Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Q.2 - Chương 35 - Chương 35

Trước Sau

break
Chương V35: Ngại quá, mượn ngươi phát tiết một chút! Ở góc tường, áo lam nam tử đang phụng bồi một gã lão giả từ xa xa ngắm nhìn.

“Mộ lão, thấy như thế nào? Theo ta quan sát, nàng đối với thuật luyện đan tựa hồ có một loại thiên phú đặc thù, đồ đệ của nàng chỉ bằng vào Minh hỏa (lửa thường) mà có thể luyện chế ra Ngọc Chân đan phẩm chất nhất đẳng, nói vậy trên người của nàng sẽ có cách điều chế đặc thù để luyện chế Ngọc Chân đan. Khi ta thử dò xét bằng cách đem cách điều chế cửu chuyển Thái Cực đan không hoàn chỉnh đưa vào trong tay nàng , thì thần sắc của nàng thật quái dị, làm cho ta cảm thấy nàng thật giống như đã thấy cách điều chế này rồi, hơn nữa đối với việc đều chế này hiểu rõ ở trong lòng. Hiện tại nàng đang tích cực chuẩn bị thi đấu, vì muốn nhận được Lam Tâm tuyết sâm, thì càng thêm xác nhận suy đoán của ta.”

Lão giả hơi vẻ mỏi mệt, bộ dạng thì lôi thôi lếch thếch, chỉ có một đôi mắt là khác hẳn, hữu thần lại trong suốt đặt biệt, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn về hướng Vân Khê, khẽ ngưng trọng gật đầu nói: “Không sai, nàng mới vừa lộ ra tay nghề kia cũng đủ để chứng minh nàng là một Luyện Đan Sư vô cùng có thiên phú, có lẽ tánh mạng của huynh trưởng ngươi toàn bộ bị nắm giữ ở trong tay của nàng.

“Lam Tâm Tuyết Sâm vốn là một trong những vị dược liệu đặc thù để luyện chế cửu chuyển Thái Cực đan, ta cố ý đem nó xóa đi ở trong cách điều chế, là vì muốn thông qua Lam Tâm tuyết sâm để có được cách điều chế cửu chuyển Thái Cực đan chân chính, cơ hội mặc dù xa vời , nhưng là vì cứu tánh mạng Hàn Nhật, chúng ta cũng chỉ có thể buông tay đánh cược một lần. Chỉ tiếc, Hách Liên Tử Phong kia chẳng biết tại sao lại muốn phá hư, còn tuyên bố, ai có thể nhận được Lam Tâm tuyết sâm mà đem tặng lại cho hắn, hắn liền cùng người đó kết thân. Kể từ đó, người đến đây tham gia đại hội Luyện Đan Sư thoáng cái tăng vọt mười mấy lần, nên đã không còn như dự tính ban đầu của chúng ta.” Lão giả than nhẹ.

Nam tử áo lam an ủi: “Mộ lão cũng không cần quá bi quan, là Long là Phượng, chỉ cần cảnh giác cao độ, cũng có thể phân biệt rõ ràng. Hơn nữa ta kết luận, vị Vân tiểu thư này vô cùng có khả năng chính là người chúng ta muốn tìm, là người chúng ta ký thác hi vọng.”

“Không sai! Lão phu nghiên cứu cách điều chế Cửu Chuyển Thái Cực đan nhiều năm, cảm thấy trong đó trừ Lam Tâm tuyết sâm, còn thiếu một vị dược liệu rất trọng yếu, nhưng nếu có thể từ trên người nàng biết được vị thuốc cuối cùng này, có lẽ lão phu có thể luyện chế ra cửu chuyển Thái Cực đan, cứu sống Hàn Nhật.”

“Đại ca hắn có tấm lòng lương thiện, không nên có nghiệt báo này, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì.” Đuôi lông mày bị buồn lây, nam tử áo lam mặc dù trong lòng cũng có băn khoăn, nhưng vẫn an ủi chính mình, đồng thời cũng trấn an lòng yêu đồ đệ của Mộ lão.

“Tại trong lúc này, Mộ lão cũng phải cẩn thận đề phòng đối thủ của ngài, nếu bọn họ đã có thể lấy đặc tính của ngọn lửa Hắc Liên để cắn nuốt mồi lửa dị hỏa, làm đại ca của ta bị thương, thì cũng có thể dùng thủ đoạn giống như vậy để đối phó những người khác, nhưng nếu lần này bọn họ cũng phái người đến đây tham gia đại hội Luyện Đan Sư , ngài nên cẩn thận.”

” Ngọn lửa Hắc Liên ở vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng thập đại dị hỏa, vô cùng yêu tính (tính yêu dị kỳ quái), nhưng nếu không cách nào tìm được mồi lửa dị hỏa đứng thứ ba trong bảng xếp hạng tới chống lại, chúng ta sợ rằng cũng không khả năng có phần thắng.” Mộ lão nhíu chặt mày lại, tầm nhìn của hắn hướng về phía Vân Khê như có điều suy nghĩ, rồi khẽ thở dài, ” Hy vọng là sẽ có kỳ tích phát sinh ở trên người nàng, chỉ cần nàng có thể cứu sống Hàn Nhật, lão phu nguyện ý làm trâu làm ngựa, dù máu chảy đầu rơi cũng không từ chối. . . . . . ”

Dạ Hàn Tinh cũng thật sâu thở dài, đột nhiên hắn rất là hâm mộ đại ca Dạ Hàn Nhật, đại ca rời khỏi gia tộc, bỏ qua quyền thừa kế gia tộc, đi theo sư phụ hắn ngao du khắp Ngạo Thiên đại lục, nhưng mà đại ca cũng không có mất đi quá nhiều thứ, ngược lại còn chiếm được tình cảm sư đồ trân quý nhất thế gian này, ngay cả hắn cũng nhịn không được mà hâm mộ.

Đoàn người Vân Khê mang theo bảo vật thắng lợi trở về tửu lâu, xa xa, liền thấy được một thân trường sam màu xanh da trời, đón gió mà đứng, Dạ Hàn Tinh mang phong tư yểu điệu chờ chực ở cửa tửu lâu.

“Trở lại?” giọng nói thanh nhã của hắn cất lên, hết sức dễ nghe.

Vân Khê dẫn đầu lập tức nhảy xuống xe, tùy ý liếc hắn một cái, liền trực tiếp sai sử hắn: “Mau tìm người hỗ trợ tháo dỡ hàng hóa! Đúng rồi, nếu như có thể, làm phiền đem tửu lâu này bao trọn nửa tháng, ta sợ sẽ có người để ý tới hàng hóa của ta, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Nàng chỉ nói hàng hóa, cũng không nói bảo vật, thật ra vì sợ hắn đánh chủ ý tới bảo vật của mình thôi, đáng tiếc công lực của nàng vẫn còn thấp một bậc, nên không nhận thấy được người ta đã sớm biết rõ mọi chuyện.

Dạ Hàn Tinh không nói hai lời, hai tay đưa lên vỗ ba tiếng, liền có chừng mười tên người làm ở tửu lâu lục tục ra cửa, đến bên xe ngựa tháo dỡ bảo vật cho nàng.

“Yên tâm đi, ta đã mua trọn tửu lâu rồi, sau này nơi đây chỉ có mấy người chúng ta ở lại thôi.”

“Ngươi cũng muốn cùng nhau ở chung?” ánh mắt Vân Khê ghét bỏ liếc qua hắn, rất hi vọng hắn có thể tự động tự giác thu dọn ra ngoài, bởi vì nàng đối với người không rõ lai lịch như hắn, thật lòng không cách nào yên tâm được.

Dạ Hàn Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười khoan khoái : “Vân tiểu thư xin yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không ham muốn bảo vật của các ngươi, hiện nay khách sạn bên trong Mộ Tinh Thành rất thiếu phòng trống, nếu ngươi để cho ta chuyển ra ngoài ở, ta sợ rằng thật không có chỗ dung thân.”

Tin ngươi mới là lạ!

Trong thời gian thật ngắn là có thể mua trọn tửu lâu xa hoa nhất Mộ Tinh Thành, nàng thật không tin hắn rời đi tửu lâu này, sẽ tìm không được chỗ ở lại.

Vân Khê hướng hắn quăng một cái liếc mắt, rồi không hề để ý tới hắn nữa, tiếp tục chỉ huy mọi người cẩn thận vận chuyển bảo vật.

“Tiểu Hiên Tử, ngươi mau chóng đem tất cả bảo vật phân loại sắp xếp lại, những thứ đồ vật có cũng được mà không có cũng không sao, thì toàn bộ cầm đi Bảo dược hành gửi bán, dược liệu hữu dụng cùng đan dược đều phải cẩn thận giữ lại, ngày sau thầy trò chúng ta luyện đan không thể thiếu những đồ này.”

“Dạ, sư phụ, ta sẽ đem bọn chúng sắp xếp lại.”

“Ừ.” Vân Khê rất hài lòng thái độ xử sự của đồ đệ, nên liền bỏ mặc cho hắn làm, dẫn hai đứa bé đi nghỉ ngơi.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Vân Khê chỉ cảm thấy bên trong thân thể dâng lên một cỗ nhiệt lưu chạy loạn khắp mọi nơi, đem máu toàn thân nàng cháy đến gay gắt, giống như là hôn mê ở bên cạnh núi lửa sắp phun trào vậy. Bất ngờ thức tỉnh, con ngươi ở trong đêm tối phun ra hai đốm lửa, hết sức chói mắt.

Không thể nào, không phải là nàng muốn tấn chức vào lúc này chứ?

Nhưng vì sao tình trạng tấn chức lần này lại không giống như những lần trước?

Hiện tại nếu không đem nhiệt lượng trong cơ thể phát tiết đi ra ngoài, nàng sợ mình chưa có tấn chức, đã bị nhiệt lượng này đốt cho bốc hơi rồi. Thật giống như cần tìm người tới phát tiết một chút a. . . . . . , . . .

Vân Khê thở hào hển, thân thể như thiêu như đốt, đột nhiên chạy ra khỏi gian phòng, khắp mọi nơi tìm kiếm. Người đâu mau mau đến đi, nàng cần phát tiết hết sạch! (TT: -_-’)

Đáng tiếc, giờ phút này đêm khuya tĩnh lặng, cả tửu lâu đã bị Dạ Hàn Tinh mua, nên đã đuổi đi không ít người làm, ngay cả người gác đêm cũng không tìm được, chẳng lẽ thật sự là tự gây nghiệt không thể sống sao?

Vân Khê ngửa mặt lên trời thở dài, bên tai đột nhiên nghe được chút tiếng động, ánh mắt của nàng sáng ngời lên, hình như thanh âm là từ trong phòng của Độc Cô Mưu truyền tới .

Đúng rồi, tối nay là thời hạn cuối dùng mà hắn phải trả lời mình.

Không có suy nghĩ nhiều, nàng liền trực tiếp xông ào vào gian phòng của Độc Cô Mưu .

Độc Cô Mưu bị giam hai ngày rồi, đang nghĩ tất cả biện pháp để chạy trốn. Nên thừa dịp đêm khuya thanh tĩnh, hắn khó khăn lắm mới di chuyển thân thể từ trên giường rơi xuống đất được, đang lúc tìm Bảo kiếm của hắn, hắn muốn rời đi. Thế nhưng độc trên người chưa giải, nên thân thể không còn chút sức lực nào, hắn thật vất vả mới lấy được bảo kiếm chống đỡ thân thể từ trên mặt đất bò dậy, thì cửa phòng đột nhiên bị người ta đụng vỡ.

Trong lòng hắn cả kinh, đang muốn rút bảo kiếm ra, kết quả người vừa vọt vào cửa liền đem cả người khiêng trên vai, vừa vội vã đùng đùng hướng ra ngoài cửa phòng chạy đi.

“Thật ngại quá, ta thật sự chịu không nổi nữa rồi, mượn ngươi phát tiết một chút!”

Bảo kiếm trong tay Độc Cô Mưu loảng xoảng rơi xuống đất, hắn bị sợ đến không nhẹ, nàng muốn làm gì thế?

Hành hạ hắn còn chưa đủ sao? Hiện tại lại còn muốn —— ghê tởm, đây cũng là lần đầu tiên của hắn! (TT: haha ta cười chết mất)

Bên dưới tấm phủ của mũ che, mặt của Độc Cô mưu đỏ bừng lên, trong lòng thấp thỏm vạn phần, làm sao bây giờ? Nếu nàng thật sự dùng sức mạnh với mình, mà hắn hiện tại lại không có sức lực ngăn cản, vậy hắn nên làm cái gì đây?

Trong lòng Độc Cô mưu nhất thời hỗn loạn, nghĩ đến thời điểm nàng dùng độc bức bách hắn, hắn cũng không có sợ hãi đến vậy, nhưng mà bây giờ quan hệ đến chuyện lần đầu tiên của hắn, thì hắn lại khẩn trương cùng bất an. (TT: bé Mưu thật dễ thương)

Nữ nhân ghê tởm này, vì để cho hắn ký khế ước cực kỳ bất bình đẳng kia, lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

“Ký ………” liên tục cân nhắc xong, hắn quyết định hay là tạm thời đáp ứng nàng ký khế ước, trước tiên tránh thoát một kiếp này rồi hãy nói. Không thể không nói, bản lãnh hành hạ người của nữ nhân này thật vô cùng tận. Đầu tiên là thiết kế hạ độc, sau đó tìm hai đứa bé tới hành hạ hắn, hiện tại lại tự thân xuất mã, muốn cướp đi lần đầu tiên của hắn, nàng còn có thể làm thêm chuyện vô sỉ nào nữa không?

“Ký cái gì ký? Ta hiện tại rất gấp, không có thời gian để thương lượng. . . . . . ” Vân Khê nhẹ nhàng nhảy lên, khiêng hắn rảo bước chạy vội, rất nhanh tông cửa lớn xông ra ngoài, rồi chạy như điên ở đường cái không người, nhảy vào trong ánh trăng. Động tĩnh của nàng quá lớn, đã đem bọn người Long Thiên Thần, Lam Mộ Hiên cùng Dạ Hàn Tinh đánh thức.

Nhất là hai câu kia của nàng, “Thật ngại quá, ta thật sự chịu không được rồi, mượn ngươi phát tiết một chút!” Cùng”Ký cái gì ký? Ta hiện tại rất gấp, không có thời gian để thương lượng. . . . . .” Rơi vào trong tai ba người họ, làm họ không khỏi miên man bất định.

“Sư phụ làm sao vậy? Chuyện gì vội vả như vậy?”Lam Mộ Hiên vẫn còn bận rộn sắp xếp lại bảo vật, từ bên trong gian phòng ló đầu ra, vẻ mặt lờ mờ cùng kinh ngạc.

Long Thiên Thần cũng ló đầu ra, giương lên đôi mắt to, kinh hô: “Đại tẩu nàng muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn hồng hạnh xuất tường, làm ra chuyện có lỗi với đại ca của ta? Không được, ta phải đi ngăn cản nàng!” Long Thiên Thần không nói hai lời, tiện tay lấy áo khoác, vội vàng thi triển khinh công, đuổi theo.

Dạ Hàn Tinh nghiêng người ở cửa phòng, mắt phượng chau lại, lẩm bà lẩm bẩm: “Nữ nhân này có ham mê. . . . . . Thật đúng là kỳ lạ!”

Hắn sờ sờ cằm của mình, như có điều suy nghĩ nói: “Sớm biết thế, có lẽ nên dùng mỹ nam kế Hmm. . . . . . ”

Lúc này, Vân Tiểu Mặc cũng từ trong cửa phòng ló cái đầu nhỏ ra, xoa xoa hai mắt buồn ngủ, mơ hồ lên tiếng nói: “Ai dám động đến mẫu thân của ta, cẩn thận phụ thân ta sẽ đánh hắn!”

Dưới đêm trăng, một bóng người mảnh mai trên vao khiêng một người, ở trên đường cái chạy như điên.

Đại thúc cầm canh gõ mõ nhìn bóng người giống như gió mạnh lướt qua bên cạnh mình, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy, hắn dùng sức xoa nhẹ ánh mắt, cho là mình đã bị ảo giác.

Lắc đầu, hắn tiếp tục đi về phía trước đánh canh, nhưng không lâu lắm, lại thấy một bóng người chạy tới, trong miệng còn không ngừng gào thét : “Đại tẩu, ngươi bình tĩnh một chút! Ngàn vạn lần không nên hồng hạnh xuất tường a!”

Lại là một trận gió mạnh thổi qua, đại thúc cầm canh gõ mõ hoàn toàn ngơ ngác, xảy ra chuyện gì a? Một chú em chồng chạy như điên đuổi theo đại tẩu của mình giữa đêm hôm khuya khoắc, còn luôn miệng la hét ngàn vạn lần không nên Hồng Hạnh xuất tường. . . . . . Đây là cái thế đạo gì, thói đời hiện tại là vậy sao?

Đại thúc cầm canh gõ mõ than thở xong, lắc đầu. Không được, hắn nhất định phải đến phủ thành chủ báo cáo với thành chủ mới được, bên trong Mộ Tinh Thành tuyệt đối không cho phép chuyện đồi phong bại tục như thế phát sinh.

Nghĩ tới đây, đại thúc cầm canh gõ mõ cũng chẳng quan tâm gõ mõ cầm canh nữa, nhanh chân hướng phủ thành chủ chạy đi. Hắn nhất định phải xin thành chủ đi ngăn cản vụ bê bối này phát sinh ở ban ngày ban mặt trong Mộ Tinh thành.

Nón xanh đại ca bị đội là chắc rồi

Hắn không có thay đại ca trông coi nữ nhân của đại ca cẩn thận, sau này gặp lại đại ca, làm thế nào mà hướng đại ca giải thích đây?

Đại ca, ta xin lỗi ngươi

Long Thiên Thần trong lòng nổi lên một trận ảo não, trù trừ xem có nên tiến lên cắt đứt chuyện tốt của bọn họ hay không. Lúc này, đột nhiên một tiếng hét lớn kinh người vang lên, trong rừng bỗng dưng nổi lên làn gió, Cuồng Phong gào thét, càng quét làm cả cánh rừng cát bay đá chạy, xào xạc tán loạn..

“Phát tiết xong, thật là sảng khoái a! Thống khoái!”

Trong rừng một thanh âm vui vẻ truyền ra, mang theo tiếng thở dài thỏa mãn.

Long Thiên Thần trong nhất thời nổi lên lửa giận, tại sao nàng có thể vô sỉ như thế? Làm chuyện có lỗi với đại ca xong, nàng chẳng những không cảm thấy xấu hổ, còn công khai nói ra những lời như vậy, hắn quả thận là nhìn lầm nàng rồi!

“Vân Khê, nữ nhân đáng chết này, ta phải thay đại ca ta giáo huấn ngươi thật tốt mới được” Long Thiên Thần nói xong thì xông ào vào cánh rừng, đụng phải Vân Khê đang đứng yên lành ở nơi đó, cước bộ của hắn thắng gấp, kinh ngạc đánh giá hiện trường.

Chỉ thấy Vân Khê áo quần chỉnh tề, đang xoa xoa quyền chà chà tay làm mấy động tác vận động cánh tay, mà “Gian phu” trong tưởng tượng của hắn giờ phút này đang hấp hối ở trên cành một gốc cây quế lớn, trong miệng không ngừng nhắc lại một chữ: “ký, ký . . . . . . ”

“Ách?” Long Thiên Thần nhất thời sững sờ, đầu óc có chút mơ hồ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn hoàn toàn không hiểu rõ ràng lắm tình huống trước mắt?

Vân Khê quay đầu lại nhìn hắn, một đôi ánh mắt trong suốt lóe sáng hướng về phía hắn bắn qua, nàng tiếp tục bẻ bẻ bàn tay, khóe môi gợi lên một nụ cười tà ác.

“Thiên Thần, ngươi tới đúng lúc! Ta còn không có phát tiết đủ đâu, ngươi không vào Địa Ngục, thì ai vào địa ngục?”

Long Thiên Thần nhìn nàng từng bước tiến tới gần, nhất thời lĩnh ngộ, nhanh chân chạy ra ngoài: “Đại tẩu, nể mặt đại ca, ngươi tha cho ta đi! Thân thể của ta xương nhỏ lắm, chịu không nổi ”

Đáng tiếc, đợi lúc hắn cầu xin tha thứ, thì đã chậm.

Vân Khê mới vừa tấn chức Mặc Huyền lục phẩm, giờ phút này bên trong thân thể tràn đầy lực lượng, nàng đã nghĩ đến cách thông qua kẻ khác tận tình phát tiết. Độc Cô Mưu bị trúng độc, hành động bất tiện, hoàn toàn không thể thỏa mãn dục vọng bạo lực mà nàng muốn phát tiết. Lúc này Long Thiên Thần đã chủ động đưa tới cửa, không phải là tự chuốc lấy, thì là cái gì?

Toàn bộ cánh rừng nhất thời liên tục vang lên tiếng thét, thê lương, thanh âm này không biết đã hù dọa bao nhiêu động vật ban đêm thường lui tới.

Lúc hừng sáng, Mộ Cảnh Huy theo đại thúc cầm canh gõ mõ chỉ dẫn , đi tới cửa thành.

Đại thúc cầm canh gõ mõ lần thứ hai mươi hướng về phía thành chủ miêu tả cảnh tượng đêm qua hắn chứng kiến, sinh động như thật: “Thành chủ đại nhân, ngài nhất định phải tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân thật thấy một cô gái cùng gian phu hướng cửa thành mà chạy, nàng kia lớn lên xấu vô cùng, như Mẫu Dạ Xoa vậy, còn gian phu thì lớn lên giống Hắc Bạch vô thường, thật là đáng sợ. Hai người bọn họ lại không nhìn lễ phép thế tục, rủ nhau nửa đêm bỏ trốn ra khỏi thành, tiểu nhân thật sự là nhìn không được. . . . . ”

Mộ Cảnh Huy thản nhiên nhìn trong ngoài cửa thành, sắc mặt trầm tĩnh, nhưng không có cắt đứt đại thúc cầm canh gõ mõ tự lẩm bẩm. Mấy tùy tùng đi theo ở phía sau Mộ Cảnh Huy không nhịn được mà cười trộm .

Một Mẫu Dạ Xoa, một Hắc Bạch vô thường, cũng rất là xứng đôi.

Vị này đại thúc cầm canh gõ mõ này, chẳng lẽ lúc gõ mõ cầm canh đã ngủ thiếp đi, nên nằm thấy ác mộng li kỳ cổ quái này sao?

Chỉ có thành chủ hiền hòa, mới không muốn trách cứ hắn, nếu như đổi lại người khác, nửa đêm bị đánh thức không nói, còn phải nghe hắn kể ra một chuyện xưa ly kỳ cổ quái như vậy, mà không đem hắn đánh ra khỏi phủ, đã coi như là khách khí rồi.

Đại thúc cầm canh gõ mõ tiếp tục nói sinh động như thật: “Ở phía sau bọn hắn, còn có một nam nhân đuổi theo bọn họ, lớn tiếng hô ” đại tẩu, ngươi không thể bỏ lại đại ca ta, đại ca của ta hắn sắp chết, ngươi không thể bỏ hắn hồng hạnh xuất tường a”

Bọn tùy tùng không nhịn được xì cười ra tiếng, không thể không nói, đại thúc cầm canh gõ mõ trí tưởng tượng cực kỳ phong phú.

Đại thúc Cầm canh gõ mõ quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, ngoan cường kiên trì nói: “Thành chủ đại nhân, tiểu nhân nói là thật, tuyệt không giả dối, ngài nhất định phải tin tưởng tiểu nhân.”

Mộ Cảnh huy nghĩ thầm có lẽ thật sự có mấy người đêm hôm khuya khoắt chạy trốn trên đường cái, nhưng hắn cũng không thật tin tưởng có chuyện ly kỳ như vậy, nên chỉ tùy ý gật đầu, mà không có ý muốn phản bác hoặc là trách cứ. Hắn khẽ cười, ánh mắt chếch đi, đúng lúc bắt gặp không xa ngoài cửa thành xuất hiện vài bóng người.

Ánh mắt hắn chợt lóe, rất nhanh liền nhận ra đối phương.

Vân Khê lúc này cũng mới vừa trở về thành, nàng mỗi một tay, kéo một người nam nhân, cả hai tên bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn, cả đám đang hướng cửa thành mà đi đến.

Xa xa , nàng cũng nhìn thấy Mộ Cảnh Huy đứng ở cửa thành, nàng giơ tay lên, cùng hắn lên tiếng chào hỏi: “Mộ thành chủ, sớm dậy!” Tay phải của nàng buông lỏng, cả người Long Thiên Thần phịch một cái rơi xuống mặt đất, hắn nức nở kêu đau: “Đại tẩu, ngươi có thể nhẹ tay một chút được không? Xương cốt của ta đều nhanh bị ngươi làm cho gẫy nát.”

Vân Khê quay đầu lại khẽ gắt hắn một hơi: “Thật vô dụng! Mới có vài lần là ngươi đã chịu không nổi rồi, vẫn là Độc Cô Mưu tương đối lợi hại, làm nhiều lần như vậy, hắn cũng không có thốt ra một tiếng.”

Hắn đương nhiên không thể lên tiếng rồi, bởi vì hắn sớm đã bị ngươi đánh cho ngất đi rồi! Long Thiên Thần dưới đáy lòng tức giận bất bình.

Lời thoại của hai thúc tẩu rơi vào trong tai ba người ở cửa thành, khiến bọn họ hoàn toàn bị hóa đá.

Một lát, đại thúc cầm canh gõ mõ kinh hô lên: “A, chính là bọn họ! Không nghĩ tới cuối cùng nàng vẫn được như ý, lại đem em chồng của mình phá hủy luôn, đây là thế đạo gì a!”

Khuôn mặt sáng sủa của Mộ Cảnh huy cứng lại một hồi, không thể không nói, bọn họ nói thật sự là quá ám muội rồi, làm cho người khác phải suy nghĩ lung tung, song nhìn kỹ lại tình trạng của hai người Long Thiên Thần cùng Độc Cô Mưu, hắn sẽ không đem đề tài hướng tới phương diện kia suy nghĩ.

Hắn tiến lên mấy bước nói: “Hai vị công tử làm sao vậy? Thoạt nhìn như bị thương rất nặng.”

Vân Khê lắc lắc đầu, không sao cả trả lời: “Không có chuyện gì! Nam nhân mà, nên thường xuyên rèn luyện!”

Thanh âm của Long Thiên Thần run rẩy, tội nghiệp kéo góc áo của nàng: “Đại tẩu, nhưngta là em ruột thịt của chồng ngươi. . . . . ”

Tùy tùng phía sau Mộ Cảnh Huy nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế cũng thất sắc, không khỏi sinh ra đồng tình, vị đại tẩu này của hắn thật đúng là đủ hung mãnh, hồng hạnh xuất tường mà còn hùng hồn kinh thiên động địa như thế. Hắn vừa nói vừa suy nghĩ đến một ít hình ảnh do chính hắn tưởng tượng ra tới, rồi lắc đầu thở dài.

Lúc này, Vân Khê đột nhiên quay đầu, cho Long Thiên Thần một ánh mắt an tâm, giọng điệu nghiêm túc nói: “Đừng sợ, ta sẽ chịu trách nhiệm đối với các ngươi.”

Trước mắt gã tùy tùng bỗng mất thăng bằng, trực tiếp ngã rầm xuống đất.

Trăng sáng sao thưa, lại là một đêm khó ngủ.

Trong một ngôi nhà ở phía đông của Mộ Tinh thành, ba cái bóng người hiện lên, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thân hình nhanh nhẹn lay động đi vào tường viện của tòa nhà .

Tòa nhà này, chính là nơi dừng chân của mấy người Tư Đồ gia đến đây tham gia đại hội Luyện Đan Sư.

Một gian sương phòng trong Đông Sương biệt viện, ánh nến sáng rực, nhẹ nhàng nhấp nháy tràn ngập cả gian phòng, đem bóng người không cao không thấp trong phòng chiếu lên trên cửa sổ.

Ngoài sương phòng, có hai gã đệ tử đang canh chừng, họ nghe được thanh âm lách tách của ngọn lửa từ bên trong gian phòng truyền ra, hai người không khỏi bàn luận xôn xao.

” Cả ngày hôm nay Ngũ trưởng lão đều ở trong phòng, luôn luôn nghiên cứu bảo vật kỳ quái kia, ngươi nói xem, hắn có phải là đã tẩu hỏa nhập ma không? Sao ta lại không nhìn ra bảo vật kia có chỗ đặc biệt gì? Hình như chỉ toàn bình bình lọ lọ thôi”

“Ngươi làm sao mà hiểu được chứ, ta nghe nói vật kia có thể luyện ra bảo bối, khiến cho mồi lửa của U Cốt Thúy diễm đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất, cho nên Ngũ trưởng lão mới đặc biệt coi trọng.”

“Nhưng mà ngươi có ngửi thấy được một mùi lưu huỳnh rất kỳ quái hay không? Ngũ trưởng lão đem lưu huỳnh bầy đặt ở trong phòng, còn dùng nó đốt U Cốt Thúy diễm, hắn không sợ sẽ đem gian phòng đốt cháy sao?”

“Yên tâm đi! Ngũ trưởng lão là một người khôn khéo như vậy, làm sao lại gây ra chuyện ngốc thế?”

“. . . . . .”

Hai người lo không ngừng thì thầm với nhau, nên không có chú ý tới ở mái hiên đối diện, có ba bóng người lặng yên không một tiếng động đáp xuống.

Vân Khê đổi lại một thân y phục dạ hành, nằm rạp người ở mái hiên, tầm mắt của nàng rơi vào trong gian phòng có ngọn đèn dầu sáng rỡ của Ngũ trưởng lão, nhìn bóng người đang di chuyển được chiếu lên cửa sổ, nàng liền đoán ra giờ phút này Ngũ trưởng lão nhất định là đang nghiên cứu trang bị chưng cất nàng đã để lại.

Nàng hướng hai cái bóng người phía sau vẫy vẫy tay, hạ giọng nói: “Thiên Thần, ngươi đi xuống trước, đem hai người canh ở ngoài cửa dẫn dắt rời đi!”

Long Thiên Thần cũng một thân y phục dạ hành, quanh thân trên dưới tản ra oán khí, có chút tâm không cam lòng tình không nguyện. Hắn hé ra một khuôn mặt sưng đến thê thảm không nỡ nhìn, thở phì phì nói: “Tại sao là ta?”

Ánh mắt hắn hướng bên cạnh thoáng nhìn, người đang đứng yên bên kia chính là Độc Cô Mưu, hắn cũng một thân áo đen, chỉ bất quá trong ngày thường người ta vẫn là một bộ dạng trang phục nghìn năm không đổi, căn bản là không cần phải hóa trang. Giờ phút này Độc Cô Mưu đã khôi phục lại năng lực hành động, nhưng cũng không ai biết chiếc mũ trùm kia đến tột cùng là gương mặt như thế nào, thương thế trên người đến tột ra sao, chẳng qua lúc này quanh thân hắn sát khí cùng hàn ý càng đậm.

Cảm giác được ánh mắt Long Thiên Thần đưa tới, Độc Cô Mưu hai tay ôm ngực, bảo kiếm đang nắm trên tay phải bỗng nhiên rung động xuống, lập tức đem ánh mắt mang ý đồ của Long Thiên Thần dọa trả trở về.

Hung cái gì hung? Long Thiên Thần đáy lòng ủy khuất, một người là đại tẩu, đại tẩu có lệnh, hắn không dám phản đối; một người là tuyệt đỉnh cao thủ có Huyền giai cao hơn hắn không biết mấy bậc, hắn chọc không nổi, còn có lựa chọn khác sao?

Vân Khê tiếp tục nhìn chăm chú vào phương hướng gian phòng có ánh nến chớp động, nàng không quay đầu lại nói: “Ngươi yên tâm, bây giờ ngươi với cái bộ dáng này, dù có bị ta người phát hiện, cũng tuyệt đối không người nào có thể nhận ra ngươi.”

Long Thiên Thần vốn đã đủ ủy khuất, bây giờ nghe nàng lại nói như thế, hắn thật muốn đập đầu vào đậu hủ cho rồi.

Ta biến thành bộ dạng đầu heo hiện tại, còn không phải là do ngươi ban tặng?

Long Thiên Thần có khổ chỉ có thể hướng trong bụng mà nuốt.

Hai gã thủ vệ còn đang bàn luận xôn xao, vô tình liếc một cái, đột nhiên hiện lên một bóng đen, hai người nhất thời tỉnh ngủ.

“Người nào? Người nào ở nơi đây?”

“Đuổi theo!”

Nhìn bóng đen kia hướng nơi khác bỏ chạy, hai người không do dự, vội vàng đuổi theo.

Bên trong gian phòng, Ngũ trưởng lão nghe được ngoài cửa có thanh âm, chân mày hắn không vui khẽ nhíu lại, không khỏi thấp giọng quát: “Đám ngu ngốc này, cái gì cũng không giúp được, làm lão phu mất hứng!”

“Kỳ quái, rốt cuộc là thiếu sót gì đây? Tại sao hiệu quả lại không giống nhau thế?” Ngũ trưởng lão dốc lòng nghiên cứu trang bị chưng cất trước mặt, cái trán nhăn lại, hắn rõ ràng là làm giống nhau thao tác của nàng, nhưng vì sao hiệu quả khác biệt to lớn như thế? Đến tột cùng là sai ở chỗ nào, hay là trên cách điều chế xảy ra vấn đế?

“Quên đi, làm lại từ đầu một lần nữa!” Ngũ trưởng lão đem giọt chất lỏng vừa được chế biến hoàn thành, bỏ qua một bên, một lần nữa bắt đầu một vòng thí nghiệm mới.

Hắn không có chú ý tới, U Cốt Thúy diễm ở bên cạnh hắn đang hiện lên màu đen hết sức quỷ dị , như là một cái mặt quỷ tùy ý sẽ nuốt người.

Trên mái hiên, Vân Khê hít mũi một cái, khứu giác nhạy cảm của nàng đã nhận ra được chút khác thường. Khóe môi nàng khẽ cong lên, rồi hướng về Độc Cô Mưu ở phía sau, vẫy vẫy tay nói: “Độc Cô, chờ ta ra lệnh một tiếng, ngươi lập tức xông vào gian phòng, cướp lấy U Cốt Thúy diễm! Nhớ, động tác phải nhanh, ngàn vạn lần không thể lưu lại bất kỳ dấu vết gì.”

Độc Cô Mưu đứng yên một bên, không có bất kỳ động tĩnh gì, không biết đến tột cùng hắn có đem lời của nàng nghe lọt tai hay không.

Một hồi lâu không có thấy động tĩnh, Vân Khê quay đầu, liếc về phía hắn, nói: “Ngươi cũng đã ký khế ước rồi, nên đừng nữa giận dỗi nữa. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi làm tốt, sau này mỗi tháng ta sẽ cho ngươi tiền thuê , tuyệt đối sẽ không để ngươi bị đói.”

Độc Cô Mưu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt âm hàn sắc bén xuyên thấu qua mũ trùm bắn về phía Vân Khê, nàng lại còn không biết xấu hổ mà nói thế?

Trước đây hắn chỉ làm một khoản giao dịch là có thể nhận được ngàn vàng, hiện tại đi theo nàng, mỗi tháng chỉ có được một trăm lượng bạc tiền thuê, mà còn muốn phải biểu hiện tốt mới có thể lấy được, cõi đời này còn có cố chủ keo kiệt hơn so với nàng sao? Nàng dùng các loại thủ đoạn hành hạ không phải người làm, khiến cho hắn phải ký khế ước bán thân suốt đời có đãi ngộ không công bình kia, nếu không phải hắn coi trọng tín nghĩa, không muốn trên lưng mang tiếng bội tín, hơn nữa nể tình nàng có biện pháp có thể trị tốt bệnh câm của hắn, hắn đã sớm một kiếm giết nàng, để trút mối hận trong lòng hắn rồi!

“Ngươi rốt cuộc có nghe hay không?” Vân Khê theo dõi hắn, hơi có chút không yên lòng. Nàng vốn cũng có thể tự mình làm, chỉ bất quá Ngũ trưởng lão kia công phu thật sự quá cao, mặc dù phẩm cấp của nàng có tăng lên, nhưng chỉ tương đối, so với Ngũ trưởng lão thì còn kém một khoản xa. Nếu nàng muốn cướp đi ngọn lửa kia, chỉ sợ tốc độ không đủ nhanh, sẽ bị Ngũ trưởng lão bắt được. Cho nên, hiện tại cũng chỉ có thể đem trách nhiệm nặng nề này giao cho Độc Cô mưu, chẳng qua tên tiểu tử này thoạt nhìn rất bất đắc dĩ, thật sự là làm cho nàng không yên lòng a.

Oanh

Bên trong gian phòng rốt cục cũng đúng hạn mà phát ra tiếng nổ lớn, bên trong tiếng nổ kia còn kèm theo tiếng gào thét thê lương.

“Hối hận. . . . . . ” Vân Khê lời còn chưa dứt, thì một trận gió mạnh nổi lên, bóng đen bên trái đã như một đạo khói đen bay vào sương phòng.

Vân Khê trong lòng vui mừng, mép nổi lên thần sắc giảo hoạt.

Lão thất phu, là do ngươi tự chui đầu vào rọ, không thể trách ta được!

Không sai, chiết xuất là chút ít lân phấn cùng lưu hoàng hợp thành, hơn nữa cộng thêm bí phương đặc biệt của ta, đúng là sẽ không có vấn đề gì. Song ngươi cứ tái diễn sử dụng hai loại vật chất này, rồi lại không có bí phương đặc biệt của ta hiệp trợ, nổ tung là chuyện sớm muộn thôi!

Sau tiếng nổ này, cho dù ngươi không chết cũng phải mất nửa cái mạng. . . . . . Môi của nàng nở ra nụ cười lạnh gợn sóng, đối với kiệt tác mà mình tỉ mỉ thiết kế rất là thỏa mãn.

“Sưu!” Một làn khói đen rất nhanh lại từ trong sương phòng bay trở về bên người của nàng, đồng dạng khoảng cách, đồng dạng tư thế, chẳng qua là trong tay hắn có thêm một vật phẩm. Thân ảnh của hắn thoáng chốc hiện ra, thấy vậy Vân Khê bị một trận ngạc nhiên, đây mới thực sự là cao thủ a!

Sợ hãi than vãn xong, Vân Khê vội vàng nhận lấy vật trong tay của hắn.

U cốt Thúy diễm!

Những tia lửa nhảy nhót in bóng trong đáy mắt của nàng

Lúc này, cả tòa nhà đều xôn xao, tất cả mọi người hướng sương phòng của Ngũ trưởng lão chạy tới. Gian phòng của Ngũ trưởng lão sương khói càng ngày càng dày đặc, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô bi thống của Ngũ trưởng lão: “Đôi mắt của ta, đôi mắt của ta”

Hắn còn không có chết?

Vân Khê khẽ cau mày, có chút tiếc nuối. Đang muốn để cho Độc Cô Mưu một lần nữa trở về giết hắn, thì lại thấy đông đảo mọi người hướng sương phòng vọt tới, nên không có cách nào khác, đành tạm thời bỏ qua ý nghĩ trảm thảo trừ căn. Dù sao lão thất phu kia bị mù mắt rồi, sau này sẽ từ từ thu thập hắn cũng không muộn.

“Đi” nàng nói nhỏ, cùng Độc Cô Mưu nhanh chóng bay vút lên, tung mình mấy cái liền rời đi tòa nhà.

Lúc này Tư Đồ Anh Kiệt nghe thấy tiếng nổ liền chạy tới, thấy Ngũ trưởng lão hai mắt bị mù, hơn nữa còn gãy một cánh tay, thì trong lòng hắn kinh hãi.

“Ngũ trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đôi mắt của ta, đôi mắt của ta”Ngũ trưởng lão vẫn gào thét như cũ, đau đến không muốn sống.

Còn lại mấy tên đệ tử thì rối rít tụ tới ngó nhìn thương thế của Ngũ trưởng lão , Tư Đồ Anh Kiệt quay đầu nhìn về phía nơi khác, hiện trường một mảnh hỗn độn, các loại gỗ vụn gãy lìa, tàn phiến đồ sứ cùng cặn dược liệu, rơi đầy đất hơn nữa còn đang bị thiêu cháy.

Chân mày hắn nhíu chặt, cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, thật giống như thiếu một cái gì đó.

Bỗng dưng, ánh mắt của hắn sáng ngời, lên tiếng kinh hô: “Hỏng bét, U Cốt Thúy diễm đâu? U cốt Thúy diễm không thấy!”

Tiếng kinh hô này của hắn, không ngừng đem lực chú ý của các đệ tử khác toàn bộ tập trung tới đây, ngay cả Ngũ trưởng lão đang gào thét trong thống khổ cũng nín thinh, nhưng ngay sau đó hắn bi tráng hơn ngửa mặt lên trời gào thét: “Người nào, rốt cuộc là người nào đoạt đi U Cốt Thúy diễm của lão phu? Nếu để cho lão phu biết người nọ là ai, lão phu nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn!”

Trong một gian phòng ở tửu lâu khác, Vân Khê đồng thời đem U Cốt Thúy diễm cùng Hỏa Vân hải diễm, hai loại mồi lửa cùng đặt ở một chỗ, khiến chúng nó tận tình tranh giành thiêu đốt. Một loại là ngọn lửa u ám màu xanh, giống như là Quỷ Hỏa tới từ địa ngục, một loại khác là màu xanh đậm, giống như lửa đến từ đáy biển, hai loại ngọn lửa đồng thời thiêu đốt lên, lúc bắt đầu còn không ai nhường ai, nhưng đợi một lúc sau, ngọn lửa màu xanh đậm liền từ từ phai nhạt xuống, hiện ra xu thế thần phục.

Thì ra trong thế giới mồi lửa cũng là cường giả vi tôn, ai mạnh thì người đó liền đứng ở thế bất bại, người yếu chỉ có thần phục cường giả. Thế giới này là như thế, thế giới mồi lửa cũng thế.

“Sư phụ, ngài làm sao mà lấy được U Cốt Thúy diễm ? Người của Tư Đồ gia bị mất U Cốt Thúy Diễm, sợ rằng sẽ nổi điên tìm kiếm khắp nơi, nếu để cho bọn họ biết là sư phụ ngài đánh cắp mồi lửa của bọn hắn …” Lam Mộ Hiên rất vui mừng, nhưng không khỏi sinh ra sầu lo.

“Sợ cái gì? Không bằng không cớ, bọn họ như thế nào mà hỏi tội ta? Cho dù bọn họ thật tìm tới tận cửa thì sao chứ, chẳng lẽ ta sợ bọn hắn sao?” Vân Khê cười lạnh, nhưng ngay sau đó lại đem lực chú ý tập trung vào hai loại mồi lửa, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, rồi lẩm bà lẩm bẩm nói “Ta nghe nói có một loại dị hỏa có thể cắn nuốt những mồi lửa khác yếu hơn, kém hơn nó, không biết giữa hai mồi lửa này có phải cũng có thể lẫn cắn nuốt nhau hay không?”

“Sư phụ, ngài sẽ không phải là muốn ——”Lam Mộ Hiên chỉ cảm thấy ý tưởng của nàng quá mức điên cuồng, đúng là, ở trên bảng xếp hạng dị hỏa thì có một loại dị hỏa có thuộc tính cắn nuốt những mồi lửa khác, nhưng hắn lại không có nghe nói những mồi lửa khác cũng có thuộc tính tương tự.

“Sư phụ, mồi lửa cũng có linh tính, nhưng nếu người mạnh mẽ để cho bọn họ cắn nuốt nhau, đến lúc đó sợ rằng lưỡng bại câu thương, hoặc là phát sinh những thứ ngoài ý muốn khác.”

“Lưỡng bại câu thương, thế thì chưa chắc. Ta chỉ là cảm thấy hai loại mồi lửa mặc dù tốt, nhưng dù sao chỉ là hai loại dựa vào bảng xếp hạng thôi, nếu như gặp gỡ mồi lửa có phẩm chất cao hơn so với bọn nó, có lẽ bọn nó cũng không tốt như thế.”

Lời của Vân Khê chưa dứt, thì hai ngọn lửa đột nhiên cháy lên cực cao, giống như đang khiêu khích nàng, hoặc là đối với lời nàng nói tỏ vẻ bất mãn.

“Di?” Vân Khê chăm chú nhìn lại, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, thì ra mồi lửa thật có linh tính, có thể nghe hiểu nàng châm biếm.

“Hai loại mồi lửa này đúng là không thể cắn nuốt lẫn nhau, nhưng có thể dung hợp lẫn nhau, trở thành một loại mồi lửa hoàn toàn mới.”Một thanh âm chen vào.

“Làm sao để dung hợp lẫn nhau?” Vân Khê nói tiếp.

Thanh âm kia lại nói: “Có một loại phương pháp, nhưng cũng tương đối nguy hiểm, chỉ sơ sẩy một cái thì vô cùng có khả năng sẽ tự thiêu mình.”

“Ý của ngươi là nói. . . . . .” Vân Khê đột nhiên quay đầu, liền bắt gặp một khuôn mặt vốn không nên xuất hiện ở đây, tâm thần nàng chấn động, ánh mắt cảnh giác bắn về phía hắn, “Làm sao ngươi lại tiến vào?” Nàng vừa quay đầu liếc về hướng Độc Cô mưu đang canh giữ ở cửa, hai tay hắn hoàn ngực, ôm kiếm mà đứng, giống như là một cây cọc gỗ ở nơi này đảm đương thần giữ cửa. Thật là một pho tượng thần giữ cửa tốt vô cùng! Có người tự tiện xông vào, hắn lại mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy, giống như là cố ý trả thù nàng.

“Độc Cô mưu, ngươi giỏi lắm!” Vân Khê hừ lạnh một tiếng, một lần nữa quay đầu nhìn về phía vị khách không mời mà đến – Dạ Hàn Tinh, “Ngươi mới vừa nói phương pháp xử lí, là đem hai loại ngọn lửa tiến vào thân thể của mình, khiến chúng nó thực sự trở thành một phần thân thể của mình, sau đó là tùy tâm sở dục khống chế bọn họ, hơn nữa cũng không cần lo lắng sẽ có người lại đem bọn họ cướp đi?”

“Không sai!” Dạ Hàn Tinh cười yếu ớt, quăng cho nàng một ánh mắt tán dương, gật gật đầu nói, “Chẳng qua là biện pháp này quá mức mạo hiểm, vạn nhất xảy ra không may, thì chính là nhóm lửa tự thiêu, hết sức hung hiểm.”

Vân Khê từ từ thu liễm tâm thần, thần sắc trở nên ngưng trọng. Đúng vậy, đây là một phương pháp xử lí tương đối mạo hiểm, nhưng cũng là biện pháp tốt, nếu nàng có thể đem hai loại mồi lửa toàn bộ dẫn vào trong cơ thể của mình, như vậy sau này nàng có thể tùy thời tùy chỗ khống chế bọn họ, thậm chí có thể trở thành một loại vũ khí công kích địch nhân của nàng.

Lam Mộ Hiên thấy nàng có chút động tâm, vội vàng lên tiếng ngăn cản nói: “Sư phụ, phương pháp kia quá mức nguy hiểm, ngài cũng không thể tùy tiện thử. Nếu thật sự muốn thử, để cho đồ nhi tới làm thay đi!”

Vân Khê yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, thật là một ngốc tử, nếu biết nguy hiểm, hắn còn nguyện ý thay thế nàng lấy thân thử nghiệm?

“Để ta suy nghĩ kỹ đã, ngày sau hãy nói.”

“Ừ.”Lam Mộ Hiên dùng sức gật đầu.

Dạ Hàn Tinh nhợt nhạt cười một tiếng nói “Nhưng nếu ngươi thật muốn thử, bản thân ta có thể vì ngươi giới thiệu một vị cao nhân, có lẽ hắn có thể trợ giúp ngươi thuận lợi hoàn thành quá trình dung hợp mồi lửa.”

“Chờ ta nghĩ kỹ rồi hãy nói” trong lòng Vân Khê có phần băn khoăn , không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn mạo hiểm như vậy. Bởi vì nàng còn có Tiểu Mặc phải chiếu cố, ở Lăng Thiên Cung còn có một người đang chờ nàng, nàng không thể tùy tiện mạo hiểm như vậy.

“Tiểu Hiên Tử, ngươi đi lấy dược liệu, ta hiện tại sẽ luyện chế đan dược cho Độc Cô.”

Thân hình Độc Cô Mưu đờ đẫn rốt cục cũng lắc lư, mũ trùm hơi nghiêng lệch, hướng về phía Vân Khê, tựa hồ có chút không tin nàng thẳng thắn đáp ứng luyện chế đan dược trị bệnh câm cho hắn như vậy.

“Từ trước cho tới nay ta là người hết lòng tuân thủ lời hứa, ngươi không cần hoài nghi.” Vân Khê thuận miệng nói, hiểu rõ nghi ngờ trong lòng hắn, nói xong thì tiếp tục chú ý đến ngọn lửa đang toát ra.

Độc Cô Mưu hai tay ôm ngực đã thay đổi tư thế, không có phản ứng khác thường nào nữa, nên ai cũng không biết trong lòng hắn đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào.

Dạ Hàn Tinh đuôi lông mày chau lên, hướng phía Độc Cô Mưu quăng tới một ánh mắt tò mò.

Độc Cô Mưu, chẳng lẻ chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ Độc Cô mưu? Hắn lại cam tâm nghe lệnh của một nữ nhân, tin tức này thật sự có chút làm cho hắn khó có thể tiêu hóa, đồng thời lòng hiếu kỳ đối với Vân Khê cũng càng nặng.

Hai thầy trò trải qua suốt cả đêm cố gắng, rốt cục đã đem đan dược luyện thành.

Độc Cô Mưu canh giữ ở cửa, không nhúc nhích, cái mũ trùm đầu cũng xê dịch nhiều lần, đã thể hiện rõ tâm tình hắn đang kích động.

“Độc Cô, cầm đi! Nơi này tổng cộng là năm viên đan dược, một ngày một viên, năm ngày sau, ngươi có thể nói chuyện giống như người thường .”

Độc Cô mưu kinh ngạc nhìn đan dược nàng đưa tới, quên mất cả phản ứng, chỉ có bàn tay ôm kiếm không ngừng nắm chặt, đến lúc gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Cái này giống như là một giấc mộng, hắn khó có thể tin.

Hơn hai mươi năm miệng không thể nói, hiện tại chỉ cần ăn vào năm viên đan dược, là hắn có thể giống như người bình thường nói chuyện rồi, đây là thật sao?

“Ngây ngốc làm cái gì? Còn không mau cầm lấy?” Vân Khê trực tiếp bắt lấy tay của hắn, đem đan dược chứa trong bình sứ mạnh mẽ nhét vào lòng bàn tay của hắn, “Những đan dược này, coi như là ta bồi thường lại những việc lúc trước đã đối với ngươi, ngươi hiểu không?”

Độc Cô mưu càng thêm sững sờ, cái này là sao, coi như là nàng nói xin lỗi sao?

Nhưng mà lúc trước nàng đối với hắn làm nhiều việc ác như vậy, chỉ một câu nói xin lỗi là có thể hóa giải à?

Trong lòng hắn vẫn có chút căm giận bất bình, nhưng tay đã đem bình sứ vững vàng giữ ở lòng bàn tay, đây là hi vọng của hắn, cũng là chuyện hắn chờ đợi rất lâu, còn có cái gì có thể đáng giá so với việc hắn mong đợi đây?

“Thật mệt a! Làm cú mèo thật là mệt, ta đi tắm rửa rồi ngủ, không có chuyện gì lớn, các ngươi ai cũng đừng ầm ĩ ta!” Vân Khê vặn eo bẻ cổ, lướt qua bên người Độc Cô Mưu, ánh mắt khẽ liếc cái bình sứ được nắm chặt ở lòng bàn tay hắn, khóe môi nàng khẽ nhếch một độ cung. Chỉ cần hắn đón nhận đan dược, cũng chính là đón nhận lời xin lỗi của nàng, Vân Khê nàng cũng không phải là tùy tùy tiện tiện mà nói xin lỗi với người ta, chẳng qua nàng thật sự cảm thấy ngày gần đây hắn bị hành hạ quá mức, cho nên lương tâm bị cắn rứt chút xíu thôi.

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc