Song thành cùng vây công tình thế vô cùng bất lợi.
Lãnh Sương Sương là người thông minh, dưới loại tình thế này Nữ Nhi thành cho dù thối lui tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, Long Phi Dạ cũng chưa chắc chiếu cố được Hàn Vân Tịch, mà Hàn Vân Tịch chỉ có mánh khóe nhỏ làm sao ứng đối được đám dơi to đây?
Nàng cố nén cảm giác khô nóng trong thân, cũng không có lập tức tỏ rõ lập trường, không nói một lời, nàng chờ Hàn Vân Tịch chủ động cho nàng giải dược, đi cầu nàng hỗ trợ.
Nữ Nhi thành cùng Tiêu Dao thành từ trước đến giờ không có tiền lệ hợp tác, hơn nữa, nàng đã nói rất rõ, Nữ Nhi thành mặc dù là vì giải thưởng quý giá, nhưng mà chủ yếu vẫn là lôi kéo Long Phi Dạ mà tới.
Chỉ cần Long Phi Dạ gật đầu, Nữ Nhi thành nguyện ý bồi thuờng gấp đôi cho vị trong cung kia.
Nếu như Hàn Vân Tịch có chút suy nghĩ hẳn cũng biết chính mình nên làm như thế nào, có nàng và mười đại sát thủ trợ lực, đánh lui Tề Diệu Thiên là điều dễ dàng.
Thấy Lãnh Sương Sương không nói lời nào, Tề Diệu Thiên cũng không hỏi nhiều, khách khí cùng Long Phi Dạ chắp tay một cái, "Tần Vương điện hạ, đắc tội."
Nhưng mà, hắn còn chưa xuất thủ, Long Phi Dạ lại động trước, một tay hắn ôm Hàn Vân Tịch, một tay cầm roi, nội công mạnh mẽ xuyên vào trường tiên, mũi roi nhọn có thể so với kiếm phong nhận lực vô cùng thuận lợi, như thế chẻ tre, bức tới trước mặt Tề Diệu Thiên. Tề Diệu Thiên cũng không phải đèn cạn dầu, trong nháy mắt lui về phía sau, nhất thời vô số con dơi chen chúc tới, ngăn che thế công của Long Phi Dạ, rậm rạp chằng chịt, giống như chặn một tường dơi, nếu như có người dễ sợ hãi, thấy cảnh tượng này nhất định sẽ điên mất.
Tường dơi to hướng Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch mà tới, Long Phi Dạ quơ roi đổ tường, đem bầy dơi to đánh tan tành, nhưng mà vừa lúc đó, Tề Diệu Thiên bất thình lình ở phía sau phi ra quạt xếp càn quét chém thẳng vào đầu Hàn Vân Tịch mà tới.
Nhận ra được khí lưu dũng động phía sau, Long Phi Dạ né người che chở Hàn Vân Tịch, một cước phá không đạp ra ngoài, bức lui Tề Diệu Thiên.
Nhưng là, bầy dơi lại cơ hồ trong cùng một lúc từ phía sau lưng chen chúc tới rất nhiều chiếm đoạt thế của bọn họ.
Tề Diệu Thiên cũng không cam chịu yếu thế, lại một lần nữa chủ động, quạt xếp giương lên đánh ra vô số đạo quạt xếp hư ảnh, hư hư thực thực, khiến cho người nhìn thấy đạo hoa lượn lờ, không biết đâu mới là đạo công kích thật sự.
Dần dần Long Phi Dạ che chở Hàn Vân Tịch từ đầu đến cuối ứng đối hai bên trái phải, bắt đầu ứng tiếp không nổi, nhưng mà lực tay hắn ôm ở bên eo Hàn Vân Tịch lại chưa từng buông lỏng.
Đột nhiên, từ dưới chân hiện ra một con dơi lớn, miệng to như chậu máu hướng tay Hàn Vân Tịch cắn đến, Long Phi Dạ một bên ứng đối Tề Diệu Thiên, một bên né tránh, sau mấy cái qua lại dơi lớn bị chọc giận, lại hung hăng cắn một cái, liền cắn lấy cánh tay Long Phi Dạ ôm Hàn Vân Tịch gắt gao không nhả!
Trời mới biết loại dơi này răng nanh có bao nhiêu sắc bén, chỉ thấy cánh tay Long Phi Dạ lập tức chảy máu, hai hàng máu, giống như vòi nước không ngừng chảy.
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch kinh hãi đang muốn lên tiếng, Lãnh Sương Sương ở một bên rốt cuộc không nhịn được, tức giận, "Hàn Vân Tịch, ngươi đồ nữ nhân ngu xuẩn, ngươi còn không cho ta giải dược, ngươi muốn hại chết Tần Vương sao?"
Lãnh Sương Sương dĩ nhiên biết Long Phi Dạ sẽ không cúi người đi cầu cứu viện. Nàng một mực chờ đợi, chờ Hàn Vân Tịch mở miệng, thậm chí, Hàn Vân Tịch có thể cầm giải dược uy hiếp nàng nha!
Nhưng là, Hàn Vân Tịch đến nay cũng không có động tĩnh. Nàng cũng không biết làm một nữ nhân, ở thời điểm quan trọng lại kéo chân nam nhân của mình là hay ư? Nàng muốn để nam nhân của mình bị xấu mặt, bị mất thể diện sao?
Nếu tiếp tục như thế, Long Phi Dạ sẽ gặp nguy hiểm!
Lãnh Sương Sương quả thực không nhịn được, chỉ có thể chủ động mở miệng.
Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, lại khinh thường đề nghị của nàng, mà ngoài dự đoán mọi người một tay nắm lấy gáy con dơi lớn hung hăng kéo khỏi tay Long Phi Dạ
Dơi lớn nhả cánh tay Long Phi Dạ ra cũng lưu lại một vết thương thật sâu, máu tươi văng đến cả mặt nàng.
Đau không?
Chân mày Long Phi Dạ đều không nhíu một cái, sự chú ý từ đầu đến cuối đều ở công kích của Tề Diệu Thiên, Hàn Vân Tịch biết hắn sẽ rất đau, nhưng mà nàng phải làm như thế.
Thật ra thì từ nãy đến giờ, nàng cũng không phải nhàn rỗi, càng không phải loại nhát gan vùi ở trong ngực Long Phi Dạ, trở thành cái tay nải của hắn, nàng vẫn luôn tìm cơ hội, tìm biện pháp đối phó đám dơi này.
(Cái tay nải: ý chỉ thứ làm người ta vướng bận)
Đương nhiên, nàng không phải đần, lúc nãy Lãnh Sương Sương không trả lời Tề Diệu Thiên, nàng cũng biết Lãnh Sương Sương có ý gì.
Nhưng mà đừng nói yêu cầu Lãnh Sương Sương tiếp viện, dù có uy hiếp Lãnh Sương Sương tới tiếp viện, nàng cũng không làm đâu!
Vừa rồi Long Phi Dạ đã tỏ thái độ hết sức rõ ràng đối với Thập Đại Cao Thủ, bất kể là lấy phương thức gì hắn cũng không cần tiếp viện, càng không có cùng Nữ Nhi thành có dự tính gì.
Có lẽ, có vài nữ nhân quả thật thức thời, biết tiến biết lùi, có thể ở thời cơ thích hợp nhất thay nam nhân đi xuống bậc thang, Hàn Vân Tịch có thể làm được loại nữ nhân này, nhưng mà người nam nhân bên cạnh này lại không cần nàng làm như thế.
Hắn là nam nhân kiêu ngạo nhất thiên hạ, ghét nhất thỏa hiệp, mà việc nàng phải làm chẳng qua là bảo vệ chính mình thật tốt!
Cho dù con dơi lớn đang mãnh liệt giãy giụa trên tay nàng, miệng to như chậu máu, răng nanh dữ tợn, Hàn Vân Tịch cũng không nháy mắt một chút, hai quả độc châm chính xác không có lầm đâm xuống, rất nhanh con dơi lớn liền không có động tĩnh.
Hàn Vân Tịch tiện tay đem con dơi ném ra ngoài vứt trên đất.
Thấy vậy động tác của Tề Diệu Thiên cứng đờ, sát thủ Nữ Nhi thành không nhịn được kinh thanh, "Đó là Dơi Vương a!"
(Kinh thanh: kinh ngạc thất thanh)
Dơi Vương chính là con thủ lĩnh trong đám dơi này, một khi dơi vương bị giết chết, lấy tập quán của đàn dơi nhất định quần khởi báo thù, hơn nữa còn là bằng bất cứ giá nào điên cuồng báo thù, thậm chí ngay cả người điều khiển cũng không thao túng được bọn chúng.
Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ lâm nguy!
Quả nhiên, xác dơi vương vừa rơi xuống đất, đám dơi trên không trung xốc xếch bay tán loạn đột nhiên dừng lại tại chỗ vỗ cánh.
Tề Diệu Thiên lập tức lui ra xa xa, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc, hắn còn dự định tỷ thí thêm cùng Long Phi Dạ một trận, thế nào cũng không nghĩ Hàn Vân Tịch nữ nhân ngu xuẩn này lại động thủ đối với dơi vương!
Loại nữ nhân ngu xuẩn này sao lại đáng giá để thái hậu Thiên Ninh ra giá cao như vậy đây? Làm sao đáng giá để Long Phi Dạ bảo vệ như thế đây?
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được đàn dơi vỗ cánh tạo ra âm thanh, bầu không khí thoáng cái trở nên hết sức quỷ dị, giống như bình yên trước mưa dông gió giật.
"Hàn Vân Tịch, ngươi nữ nhân ngu xuẩn này mau đưa thuốc giải cho ra. Chúng ta cùng nhau hiệp trợ mà chạy!"
Lãnh Sương Sương quả thực không nhịn được, nàng bằng bất cứ giá nào mặc kệ mặt mũi cùng tự ái, thậm chí cũng coi thường cảm giác trong cơ thể mình thật ra đã dần dần giảm bớt nóng ran, chợt lăng không mà đến đứng ở bên người Long Phi Dạ cùng mười đại sát thủ muốn cùng Long Phi Dạ lên ứng đối với sự trả thù của đàn dơi.
"Lãnh Tứ tiểu thư, ngươi đây là ý gì?" Tề Diệu Thiên cười lạnh nói.
"Chính là ý này, Tần Vương là khách quý mà Nữ nhi thành muốn mời!" Lãnh Sương Sương lạnh giọng trả lời.
"Lãnh Tứ tiểu thư, ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng, làm hỏng chuyện tốt của Tiêu Dao thành không phải là việc ngươi có thể gánh vác nổi!" Tề Diệu Thiên lạnh lùng cảnh cáo, Nữ Nhi thành cùng Tiêu Dao thành từ trước đến nay mặc dù không giao hảo nhưng luôn bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.
"Ta nói, Tần Vương điện hạ là khách quý của Nữ Nhi thành, hôm nay chỉ cần có người Nữ Nhi thành thì tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào càn rỡ!"
Lãnh Sương Sương một lời kích động, càng nói càng có lý chẳng sợ Tề Diệu Thiên, câu câu phản bác thái độ càng ngày càng cứng rắn.
Nhưng mà hai người bọn họ nói thì nói, người trong cuộc là Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch nghe cũng chẳng nghe, chớ nói chi là để ở trong lòng. Long Phi Dạ cảnh giác nhìn chằm chằm những con dơi quanh mình lúc nào cũng có thể đánh tới, mà Hàn Vân Tịch lại hết sức chuyên chú, không chớp mắt nhìn dơi vương đã tử vong trên mặt đất kia, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Lãnh Sương Sương kích động nói, chậm chạp cũng không nghe được Long Phi Dạ lên tiếng, nàng nghĩ vào lúc này nàng đứng ra ít nhất Long Phi Dạ sẽ nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa đi.
Nàng không nhịn được quay đầu nhìn tới, lúc này mới phát hiện Long Phi Dạ căn bản không để ý đến sự tồn tại của nàng, giờ khắc này Lãnh Sương Sương giống như bị hắt một chậu nước lạnh, mọi nhiệt tình tất cả đều bị tắt đi.
Rốt cuộc phải làm như thế nào, người nam nhân này mới để ý đến nàng, rốt cuộc phải làm như thế nào người nam nhân này mới nguyện ý cùng Nữ Nhi thành giao hảo?
Nhìn tay Long Phi Dạ ôm ở ngang hông Hàn Vân Tịch, Lãnh Sương Sương luôn luôn tỉnh táo lần đầu tiên không khống chế được sự ghen tị của chính mình, vừa lúc đó toàn bộ con dơi xung quanh đột nhiên kịch liệt vỗ cánh đến, đánh tốc đánh tốc thanh âm thoáng cái trở nên huyên náo.
Đàn dơi lớn quả nhiên muốn mở ra công kích trả thù điên cuồng!
Đáy mắt Lãnh Sương Sương thoáng qua một tia mong đợi, nàng mong đợi để cho Long Phi Dạ nhìn một chút, nữ nhân như thế nào mới có thể trợ lực cho hắn. Một bên Tề Diệu Thiên là càng không kịp chờ đợi muốn nhìn trò hay, phải biết hắn nuôi đàn dơi đã lâu, cũng chưa từng thấy đàn dơi công kích trả thù đáng sợ như vậy đây.
Phiến Sí thanh âm càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang, bầu không khí càng ngày càng khẩn trương.
"Đem mặt ngươi áp vào!" Long Phi Dạ thấp giọng, vừa đem Hàn Vân Tịch ôm càng chặt hơn, Hàn Vân Tịch cũng có thể cảm giác được hắn khẩn trương.
Nhưng mà, Hàn Vân Tịch một chút cũng không khẩn trương, cảm thụ bên hông truyền tới ấm áp từ lòng bàn tay hắn, trong lòng nàng như có dòng nước ấm áp nhè nhẹ chảy qua. Long Phi Dạ cho dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chẳng qua là cần lợi dụng lẫn nhau nhưng chỉ cần giờ khắc này ngươi thật lòng bảo hộ ta, như vậy ta cũng sẽ thật lòng bảo hộ ngươi.
Đột nhiên, một con dơi lớn như chuẩn bị tiên phong tấn công, chợt thu hai cánh giống như mũi tên rời cung, hướng Hàn Vân Tịch bắn thẳng tới.
Khóe môi Hàn Vân Tịch dâng lên một tia ngoan tuyệt, kim châm đánh ra chính xác không lầm đem con dơi đầu lĩnh kia bắn bay về phía sau, rơi vào trên xác con dơi vương.
"Không biết điều tiểu súc sinh!" Nàng khinh miệt hừ lạnh.
Nghe lời này một cái, Tề Diệu Thiên cùng Lãnh Sương Sương, thậm chí cả mười đại sát thủ toàn bộ đều cảm thấy không còn lời nào để nói.
Lãnh Sương Sương không nhịn được rống giận, "Hàn Vân Tịch, ngươi đến nay còn chưa hiểu tính nghiêm trọng của sự tình sao? Đồ nữ nhân không biết gì!"
"Ha ha, không ngờ Tần Vương Phi lại là nữ nhân như vậy nha, giết có phải quá đáng tiếc không đây?" Tề Diệu Thiên cũng không nhịn được, châm chọc mà cười.
Đáy mắt Long Phi Dạ xẹt qua một tia phức tạp, hồ nghi trong phút chốc, chính lúc này vô số con dơi xung quanh tất cả đều đồng loạt thu liễm hai cánh, cùng nhau tấn công. Tình thế nghìn cân treo sợi tóc!
Đây là muốn bắt đầu công kích!
Khẩn trương!
Tề Diệu Thiên không nói chuyện nữa, kích động ngừng thở. Lãnh Sương Sương vội vàng rút ra trường kiếm, mười đại sát thủ cũng lập tức rút kiếm theo.
Giờ khắc này, bầu không khí mới thật sự khẩn trương tới đỉnh điểm!
Đột nhiên, gần trăm con dơi trong lúc nhất thời toàn bộ hội tụ vào một chỗ!