ChươngV25: Cung yến (2)Tây Môn Huyền Sương không hổ là công chúa được hoàng tộc bồi dưỡng ra, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, bàn về vũ đạo, kỹ thuật nhảy của nàng thật sự có được khí chất khinh linh mạn diệu, được diễn tả đến Mĩ luân Mĩ hoán (đẹp nhịp nhàng đẹp rực rỡ). Mủi chân vừa chạm xuống đất, cánh tay ngọc đã nhẹ giơ lên, lụa mỏng trên cánh tay cũng tùy theo chuyển động của nàng mà nghiêng lên xuống. Kèm theo tiếng đàn trầm bổng thay nhau nổi lên, nàng phi thân xoay tròn, thân thủ nhẹ nhàng uyển chuyển như con phượng hoàng giương cánh. Nàng xoay tròn tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thấp, lụa mỏng trên cánh tay cũng đi theo điệu múa mà bay trên không trung, nàng cao ngạo hướng đỉnh đầu về phía trước vung lên, như một con phượng hoàng trùng sinh từ biển lửa, bay về trời cao! Hoàn mỹ!
Có thể nói một đoạn vũ đạo thật hoàn mỹ!
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Tây Môn Huyền Sương từ từ dừng lại, nàng khẽ hít thở , đỉnh đầu cao ngạo chưa bao giờ từng thấp xuống, ánh mắt khinh miệt liếc về phía Vân Khê, thật giống như đang nói: như thế nào, ngươi làm được không?
Song, khi tầm mắt nàng nhìn tới Vân Khê, lại ngơ ngác ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy cái bàn trước mặt nàng ta bày bừa một đống xác thức ăn, nào là xương gà, vỏ cam, vỏ nho, vỏ chuối . . . . . , . . . Tóm lại xác thức ăn xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Nàng chẳng lẽ thật là tới hoàng cung để ăn sao? Ác quỷ đầu thai cũng không có ăn như nàng vậy”
Ghê tởm hơn chính là, nàng ở chỗ này khổ cực khiêu vũ, nàng ta lại ở một bên chuyên tâm ăn uống.
Nụ cười của Tây Môn Huyền Sương cứng lại, mặt đỏ bừng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân khê, cắn môi nói: “Vân Khê, giờ đến phiên ngươi!”
Vân Khê từ thức ăn trong đống thức ăn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Xong rồi sao? Nhanh như vậy? Ta còn chưa có nhìn đủ mà!”
“Bổn công chúa là tới tìm ngươi tỷ thí , không phải là muốn ngươi tới để xem xét vũ đạo! Nếu ngươi muốn giữ được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, vậy thì cùng Bổn công chúa tỷ thí một chút, nếu không, ngươi chính là chỉ có hữu danh vô thực!” Tây Môn Huyền Sương tức giận nói.
Vân Khê lại không thèm để ý, vừa lột cái vỏ chuối tiêu, vừa gặm, vừa hàm hồ nói :” Danh hiệu đệ nhất mỹ nhân là người trong thiên hạ gán cho ta, chuyện đó trước kia ta không hề hay biết. Nếu ngươi thích, thì đi mà lấy, cần gì phải phiền toái như vậy?”
Người khác chen lấn vỡ đầu cũng muốn tranh đoạt danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, nàng lại xua đuổi như rác rưởi, không thèm quan tâm một chút nào, điều này làm cho Tây Môn Huyền Sương luôn ghen tỵ với nàng làm sao chịu nổi?
“Ừ, ngươi nhảy hồi lâu, nhất định đói bụng rồi đúng không? Ta mời ngươi quả chuối tiêu, cảm tạ ngươi đã biểu diễn một màn đặc sắc!” Vân Khê tiện tay cầm lên một nải chuối tiêu, hướng phía Tây Môn Huyền Sương ném qua, coi như là phần thưởng cho nàng vì đã múa giúp vui.
Tây Môn Huyền Sương hai mắt mở to, vội vàng lui về phía sau một bước để tránh, nào ngờ vừa lui dưới chân bỗng nhiên dẫm lên cái gì đó, lòng bàn chân trượt xuống, hét to một tiếng, cả người ngã ngửa xuống đất.
“Ngươi không sao chứ?” Vân Khê khẽ cắn cánh môi, nghiêng thân nhìn về phía Tây Môn Huyền Sương đang ngã nhào trên đất , có chút áy náy nói, “Công chúa, thật ngại quá, ta không cẩn thận nên đem vỏ chuối trong tay ném ra ngoài luôn một lượt rồi.”
“Vân Khê ngươi……..” Tây Môn Huyền Sương bị ngã không nhẹ, đau đến chảy nước mắt.
Tây Môn Huyền Diệp mới vừa nhận thấy được có cái gì không đúng, muốn xuất thủ đỡ lấy muội muội, đáng tiếc là đã muộn một bước. Hắn khom người đem muội muội từ trên mặt đất đỡ dậy, lo lắng hỏi thăm nói: “Sương nhi, ngươi không sao chứ?”
“Ca, nàng khi dễ ta, ngươi thay ta hảo hảo dạy dỗ nàng!” Tây Môn Huyền Sương dậm chân, rồi lại chạm đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tây Môn Huyền Diệp đưa mắt nhìn về phía Vân Khê, ánh mắt sắc bén, mang theo sát khí lãnh khốc : “Vân tiểu thư, ngươi làm như vậy, không phải rất quá đáng sao?”
“Ừ.” Vân Khê lại gật đầu thừa nhận, ngoài sự lường trước của mọi người. Ánh mắt Tây Môn Huyền Diệp lóe lên, có chút kinh ngạc trước phản ứng của nàng, trong ấn tượng của hắn, nàng tuyệt đối không phải là người lương thiện, đã hạ độc người ta, còn muốn đối phương dùng ngàn lượng hoàng kim tới mua giải dược, làm sao có thể dễ dàng chịu để yên như vậy?
Trong này nhất định có cái ngụ ý khác!
Quả nhiên, hắn đã đoán đúng, câu nói của nàng chẳng qua là thiếu vế cuối mà thôi.
“Ta sai lầm rồi, ta nên cho công chúa ăn nho mới đúng, nho so sánh với chuối tiêu ăn ngon hơn nhiề, cũng an toàn hơn nhiều lần lắm.” Vân Khê ánh mắt lưu chuyển, cười đến ý tứ, sâu u hàm xúc.
Lời này đem so sánh với việc cố tình ném vỏ chuối còn đáng hận hơn! Tây Môn Huyền Sương giận đến trên mặt bừng bừng máu đỏ, thiếu chút nữa cũng giống như La hoàng hậu, tức giận đến mức ngất đi tại chỗ!
Ánh mắt Tây Môn Huyền Diệp lóe một cái, giọng nói bỗng nhiên âm lãnh, mang theo tia tàn nhẫn.
“Vân tiểu thư, làm người nên khoan dung độ lượng! Vừa rồi muội muội của ta công khai hướng ngươi mời thi đấu múa, nàng hiện tại đã nhảy xong một điệu Vũ, có phải nên đến phiên ngươi hay không?”Ngụ ý của hắn, chính là muốn thay muội muội của hắn đòi công đạo, cố ý muốn nhìn nàng bị bêu xấu.
Bởi vì, dáng đi đứng của nàng thì thô lỗ, tính tình lại cổ quái, thật sự rất khó làm cho người ta liên tưởng đến tư thái khiêu vũ của nàng. Nàng làm mọi cách từ chối như thế, sợ căn bản là không biết múa, lo lắng trước mặt mọi bị bêu xấu đi.
Nàng càng không muốn múa, hắn càng muốn cho nàng múa, chỉ có như thế, mới có thể giảm nhẹ phẫn uất cùng oán khí trong lòng hắn!
Sứ thần Bắc Tương quốc cùng Ngạo Thiên quốc cũng rối rít phụ họa, từ đáy lòng bộn họ cũng có chung nghi ngờ, căn bản tâm tư không khác Tây Môn Huyền Diệp, từ khi nàng ở cuộc thi tranh bá hiển lộ thân thủ mạnh mẽ cùng bộ dáng tướng ăn của quỷ chết đói đầu thai hiện tại, bọn họ tin chắc rằng nàng nhất định không biết khiêu vũ.
” Huyền Sương công chúa đã biểu diễn xong, nên đến phiên Vân tiểu thư, Vân tiểu thư chẳng lẽ là tài hoa không bằng ai, sợ bị mất mặt, cho nên mới không dám biểu diễn sao?”
“ Ta lại nghĩ Vân tiểu thư chỉ sợ am hiểu nhất chính là kỹ thuật giết người, đối với kỹ thuật khiêu vũ một chữ cũng không biết. Chúng ta đừng làm khó nàng, tránh ép bức nàng, không nàng liền trực tiếp động đao kiếm, muốn giết người, ha ha. . .”
“Lúc trước ta ở Bắc Tương quốc đã nghe tới nhiều tin đồn khác nhau về Vân tiểu thư, đệ nhất mỹ nhân đúng là không giả, chỉ tiếc lại là bình hoa di động, nên chỉ có vốn liếng duy nhất là chiếc bình. . . . . . Muốn xem một bình hoa khiêu vũ, đây không phải là làm khó một cái bình sao? A? Ha ha ha. . . . . . . . . . . .”
“. . . . . .”
Tròng mắt Vân Khê chợt xẹt quá một đạo ánh sáng nơi đáy mắt, khóe môi nàng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Bọn họ cho rằng dùng phép khích tướng, là có thể làm cho nàng trở thành vũ cơ, tới biểu diễn vũ đạo cho bọn họ xem miễn phí sao? Ý nghĩ này không khỏi quá buồn cười!
“Các ngươi muốn nhìn ta khiêu vũ, cũng dễ dàng thôi! Ta vừa lúc cần ba bạn nhảy, nếu các ngươi chịu làm bạn nhảy của ta, ta liền nhảy lên một khúc thì có sao đâu?”
Muốn nàng khiêu vũ? Cũng được! Nàng sẽ kéo bọn hắn cùng nhau xuống nước trước!
Chỉ cần bọn họ chịu đáp ứng, ba vị sứ thần tới làm bạn nhảy của nàng, nàng coi như là kiếm lại hết mặt mũi, khiêu vũ một khúc lại có làm sao đây? Một người khiêu vũ, vậy thì giống như vũ cơ cung đình , trở thành công cụ tiêu khiển cho mọi người, không có một chút tôn nghiêm nào, nhưng nếu có ba vị sứ thần thân phận địa vị tôn quý làm bạn nhảy, như vậy tình trạng lại khác đi rất nhiều.
Bây giờ đổi lại là tam quốc sứ thần sắc mặt khó chịu.
Bọn họ là nam nhân, làm sao có thể làm bạn nhảy cho nàng?
Tây Môn Huyền Sương cũng đã nhảy rồi, tại sao không phải nàng một người khiêu vũ, mà lại yêu cầu có ba người làm bạn nhảy cho nàng?
“Ta là một người múa đơn, ngươi cũng phải múa đơn, như vậy mới là công bằng!”
Vân Khê khẽ cười, nhíu mày, nói: “Ta không phải là vũ cơ, tại sao cần biểu diễn vũ đạo cho mọi người xem xét? Nếu thật sự muốn múa, miễn cưỡng làm vũ cơ một lần cũng được, nhưng ít nhất cũng phải thu trăm vạn lượng hoàng kim làm phí xem khiêu vũ! Ta là nữ nhi phủ tướng quân, là một nữ tử đàng hoàng, cũng không phải như những vũ cơ trong thanh lâu, bán rẻ tiếng cười, vừa bán Vũ vừa bán mình, không có một chút tôn nghiêm nào!”
Ý trong lời nói chính là, ngươi vì lấy lòng mọi người, chủ động hiến Vũ, thì cùng vũ cơ không có gì khác biệt. Hoặc là cũng không khá gì hơn, tự đem mình so sánh với nữ tử thanh lâu chuyên bán rẻ tiếng cười, vừa bán Vũ vừa bán mình
Lời nói vũ nhục như thế, đã đem Tây Môn Huyền Sương giận đến thiếu chút nữa hộc máu!
Từ trước ở Tây Mộ quốc, mỗi lần Cung yến, đều là nàng náo động, mỗi một lần biểu diễn, đều thu hút sự chú ý , người người khen ngợi, nàng còn vì thế mà đắc chí, đắc ý không dứt. Bây giờ nghe ngôn luận này của Vân khê, nàng tinh tế thầm nghĩ lại hành động từ trước tới nay của mình, chỉ cảm thấy mình thật giống như con trâu nhỏ, làm vũ cơ bị trêu chọc không ngừng, còn lần lượt bị mất thể diện bị bêu xấu. Những đại thần kia khi xem xét kỹ thuật nhảy của nàng trong lòng sẽ có ý nghĩ như thế nào? Nàng không dám tiếp tục phỏng đoán , nàng sợ, nếu mình tiếp tục phỏng đoán nữa, sợ rằng thật sự tức đến hộc máu mất!
Tây Môn Huyền Sương sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trước ngực cao thấp phập phồng không chừng, chỉ cảm thấy hành động trong ngày thường của mình quá mức hoang đường!
“Ca, ta có chút không thoải mái, ta về trước nghỉ ngơi.” Tây Môn Huyền Sương trong chốc lát đổi lại một bộ mặt thần sắc dị thường ngưng trọng, không còn có thái độ kiêu ngạo tự phụ như ngày thường , đỉnh đầu cao ngạo lúc này cũng ảm đạm thất sắc thấp xuống. lời của Vân Khê, đối với nàng thật đả kích quá lớn, làm cho một công chúa được nuông chiều từ bé, đã quen kiêu ngạo tự phụ như nàng, rốt cục cũng nghĩ lại sự ngu muội cùng ngu xuẩn trong ngày thường của mình.
“Sương nhi, ngươi không sao chớ?” Tây Môn Huyền Diệp nhìn muội muội nhà mình đột nhiên xuất hiện biến hóa, không khỏi vì nàng lo lắng.
Tây Môn Huyền Sương lắc đầu, nhờ nha hoàn đỡ vịn , thất hồn lạc phách rời đi, thậm chí ngay cả nói lời từ biệt với chủ vị Nam Cung Thắng cũng đều quên.
Vân Khê đưa mắt nhìn bóng dáng nàng rời đi, không khỏi khẽ híp lại mắt, vị công chúa này có lẽ không hề xấu xa giống nàng suy nghĩ , nói cho cùng, bất quá chỉ là một hài tử bị làm hư, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải ngăn trở, cho nên mỗi lần thấy đồ mình thích bị tranh đoạt, nàng liền xuất bản lãnh ra, muốn đem nó đoạt lại, cũng giống như người trong lòng của nàng: Nam Cung Dực. . . . . .
Nàng ta hiện tại mang vẻ mặt thất hồn lạc phách, sợ là thật sự bị lời nói của nàng kích thích, rốt cục cũng ý thức được mình từ trước tới giờ thật hoang đường. Hoàn hảo, coi như có thể cứu chữa! Từ đáy lòng Vân Khê, đối với nàng bắt đầu có cái nhìn biến đổi.
Tây Môn Huyền Sương vừa đi, tam quốc sứ thần cũng không dây dưa cái đề tài khiêu vũ này nữa. Chê cười, chẳng lẽ chỉ vì chứng minh nàng căn bản không biết khiêu vũ, mà để cho ba người bọn họ lấy thân thử nghiệm, đi làm bạn nhảy của nàng sao? Nếu là như vậy, cũng không phải chỉ có mình nàng mất mặt, mà ngay cả bọn hắn cũng bị bêu xấu!
Nam Cung Thắng con ngươi đen thui nhìn xuống dưới, chân mày hơi níu chặc, đối với bộ dạng bình thản của nàng hơi có chút không hài lòng. Hắn muốn nhìn xem cục diện Vân Khê cùng tam quốc sứ thần đấu đến ngươi chết ta sống, vô luận là ai thắng ai thua, hắn đều chỉ cần thu thập tàn cuộc là đủ. Nếu tam quốc sứ thần thắng, như vậy liền mượn tay của bọn họ thay hắn trừ đi một mối họa lớn trong lòng, nhưng nếu Vân Khê thắng, như vậy nàng chính là đắc tội với tam quốc sứ thần , hắn chỉ cần tùy tiện gán cho nàng một tội danh, là có thể đem tính mạng nàng cùng Vân gia trừ khử dễ đàng. Cho nên, vô luận là kết cục thế nào, người cuối cùng thu lợi chính là hắn! Hắn vĩnh viễn là người thắng sau cùng!
Hắn chợt cười âm lãnh, đột nhiên lên tiếng nói: “Vân gia cả nhà trung quân, Vân tiểu thư chính là người nhà Vân gia, các ngươi để cho nữ nhi một vị tướng khiêu vũ, đích xác là quá mức làm khó Vân tiểu thư. Người nào mà không biết Vân tiểu thư am hiểu nhất chính là võ nghệ, nàng chẳng những ở cuộc thi tranh bá hào quang tỏa ra bốn phía, mà còn chiếm được đầu bảng trong cuộc thi tại Nam hi quốc, công lao không nhỏ! Nếu nói đến biểu diễn, phải để Vân tiểu thư biểu diễn võ nghệ mới phải. . . . .” ”
Khi hắn nói tới “mà còn chiếm được đầu bảng trong cuộc thi tại Nam hi quốc, công lao không nhỏ” , sắc mặt sứ thần tam quốc rõ ràng biến hóa , không hẹn mà đều đen như đáy nồi. Chỉ cần vừa nghĩ đến cái chết vô duyên vô cớ của các cao thủ, trong lòng bọn họ thầm thống hận vạn phần, một quốc gia muốn bồi dưỡng ra những cao thủ như vậy, đều không hề dễ dàng chút nào? Chỉ bởi vì một cuộc tranh tài, lại làm cho anh tài cao thủ đồng lứa được đào tạo trong nhiều năm như vậy chết uổng phí, bọn họ thật sự là vừa đau lòng vừa căm phẫn.
“Hoàng đế bệ hạ nói thật là đúng! Vân tiểu thư am hiểu nhất chính là võ nghệ, bọn ta nên tới thỉnh giáo võ nghệ của nàng mới phải.” Tây Môn Huyền Diệp ánh mắt ẩn chứa sự mờ ám, nên mở miệng trước tiên, rồi hướng một gã tùy tùng phía sau vẫy vẫy tay, nói “Ngươi đi thỉnh giáo công phu của Vân tiểu thư một chút ”
“Dạ, thái tử điện hạ!” ánh mắt của tùy tùng kia đột nhiên sáng lên, so với mới vừa rồi cảm giác sự tồn tại của hắn bỗng dưng tăng vọt, hắn đưa mắt nhìn về phía Vân Khê, đáy mắt ngoại trừ ý chí chiến đấu, còn mang theo sự coi thường cùng khinh miệt.
Người người đều nói nữ nhân này võ công cao cường, hắn cũng khôngtin, phải biết rằng kia cuộc thi tranh bá, mỗi một quốc gia đều có năm người đồng loạt tham gia thi đấu, nên ai biết được đến tột cùng là người nào xuất ra lực, người nào căn bản không có xuất lực mà ngồi không hưởng kia thành quả?
Tóm lại không có thấy tận mắt, thì không thể trở thành sự thật, hắn hoàn toàn từ đầu tới cuối đều luôn luôn không tin một nữ nhân có thể địch nổi nhiều cao thủ như vậy, nàng nhất định là may mắn, hoặc là được Tĩnh vương gia cùng một gã cao thủ khác bảo hộ, lúc này mới bình an vô sự rời đi rừng mãnh thú .
Đúng, nhất định là như vậy!
“Vân tiểu thư, thỉnh giáo cao chiêu!” Ánh mắt của hắn âm lãnh, hướng Vân Khê phương hướng ôm quyền nói.
ánh mắt Vân Khê quan sát thân hình cùng bộ pháp của hắn, thần thức vừa đảo qua, liền đại khái biết rõ Huyền giai cùng phẩm cấp của hắn là Mặc Huyền nhị phẩm! Không thể hơn mức này! Nàng vừa ngoảnh đầu liếc về phía các cao thủ đứng phía sau sứ thần hai nước, lông mày cao gầy lạnh lùng ngướng lên, trầm giọng nói: “Các ngươi tối nay mời ta tới Cung yến, không phải là muốn đối phó ta sao? Các ngươi cũng không cần thay nhau chiến đấu, một tên tiếp theo một tên quá lãng phí thời giờ của ta, toàn bộ đồng loạt lên hết đi!”
Hô
Trên đại điện, phảng phất có một trận cuồng phong bỗng ập tới gào thét mà qua, càn quét ở trên mặt của mỗi người, nóng rát đau đớn.
“Các ngươi cho rằng Vân Khê ta là người dễ khi dễ sao? Như vậy các ngươi không khỏi quá coi thường ta!” Vân Khê từng bước đi về phía giữa đại điện, nàng hấp thu ánh sáng, thân ảnh ưu nhã. Song khi nàng ngẩng đầu lên, nghiễm nhiên giống như ma quỷ, giống như là Tu la tới từ địa ngục, tiếng nói nàng trầm thấp mà sâu kín phiêu lãng ở khắp bầu trời đại điện.
“Huyền Dực, hiện thân”
” Để cho những người không biết gì kia, xem một chút cái gì mới thực sự là lực lượng lớn mạnh”
Rống
Bên tai mọi người đột nhiên có tiếng vù vù vang lên, sau đó trước mắt nổi lên một trận gió lốc màu xanh. Trong mông lung có một con Cự Long bay múa hiện ra ở bầu trời đại điện , giương nanh múa vuốt khí thế hừng hực, làm mọi người cả sợ đến không dám thở mạnh.
Long chi tôn giả, vạn linh ngưỡng vọng chi sở tại, tất nhiên sẽ tự có một loại uy lực khiến vạn sinh linh thần phục.
Khi người cả đại điện thấy Huyền Long hiện thân, trong cổ họng mỗi người thật giống như bị thứ gì đó mắc kẹt, một câu cũng nói không nên lời. Trừ kinh ngạc, chính là rung động!
Tên cao thủ kia đang muốn cùng Vân Khê tỷ thí ,giờ phút này bảo kiếm trong tay bịch một tiếng rơi xuống đất, toàn thân cũng lạnh run. Thực lực như vậy, hắn là một phàm nhân làm như thế nào có thể bằng được đây ?
Tam quốc sứ thần cũng rối rít lâm vào khiếp sợ cùng kinh hãi , bọn họ sợ hãi Thánh cung, đành phải để Thánh cung thống trị, không phải bởi vì bọn họ có thần linh Thần Long tồn tại hay sao? Mà bây giờ, chính là một nữ tử lại có bản lãnh thần phục Thần Long, chuyện này đối với bọn họ không chỉ dừng lại ởrung động cùng uy hiếp, còn có một loại hi vọng không gì có thể sánh bằng. Đây là không phải là sự chứng minh, bọn họ cũng có thể có một cái Thần Long, sau đó vượt xa Thánh cung, thoát khỏi sự thống trị của Thánh cung, chân chính trở chúa tể thành thiên hạ sao?
Vân Khê trăm triệu lần cũng không có nghĩ tới, hành động mang tính uy hiếp này tối nay của nàng đã kích thích sứ thần các quốc gia cùng quân chủ của bọn họ, khiến cho dã tâm của bọn họ bộc phát, để cố gắng thoát khỏi khống chế của Thánh cung, cuộc sống sau này, sẽ mang đến cho Thánh cung vô số phiền toái.
Nhưng, đây đều là những chuyện sau này.
Trong đại điện, bị chấn động nhất có lẽ chính là Nam Cung Thắng.
Tay của hắn vững vàng mà đặt ở trên ghế rồng, gân xanh trên tay nổi lên không ngừng nhúc nhích, điều này làm sao có thể? Nàng lại có bản lãnh kêu gọi Thần Long.
Hắn mới là chân long thiên tử, nhưng lại luôn chịu sự uy hiếp của thần long cùng Thánh cung, hắn phải đè thấp đỉnh đầu cao ngạo để sinh tồn, mà nàng thì sao, nàng coi là cái gì, lại có thể kêu gọi Thần Long, đứng đầu thần long?
Thiên tính vạn tính, hắn đều không có nghĩ tới Vân Khê bây giờ đã không còn là một Vân khê ngu ngốc bị vứt bỏ ngày trước. Mà thực lực của Vân gia cũng đã nằm ngoài tầm tay hắn, như vậy một tờ thánh chỉ của hắn nên xử trí như thế nào?
Lạnh cả ngường, lòng bàn tay không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, đáy lòng cũng lạnh lẽo, lạnh thấu sương
Vị trí này của hắn thật giống như đang rung rẩy lung lay, tùy thời tùy chỗ sẽ nứt vỡ, sụp đổ
Vân Khê nhảy lên lưng sống Huyền Dực, từ trên cao nhìn xuống Nam Cung Thắng phía dưới, đôi mắt nàng lóe ra rạng rỡ hàn quang, thẳng tắp ép tới phía nam Cung Thắng, cả khuôn mặt ở trong nháy mắt bỗng dưng bừng sáng lên. . . . . . ,
“Ta Vân Khê không thích gây chuyện, cũng chưa bao giờ sợ gây chuyện! Cái gì quyền thế của ngôi vị hoàng đế, trong mắt của ta, hết thảy đều là chó má! Người không động đến ta, ta không phạm người, người làm phiền tới ta, ta trảm thảo trừ căn! Nhưng phàm là chọc tới ta, chọc tới người của Vân gia, một người cũng đừng mong chạy trốn”
Giờ phút này, nàng cao cao tại thượng, phảng phất như chính nàng mới là vương giả , mới là người nắm trong tay quyền sanh sát của vạn vật sinh linh, mà tất cả mọi người trong đại điện đều phải thần phục ở dưới chân của nàng.
Nam Cung Dực an vị ở phía dưới cách nàng không xa, cả người hắn đã sớm ngây ngốc, ánh mắt không ngừng mà biến ảo, từ ngạc nhiên đến khiếp sợ rồi đến chán nản, hắn chỉ cảm thấy thật giống như đã trải qua một thế kỷ dài vậy.
Hắn vẫn cho rằng mình bất quá là kém nàng mấy bước, chỉ cần hắn cố gắng, là có thể tùy thời vượt xa nàng, đáng tiếc hắn nghĩ sai rồi, khoảng cách giữa bọn họ không chỉ là mấy bước mà là cách một vực sâu thật dài, vĩnh viễn không thể vượt qua được vực sâu này!
Trong lòng hắn bao phủ cảm giác chán nản, dung nhan tuấn mỹ hiện ra vẻ mặt mỏi mệt, áo choàng màu bạc cũng hiển nhiên ảm đạm đi xuống.
Trên chỗ ngồi của Nam Cung Thắng, phía sau lưng vững vàng dán lên trên ghế rồng, hai đạo ánh mắt của nàng, thật giống như hai thanh lợi kiếm đâm thấu lồng ngực của hắn, mặc dù không phải là xuyên qua tim, nhưng nỗi đau này cũng như hàng ngàn hàng vạn, mũi kiếm xuyên qua tim, đau đến không muốn sống.
Hắn sai lầm rồi, hắn biết mình đã đi nhầm một nước cờ, ngàn lần vạn lần không nên ép Vân gia vào con đường chết.
Vân Khê cao ngạo đứng trên lưng long thần, tầm mắt lạnh lùng quét qua đám người phía dưới, nhếch môi nói: “Như thế nào? Còn có ai muốn hướng ta khiêu chiến?” Tầm mắt của nàng vừa chuyển , ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người tên cao thủ muốn cùng nàng khiêu chiến .
“Không! Ta. . . . . .Ta không khiêu chiến, không khiêu chiến. . . . . .” Hắn liên tục không ngừng chạy trốn tới phía sau Tây Môn Huyền Diệp, ngay cả kiếm hắn cũng chẳng nhặt lên.
Tây Môn Huyền Diệp tàn bạo trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng không có tâm tình gì quá, bởi vì chính hắn cũng cảm nhận được sợ hãi, chứ đừng nói đến thuộc hạ của hắn.
“Vân tiểu thư, mới vừa rồi là tại hạ không phải, thật đắc tội. Mong rằng Vân tiểu thư chớ nên trách tội, Tây Môn Huyền Diệp ta ở chỗ này hướng Vân tiểu thư bảo đảm, ngày sau cũng sẽ không tìm Vân tiểu thư cùng Vân gia gây phiền toái. Nếu như có thể, hy vọng được cùng Vân tiểu thư kết thành bạn tốt, ngày sau cùng nhau giao hảo, lưu lại cho nhau một cái đường lui.”
Tây Môn Huyền Diệp quả nhiên là người thức thời, lúc trước còn đối với Vân Khê nổi lên sát tâm, chỉ chớp mắt một cái liền dùng công phu thay đổi sắc mặt, cùng nàng lập nên quan hệ. Sứ thần hai nước Bắc Tương quốc cùng Ngạo Thiên quốc trong lòng đối với hắn rất là khinh bỉ cùng khinh thường, nhưng trong miệng lại là cùng một cái giọng, hơn nữa liền tiếp bước Tây Môn Huyền Diệp, chỉ sợ chậm một bước lại bị tai ương.
“Vân tiểu thư, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Chúng ta tuyệt đối không có ý muốn hại ngài, là thái tử Tây Mộ quốc để cho thủ hạ khiêu chiến ngài, chúng ta cũng không có ý tứ này, thật, tuyệt đối không có!”
“Đúng, chúng ta Ngạo Thiên quốc cũng tuyệt đối không có ý tứ này, hết thảy toàn bộ là cá nhân thái tử Tây Mộ quốc hành động, cùng chúng ta Ngạo Thiên quốc không liên quan.”
“. . .”
Tây Môn Huyền Diệp nhìn hai kẻ nhẫn tâm cầm nước bẩn hất trên người của hắn, giận đến cả người phát run, tốt, các ngươi chờ đó cho ta, ta thu thập không được Vân Khê, chẳng lẽ còn thu thập không được mấy người xu xuẩn các ngươi sao?
Tây Môn Huyền Diệp ở trong lòng lạnh lùng cười, đáy mắt phát ra một chút ánh sáng.
Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, đây chính là lòng người, sự tham lam thật đáng sợ, trước một khắc còn đứng cùng một chiến tuyến, cùng chung mối thù, sau một khắc lại lật mặt. Những kẻ tôm tép nhãi nhép như bọn họ, nàng thật sự không có hứng thú gì theo chân bọn họ nói chuyện, hôm nay mục đích của nàng chỉ có một, đó chính là cảnh cáo Nam Cung Thắng, không nên đối với Vân gia có bất kỳ ý đồ nào, nếu không sẽ tăng nhanh kỳ hạn diệt vong của hắn!
Nàng lần nữa quay đầu, ánh mắt tinh duệ thẳng ép hướng nam Cung Thắng, nói: “Hoàng thượng, phụ thân ta những ngày gần đây thân thể mang bệnh nhẹ, sợ là không cách nào lĩnh chỉ đi bình định, ta xem không bằng đem trách nhiệm nặng nề lần này giao cho La thần Tướng, để cho hắn dẫn hai trăm binh lính, đi trước bình định, ngài cảm thấy như thế nào?”
La thần Tướng núp ở giữa quần thần, sớm đã bị Huyền Long dưới chân Vân Khê làm cho sợ đến cả người rét run, hiện tại đột nhiên nghe được nàng nhắc tên của hắn, hắn nhất thời cả kinh từ chỗ ngồi rơi bịch xuống đất. Để cho hắn dẫn hai trăm binh lính đi trước bình định, đây chẳng phải là bảo hắn đi chịu chết không công sao? Hắn vốn cũng không phải là võ tướng, chưa bao giờ có kinh nghiệm mang binh đi đánh giặc, chuyện này bảo hắn đi nghênh chiến như thế nào đây? Vả lại, phản tặc số lượng đạt đến vạn người, mà hắn chỉ có hai trăm người, thực lực cách xa như thế, hắn trăm triệu lần không thể nào thắng .
Càng thêm để cho hắn hộc máu thêm, chính là cái chủ ý này do hắn tự mình nói ra, để cho hoàng đế mượn tay phản tặc trừ đi Vân gia! Hắn hận thấu Vân gia, không đẩy bọn họ vào chỗ chết hắn thề không bỏ qua! Nhưng ai có thể nghĩ đến phong thủy luân chuyển, chủ ý hãm hại Vân gia này, ngược lại lại rơi xuống chính trên đầu hắn, đây không phải là tự chui đầu vào rọ thì là cái gì?
“Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể a! Lão thần là văn thần, làm gì có đạo lý cử văn thần đi chứ ?” La thần Tướng lảo đảo chạy về phía đại điện trước mặt, hướng về phía Nam Cung Thắng liều mạng dập đầu.
Chuyện này cũng không thể đem ra đùa giỡn a, hắn đánh chết cũng không đi bình định!
“Văn thần, thì sao? Nghe nói La thần Tướng tài ăn nói rất cao, nói không chừng dựa vào cái miệng ba tắc lưỡi của ngươi, không cần vận dụng đao kiếm là có thể để cho phản tặc thúc thủ chịu trói! Như vậy đến lúc đó, ngươi nhưng chính là đệ nhất công Nam Hi quốc, danh vọng này có lẽ so sánh với Vân gia cao hơn rất nhiều.” Vân Khê nhàn nhạt cười nói, nụ cười kia thật là giết người không thấy máu.
Ánh mắt La thần Tướng phức tạp, ngửa đầu nhìn về phía nàng, đáy mắt mang theo sợ hãi cùng ghen ghét: “Bọn họ đều là phản tặc, giết người không chớp mắt, triều đình đã sớm phái người đàm phán giao thiệp cùng bọn họ, bọn họ căn bản không nghe, còn đem người đàm phán giết đi. Lão phu nếu đi, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết! Vân Khê, ngươi căn bản là muốn ép lão phu vào đường chết. . . . . .”
” Ngươi đi, chính là đem ngươi ép vào đường chết, như vậy phụ thân ta đi, chẳng lẽ cũng không phải là ép vào đường chết sao?” Từng sợi tinh quang từ đáy mắt Vân Khê bắn tán loạn ra, sát khí từ từ tràn ngập quanh thân nàng, làm cho La thần tướng sợ hãi cúi đầu không dám lên tiếng.
Nam Cung Thắng vẻ mặt âm trầm, nhìn hai bên, nhìn Vân Khê một chút, lại xem một chút La thần Tướng, một người cao ngạo đứng trên Thần Long , tạo cho hắn áp lực vô hình, hắn hiện muốn ngước lên còn cần dũng khí, mà đổi lại một người cúi thấp dập đầu dưới chân hắn . . . . . Cõi đời này đích thực có một chân lý, đó chính là giẫm đạp người phía dưới đê không ngừng đi lên, tình cảnh này, bất luận kẻ nào cũng sẽ lựa chọn bỏ tốt bảo vệ xe, vứt bỏ con cờ La thần Tướng này, nên Nam Cung Thắng cũng không ngoại lệ!
“Trẫm đã quyết định, nếu Vân ái khanh thân thể mang bệnh nhẹ, thì liền ở nhà nghỉ ngơi, về phần chuyện bình định, cứ giao cho La ái khanh toàn quyền xử lý, hết thảy đều theo như Vân ái khanh nói mà làm, hai trăm người, không nhiều hơn cũng không ít hơn, cần phải trong vòng một tháng trở lại bình định phản tặc, nếu không nhất định không tha!”
“Hoàng thượng” La thần Tướng cả kinh tê liệt ngã xuống trên mặt đất, sự thật này khó có thể tin, cùng khó có thể tiếp nhận, như vậy, La gia thật sự bị ép buộc vào đường chết, hắn không thể tiếp tục sống còn, trừ phi. . . . . .đáy mắt hắn u quang lóe ra.
“Vân tiểu thư, xử lý như thế, vừa ý ngươi chưa?” Nam Cung Thắng ngửa đầu, miễn cưỡng xé ra nụ cười, tận lực dùng giọng ôn nhu nói.
Dối trá!
Vân Khê dưới đáy lòng hừ lạnh, trên mặt cũng cùng hắn lên giọng, nói: “Hoàng thượng anh minh! Đã như vậy, ta liền ở Vân phủ mỏi mắt mong chờ, chờ đợi tin tức La thần Tướng đại thắng trở về.”
“Huyền Dực, đi” nàng quát khẽ một tiếng, Huyền Dực lĩnh mệnh, thân thể cuộn tròn vòng quanh bầu trời đại điện bay lượn một vòng, sau đó vèo một tiếng, từ cửa đại điện liệng bay ra ngoài. Thân thể của nó một khi ra khỏi đại điện gò bó, nhất thời trở nên sinh long hoạt hổ gương rộng cánh, thống khoái mà ngao du ở trong bầu trời đêm, đón trăng sáng phương hướng, xông về tận nơi cuối trời.
Vân Khê vững vàng đứng ở trên người của nó, đón gió đêm, trong lòng cũng thoải mái, đi nghênh đón bầu trời rộng lớn bao la.
Đợi Vân Khê ngồi trên Thần Long đi xa, hơi thở chèn ép trên đại điện mới từ từ tản đi, mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong rung động mà Huyền Long mang lại như cũ.
Các quốc gia sứ thần sau khi lấy lại tinh thần, rối rít hướng nam Cung Thắng cáo từ, tối nay không có đạt được mục đích, ngược lại còn bị kinh hãi, bọn họ không muốn ở lại Nam Hi quốc nữa, chỉ muốn thúc ngựa không ngừng chạy về quốc gia của mình, đem những chuyện phát sinh ở Nam Hi quốc ngày gần đây hết thảy, sớm bẩm báo cho quân chủ bọn hắn.
Đám quần thần cũng rối rít rời đi, trên đại điện, chỉ còn La thần Tướng ngồi ngu ngơ ở nơi đó.
“Hoàng thượng, ngài cứu lão thần với! Nể tình La gia chúng ta nhiều năm qua vì hoàng thất tận tâm tận lực, xin ngài để lại cho lão thần một con ngựa”
“Đúng, còn có hoàng hậu, nàng là muội muội ruột thịt của lão thần. Xin hoàng thượng nể tình nghĩa vợ chồng với hoàng hậu, cho La gia một con đường sống. . .”
Nam Cung Thắng nhức đầu xoa nhẹ mi tâm, nghe nhắc tới hoàng hậu, sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống. Nghĩ tới Hoàng hậu mới vừa rồi ngu muội tự cho mình là thông minh, đáy lòng hắn bừng lên ngọn lửa tức giận, hắn lớn tiếng quát lên: “Ta hạ chỉ cho Vân gia , đều đo chính ngươi xui khiến, ngươi suýt nữa hại chết ta! Hiện tại bản thân mình chịu hậu quả xấu, là ngươi gieo gió gặt bảo, cùng ta có quan hệ gì đâu? Ngươi vẫn nên hảo hảo mà mang theo hai trăm người, về lạy thần bái phật nhiều hơn một chút để cầu bảo vệ tính mạng đi.”
Hắn lạnh lùng phất tay áo, xoay người rời đi đại điện, chỉ để lại cho La thần Tướng một bóng lưng vô tình tàn khốc.
La thần Tướng hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ thoáng qua có chút thời gian lại như cả người già thêm mười mấy tuổi.
Nam Cung Tỉ ngó chừng La thần Tướng, ánh mắt rất là phức tạp, vừa muốn tiến lên đỡ, bởi vì hắn là nhạc phụ của mình, nhưng hắn lại vừa không muốn mang tới cho mình phiền toái, cả người bị lây dính vào, dù sao trắc thái tử phi đã qua đời, cái nhạc phụ này chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
Hắn do dự , cuối cùng đành lựa chọn không có tiến lên đỡ hắn.
Nam Cung Dực cúi đầu cười lạnh, nhìn một chút vẻ mặt bị thua thiệt của La thần Tướng, lại nhìn một chút vẻ do dự của Nam Cung Tỉ, mở miệng nói: “La thần tướng ngài ngồi ở chỗ nầy mà ngẩn người, chẳng làm nên chuyện gì đâu, không bằng trở về tướng phủ, khổ nhọc luyện binh thư, nói không chừng có thể từ trong sách tìm ra kế sách đối phó kẻ địch, nhất cử thành danh, uy danh đại chấn. . . . . .”
Giọng nói Nam Cung Dực rõ ràng giễu cợt, rơi vào trong tai Nam Cung Tỉ, làm hắn tức giận, liền bước nhanh xông về phía hắn ta, níu lấy cổ áo của hắn ta nói: “Nam Cung Dực, ngươi bây giờ thật đắc ý phải không? Ngươi có phải cảm thấy mình may mắn sáng suốt hay không, trước cùng Vân gia cầu hôn, rất nhanh là có thể trở thành con rể Vân gia, có Vân gia làm núi dựa cho ngươi, ngươi có thể vô tư, đem ngôi vị hoàng đế thu hết vào trong túi? Ta cho ngươi biết, ngươi chớ đắc ý quá sớm! thực lực Vân gia bây giờ, đã không phải là ta và ngươi có thể nắm trong tay , ngay cả phụ hoàng đối với bọn hắn cũng không thể làm gì. Nhưng nếu có một ngày ngươi thật sự được như ý nguyện, chỉ sợ cũng không cách nào đem Vân gia nắm trong tay chính mình, đến lúc đó xem ngươi như thế nào thu thập tất cả cục diện. . . . . . . . .
“Những thứ này không cần đại ca ngươi tới quan tâm, chỉ cần ta một ngày còn là con rể Vân gia, Vân gia sẽ không làm khó dễ ta. Hơn nữa, mục đích Vân gia không nhằm ở ngôi vị hoàng đế, chỉ cần ta không giống như phụ hoàng đưa bọn họ ép hướng tuyệt lộ, bọn họ sẽ không đối với ta bất lợi. Nhưng mà đại ca ngươi thì lại khác, nếu ngươi kế thừa ngôi vị hoàng đế, Vân gia sẽ thời thời khắc khắc đều lo lắng ngươi có thể đối với bọn họ âm thầm động thủ hay không, bởi vì ngươi đối với bọn họ mà nói, triệt triệt để để chỉ là một cái người ngoài, ngươi nói bọn họ sẽ để yên cho người ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao?”Nam Cung Dực nhàn nhạt cười, đưa tay ngăn lại tay hắn níu kéo trên cổ của mình, ưu nhã xoay người, không nhanh không chậm rời đi đại điện, mang theo tư thái của người thắng cuộc.
“Chết tiệt Nam Cung Dực, ngươi không chết tử tế được” trên bầu trời đại điện, thanh âm tức giận của Nam Cung Tỉ, phiêu tán thật lâu.
Khi Vân Khê trở lại Vân phủ , từ xa xa liền thấy được Long Thiên Tuyệt đứng ở bên cạnh xe ngựa, tư thái của hắn ưu nhã vô cùng khi nhìn thấy thân ảnh của nàng xuất hiện ở trong tầm mắt, con ngươi dài nhỏ của hắn chau lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, hiện lên vô số tuyệt thế phương hoa.
“Thiên Tuyệt” Vân Khê cười yếu ớt , từng bước hướng hắn đi tới, chân như bước lên hoa sen.
Hắn chờ đợi ở chỗ này, là vì lo lắng cho nàng sao? Phải chăng là đứng đây chờ đợi nàng phát ra tín hiệu cầu cứu?
Nghĩ tới có thể là vì điều này, đáy lòng Vân Khê trong nháy mắt chảy xuôi qua từng đợt ấm áp cùng ngọt ngào.
Long Thiên Tuyệt vân đứng bất động ở chỗ cũ như trước, mang tay đưa về phía nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười yếu ớt, trong thoáng chốc phảng phất như có vô số hoa sen đồng thời nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
“Làm sao trễ như thế mới trở về? Ta nghĩ nàng sẽ trực tiếp vọt vào hoàng cung, đem cẩu hoàng đế kia ra sức đánh một trận, sau đó sẽ trở lại đây . . . . . . . . .” Hắn cầm lấy tay nàng, trong giọng nói mang theo sự trêu chọc.
Vân Khê không nhịn được cười khổ, chẳng lẽ ở trong mắt hắn, nàng chính là người lỗ mãng, không suy nghĩ đến hậu quả sao?
“Làm sao chàng lại chờ ở chỗ này? Phía ngoài gió rét, coi chừng bị nhiễm lạnh.”
“Nàng đang quan tâm ta sao?” Long Thiên Tuyệt đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, cười đến đắc ý, lời của hắn vừa chuyển, tầm mắt lại quăng hướng nơi khác, thần thần bí bí nói, “Thật ra thì ta không phải là đang đợi nàng . . . . .Ta đang đợi bông tuyết tô của ta!”
Vân Khê theo phương hướng của hắn nhìn sang, chỉ thấy Phong hộ pháp bưng đến một hộp đồ, cẩn thận từ nơi góc đường rẽ đi vào.
“Tôn chủ, phu nhân, một phần bông tuyết tô cuối cùng, rốt cục đã để cho thuộc hạ cho mua được.” Phong hộ pháp cười hì hì nói, rất có mấy phần tranh công.
“Chàng một đại nam nhân, ăn bông tuyết tô cái gì?” giọng nói Vân Khê rầu rĩ, đáy lòng có chút ê ẩm, thì ra hắn hơn nửa đêm chờ chực ở chỗ này, căn bản không phải là đang đợi nàng, mà vì đang chờ bông tuyết tô chết tiệt kia!
“Tại sao ta lại không thể ăn?” Long Thiên Tuyệt cúi đầu liếc thần sắc ủ rũ của nàng, khóe môi khẽ vung lên, mang sắc thái thần bí.
“Vậy chàng ăn đi, ta về phòng ngủ trước.” Vân Khê ngăn lại đầu của hắn, nổi giận đùng đùng hướng cửa phủ đi tới.
Nửa đường, một cái tay đã đem nàng kéo trở lại, một lần nữa đụng vào trong ngực của hắn.
“ Giờ này đã buồn ngủ rồi? Ta vốn còn muốn dẫn nàng đi trên đỉnh núi xem mặt trời mọc đây”
“Mặt trời mọc?” Vân Khê im lặng ngẩng đầu lên nhìn trời, hiện tại mới nửa đêm, đến lúc mặt trời mọc, thời gian chẳng phải còn cả nửa đêm nữa sao? Hơn nửa đêm không ngủ, chẳng lẻ muốn nàng đi theo hắn lên đỉnh núi hứng gió tây bắc sao?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi thôi! Xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong.” Bất kể nàng còn đang im lặng tiếp tục nhìn trời, Long Thiên Tuyệt liền dắt tay nàng, trực tiếp lôi kéo nàng lên xe ngựa.
Quả nhiên là nàng đoán đúng, cái gì nhìn mặt trời mọc, căn bản là hứng gió tây bắc.
Bất quá, nói lời này , không phải là Vân Khê, mà là của Phong hộ pháp.
Bởi vì Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người đều an ổn ngồi ấm áp trong xe ngựa , chỉ có hắn một người, khổ cực ngồi ở ngoài xe ngựa, chịu đựng gió Tây Bắc, không phải uống gió Tây Bắc thì là gì, tánh mạng của hắn làm sao lại khổ như vậy chứ?
“Khê Nhi, bông tuyết tô ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Đây cũng là ta cố ý vì nàng mua, cái này, trong lòng cảm động đúng không”
“Ăn một chút không? Chờ tí đi”
Bông tuyết tô? Bọn họ lại ở trong xe ngựa ăn bông tuyết tô?
Phong hộ pháp ủy khuất, mặt mày nhăn nhó, tôn chủ, đây chính là bông tuyết tô hắn chịu cực khổ đi mua a, tại sao hắn một chút cũng không có phần, mà tôn chủ căn bản không có ra sức, chỉ bất quá hoạt động miệng lưỡi, thậm chí ngay cả bạc còn không có bỏ ra, nhưng lại có thể ngồi ôm mỹ nhân ?
Thế gian này sao mà bất công?
Đang tự oán trách ở bên ngoài, một vò rượu từ bên trong xe ngựa ném đi ra, hắn phản ứng mau lẹ, vững vàng đem nó bắt được.
Bên trong xe ngựa đồng thời truyền ra tiếng nói trầm thấp mà từ tính Long Thiên Tuyệt: “Phong hộ pháp, ngươi trước tiên có thể trở về, đây là phần thưởng cho ngươi đánh xe ngựa . . . . .Nhớ là sáng mai có mặt trên đây để đánh xe ngựa xuống núi.”
Phong hộ pháp nghe xong nửa câu đầu, mừng rỡ không thôi, có cảm giác như trút được gánh nặng, tôn chủ rốt cục cũng phát hiện lương tâm, biết hắn làm một hộ pháp nho nhỏ không phải dễ dàng, rốt cục đã cho phép hắn xuống núi trước. Song, khi hắn nghe được nửa câu sau, cả người lảo đảo, thiếu chút ngã quỵ. Má ơi, có tôn chủ nào chén ép thuộc hạ như ngài sao? Còn để cho một hộ pháp nho nhỏ như hắn sống không đây?
Trong lòng không khỏi nói thầm , bên trong xe ngựa vừa truyền một tiếng hừ lạnh, làm hắn cả kinh vội vàng ôm lên vò rượu, liên tục không ngừng chạy xuống núi.
“Ha hả a. . . . . .Phong hộ pháp Thật đáng thương .” Vân Khê nhấc lên một góc màn xe , nhìn Phong hộ pháp dưới chân thật giống như có gắng phong hỏa luân, cấm đầu chạy trối chết, không khỏi hé miệng trộm cười.
Long Thiên Tuyệt từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu vào cổ của nàng, ôm thật chặc nàng, trầm thấp lẩm bẩm nói: “Tối nay thật không muốn để nàng đi, tưởng tượng như bây giờ ôm chặc lấy nàng, đem nàng thu vào trong thân thể của ta. . . . . . Nhưng mà ta biết nàng không yên lòng Vân gia, không đi không được……”
Môi của hắn chạm nhẹ trên da thịt của nàng.
Nóng rực nóng hổi.
Vân Khê chỉ cảm thấy có một trận run rẩy từ cổ của nàng truyền tới máu toàn thân, tê tê dại dại, lại từ trong máu tiến vào đáy lòng của nàng.
“Làm sao bây giờ đây?” Long Thiên Tuyệt ngâm khẽ , hôn vào da thịt sau tai nàng, “Khê Nhi, ta rốt cuộc nên bắt nàng làm như thế nào cho phải? Rõ ràng mỗi ngày đều có thể thấy nàng, nhưng chỉ cần nàng vừa rời đi tầm mắt của ta, ta liền không khỏi lo sợ trong lòng, trong đầu thời thời khắc khắc lúc nào cũng là thân ảnh của nàng——”
Vân Khê xoa nhẹ hai tay hắn đang nắm lấy thắt lưng của nàng .
Nhắm mắt lại, nàng khẽ cười thở dài: “Chờ Vân gia không còn chuyện gì, ta liền đi theo chàng, vĩnh viễn cùng nhau ở chung một chỗ.”
Hai tay của hắn đột nhiên buộc chặc, ánh mắt nàng, chống lại ánh mắt tràn đầy tình cảm của hắn, tim của nàng như dừng lại một nhịp.
Hắn yêu, so sánh với tưởng tượng của nàng đã thật sâu thật nồng đậm, giống như là niêm phong rượu ngon được ủ trung kho hàng trăm năm, chỉ cần một chút mùi vị, liền làm nàng say mê không dứt.
Bóng đêm thâm trầm.
Trên đỉnh núi gió như vô tình gào thét, chân trời một vòng tròn nhỏ, có sắc thái mông lung, như mộng như ảo.
Bên trong xe ngựa, hô hấp của hai người rất nhẹ rất nhẹ, phảng phất như hô hấp cũng trở nên ngọt ngào, hắn ôn nhu từ phía sau lưng ôm lấy nàng, mềm mại chôn trên da nàng, bóng dáng hai người như hòa thành một.
“Khê nhi. . .”
Long Thiên Tuyệt thân thể nóng hổi, trong tròng mắt thâm thúy tràn ngập sương mù dày đặc, hôn lấy vành tai trắng noãn của nàng, gọi nàng một tiếng, lại không có nói tiếp.
“. . . . . .Ừ?” Vân Khê thanh âm khàn khàn, ở trong ngực hắn, nàng đầu óc hỗn loạn , hắn hôn nàng làm cho ngón chân nàng tựa hồ cũng nhức mỏi.
Long Thiên Tuyệt vừa lẩm bẩm gọi nàng, Vân Khê ở trong ngực hắn, ngửa mặt lên nhìn hắn. Nàng hai má ửng hồng, ánh mắt như giọt sương lay động phát sáng. Trong lòng hắn động tình, không nhịn được vừa hôn lên hai má của nàng, khàn khàn nói: “Ta nghĩ muốn, có thể không?”