vương phủ.
Phu xe đã dọn xong ghế đặt chân, đáng tiếc Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng không có ý tứ muốn xuống.
Hồi lâu, Long Phi Dạ mới mở miệng thanh âm bạc bẽo, thậm chí lộ ra chút cảnh cáo, "Hãy mau đem mê điệp mộng nghiên cứu rõ ra, những chuyện khác của Bản vương cũng không liên can tới ngươi."
Hắn cự tuyệt nàng, hắn cuối cùng còn phải đề phòng nàng.
Tâm không khống chế được căng lên nhưng Hàn Vân Tịch vẫn duy trì tỉnh táo, nghiêm túc nói, "Cho nên, sau này làm phiền điện hạ không để cho ta biết nhiều như vậy. Thần Thiếp chỉ có lá gan nhỏ không dám giữ nhiều bí mật."
"Thu cất lá gan cùng tâm của ngươi lại, ngươi biết không có bao nhiêu đâu." Long Phi Dạ vô tình nói ra một sự thật, nàng quả thật biết không nhiều.
Ngực Hàn Vân Tịch như bị chặn một cái, cuối cùng không lời chống đỡ, trơ mắt nhìn Long Phi Dạ xuống xe.
Cứ như vậy, Hàn Vân Tịch thất lạc, nàng luôn tự tin ngạo kiều nhưng cũng phải hoài nghi, mình có phải là quá coi trọng bản thân rồi không?
Sự tình cứ như vậy, Hàn Vân Tịch không nhắc lại chuyện này nữa. Về phần mê điệp mộng, nàng đến nay chưa tra ra độc tính, không cách nào thu nhập vào hệ thống giải độc, không có chút đầu mối nào của đồ vật, nàng chỉ có thể tạm thời để đó.
Sau khi trở về phủ, Hàn Vân Tịch chỉ nói cho Nghi Thái phi Tô nương đã chết để cho nàng yên tâm, cũng không có giải thích quá nhiều, mà trong cung cũng gió êm sóng lặng.
Mấy ngày liên tiếp, tâm tình Hàn Vân Tịch đặc biệt buồn rầu, dễ giận dễ bạo, người Tiêu Dao thành hết lần này tới lần khác đụng trên họng súng đến, lấy giá cao muốn đòi giải dược, Hàn Vân Tịch lật lọng, yêu cầu đối phương ra gấp ba lần giá trên trời mới xuất ra giải dược.
Nàng cũng không biết chính mình vì buồn rầu nên đã hoàn toàn đắc tội với người Tiêu Dao thành. Cuối cùng chính miệng Tề Diệu Thiên thề sẽ có một ngày muốn Hàn Vân Tịch phun lại gấp ba lần giá trên trời đó.
Gió êm sóng lặng được mấy ngày, không bao lâu Hàn Vân Tịch liền nghe nói trong triều điều động nhân sự lớn, văn võ trong triều đều bàng hoàng, không thể nghi ngờ, Thiên Huy Hoàng Đế đúng là xuất thủ với Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ mặc dù không nhúng tay tục sự trong triều nhưng mà ở trong triều người của hắn cũng không ít, thế lực khá lớn, Thiên Huy Hoàng Đế trực tiếp không làm gì được hắn, đương nhiên phải đối với người hắn ra tay.
Trong đó, bất ngờ nhất chính là Thiếu Tướng Quân Mục Thanh Võ!
Mục Thanh Võ đến cùng có phải người của Long Phi Dạ hay không, ai cũng không biết, nhưng mà ai cũng biết Mục Thanh Võ là người của Nhị Hoàng Tử kình địch của Thái Tử, một mực bị phe của Thái Tử ghi hận.
Thiên Huy Hoàng Đế lần này xuống tay với hắn, chính là nói rõ cho dù hắn không phải là người của Long Phi Dạ, nhưng mà trong ván cờ giữa Đế Vương thì hắn chiếm cứ vị trí rất trọng yếu.
Thà nói hắn chiếm cứ vị trí trọng yếu, chẳng bằng nói binh quyền chiếm vị trí trọng yếu.
Thiên Huy Hoàng Đế ra một tờ lệnh, muốn Mục Thanh Võ ở trong vòng nửa năm gom góp được ba trăm ngàn lượng quân lương, hai trăm ngàn gánh lương thảo nếu không xuống chức điều tra!
Ba trăm ngàn lượng quân lương chỉ là vấn đề tiền nhưng mà hai trăm ngàn gánh lương thảo kia có thể là có tiền cũng giải quyết không được nha.
Thời điểm Hàn Vân Tịch nghe được sự kiện này, liền cảm giác Mục Thanh Võ đây là nằm cũng không cũng trúng đạn, nhưng không ngờ, không bao lâu nàng cũng có phiền toái.