Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.2 - Chương 44 - Chương 44

Trước Sau

break
Chương 44: Tình ý trong sân Vân Khê tìm được Địa Liên hỏa diễm , liền một lòng nhào vào nghiên cứu nó.

Địa Liên hỏa diễm (lửa đỏ) , U Cốt thúy diễm (lửa xanh biếc) , Hỏa Vân hải diễm (lửa xanh da trời), ba loại lửa kỳ quái trên Bảng xếp hạng dị hoả lần lượt đứng hàng thứ tư, thứ tám và thứ mười. Những ngọn lửa này, khác nhau về màu sắc, phẩm chất, uy lực, nhưng đều là bảo vật, đều là mơ ước của người luyện đan.

Mộ Tông Minh sau khi biết tin, liền xông ào vào phòng luyện đan, muốn thấy bảo vật mà bao người luyện đan sư mơ ước, ba vật này mặc dù không sánh bằng Long Chi diễm (lửa rồng) , nhưng đối với hắn mà nói, cũng đã là ngoài mong muốn.

Hôm nay vừa vặn huynh muội Mộ thành chủ tới quán rượu thăm hắn, nghe nói Vân Khê tìm được Địa Liên hỏa diễm, liền cùng tới phòng luyện đan cùng kiểm định và chiêm ngưỡng.

Sau khi ở Quỷ Cốc U Lâm vào sinh ra tử, Vân Khê liền đem Mộ Cảnh Huy coi là bạn tốt, nên cũng không định giấu hắn điều gì, muội muội của hắn Mộ Vãn Tình thì càng không cần phải nói rồi, trong lòng nàng sớm đã coi nàng là vợ của tên đồ nhi ngốc nghếch kia rồi.

” Thật tốt quá! Lão phu đang nằm mơ sao? Lại có thể ở trong một ngày nhìn thấy ba loại dị hỏa trên Bảng xếp hạng thập đại dị hoả !” Mộ Tông Minh sợ hãi than, cả người hưng phấn kích động.

Hai huynh muội Mộ Cảnh huy cũng đều là người yêu thích luyện đan, thấy ba loại dị hỏa , trên mặt của mỗi người đều lộ rõ vẻ vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ba loại dị hỏa.

Mộ Vãn Tình vừa nhìn mấy ngọn lửa, ánh mắt lại rũ xuống, mơ hồ có chút thất vọng.

” Tiểu Vân . . .”

” Hả?” Vân Khê thuận miệng đáp, ánh mắt như cũ ở trên ba loại dị lửa.

Mộ Vãn Tình do dự, ấp úng hỏi nói: “Lam. . . . Lam công tử sao không có ở đây?”

Vân Khê hơi nâng mắt, đã thấy nàng vẻ mặt lúng túng, lúc này mới hiểu, liền ho nhẹ một tiếng nói: ” Tiểu Hiên Tử mới vừa biết được mình không phải là con ruột của gia chủ Lam gia cho nên một mình một người tinh thần chán nản a.”

“A?”Mộ Vãn Tình ánh mắt chợt lóe, hiện vẻ lo lắng “Làm sao lại phát sinh chuyện như vậy? Hắn nhất định là rất đau khổ đi? Vậy. . . Vậy hắn bây giờ đang ở đâu?”

Vân Khê vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu nói: “Cũng phải! Gặp chuyện như vậy, ai có thể không đau lòng chứ. Không bằng Mộ tiểu thư đi giúp ta an ủi hắn, hắn hiện tại ở trong phòng mình.”

“Được, ta đi khuyên nhủ hắn!” Mộ Vãn Tình giờ phút này tâm loạn thành một đoàn cho nên không chú ý tới khóe miệng Vân Khê cười có chút xảo quyệt , chỉ lo vội vàng xoay người rời đi.

Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, nói không chừng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc cũng nên, ngốc đồ nhi của nàng cuối cùng cũng gặp được một cô nương tốt. Mặc dù biết hắn không phải Lam đại thiếu gia cũng không có ghét bỏ, ngược lại một lòng vì hắn lo lắng. Cô gái như vậy, nếu hắn bỏ lỡ sợ rằng không tìm được người thứ hai.

Mộ Cảnh Huy còn đang nghiền ngẫm tin tức kinh người nàng vừa mới nói, đường đường Lam đại thiếu gia lại không phải là con ruột của gia chủ Lam gia, chuyện lớn như thế, trên giang hồ làm sao ngay cả chút tin đồn cũng không có? Hắn còn đang nghi hoặc, thì chợt nhìn thấy được khóe môi Vân Khê gợi lên ý cười, lập tức hiểu rõ, cũng theo nàng mỉm cười.

“Mộ thành chủ, ngày khác nếu đồ nhi của ta kết thông gia với ngươi, ngươi nên giúp ta chiếu cố hắn, nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi!” Vân Khê nhíu mày nhìn hắn, hai người trong lòng đều hiểu rõ.

Mộ Cảnh Huy phóng khoáng cười nói: “Đó là đương nhiên! Nhưng nếu lệnh đồ cùng tiểu muội thật có thể nên duyên, như vậy chúng ta cũng thành người một nhà, người một nhà như thế nào lại nói hai nhà đây?”

Mộ Tông Minh lại càng cười đến mức con mắt híp lại: “Đúng đúng đúng, việc hôn sự nhất định phải thành! Không cần nói gì nữa, lão phu hiện tại liền làm chủ, đem nha đầu Vãn Tình kia gả cho đồ nhi của ngươi! Hắn cũng không cần chuẩn bị sính lễ gì cả, trực tiếp tới cửa cầu hôn là tốt rồi!”

Vân Khê mỉm cười, hai vị này quá nhiệt tình đi? Người ta vợ chồng son còn chưa xem bát tự ( ngày sinh tháng đẻ á), đã muốn người ta mau chóng thành lương duyên a?

Vân Khê cũng sang sảng phá lên cười, quả nhiên, cùng người thẳng thắn kết bạn thật vui vẻ.

” Vân nha đầu, mau mau! Chúng ta hiện tại thử để cho Địa Liên hỏa diễm nuốt chửng hai ngọn lửa khác, xem một chút nó đến tột cùng có thể tăng uy lực tới đâu.” Mộ Tông Minh lại đem lực chú ý chuyển dời đến ba loại dị hỏa , con ngươi phát sáng, biểu hiện ham mê cuồng nhiệt.

Vân Khê tĩnh tâm, tập trung tư tưởng, hai tay thành thạo thao tác trên ba loại dị hỏa.

” Phùùù…”

Địa Liên hỏa diễm tỏa ra ngọn lửa màu đen , giống như đầu sư tử đánh về phía hai loại dị hỏa kia, khí thế mạnh mẽ , giống như chúa tể. Không thể không nói, nó rất cuồng vọng, rất tự phụ, nghĩ chỉ một lần liền đồng thời nuốt chửng hai loại dị hỏa kia.

Hai ngọn lửa màu xanh đậm và màu xanh biếc vốn bị kinh sợ nên sững sờ, đến lúc thấy rõ Địa Liên hỏa diễm chính là ngọn lửa màu đen khí thế hung mãnh, muốn đem cả hai nuốt chửng, thì hai loại dị hỏa đồng chung cảm giác, rối rít hợp sức chống cự.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngọn lửa màu đen cùng hai ngọn lửa màu xanh đậm và màu xanh biếc cắn xé dung hợp rồi tách ra, không phân cao thấp.

Ba người thấy vậy rất kinh ngạc, cũng vì tranh đấu tàn khốc của mấy ngọn lửa mà cảm thán trong lòng, mặc dù kẻ yếu thực lực không lớn, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm dồn dập, cũng sẽ quyết chí phản kháng, phát huy hết khả năng tiềm tàng.

Chỉ tiếc, đây là một thế giới tàn khốc. Có đôi khi kẻ yếu vô luận cố gắng như thế nào, cuối cùng cũng khó có thể tránh khỏi số phận bị kẻ mạnh giết chết. Cho nên, kẻ yếu muốn chiến thắng kẻ mạnh, chỉ có một cách duy nhất, chính là làm cho mình mạnh lên, mạnh đến đủ để chiến thắng tất cả những kẻ khác.

“bụp bụp bụp…”

Hai ngọn lửa màu xanh đậm và màu xanh biếc phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng rồi từ từ biến mất, thay vào đó là ngọn lửa màu đen càng thêm to lớn và xinh đẹp. Nếu cẩn thận nghe kĩ thì còn có thể nghe được Địa Liên hỏa diễm phát ra tiếng kêu gào thắng lợi .

Tiếng thở dài từ trong miệng Mộ Tông Minh truyền ra, hắn cúi người, không nháy mắt nhìn một màn này, trong ánh mắt đều là vẻ say mê.

” Quá tốt rồi! Bây giờ uy lực của Địa Liên hỏa diễm đã tăng thêm một tầng!”

” Nhưng nếu có thể để nó nuốt chửng thêm những loại dị hỏa khác, không biết Địa Liên hỏa diễm đến tột cùng có thể tăng lên tới cảnh giới nào. . . .” Vân Khê con ngươi lóe lên, trong đầu không khỏi nhớ tới những dị hỏa khác trên Bài Hành Bảng. Con người luôn có lòng tham không đáy, nàng cũng không ngoại lệ, chỉ có điều, nàng cũng không muốn tìm kiếm, chỉ mong có duyên thì gặp.

” Tiểu Bạch, ngươi làm gì vậy?” Từ ngoài cửa phòng luyện đan , tiếng Vân Tiểu Mặc truyền vào. Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một làn khói trắng từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi vào, đến khi nhìn kỹ rõ ràng chính là Tiểu Bạch.

” Tiểu Bạch, ngươi vào đây làm cái gì?” Vân Khê nhíu mày liếc nó một cái.

” ai. . . .Không có gì, chẳng qua là, chỉ đi. . . .” Tiểu Bạch một bước nhảy lên mặt bàn đặt dị hỏa, ánh mắt sáng quắc nhìn Địa Liên hỏa diễm, cổ họng của nó không ngừng nuốt nuốt, trong miệng ấp úng, thần sắc này giống như là. . . .

Vân Khê nhìn nó, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu “không phải là nó muốn. . . . .” Không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên Tiểu Bạch vọt người nhảy lên, một ngụm nuốt luôn Địa Liên hỏa diễm vào bụng, y hệt lần trước nó nuốt chửng Long Chi diễm .

Ngọn lửa màu đen xinh đẹp biến mất không còn gì!

Tất cả mọi người sửng sờ nhìn một màn này, ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch vuốt bụng, vẻ mặt thoả mãn.

” Tiểu Bạch” thanh âm tức giận từ trong miệng Vân Khê phun trào, trợn trừng mắt nhìn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nó không những nuốt chửng Long Chi diễm, hiện tại đem Địa Liên hỏa diễm nuốt luôn.

A a a a, tức chết nàng mà!

Tiểu Bạch vô tội nhìn nàng, sau đó dùng hai bàn chân che mặt của mình, sợ hãi nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không phải cố ý, Tiểu Bạch cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà đáy lòng dường như có một thanh âm nói cho Tiểu Bạch , không ngừng mà nói, ăn nó, ăn nó. . . Sau đó, Tiểu Bạch liền ăn nó. . . . .”(T_T)

Thanh âm của nó từ từ nhỏ đi, hé ra bàn chân lén lút nhìn quanh, muốn nhìn thần sắc của nữ ma đầu. Đôi mắt nữ ma đầu bốc lửa ngùn ngụt, Tiểu Bạch bị dọa nhảy dựng lên. Bóng người đằng trước tiến dần về phía nó, nó ở giữa không trung hưu một tiếng bay ra ngoài, lúc đến là một luồng khói trắng, đi lúc cũng lại là một luồng khói trắng, tốc độ lúc sau nhanh hơn lúc trước, khó gì bì kịp.

” Nữ ma đầu, đừng cố bắt ta! Tiểu Bạch không muốn bị biến thành thịt khô!”

” Tiểu Mặc Mặc, chạy mau! Nữ ma đầu muốn giết ta!”

Ngoài cửa phòng luyện đan, tiếng Tiểu Bạch sợ hãi kêu càng lúc càng xa, nào còn thấy bóng dáng nó chứ?

Vân Khê tức giận nhìn sân trống không, không muốn tốn hơi thừa lời nữa.

Mộ Tông Minh thật vất vả mới phản ứng lại,lộ ra ánh mắt khó tin: “Nó, nó cư nhiên đem Địa Liên hỏa diễm nuốt chửng, hơn nữa không bị ảnh hưởng chút nào?”

Mộ Cảnh Huy cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại nghĩ đến một việc “Nó, tốc độ của nó quá nhanh đi! Không hổ là hậu duệ Long Tộc . . . . . .”

Vân Khê cũng mặc kệ những thứ này, thật vất vả mới có được Địa Liên hỏa diễm, sao có thể cứ vậy để mất chứ!

Hùng hổ chạy ra khỏi phòng, Vân Khê phát hiện, mình bây giờ ngay cả tốc độ cùng thú cưng cũng không bằng.Nàng buồn bực, buồn bực muốn chết, chỉ muốn tìm người phát tiết hết thảy.

Màu xanh biếc phủ kín tiểu viện, bên trong có hai cây cổ thụ cao ngút trời, dưới gốc cây là một bàn đá cùng mấy cái ghế đá, lúc này đang có hai nam tử tựa như trích tiên ngồi đó đánh cờ, chuyện trò vui vẻ.

Người ngồi bên trái, ngũ quan như ngọc, mắt như sao lạnh, khoác trên mình một bộ trường sam màu xanh rộng rãi, tuấn dật nho nhã, khó nói lên lời. Toàn thân tỏa ra sự sắc sảo, khóe môi hàm chứa ý cười, ngón tay thon dài đang cầm một quân cờ màu trắng, tư thế ưu nhã cùng với nhàn hạ.

Đối thủ của hắn là một nam tử tuấn mỹ, trường sam không có hoa văn mà chỉ toàn một màu đen tỏa ra hơi thở thần bí, song hắc ám thần bí chẳng qua chỉ là ý nghĩ, trường sam màu đen cũng không thể che hết vẻ thanh khiết rực rỡ giống như vị thần của hắn. Hắn thoải mái chống cằm, ngón tay thon dài như ngọc cầm lên một quân cờ màu đen, ánh mắt trong vắt sáng như sao khẽ lưu chuyển, phóng khoáng biến ảo khôn lường. Tư thái thong dong, vẻ mặt biếng nhác kết hợp với cử chỉ nhàn nhã, dáng vẻ này vô luận là ai nhìn thấy cũng sẽ nhịn không được mà bị câu hồn đoạt phách.

Vân Khê nổi giận đùng đùng từ phòng luyện đan đi ra ngoài, bất ngờ lại nghe thấy trong sân có tiếng nói chuyện, nàng liền theo tiếng mà đi đến nơi đó. Từ xa thấy hai người đang ngồi đánh cờ, nàng không khỏi hơi bất ngờ, hai người này từ khi nào thì quan hệ lại tốt đẹp như vậy? Chẳng lẽ là biết nhau từ trước?

Ánh mắt chăm chú quan sát hai người một phen, mọi người ai cũng thích cái đẹp, có thể đồng thời thưởng thức hai cực phẩm mỹ nam đánh cờ cũng là chuyện tốt, nhất là cả hai đều là yêu nghiệt.

Dù sao đi nữa, Dạ Hàn Tinh một thân khí độ bất phàm, hào hoa phong nhã chỉ tiếc đứng cùng một chỗ với Long Thiên Tuyệt, hào quang liền lu mờ, ảm đạm.

Tầm mắt nàng đảo đến trên người Long Thiên Tuyệt, chỉ thấy hắn điệu bộ ung dung, toàn thân tản ra mị thái yêu dã động lòng người. Ánh mắt của nàng nhìn hắn si mê trong chốc lát rồi lại chau mày lộ ra ý bất mãn. Biết rõ mình là yêu nghiệt mà thỉnh thoảng còn bày ra bộ dáng hớp hồn người này, hắn đây là muốn làm gì, trêu hoa ghẹo nguyệt sao?

Vân Khê chuyển tầm mắt, nhìn về phía Dạ Hàn Tinh,quả nhiên phát hiện ánh mắt của hắn càng xem càng có cái gì không đúng, còn có khoé miệng chứa ý cười, thấy gian gian nha!

Dạ Hàn Tinh, hắn sẽ không có đam mê biến thái nào, rồi nổi lên tư tâm không nên có với Thiên Tuyệt của nàng chứ? Mắt lạnh khẽ nheo lại, Vân Khê khẽ vuốt cằm, âm thầm suy ngẫm, càng nghĩ càng thấy có khả năng này, nếu không tại sao có thể cùng đi đến nơi này, hơn nữa nhìn hai người họ còn hài hoà như thế?

Cảnh báo: Có hot ai dưới 16+ hãy bỏ qua chương này. Dạ Hàn Tinh cảm thấy có ánh mắt sáng quắc đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh liền phát hiện Vân Khê đang ngó chằm chằm hắn, hắn liền nhanh chóng trưng ra vẻ mặt có chút vô tội, không rõ mình đã làm gì chọc nàng mà phải nhận ánh mắt “quan tâm” như thế.

Long Thiên Tuyệt cũng quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Đến lúc thấy rõ ánh mắt của nàng đều đặt trên người Dạ Hàn Tinh, thì con ngươi đang sáng như ngọc của hắn lại ảm đạm như cũ. (hắc hắc…dưa bở vừa bổ vừa ngon đây)

Mâu quang hẹp dài híp lại, cũng nhìn theo về phía Dạ Hàn Tinh, hắn không thể hiểu được, chẳng lẽ tên kia lớn lên so với mình còn xuất sắc hơn cho nên tầm mắt nàng mới lưu lại trên người tên đó?

Dạ Hàn Tinh đồng thời tiếp nhận hai đạo ánh mắt “không có thiện ý” soi mói từ đầu đến chân, không khỏi thẳng người ngồi nghiêm chỉnh. Hắn rốt cuộc là trêu chọc người nào, làm sao cả hai đều dùng ánh mắt quái dị để đánh giá hắn thế, hay trên người hắn có chỗ nào không ổn?

“Vân tiểu thư, Long huynh, các người có ý gì đây?” Dạ Hàn Tinh nhịn không được nữa bèn hỏi.

Vân Khê nhấc chân tiến tới trước bàn đá, nhếch đuôi lông mày, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm hắn, lúc này mới dời tầm mắt, ngồi xuống giữa hai người.

“Hai người các ngươi biết nhau từ trước?” Nàng nhìn Long Thiên Tuyệt, hỏi.

Long Thiên Tuyệt từ từ ngẩng đầu, bàn tay cầm con cờ đen cũng chuyển hướng đến đôi tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nắm, con ngươi đen sâu nhìn thân ảnh của nàng, ẩn chứa ý cười bên trong.

” So với ngươi sớm hơn nhiều lắm.” Nhìn Dạ Hàn Tinh rồi có chút thần bí nói.

Vân Khê lần nữa liếc mắt về phía hắn: “Rốt cuộc là từ bao giờ?”

Dạ Hàn Tinh vừa vặng đem Ngân phiến (cây quạt bạc) mang theo bên người ra, có chút đắc ý, con ngươi chói lọi như sao trời bật ra một ít ánh hào quang: “Dù sao lúc ta cùng Tuyệt quen biết, ngươi vẫn hãy còn ở trong phủ tướng quân học tập may vá thêu thùa đấy.”

Tuyệt? Ngươi còn dám gọi thân thiết như thế ?

Vân Khê hung hăng quắc mắt nhìn hắn, quả nhiên, hắn có ý đồ bất lương a!

Muốn cùng nàng tranh sự chú ý của Thiên Tuyệt? Hắn chán sống rồi sao!

“Thật ngại quá, bổn tiểu thư chưa bao giờ học may vá thêu thùa, nhưng thật ra có học một ít tuyệt kỹ phi châm , Dạ công tử ngươi có muốn thử một lần hay không?” Mũi châm màu bạc chợt lóe, trong tay của nàng bỗng nhiên có thêm ba cây ngân châm, lộ ra hàn quang lạnh lùng .

Dạ Hàn Tinh không bị ngân châm trong tay nàng dọa đến, bên môi ý cười càng lúc càng nhiều, tầm mắt xẹt qua nàng, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt: “Tuyệt, bàn cờ này của chúng ta xem ra không có cách nào tiếp tục nữa rồi, nếu không buổi tối tiếp tục vậy?” Mắt phượng khiêu mi, ánh mắt khiêu khích hướng về phía Vân Khê

Vân Khê lạnh lùng trừng hắn, vừa quay đầu liếc về phía Long Thiên Tuyệt, đợi câu trả lời của hắn, ánh mắt sáng quắc, thật giống như chỉ cần hắn gật đầu, nàng sẽ phải nhào tới hung hăng đánh nhau một trận cho ra hồn.

“Buổi tối sao. . . . . .” Long Thiên Tuyệt cố ý dừng một chút, bên môi ý cười càng sâu, nâng tay nàng lên đưa đến bên mép khẽ hôn, hắn nhướng lông mày nói ” Buổi tối tất nhiên là phải ở cùng phu nhân ta, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, tại sao có thể phí công sức nhàm chán đi đánh cờ chứ?”

Trên mặt Vân Khê hơi nóng, không kìm được mà nổi lên một mảnh mây hồng, khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, mang theo vài phần xấu hổ, giận dữ. Nhưng chính phản ứng đáng yêu này của nàng đã làm cho con ngươi đen như ngọc của Long Thiên Tuyệt nổi lên si mê, chăm chú nhìn nàng thật lâu, đã sớm quên mất bên cạnh còn có một cây nến to đùng.

Dạ Hàn Tinh khoa trương run run người, có chút chịu không được bọn họ, nhấc trường sam tơ lụa đứng dậy, vốn định nói cái gì đó, nhưng lại cảm giác mình vốn là không khí, nói thêm thì càng dư thừa hơn. Bọn họ giờ phút này tình ý dạt dào nhìn nhau, nào còn nhớ tới hắn đứng ở nơi này.

Ai, trọng sắc khinh bạn, quá đả thương người a!

Dạ Hàn Tinh nhanh nhẹn rời đi.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người tiếp tục nhìn nhau, hoàn toàn không để ý hắn.

“Khê Nhi, chuyện luyện hỏa xong rồi sao?” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tay nàng, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, hai mắt thì lóe sáng rực rỡ ngắm nhìn nàng.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Vân Khê liền không nhịn được ủ rũ nói :

“Đừng nói nữa, ta đã vất vả để cho Địa Liên Hỏa Diễm nuốt chửng hai dị hỏa kia, kết quả lại bị Tiểu Bạch nuốt vào trong bụng, chàng nói có thể không giận hay không ?”

” Phải không?” Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên tâm tình vui vẻ nở nụ cười, khóe môi vẽ ra đường cong thật lớn.

Tiểu Bạch, thật là quá tốt ấy chứ!

Không có dị hỏa, nàng sẽ không còn không quan tâm hắn nữa? Nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe môi hắn càng thêm rạng rỡ.

Vân Khê híp mắt lại, nhìn chằm chằm nụ cười không có hảo ý của hắn, hỏi: “Chàng cười cái gì? Tại sao ta cảm thấy nụ cười của chàng có chút hả hê thế?”

“Không, nàng nhìn lầm rồi!” Khẽ ho nhẹ, Long Thiên Tuyệt vội vàng thu hồi nụ cười lộ liễu của mình, tiếp tục hôn nhẹ nàng, vừa tinh tế ,êm dịu mà lại trần trụi. Bàn tay trắng trẻo thon dài, quyết định dùng đến”nhu tình” để biện giải cho mình, “Ta làm sao mà có ánh mắt hả hê được? Vì giúp nàng tìm kiếm dị hỏa, ta bất chấp gian nguy không do dự mà lao đến.”

“Có thật vậy hay không?”Vân Khê nhếch miệng, nhìn về phía hắn bày tỏ phẫn nộ, đừng tưởng rằng tùy tiện nói đôi ba lời ngon tiếng ngọt là có thể thuyết phục nàng. Ánh mắt của nàng rất rõ ràng, cái nụ cười vừa rồi của hắn, hoàn toàn,từ đầu đến cuối ,thế nào cũng thấy có chút hả hê!

” Ha ha ha, thật đáng yêu!” Ngón tay thô ráp của hắn khẽ vuốt ve má nàng. Hắn thích nhất là ngẫu nhiên nàng lộ ra kiều thái thiếu nữ, mỗi khi nàng lộ ra thần sắc khả ái như vậy, từ nội tâm hắn lại phát ra vui mừng

“Khê nhi. . . . . “Long Thiên Tuyệt khẽ gọi, con ngươi bỗng dưng ảm đạm, tay hắn tăng thêm lực đạo, ôm nàng vào trong ngực của mình.

Vân Khê vội vàng không kịp chuẩn bị, hai chân mở rộng ngồi trên đầu gối của hắn, nàng cúi đầu định kinh hô, cảm giác được tư thế này quá ái muội, vội vàng muốn đứng lên.

“Đừng động!”Thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, cổ họng của Long Thiên Tuyệt khẽ động, một tay ôm chặt eo của nàng, một tay vòng qua cổ nàng, cúi người xuống hôn, triền miên cuốn lấy cái lưỡi đinh hương kia, cùng nhau dây dưa.

Vân Khê bị hắn ôm chặt, chỉ có thể vô lực mà thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, hắn không ngừng nghỉ mãnh liệt hôn nàng, thật giống như muốn đem tất cả thiếu hụt trong thời gian vừa rồi toàn bộ đòi lại, bá đạo mà triền miên, làm cho nàng bất tri bất giác rơi vào vòng xoáy nóng bỏng mà hắn tạo ra, quên mất tất cả xung quanh.

Đai lưng bên hông bị trút bỏ, mội bàn tay trượt vào bên trong thắt lưng, một đường men theo làn da nhẵn nhụi của nàng, tiến vào vùng đất thần bí.

Bàn tay thô ráp lướt qua chỗ nào, chỗ đó liền nổi lên lửa nóng, thân thể Vân Khê run rẩy, đột nhiên từ trong biển tình tỉnh lại, hơi đẩy hắn ra, cả người trở nên khẩn trương : “A, đừng, đừng ở chỗ này!”

Hắn tại sao có thể lớn mật như thế?

Nơi này chính là hậu viện tửu lâu, bất cứ lúc nào đều có thể có người xông vào, tại sao hắn có thể to gan như thế?

“Đừng sợ, giao cho ta.” Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, đè nén trong đó không biết bao nhiêu tình cảm, chỉ chờ có một chút cơ hội liền tràn ra, tưởng như có thể dời non lấp biển, hung mãnh bộc phát.

Hắn không thể đợi được nữa. Quá nhiều suy nghĩ lẫn lộn khiến giờ phút này hắn muốn hung hăng đoạt lấy nàng, không nề hà bất cứ thứ gì.

Vân Khê như chìm trong sương mù, mở to mắt nhìn hắn. Ngọn lửa nơi đáy mắt hắn rực cháy cơ hồ như muốn đem nàng thiêu đốt hết thảy. Nàng không nói, cũng không ngăn cản hắn, bởi vì nàng cũng cuồng nhiệt khát vọng hắn, muốn hắn rất lâu rồi.

Ngón tay thon dài của hắn lớn mật vuốt ve nơi mềm mại, mịn màng dưới thân, mặt khác cúi đầu mãnh liệt chiếm đoạt hô hấp của nàng, hoàn toàn đẩy nàng vào sóng triều kích tình.

Nàng cắn chặt môi, nhịn xuống muốn thét chói tai, cả người run rẩy, vô lực thừa nhận trêu chọc cùng hấp dẫn của hắn. Sau cùng, nàng phải giơ tay lên, cắn ngón tay của mình, nếu không sợ là nàng sẽ sớm cắn nát môi mình.

“Thiên Tuyệt” Thanh âm mang theo vài phần cầu khẩn, Vân Khê chỉ cảm thấy xấu hổ muốn vùi mặt xuống đất.

Long Thiên Tuyệt thở gấp, lui ra khỏi nàng vài phần, hài lòng nhìn thần sắc động tình hiếm thấy của nàng, không có động tác gì nữa, chỉ nở nụ cười nhìn nàng, cười cực kỳ đắc ý và tà ác.

“Ngươi!” Ánh mắt mơ màng nhìn hắn, thấy nụ cười đắc ý bên môi của hắn, Vân Khê hờn dỗi liếc mắt một cái, làm bộ sẽ đứng dậy.

Long Thiên Tuyệt cười ha ha, ánh mắt thâm thúy tham lam nhìn chằm chằm biểu tình hờn dỗi của nàng, rốt cục thu tay từ trên người của nàng ra ngoài.

Trên người bất chợt hụt hẫng, Vân Khê chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng , không đợi nàng thoát khỏi cảm giác mất mác, vòng eo đột nhiên bị nặng nề nâng lên, rồi lại ấn xuống.

Lửa nóng lập tức lất đầy trống rỗng trong người này, Vân Khê trong nháy mắt bị kích thích ngẩng đầu lên, hung hăng cắn ngón tay của mình, để lại một loạt dấu răng thật sâu, cả thân thể run rẩy nằm trong ngực của hắn.

Trong hậu viện từng cơn gió phơ phất, mang theo chút lạnh lẽo, song lại không thể làm dịu lửa nóng trong người Vân Khê. Nàng cắn chặt ngón tay trong miệng của mình, ngăn không cho mình phát ra tiếng rên rỉ, một bàn tay khác bám chặt vào vai hắn, đi theo tiết tấu của hắn, thân thể của nàng phảng phất như chìm trong biển lửa, không tự chủ được, chỉ có thể cuốn theo dục vọng của hắn.

Lá rơi xào xạc, nhưng không thể che hết một màn mập mờ nóng bỏng trong hậu viện.

Ngay cả những con chim nhỏ thỉnh thoảng đậu trên mái hiên cũng ngại ngùng bay khỏi.

Ở một gian phòng khác của tửu lâu, Lam Mộ Hiên đang ngồi yên trước bàn, ngẫm nghĩ lại đủ loại chuyện ngày xưa, bỗng nhiên phát hiện ra nguyên lai phụ thân hắn luôn kính nể vẫn dùng cách riêng của mình để bảo vệ hắn.

Khi còn nhỏ, trong gia tộc có đủ loại thi đấu, phụ thân đều không cho hắn tham dự. Những hài tử đồng lứa sau khi thắng lợi vẻ vang trong các cuộc thi, càng ngày càng chiếm được sự coi trọng và tán thành của các vị trưởng bổi trong gia tộc, những hài tử khác cũng luôn xun xoe xung quanh người chúng, vậy mà hắn, hắn chỉ có thể âm thầm đứng một bên, nhìn hài tử khác cứ lần này đến lần khác trổ hết tài cán trong các trận đấu, hưởng thụ đủ loại vinh sủng, hắn lại cái gì cũng không có.

Đám hài tử bắt đầu khi dễ hắn, xa cách hắn, cho rằng hắn tuy đỉnh đỉnh đại danh Đại thiếu gia Lam gia, nhưng chỉ là một phế vật, một kẻ hữu danh vô thực. Cũng từ lúc đó trở đi, hắn bắt đầu trở nên tự bế tự mưu, thường nhốt mình trong phòng luyện đan, đem toàn bộ tâm tư tình cảm gửi vào trong việc luyện đan, thậm chí có đôi khi còn mất ăn mất ngủ.

Hắn không oán hận phụ thân, chỉ tự trách mình vô dụng, không thể nào chiếm được sự tán thành và lời khen ngợi của ông. Có điều bây giờ, hắn lại phát hiện sự thật kì thực không phải như vậy, phụ thân giấu hắn đi, không để tài hoa của hắn triển lộ, thật ra là để bảo vệ hắn. Lại nghĩ tới hai vị sư phụ của hắn, một kẻ truyền thụ cho hắn thuật luyện đan, một kẻ truyền thụ cho hắn võ nghệ, hắn trước giờ chưa từng biết danh hào hai vị sư phụ, cũng là sau này mới biết hai người là hai vị sư phụ giỏi nhất mà phụ thân hắn mời tới từ bên ngoài.

Có thể nói, phụ thân hắn dụng tâm lương khổ, cốt để tạo cho hắn một môi trường không có nguy hiểm và tranh đấu, để cho hắn có thể bình bình an an lớn lên thành người.

Hắn không được phụ khổ tâm của phụ thân, từ hôm nay trở đi, hắn phải dũng cảm đảm đương trọng trách Lam gia, không thể để cho phụ thân đang dần dần già đi phí tâm phí lực vì hắn nữa.

Hắn từ từ ngẩng cao đầu, đáy mắt tỏa ra vầng hào quang dị thường, thần sắc kiên định mà tự tin, khiến cho khí chất toàn bộ con người hắn thay da đổi thịt rõ ràng.

Lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới, ngay sau đó là tiếng gọi của một nữ tử: “Lam công tử?”

Lam Mộ Hiên làm sao có thể quên được thanh âm thân thuộc này? Ánh mắt hắn sáng lên, cuống cả người, vội vàng chạy tới bên cửa. Tay hắn muốn mở cửa ngay lập tức, nhưng lại có chút lo lắng.

Lam Mộ Hiên, từ hôm nay trở đi, ngươi không được làm một thằng ngốc chỉ biết đến luyện đan như trước nữa, ngươi phải dũng cảm lên, phải bắt bản thân chân chính mạnh mẽ lên, không những có thể gánh vác trọng trách Lam gia, mà còn phải đủ mạnh để bảo vệ người ngươi yêu thương.

Đúng vậy, dũng cảm lên!

Hắn hít sâu một hơi, sau khi trấn định lại tinh thần, từ từ mở cửa ra.

Trong giây phút mở cửa ra, dương quang chói mắt chiếu rọi giữa hai người bọn họ, qua tia nắng đó, hai người một kẻ bên trong một kẻ bên ngoài ánh mắt cùng chạm vào một nơi, trái tim như cùng chung một nhịp đập.

“Mộ tiểu thư”

“Lam công tử 一一”

Lam Mộ Hiên thâm sâu nhìn Mộ Vãn Tình, nghiêng người đến cạnh cửa, nhãn thần ngụ ý hoan nghênh nàng vào trong.

Mộ Vãn Tình cũng thật sâu nhìn hắn, trong lòng hơi kinh ngạc, cảm giác được dường như hôm nay hắn có chỗ nào đó hơi khác thường, lẽ nào là vì đã biết được thân thế của mình, hắn không chịu nổi đả kích, cho nên cả người thay đổi?

Nghĩ tới đây, đáy lòng này hơi thắt lại, suy ngẫm xem nên an ủi hắn thế nào, mới có thể khiến hắn thật sự giải phóng được lòng mình.

“Mộ tiểu thư, hôm nay sao lại rãnh rỗi tới đây?” Lam Mộ Hiên ánh mắt sáng như trăng sao *(câu gốc: hạo như tinh nguyệt) nhìn nàng, rũ bỏ sự ngượng ngùng thường ngày, mặt mày nhiều hơn mấy phần tự tin, đối với nàng cũng không còn không tự nhiên như trước nữa.

Mộ Vãn Tình thoải mái nhìn hắn, cùng lúc với sự kinh ngạc, đáy mắt cũng xẹt qua vài phần mừng rỡ, Lam Mộ Hiên đã có được tự tin, càng nhìn càng khiến nàng không thể rời mắt được.

” Cũng không có gì, ta cùng ca ca tới thăm gia gia.”

Nàng dừng một chút, nhớ lại lời Vân Khê nói lúc trước, do dự nói: “Lam công tử, chuyện trong nhà ngươi, ta đã nghe nói rồi. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, trên đời chuyện không như ý có đến tám chín phần mười, làm sao có thể lúc nào cũng như ý người được? Trân trọng tất cả những thứ đang có trước mắt, mới là quan trọng nhất.”

“Ừ?” Lam Mộ Hiên có chút mơ hồ, không biết lời của nàng rốt cuộc có ý gì?

Mộ Vãn Tình chỉ cho là hắn vẫn đang chán nản thất vọng, tiếp tục nói: “Thật ra thì, cho dù ngươi không phải là Lam đại thiếu gia, vậy thì có sao đâu? Ngươi chính là ngươi, phàm là người thật lòng đối xử tốt với ngươi, sẽ chẳng có ai vì ngươi không phải là Lam đại thiếu gia mà xem nhẹ ngươi. Ngươi tuyệt đối không nên nghĩ không thông!”

Lam Mộ Hiên chân mày nhíu chặt, lại từ từ giãn ra, nhìn ánh mắt của nàng cũng càng thêm nóng lên.

“Vậy nếu ta cái gì cũng không nên hồn, Mộ tiểu thư có xem nhẹ ta không?” Nhãn thần hắn sáng quắc nhìn chăm chú Mộ Vãn Tình, trái tim như muốn nhảy vọt lên cổ họng.

Mộ Vãn Tình không chút nghĩ ngợi, liền lắc đầu nói: “Ta dĩ nhiên sẽ không xem nhẹ ngươi, ở trong mắt ta, ngươi so với những người khác lại càng ưu tú hơn. Vì ngươi tính tình thẳng thắn, đối nhân xử thế chân thành, sẽ không lừa gạt bằng hữu, cũng sẽ không có tâm cơ đùa bỡn những người bên cạnh ngươi, ở cùng với ngươi, ta cảm thấy. . . . . . Ta cảm thấy rất an tâm.” Nói ra những lời này, nàng đột nhiên cảm giác mình đã không cẩn thận tiết lộ tâm tư bản thân, nàng từ trước đến giờ sảng khoái không kiêng kị cư nhiên cũng hơi đỏ ửng hai gò má.

“Ta. . . . . . Ta là muốn nói, bên cạnh ngươi có rất nhiều bằng hữu quan tâm ngươi, trong lòng ngươi có chuyện gì, cứ việc nói ra cùng mọi người chia sẻ, không nên một mình rầu rĩ không vui, nghĩ không thông suốt.” Mộ Vãn Tình chỉ cảm thấy mình càng tô càng đen, đầu cúi thấp đến mức sắp chạm đất.

Nàng cúi đầu, nên không có phát hiện trên khuôn mặt tuẩn mỹ của Lam Mộ Hiên có một vầng hào quang lấp lánh đang từ từ tản ra sáng ngời, Lam Mộ Hiên nhìn nàng lộ ra bộ dạng mềm yếu của nữ nhân, trong lòng rung động kịch liệt, lòng tự tin cũng tăng vọt theo.

Thì ra là nàng thật sự quan tâm hắn, cho dù biết hắn đã không còn thân phận Lam đại thiếu gia, nàng cũng vẫn không hề quay lưng lại mà quan tâm hắn, một cô nương như vậy, hắn làm sao có thể không động tâm, làm sao có thể bỏ qua?

Mộ Vãn Tình vẫn cúi đầu, cũng không nghe thấy bất kì âm thanh nào từ hắn, trong lòng không khỏi càng thêm thấp thỏm. Lúc này, hắn bỗng nhiên động, nàng thấy cước bộ của hắn vội vã chuyển hướng nàng, chỉ là thời gian ngắn ngủi như vậy, hơi thở thuộc về hắn đã bao vây nàng, nàng thầm hít một hơi khí lạnh thật sâu vào trong lồng ngực.

Nàng khẽ sửng sốt, cho tới khi nghe thấy tim hắn đập loạn nhịp trong lồng ngực, nàng chợt hiểu ra ngẩng đầu lên, nhìn thấu vào tấm chân tình tha thiết sâu trong mắt hắn. Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, nàng cảm thấy hắn tuấn mỹ như thiên thần, làm cho nàng không dám với tới, chỉ có thể ngước nhìn lên.

Giờ cơm tối, già trẻ lớn bé tụ tập ở đại đường, cùng nhau dùng cơm.

Hai đứa nhỏ Vân Tiểu Mặc và Đoan Mộc Tĩnh, đã ngồi xuống từ rất sớm, chờ chực ăn cơm, còn có một Tiểu Bạch thích ăn nhất, đang coi chừng chiếc bát sứ đặc biệt chỉ thuộc về nó, lăn qua lộn lại, chờ mong tới mức không thể nhịn nổi nữa.

” Nữ ma đầu sao còn chưa tới? Tiểu Bạch sắp bị đói dẹp bụng rồi.”

Vân Tiểu Mặc sờ sờ Tiểu Bạch, trấn an nói: “Tiểu Bạch, ngươi nhẫn nhịn thêm chút nữa đi, mẫu thân cùng phụ thân có thể còn đang tạo cho ta rất nhiều rất nhiều đệ đệ muội muội đó.”

” Phốc!” Long Thiên Thần trực tiếp phun, đứa cháu nhỏ của hắn thật đúng là một câu trúng đích, trong viện động tĩnh lớn như vậy, ngay cả hắn không muốn nghe cũng phải nghe thấy. Còn may mà hắn và Phong hộ pháp canh chừng thay bọn họ, bằng không để cho hai tiểu hài tử không cẩn thận xông vào, thấy vài màn không nên xem, vậy chẳng phải nguy rồi sao?

Nghĩ tới một màn hắn nhìn thấy và nghe thấy kia, trên gương mặt trắng nõn của hắn cũng nhịn không được tỏa ra làn khói hồng. Làm ơn đi, hắn vẫn còn là nam nhân thuần khiết gì đó được không, đại ca cùng đại tẩu lại dạy hư hắn như vậy, làm tổn hại tới trái tim thuần khiết của hắn rồi.

Đoan Mộc Tĩnh vẻ mặt nghi hoặc, giọng thuần chân hỏi: “Tiểu Mặc ca ca, chúng ta rốt cuộc là được tạo nên như thế nào? Vì sao ta không còn nhớ nổi nữa?”

Vân Tiểu Mặc cũng lắc đầu theo, nói: “Ta cũng không nhớ rõ, đó cũng là chuyện xa xôi rồi. Ngươi yên tâm, đợi lúc nào phụ thân cùng mẫu thân tái tạo người lần nữa, ta sẽ đi nhìn kĩ. Chờ ta biết đáp án rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết trước tiên.”

“Phốc!” Long Thiên Thần chịu không nổi nữa, phun thêm lần nữa, đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ* (lời trẻ nhỏ không kiêng kị gì cả, nghĩ gì nói nấy) a.

Bốn người Mộ Tông Minh, Mộ Cảnh Huy, Dạ Hàn Tinh và Phong hộ pháp cũng cười rất vui vẻ, quả nhiên trong nhà có một hài tử, liền nhiều thêm một bảo vật, tâm tình cũng tùy thời tùy chỗ trở nên vui vẻ.

Độc Cô Mưu không lên tiếng, nhưng cũng dời tầm mắt dưới nón tới chỗ hai hài tử, ở trên đời này thuần chân vô hại nhất, có lẽ chính là tâm hồn ngây thơ của hài tử, cũng đáng được mọi người trân trọng nhất.

Mộ Cảnh Huy nhìn hai hài tử, cũng là thật lòng vui mừng, mở miệng nói: “Tiểu Mặc, Tiểu Tĩnh, tối nay trong Mộ Tinh Thành có hội hoa đăng, các ngươi có đi chơi không?”

“Hội hoa đăng sao? Muốn đi, muốn đi!” Vân Tiểu Mặc hoan khoái kêu lên, sau khi dư quang liếc tới chỗ Đoan Mộc Tĩnh, đột nhiên cảm thấy mình chưa đủ chính chắn, thần sắc vội vàng nghiêm túc lại, ra vẻ người lớn hỏi Đoan Mộc Tĩnh “Tiểu Tĩnh, ngươi có muốn đi hội hoa đăng không? Tiểu Mặc ca ca dẫn ngươi đi chơi!”

Đoan Mộc Tĩnh nào có nhiều tâm tư như hắn, chỉ đơn thuần gật đầu nói: “Ừ, ta muốn đi.”

Vân Tiểu Mặc có chút tự hào cong khóe miệng: “Vậy cũng tốt, Tiểu Mặc ca ca dẫn ngươi đi xem hội hoa đăng.”

Long Thiên Thần cực kỳ khinh bỉ nhìn sang Vân Tiểu Mặc, tự mình muốn đi thì đi đi, còn muốn giả bộ chủ nghĩa đại nam nhân, thật không chịu nổi hai người phụ tử bọn họ, tại sao cả đám đều khôn khéo như vậy, vì sao hắn lại không có nổi một phần tâm cơ như vậy chứ? Long Thiên Thần chống cằm nhìn trời, thở dài với trời, ông trời quá không công bằng!

Lúc này, hai người Lam Mộ Hiên cùng Mộ Vãn Tình lững thững bước vào, đi tới đại đường, thì phát hiện ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung lên người bọn họ. Nghĩ đến một màn ôm nhau bày tỏ nỗi lòng trong phòng kia, hai người đồng thời trên mặt hơi nóng, gương mặt nổi lên một mảnh hà sắc* (mây hồng), thật giống như hai người thật sự làm chuyện gì không dám nhìn mặt người vậy, lúng túng chỉ muốn đào hầm ngầm chui vào.

Hai người này vừa mới tiếp nhận xong ánh mắt chăm chú của mọi người, phía sau lại có hai người tựa sát nhau đi tới.

Nghênh đón ánh mắt thâm ý của mọi người, Long Thiên Tuyệt vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Vân Khê, xuân quang đầy mặt bước đi sinh gió, mà Vân Khê còn lại là vẻ mặt thanh lãnh, ngoài khuôn mặt trắng nõn chỉ hiện ra chút ửng hồng, còn lại không khác gì thường ngày, chỗ nào có vẻ lúng túng của kẻ vừa làm chuyện gì đó không dám nhìn mặt người?

Chênh lệch quá a!

Mấy vị đang ngồi liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng tự hiểu.

Hai người đơn thuần Lam Mộ Hiên, so sánh với hai người bọn họ, đẳng cấp kia chỉ e như tiểu thái điểu đối với đại thần, căn bản không cách nào so sánh được!

” Mẫu thân, phụ thân, vừa nãy Mộ thúc thúc nói buổi tối có hội hoa đăng, Tiểu Mặc có thể mang Tiểu Tĩnh cùng đi chơi không?” Vân Tiểu Mặc đột nhiên mở miệng nói.

Vân Khê nhăn mày: “Hội hoa đăng có gì đáng xem? Người nhiều, đèn lồng lại đắt, hai người tiểu hài tử các ngươi vạn nhất chen chúc bị lạc thì phải làm sao?”

” Vậy mẫu thân và phụ thân đi cùng chúng ta là được không phải sao?” Vân Tiểu Mặc bĩu môi, có chút tâm không cam tình không nguyện, thật ra thì hắn chỉ muốn cùng Tiểu Tĩnh hai người đi thôi.

“Ừ, được rồi, chúng ta đi cùng các ngươi, tiểu hài tử không được ra ngoài một mình.” Vân Khê nói xong, nghiêng đầu nhìn về Long Thiên Tuyệt, trên mặt lộ ra thần sắc muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng “Thiên Tuyệt, nghe nói ở hội hoa đăng cổ đại thú vị, chúng ta đi đoán đố đèn được không? Không biết có người nào thả đèn trên sông không? Không bằng chúng ta đi thả đèn Khổng Minh đi. . . . . .” . . .”

Vân Tiểu Mặc trên trán hiện lên mấy hắc tuyến, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhãn thần he hé liếc tới vẻ mặt hưng phấn của mẫu thân, thì ra mẫu thân còn muốn đi chơi hơn hắn!

Sau bữa cơm chiều, một nhóm bốn người liền ra cửa, bước về phía hội hoa đăng.

Hai đứa nhỏ chắp tay đi phía trước, thỉnh thoảng kề đầu ghé tai, thỉnh thoảng ngó nghía chung quanh, Tiểu Bạch bám trên vai Vân Tiểu Mặc, giống tay trùm sỏ số một tay nâng một cây nến lớn.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người đi cách bọn họ không tới năm bước, Vân Khê như con chim nhỏ nép vào người kéo cánh tay hắn, vẻ mặt mừng rỡ, xét cho cùng, nàng tới Ngạo Thiên đại lục lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên tham dự hội hoa đăng, cảm giác mong đợi trong lòng cũng chẳng ít hơn nhi tử, hơn nữa lần này lại đi cùng người trong lòng nàng, nụ cười trên mặt nàng chưa lúc nào biến mất.

Long Thiên Tuyệt thỉnh thoảng cúi đầu nhìn về phía nụ cười sáng rực rỡ như ngọc của nàng, lòng cũng tràn đầy vui mừng, nhiều ngày ly biệt sầu tư cũng tản đi đâu hết, thay vào đó là ấm áp cùng ngọt ngào. Thật muốn vĩnh viễn dìu dắt thê nhi như vậy, sống một cuộc đời thường thường phàm phàm, không có phân tranh, không có cừu địch, có khi là hạnh phúc và niềm vui vô biên vô tận.

Song, điều này có thể sao?

Vẻ u sầu từ từ bò lên đuôi lông mày hắn, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn mơ hồ nhiều thêm mấy phần sầu lo, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sẽ xảy ra, phá tan hết thảy hạnh phúc và niềm vui mà hắn hiện có.

Nếu thật như vậy, hắn chỉ hy vọng mọi chuyện tới muộn một chút, hiện tại khiến hắn tận tình muốn hưởng thụ trong đó. Trên hội hoa đăng, người người tấp nập, tinh quang tươi sáng vào ban đêm ở nơi này, trở nên càng thêm rực rỡ.

Trong đám người, nhóm bốn người Vân Khê như một bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ, người đi đường qua lại cũng nhịn không được mà dừng chân quay đầu lại, liếc mắt nhìn họ mấy lần, không phải vì cái gì khác người, mà thật sự là bốn người này quá mức xuất chúng, giống như bước từ trong tranh ra, khiến người ta thưởng tâm duyệt mục.

Bốn người xuyên qua mấy con phố, dung nhập vào biển người càng đông càng náo nhiệt, hoa đăng ở lễ hội đông đúc mĩ lệ, người đi như nước chảy, hoan thanh tiếu ngữ* (tiếng cười nói) cả một vùng trời.

Trong đám người, có mấy cái đuôi lặng lẽ theo sau bốn người, một cách mù quáng.

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc