Có Cố Bắc Nguyệt đứng ra chữa bệnh từ thiện, tình huống ở Hàn gia thành nam y quán có thể nghĩ lớn như nào, đừng nói những tới những gia đình giàu có, chính là không ít đại quan quý nhân trong thành, hoàng tộc hậu duệ quý tộc cũng đều sôi nổi tới rồi, hy vọng còn có thể được gặp mặt.
Đến nỗi Cố Bắc Nguyệt lấy danh nghĩa Hàn gia chữa bệnh từ thiện sự thật này cơ bản là bị xem nhẹ.
Cố Bắc Nguyệt là người đứng đầu Thái Y Viện, là ngự y chuyên dụng của Thiên Huy hoàng đế, nếu không phải tình huống do Thiên Huy hoàng đế sai khiến, hắn nếu không nể mặt, ai có thể mời được hắn nha.
Mộ Dung Uyển Như còn chưa tới, Thái Hậu đã biết sự tình Cố Bắc Nguyệt tham dự chữa bệnh từ thiện, thám tử không ngừng tới bẩm báo tình huống ở cửa thành nam y quán kia, chọc đến nàng đứng ngồi không yên, lửa giận càng nghẹn càng lớn, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.
“Người tới, tuyên Cố Bắc Nguyệt, nói ai gia không khỏe làm hắn lập tức lại đây” Thái Hậu cơ hồ là cắn răng mở miệng hạ lệnh.
Thái giám vội vàng muốn đi, Lý ma ma lại vội vàng ngăn cản, “Chủ tử, không được không được”
“Như thế nào không được, khuỷu tay quẹo ra ngoài, cầm bổng lộc trong cung đi giúp Hàn gia làm việc, đừng tưởng rằng y thuật hắn cao minh ai gia không dám động tới hắn” Thái Hậu cực kì tức giận.
“Thái Hậu nương nương, đó là chữa bệnh từ thiện, toàn thành dân chúng đều nhìn đến, ngươi đem cố thái y triệu hồi như vậy, ảnh hưởng không tốt nha”
Lý ma ma vừa nhắc nhở, Thái Hậu mới bình tĩnh lại.
Lý ma ma nói không sai, đó là chữa bệnh từ thiện, trước mặt mọi người đem Cố Bắc Nguyệt triệu hồi, vạn nhất Hàn Vân Tịch mượn cơ hội hắc nàng một phen, miệng dân chúng sẽ không tha cho nàng.
Thái Hậu đứng dậy đi tới đi lui dạo bước, không dám tùy tiện hành động lại không cam lòng, “Cố Bắc Nguyệt này là khờ thật hay là giả ngu, chờ hắn trở lại xem ai gia như thế nào thu thập hắn”
Thái Hậu đang nổi nóng, Mộ Dung Uyển Như tới, nàng vừa vào cửa đang muốn cáo trạng, thấy mặt Thái Hậu âm u, liền biết tình huống không ổn.
Chính là, nàng nóng vội nha, vẫn là muốn giải thích.
“Thái Hậu nương nương, Uyển Như sớm liền an bài hết thảy, lần này không chỉ có có thể làm danh dự Hàn Vân Tịch rơi xuống đất, cũng có thể làm Hàn gia rốt cuộc xoay người không được, chính là không nghĩ tới Cố thái y hắn cư nhiên”
“Đủ rồi”
Thái Hậu tạm thời triệu không được Cố Bắc Nguyệt, nàng lạnh lùng nói, “Thu hồi người những tiểu xiếc cấp thấp đó Hàn Vân Tịch không phải dễ đối phó như vậy, ai gia lại một lần nhắc ngươi rõ không cần xem thường nàng, ngươi nghe không lọt sao”
Mộ Dung Uyển Như không phục lắm, chính là không dám phản bác, vội vàng quỳ xuống, “Thái Hậu nương nương dạy bảo Uyển Như vẫn luôn khắc trong tâm khảm, cũng chưa từng khinh địch, chỉ là lần này”
“Lần này như thế nào Hàn Vân Tịch độc thuật y thuật, ngươi không phải chưa xem qua, ngươi lại vẫn tưởng ở chữa bệnh từ thiện đánh chủ ý như thế, là ai gia đánh giá cao ngươi, hay là sau khi ngươi gả chồng liền an nhàn quá đây”
Thái Hậu tức giận chất vấn, rõ ràng lời nói có ý, nàng xuất giá mới bao lâu, đã “An nhàn” nên quên.
Mộ Dung Uyển Như kinh hồn táng đảm, chính là không biết trả lời như thế nào, Thái Hậu lại chuyển, châm chọc cười lạnh lên, “Chức Lại Bộ Thị Lang, chính là mỹ kém nha, trước đó vài ngày bình nam hầu phủ, còn có Quốc công phủ phu nhân cũng đều cùng ai gia nhắc tới qua, ai gia đều còn do dự, không biết thưởng cho nhà ai, ai biết ha hả, ca ca nhà mẹ đẻ ngươi bản lĩnh thật không nhỏ”
Quả nhiên, động thái của Bình Bắc Hầu phủ, lão thái hậu vẫn luôn chặt chẽ chú ý
“Thái Hậu nương nương yên tâm, Uyển Như biết làm như thế nào, thỉnh Thái Hậu nương nương lại cho Uyển Như một ít thời gian, chỉ cần tìm được cơ hội, Uyển Như nhất định sẽ không”
Này đã là lần thứ ba xin Thái Hậu đình chỉ, nhưng mà, lần này, nàng cũng không có giận mắng, khóe miệng như cũ ngậm ý châm chọc, vẫy tay ý bảo Mộ Dung Uyển Như lại đây.
Không thể không thừa nhận, vị lão thái thái này so Nghi thái phi còn khó hầu hạ, âm tình bất định, Mộ Dung Uyển Như như thế nào đều cân nhắc không ra.
Nàng đứng dậy tới, bước nhanh đi qua, Thái Hậu lại lôi kéo tay nàng, làm nàng dựa đến càng gần.
Lần đầu tiên dựa gần như vậy, Thái Hậu định nói cho nàng cái gì đây, tim
Mộ Dung Uyển Như đập càng nhanh, có loại dự cảm thật không tốt.
“Uyển Như, ai gia chỉ cho ngươi một con đường” Thái Hậu thanh âm rất thấp rất thấp, đặc biệt thấm người.
Con đường
Chẳng lẽ Thái Hậu có biện pháp tốt đối phó Hàn Vân Tịch.
Mộ Dung Uyển Như tuy rằng hoảng loạn, lại cũng có chút vui sướng, vội vàng trả lời, “Uyển Như ngu dốt, còn thỉnh Thái Hậu nương nương chỉ điểm nhiều hơn.”
Khóe miệng Thái Hậu ý cười càng đậm, mà thanh âm cũng ép tới càng thấp, nàng nói, “Uyển Như, ngươi nói nếu Nghi thái phi chết ở trong tay Hàn Vân Tịch, Tần Vương có thể tha được nàng sao”
Lời này vừa ra, Mộ Dung Uyển Như lập tức liền lui về phía sau, sắc mặt trong phút chốc liền trắng, nàng vội vàng che miệng lại, sợ chính mình thét chói tai, kinh động người quanh mình.
Nàng như thế nào cũng chưa nghĩ đến, Thái Hậu sẽ trực tiếp như vậy, thế nhưng muốn tính mạng Nghi thái phi.
Thấy dáng vẻ Mộ Dung Uyển Như khiếp sợ như vậy, Thái Hậu khí định thần nhàn mà bưng tới chung trà, chậm rì rì uống mấy hớp, “Như thế nào, làm ngươi sợ sao”
Mộ Dung Uyển Như thừa nhận chính mình xác thật bị dọa rồi, nàng phản bội Nghi thái phi đầu nhập vào Thái Hậu, nhưng là, trước nay đều không có nghĩ tới mưu hại tính mạng Nghi thái phi, rốt cuộc, từ khi nàng sáu tuổi đã được Nghi thái phi thu dưỡng, nếu không có Nghi thái phi, nàng cũng không biết chính mình lúc này còn sống hay không, sẽ tồn tại ở nơi nào.
Nàng đối Nghi thái phi có rất nhiều oán hận, nhưng là nàng luôn nghĩ đối phó chung quy là Hàn Vân Tịch.
Mộ Dung Uyển Như ngơ ngẩn mà nhìn Thái Hậu, chậm chạp đều không có trả lời.
Thái Hậu đáy mắt xẹt qua một tia không vui, trên mặt vẫn như cũ, như là nói chuyện phiếm nhàn nhạt nói, “Tần Vương có thể lấy đến vị trí Lại Bộ Thị Lang này, tốt xấu, ai gia cũng có thể thu đến hồi vị trí Bình Bắc Hầu đi”
Lời nói đến đây, Mộ Dung Uyển Như sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cơ hồ là muốn ngã quỳ xuống, “Thái Hậu nương nương xin khai ân khai ân”
Thái Hậu cản không được Tần Vương cho Trưởng Tôn Triệt chức quan, nhưng là, nàng có rất nhiều biện pháp làm Hoàng Thượng hủy diệt Bình Bắc Hầu phủ, tước mất hầu vị thừa kế, tịch thu gia sản đồng ruộng, đem Bình Bắc Hầu phủ đánh gần chết mới thôi.
Đến lúc đó, Tần Vương còn sẽ vì nàng, can thiệp triều chính, cùng Hoàng Thượng tái khởi xung đột sao, Mộ Dung Uyển Như chính mình đều không tin hắn sẽ.
Vận mệnh Bình Bắc Hầu phủ chính là vận mệnh của nàng, Bình Bắc Hầu vinh nhục hưng suy, chính là nàng vinh nhục hưng suy, hậu quả này nàng không gánh vác nổi.
“Ngươi là hài tử thông minh, ai gia đã nói rõ con đường cho ngươi, nên làm cái gì bây giờ, ngươi trở về cân nhắc thật tốt đi.”
Thái Hậu cũng không có cho Mộ Dung Uyển Như cơ hội nhiều lời, nàng phất phất tay ý bảo Mộ Dung Uyển Như lui ra, chỉ nhàn nhạt thở dài, “Ai ngươi nhớ cho kỹ, kiên nhẫn của ai gia là có hạn, chỉ cho ngươi thời gian ba tháng, chỉ cho phép thành công, không được thất bại”
Mộ Dung Uyển Như cũng không biết chính mình là đi ra như thế nào, bên tai nàng không ngừng lặp lại tiếng vọng câu nói kia của Thái Hậu, “Thu hồi hầu vị Bình Bắc Hầu,thu hồi hầu vị Bình Bắc Hầu”
Thẳng ra đến cửa cung, gió lạnh quất vào mặt, Mộ Dung Uyển Như mới đột nhiên thanh tỉnh, mà một khi thanh tỉnh nàng lập tức liền lắc đầu, không, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Nếu Nghi thái phi chết ở trên tay Hàn Vân Tịch nếu Nghi thái phi chết ở trên tay Hàn Vân Tịch”
Nàng lẩm bẩm tự nói lên, bỗng nhiên hiểu rõ, nàng phát hiện thủ đoạn trước đây của chính mình xác thật như Thái Hậu nương nương nói quả thực chính là tiểu xiếc.
Thái Hậu này một mũi tên trúng hai đích, mới là thủ đoạn
Chung quy, gừng càng già càng cay.
Bên môi Mộ Dung Uyển Như nổi lên một tia nham hiểm hung ác, giờ khắc này nàng đã đem ân tình của Nghi thái phi tất cả đều vứt đến sau đầu, nàng chỉ có ba tháng, đây là con đường cuối cùng của nàng, không có cơ hội quay đầu chỉ có thể tiến lên, nàng cũng không cho phép mình thất bại.
Thời gian tới nàng muốn nhiều lần trở về Tần Vương phủ.
Người của Mộ Dung Uyển Như không có động thủ, lại có Cố Bắc Nguyệt tọa trấn, liên tục cả một ngày chữa bệnh từ thiện đều vô cùng thuận lợi, may mắn Thất di nương có dự kiến trước, sớm hạn định số người khám, cự tuyệt kế tiếp xếp hàng, nếu không, Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt phỏng chừng đến tối mai cũng không xong.
Lúc này đây chữa bệnh từ thiện, Hàn Vân Tịch cũng không có nghĩ đến bởi vì lần thành công này, tên của nàng ở giới y học Vân Không đại lục được truyền khai, thậm chí ở lớp học của Y Học Viện đều đề cập đến.
Chữa bệnh từ thiện vừa mới thu quán liền có người hẹn trước tháng sau mười lăm chữa bệnh từ thiện, còn có người dò hỏi mặt khác tam gia y quán có thể hay không cũng có chữa bệnh từ thiện, sẽ mời đại phu này đó.
Hàn Vân Tịch một bên hỗ trợ thu thập, một bên nghiêng đầu hướng Cố Bắc Nguyệt nhìn lại, thấp giọng hỏi, “Cố thái y, sẽ có lần sau sao”
Cố Bắc Nguyệt cười mà không nói, nhưng là, Hàn Vân Tịch biết, nhất định sẽ có lần sau, nàng hướng Cố Bắc Nguyệt cười đến ngọt ngào.
Nhìn đến dáng vẻ nữ nhân này vui vẻ, Cố Bắc Nguyệt cũng vui vẻ lên, kỳ thật, không chỉ có lần sau, còn có nhiều lần tới, nếu có thể, hắn hy vọng cùng Hàn Vân Tịch làm việc thiện này vĩnh viễn.
“Vương Phi nương nương, đêm nay liền đem thông cáo dán ra ngoài đi, về sau ngày 15 mỗi tháng, tại hạ đều cùng người ở chỗ này chữa bệnh từ thiện.”
“Cố Bắc Nguyệt, lá gan của ngươi không nhỏ nha, thật không sợ trong chủ tử trong cung tìm ngươi gây phiền toái” Hàn Vân Tịch đương nhiên hy vọng hắn lại đến, nhưng là, không thể hại hắn nha.
“Vương Phi nương nương yên tâm, ta đều có biện pháp ứng đối.”
Cố Bắc Nguyệt cười thực ôn nhu, lại đều có một cỗ lực lượng làm người an tâm.
Đây xem như một loại tiền trảm hậu tấu đi, trước đem thông cáo dán ra ngoài, làm toàn thành đều biết, đến lúc đó mặc kệ là Thái Hậu hay là Hoàng đế muốn ngăn cản hắn tiếp tục tham gia chữa bệnh từ thiện liền không dễ dàng như vậy, đến nỗi sau khi hồi cung đối mặt với hắn là cái gì, hắn tạm thời cũng không lo lắng nhiều.
“Lần sau, không gặp không về” Hàn Vân Tịch yên tâm.
Một bên Tiểu Dật Nhi nghe xong lời này, cho rằng Cố Bắc Nguyệt phải đi, vội vàng chạy tới ôm lấy Cố Bắc Nguyệt, “Bắc Nguyệt ca ca, ta và mẫu thân nói người hôm nay vất vả, công lao lớn nhất, muốn mời người đến phủ dùng bữa, không thể rời đi nha.
Hàn Vân Tịch nhướng mày đánh giá tiểu hài tử này, rất là nghiêm túc hỏi, “Khi nào đã gọi Bắc Nguyệt ca ca, ta như thế nào không biết công lao hắn lớn nhất, công lao của ta không lớn sao”
Tiểu Dật Nhi còn thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hướng sau lưng Cố Bắc Nguyệt trốn, hôm nay hắn đều ở bên cạnh Bắc Nguyệt ca ca làm trợ thủ, hắn phát hiện Bắc Nguyệt ca ca là người bình dị, gần gũi, ôn nhu nhất trên đời này, hắn vô cùng hy vọng Bắc Nguyệt ca ca trở thành tỷ phu hắn nha, chỉ tiếc, hắn đã có tỷ phu.
Hắn chưa thấy qua tỷ phu, nhưng là nghe rất nhiều người nói qua, tỷ phu hắn là người cao ngạo, lãnh khốc nhất trên đời.
Cố Bắc Nguyệt cười, không nói, Tiểu Dật Nhi lại cẩn thận ngó đầu ra, cư nhiên nói, “Tỷ, mẫu thân sợ Bắc Nguyệt ca ca không nể mặt, nên người mời hắn đi.”
Một câu này làm Hàn Vân Tịch rốt cuộc trêu chọc không được, Cố Bắc Nguyệt phá lên cười, đem Tiểu Dật Nhi kéo đến trước người, xoa xoa đầu hắn, trêu chọc, “Vậy đệ đi hỏi một chút tỷ của đệ, nếu không nàng vẫn là không mời đâu”
Tiểu Dật Nhi thế nhưng rất tích cực, lập tức liền quay đầu hướng Hàn Vân Tịch nhìn, “Tỷ ngươi nhanh ra mời Bắc Nguyệt ca ca, mẫu thân chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon”
Đứa nhỏ này vẫn là thông minh hơn một chút nha.
Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ mà cười, “Cố Bắc Nguyệt, ngươi có nể mặt không”
“Tại hạ vinh hạnh.” Cố Bắc Nguyệt đương nhiên sẽ đáp ứng.