Chương V17: Thập Đại Nam Nhân Biến Thái Tụ Hội (3)” Ta?” Vân Khê cau mày lên, muốn nàng trả lời vấn đề, không biết đối phương đến tột cùng có ý đồ gì. Nàng tinh tế suy tư, ngày này năm ngoái nàng đang làm gì nhỉ? Trong đầu tinh quang lóe lên, nàng đột nhiên bắt được một hình ảnh cực kỳ nhạy cảm .
Dưới chân núi Từ Vân, người nam nhân kia lạnh lùng đứng trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén khóa chặt nàng lại, giọng nói bá đạo vang lên: “Nữ nhân, biết điều một chút ở chỗ này chờ ta, nơi nào cũng không cho đi. Nhưng nếu ngươi len lén chạy đi, ta cho ngươi biết đắc tội với ta là có kết quả gì.!”
Đúng, chính là một ngày như thế, chính là gương mặt này! Nàng sẽ không nhớ sai !
Chẳng lẽ…
Làm sao sẽ trùng hợp như thế?
Nàng không muốn tin tưởng.
Sau tượng con lừa kia thì còn chuyện gì nữa?
Trong đầu phù quang lược ảnh, xuyên qua một loạt hình ảnh.
Hư thoát, vô lực vừa khát khao, khó có thể nói. Trong một khắc khi nàng từ vách núi nhảy xuống, nàng liền rơi vào một vực sâu không đáy, không có cuối cùng, không ánh sáng, không có hy vọng
Nàng cho là nàng chết chắc, nhưng là trong mơ hồ, lại rõ ràng cảm giác được mình tồn tại , sự đau đớn quanh thân đến từ nơi nào?
Khi nàng mở mắt ra, đập vào mắt chính là một khuôn mặt nam nhân xa lạ.
Đó là một khuôn mặt tinh sảo vô song, xinh đẹp, sống mũi cao ngạo, cánh môi nhỏ bé mê người, trên môi có màu phớt hồng.
Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, một khắc trước còn tốt đẹp đến làm cho người mê say, song sau một khắc liền trở nên sắc bén. Cặp mắt đen thâm thúy cùng tròng mắt như cùng loại với hổ, mang theo hơi thở cướp đoạt, toàn thân hắn tản ra khí thế cuồng vọng cùng bá đạo không ai bì nỗi, hơi thở âm hàn càng khiến người ta kinh người.
“Muốn ta cứu ngươi sao?” Thanh âm của hắn thật giống như gió thổi lá trúc vi vu, dễ nghe vô cùng.
Trong tay của hắn nắm tượng một con lừa không biết từ đâu có được. Đung dưa trước mặt nàng, một khắc đó. Trong mắt nàng, con la thượng chính là một cọng rơm ra, hi vọng sống sót duy nhất của nàng.
“Cầu xin ta!” Hắn nói.
Nàng theo dõi hai mắt hắn , ở trong đó sâu không thấy đáy, hơn nữa lạnh đến thấu xương,
Hắn lần nữa nói: “Cầu xin ta!”
Không, không thể cầu xin hắn! Người, sống có tôn nghiêm, chết cũng chết có tôn nghiêm!
Nàng kiên định nhắm hai mắt lại, chờ tử thần mang nàng đi, dù sao cũng là một lần chết, nàng không cần sợ cái chết nữa.
“Tại sao không cầu ta?” Thanh âm của hắn có một chút ba động.
“Ta trở thành quỷ cũng không cầu ngươi”. Nàng nói.
Cước bộ của hắn dần dần rời đi, đi rất vô tình, rất kiên định.
Thời gian từng chút trôi qua, nàng cảm giác tánh mạng mình đã từ từ biến mất.
Bốn phía yên tĩnh chỉ có mình nàng , kéo dài hơi tàn hít thở, ý thức của nàng đã ở trong không trung.
Hấp hối, một thanh âm bá đạo truyền vào trong tai nàng: “Ta sẽ không để cho ngươi chết!”
Từng giọt từng giọt chất lỏng nhỏ vào trong miệng nàng, thủy chung đều rất ngọt.
Khi nàng tỉnh lại, thì phát hiện mình đã ở Từ Vân Cốc, tất cả mọi người gọi nàng là Vân Khê, cũng đồng dạng tên, nhưng lại bất đồng thân phận. Làm nàng thấy ngoài ý muốn nhất là nàng lại có một hài tử mới sinh không lâu.
Bàng hoàng một thời gian ngắn, nàng rốt cục đã đón nhận thân phận trước mắt này, sự thật này, cuộc sống cũng trôi qua an nhàn.
Ngày đó, bị lòng hiếu kỳ xui khiến, nàng cất bước, bước chân vào cấm địa Từ Vân Cốc .
Sương trắng lượn lờ trong rừng trúc, trúc ảnh luu luyến, nàng lần nữa nhìn thấy hắn. Hắn một thân bạch y như tuyết, nghênh phong kiếm vũ, từng mảnh hoa rơi, tốt đẹp đến không thực tồn tại.
Hắn đúng là người cứu nàng, là ân nhân cứu mạng của nàng.
Mặc dù thái độ của hắn có chút ác liệt, lúc nào cũng chính là bộ mặt người lạ chớ tới gần, cũng không bao giờ nở nụ cười với ai. Nhưng nàng muốn làm chút gì đó để báo đáp ân tình của hắn. Bởi vì dù sao hắn cũng chính là người mang nàng đến đây, người đầu tiên mà ở tại cái thế giới này nàng đã nhìn thấy, hơn nữa trong Từ Vân Cốc mấy trừ nàng cùng Tiểu Mặc không có niệm kinh ăn chay ra thì không còn người khác, nên trong nội tâm nàng luôn có một tình cảm đặc biệt nào đó.
“Cổ tay của ngươi tại sao lại bị thương? Mấy ngày trước ta không phải mới giúp ngươi băng bó rồi sao?
“. . . . . .”
“Tại sao không thương tiếc mình như vậy? Ngươi ngày đêm không ngủ luyện kiếm, đến tột cùng là vì cái gì ?”
“. . . . . .”
“Đừng động! Đây là kim sang dược tốt nhất, ta luyện chế đó, bảo đảm một ngày liền thấy hiệu lực.”
“ . . . . .”
“Ngươi rốt cuộc tên gọi là gì, tại sao một mình ở tại cấm địa Từ Vân Cốc ?”
“Nữ nhân, ngươi nhiều lời lắm!”
“ ha ha! Năm năm rồi, rốt cục đã nghe được ngươi nói với ta một câu, thật không dễ dàng! Ừ, nhất định phải hảo hảo ăn mừng, ha ha ha. . . . . . . . . . . .”
“ . . . . . .”
Năm năm chung đụng, nàng đã xem hắn như là bằng hữu, đi tới cái thế giới này là hắn bằng hữu duy nhất, trừ nhi tử, thường ngày nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là hắn. Mặc dù hắn trước sau vẫn lãnh mạc, trừ luyện kiếm thì cũng chỉ có luyện kiếm, nhưng nàng cảm thấy hắn đã từ từ thay đổi, bởi vì hắn đã không hề bài xích nàng nữa.
Nàng cho là, bọn họ cứ như vậy cũng có thể chung đụng.
Cho đến ngày đó, nàng tình cờ xông vào phòng của hắn, thấy được một cảnh không nên nhìn. Từ đó, nàng cũng không dám đi tìm hắn nữa; từ đó, mỗi lần nhìn thấy hắn, đáy lòng của nàng sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Nàng càng muốn tránh né hắn, thì hắn lại bắt đầu chủ động đến gần nàng.
“Nữ nhân, tay của ta bị thương, băng bó cho ta!”
“. . . . . .”
“Nữ nhân, ngươi kim sang dược đâu?”
“. . . . . .”
“Nữ nhân, ta lệnh cho ngươi, nói chuyện với ta!”
“. . . . . .”
“Nữ nhân, ta phải rời đi, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không trở lại. Ngươi biết điều một chút ở chỗ này chờ ta, nơi nào cũng không cho đi. . . . . . Nhưng nếu ngươi len lén chạy, ta cho ngươi biết đắc tội với ta sẽ có kết quả gì!”
“…….”
Suy nghĩ giống như cánh bướm đang mọc cánh chỉ có bay múa, càng bay lại càng xa. Vân Khê khẽ nhíu chân mày, lâm vào một mảnh trầm tư. “Vân tiểu thư?” cô gái trên lầu thấy nàng xuất thần thật lâu, nên không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Vân Tiểu Mặc nhìn chân mày nhíu lại của mẫu thân, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, ngửa đầu nói: “Mẫu thân ngày đó cùng ta ở chung một chỗ, chúng ta ngụ ở Từ Vân Cốc, không hề làm gì.” Cô gái hé miệng cười khẽ thanh âm, thần sắc nhìn hắn nhu hòa mấy phần, gật đầu nói: “Tốt, cám ơn đáp án của ngươi.”
Cô gái lại bắt đầu hỏi thăm mấy người khác .
Dung Thiếu Hoa ghé mắt, quan sát thần sắc nàng khác thường , hạ giọng nói: “Ngươi làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì mà mất hồn như thế?”
” Hách Liên Tử Phong, có phải có một đoạn thời gian cũng không ở Hách Liên gia hay không?”Vân Khê bật thốt lên nói.
Dung Thiếu Hoa đang phe phẩy chiết phiến bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía nàng, chân mày nhẹ chau lại: “Hách Liên Tử Phong là kỳ nhân nổi tiếng, nhưng lúc trước thì không có nghe giang hồ nói qua. Hình như là từ một năm trước khi hắn trở lại Hách Liên gia bắt đầu sự nghiệp, cũng chính từ đó tên của hắn mới được thế nhân truyền tụng. Hắn trở lại Hách Liên gia trong một thời gian ngắn đem sức mạnh cùng thủ đoạn nhanh chóng chấp chưởng quyền hạn trong Hách Liên gia, mọi sự phản đối đều vô hiệu. Sau đó hắn lại làm cho Hách Liên gia ổn thỏa đứng đầu trong thập đại gia tộc, hơn nữa lại còn dẫn đầu thập đại gia tộc đối nghịch cùng Thánh cung nhưng sau đó lại chiến thắng vang dội. Từ đó người của thập đại gia tộc đối với hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hách Liên Tử Phong cái tên này, cũng vì vậy mà trở nên sôi sục trên giang hồ, được coi như là Thần phật vậy…”
Thân thể Vân Khê đột nhiên lay động , xem ra suy đoán của nàng đúng, hắn thật chính là Hách Liên Tử Phong, người nam nhân kia tồn tại là một loại thần thoại!
Tinh thần của nàng càng thêm thấp thỏm bất an.
Lúc này, đã có mấy người đã đáp trả câu hỏi của cô gái, hiện nay đến phiên Long Thiên Thần.
Long Thiên Thần còn đang cùng Bạch Sở Mục bàn luận xôn xao, còn Độc Cô Mưu thì không hề có hứng thú trả lời. Hắn một câu cũng không nói, chẳng qua là bày ra một bộ mặt âm u thôi. Không cần nói cũng biết, năm ngoái ngày này hắn đang giết người. Về phần là ai thì chắc chính hắn cũng không nhớ rõ.
Nghe câu hỏi của cô gái Long Thiên Thần suy nghĩ một chút, nói: “Năm ngoái cái lúc này ….. . Ta thật không nhớ rõ rồi, có thể là ở Nam Hi quốc ngắm hoa, cũng có thể có thể là ở Bắc Tương quốc du thuyền, hoặc giả là ở Tây Mộ quốc leo núi. . . . . .”
Lời của hắn chưa xong, thì trên lầu nơi có cửa sổ một thanh âm cô gái khác truyền ra, mang theo vài phần gào thét:” Ngươi nói láo! Ngày này năm ngoái, ngươi rõ ràng đang ở Đông Lăng quốc! Không phải là ngắm hoa hay du thuyền, leo núi, mà là…….” cô gái thanh âm bỗng nhiên dừng lại, chỉ có thở hỗn hển, tiếng thở dốc còn đang tiếp tục.
Long Thiên Thần chợt nghe thanh âm cô gái, cũng sợ hết hồn, kinh hoảng trực tiếp từ trên cái băng ngồi té xuống
” Ta còn có việc, đi trước một bước!” Thấy tình thế không ổn, hắn ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Tiếng kêu của cô gái lần nữa truyền đến: “Người đâu, bắt hắn cho ta !” Ngay sau đó một thân ảnh nhỏ nhắn màu tím từ cữa sổ bay vọt ra, trường kiếm trong tay nàng rung lên, hàn quang lạnh lùng, nàng bay vút tới phương hướng của Long Thiên Thần.
“Cô nãi nãi, ngươi nhận lầm người, ta căn bản không nhận ra ngươi!” Long Thiên Thần bị Hách Liên gia cho người chắn lại, hắn không có cách nào, chỉ có thể giống như con ruồi ở trong lầu không ngừng bay quanh.
“Đứng lại! Ta nhận được thanh âm của ngươi, cũng nhớ được thân ảnh của ngươi, ngươi đừng mơ tưởng chối cãi!” Cô gái áo tím đuổi sát hắn, mang theo vẻ mặt oán giận, trong tay trường kiếm sát khí bức người.
Hai người ngươi đuổi ta giết, ở Quỳnh Hoa Lầu tán loạn, náo loạn.
Người còn lại đều ở một bên xem kịch vui, ai cũng không có nhúng tay, ngược lại còn cười trộm. Nhất là Bạch Sở Mục, thấy náo nhiệt vậy, vẫn không quên vỗ tay bảo hay!
Vân Khê tỉ mĩ quan sát cô gái áo tím kia, không thể không nói, nàng vừa xuất hiện, Vân Khê trước mắt tựu xẹt qua vẻ tươi đẹp. Cô gái này trên mặt mặc dù mang theo tức giận, nhưng không chút nào không thấy vẻ dử tợn cùng vặn vẹo, ngược lại nhiều mấy phần hờn dỗi ý nhị.
Cô gái rất đẹp, vẻ đẹp của nàng, là ở dung nhan cùng dáng người. nhẹ mềm như kinh hồng, uyển chuyển như du long, lại phảng phất như khinh vân tuế nguyệt, phiêu diêu như hoa tuyết trong gió đông.
Cô gái như vậy, thế gian hiếm thấy, ngay cả thân là con gái Vân Khê nhìn thấy, cũng nhịn không được mà tán thưởng nữa.
“Tử Ngữ, dừng tay!” Lầu hai nơi bệ cửa sổ, thanh âm nam tử truyền ra, thanh âm như gió thổi qua lá trúc, thấp mà chìm, lại làm cho người nghe qua không quên được.
Vân Khê nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng nhảy lên, quả nhiên là hắn!
Ngẩng đầu, chống lại tầm mắt đủ để rung chuyển tâm tình của nàng, lòng không khỏi rối rắm.
Hắn, rốt cục đã tìm tới, giống như là một cơn ác mộng.
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong nhàn nhạt quét qua nàng, thật giống như thấy được nàng, vừa thật giống như không nhìn thấy, làm cho người ta suy nghĩ không chừng, cũng làm cho Vân Khê càng thêm rối loạn.
Vẫn giống như lúc mới gặp gỡ hắn, thân ảnh hắn cao ngất đứng sửng ở phía trước cửa sổ, chẳng qua là đứng như vậy, không nói một lời, liền làm cho người ta có áp lực vô hình.
Người nam nhân này siêu quần bạt tụy khí thế ép quỷ thần!
Loáng thoáng phảng phất như nhớ được, cũng là ở bệ cửa sổ này, nàng từng thấy thân hình lỗi lạc của Long Thiên Tuyệt đứng cạnh cửa sổ, hai nam nhân này đều siêu quần bạt tụy, một lười biếng cao nhã, phảng phất như một vị thần, làm người ta phải kính ngưỡng; một bá đạo lãnh mạc, chỗ nào cũng có hơi thở cướp đoạt, làm cho lòng người sinh sợ.
Nàng thật không nên tới đây!
Vân Khê bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng nếu hôm nay không đến xem náo nhiệt, có lẽ cũng sẽ không gặp hắn. . . . . Song, cho dù hôm nay nàng không gặp gỡ hắn, hắn sẽ bỏ qua cho nàng sao, có thể làm như hết thảy cũng chưa từng phát sinh quá sao?
” Ca, chính là hắn! Năm ngoái vào hôm nay, ở Mai lâm mạo phạm ta, chính là hắn! Ta nhận ra thanh âm của hắn, cũng nhớ được thân ảnh của hắn, ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm!” Hách Liên Tử Ngữ cắn xé cánh môi, hùng hổ giơ kiếm nhìn chằm chằm Long Thiên Thần, cánh môi anh sắc bị nàng cắn xé tràn đầy huyết sắc, khiến cho nàng cả người thoạt nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người.
Long Thiên Thần lắc mình trốn, núp ở phía sau Vân Khê, liên tục không ngừng phe phẩy hai tay nói: “Ngươi nhận lầm người! Ta không có đi qua Mai lâm gì cảs, năm ngoái lúc này, ta căn bản là không có ở Đông Lăng quốc.”
Vân Khê nhăn đầu mày, thật sự rất muốn đem tiểu tử này kéo ra ngoài chém thành tám khúc, hắn nơi nào không trốn, vì sao hết lần này tới lần khác trốn phía sau nàng? Nàng đã nhạy cảm, cảm thấy được ánh mắt mang theo điện thế mấy ngàn vôn một lần nữa hướng phía nàng quét tới, tim nhất thời nhảy tới cổ họng, nàng cứng còng thân thể, không dám tùy ý nhúc nhích.
Hách Liên Tử Ngữ đến gần vài phần, nhìn chằm chằm Long Thiên Thần phía sau nàng, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải là ngươi, vậy ngươi trốn cái gì? Ngươi rõ ràng chính là có tật giật mình!”
” Ta không có trốn a!” Long Thiên Thần chột dạ trở về, cả người rất không có can đảm, toàn bộ trốn vào phía sau Vân Khê.
“Ngươi còn nói ngươi không có trốn? Ngươi làm được, vì sao không dám thừa nhận? Ngươi rốt cuộc có phải là đàn ông hay không?” Hách Liên Tử Ngữ vừa nói, vành mắt đột nhiên đỏ lên, lại khóc nỉ non.
Chỉ một thoáng, mỹ nhân rơi lệ, lê hoa đái vũ, người gặp người thương.
“Long Thiên Thần, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì? Lại làm cho thiên kim tiểu thư Hách Liên gia khóc?” Bạch Sở Mục xem kịch nói.
Long Thiên Thần lúc này nào có tâm trạng đi để ý tới hắn, thấy Hách Liên Tử Ngữ hung thần ác sát chỉ chớp mắt trở nên điềm đạm đáng yêu rơi lệ. Thật? Hắn nhất thời cũng luống cuống tay chân, không biết nên làm sao bây giờ?
“Ngươi, ngươi đừng khóc a! Ta thừa nhận, hôm đó đích xác là ta, nhưng mà ta thật không phải cố ý , ta chỉ tùy tiện ở Mai lâm đi dạo một chút, ta làm sao biết sẽ thấy. . . . . Được rồi, ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, mới bằng lòng bỏ qua cho ta?”
“Ca, ngươi xem, hắn rốt cục thừa nhận.”
Lúc này, Hách Liên Tử Phong đã dạo bước xuống bậc thang, hắn hờ hững nhìn hết thảy, một đôi con ngươi băng lãnh không tập trung trên thân người nào, song ở tại chỗ này, mỗi người đều tựa như tiếp thu đến ánh mắt dò xét của hắn, tất cả mọi người nín hơi ngưng thần, không dám có chút vọng động.
Long Thiên Thần tâm thần càng thêm thấp thỏm, cả người mỉm cười, toàn bộ thân thể núi ở phía sau Vân Khê .
Tầm mắt Hách Liên Tử Phong từ từ nhẹ nhàng bắn tới đây, cùng Vân Khê ánh mắt thẳng tắp chống lại, trong khoảnh khắc kia, thật giống như chung quanh có một miếng băng mỏng đóng băng cả phòng ốc, trong nháy mắt nó đã sụp đổ, vỡ vụn thành từng mãnh băng mỏng, không có chút hình dáng quy tắc nào!
Mí mắt đột nhiên nhảy lên, trong đầu vừa hiện lên hình ảnh kinh khủng kia. Đồng tử của Vân Khê từ từ co rút lại, cái loại âm thầm sợ hãi lại một lần nữa từ trong đáy lòng nảy mầm. Trong bụng một trận sôi trào, nàng suýt nữa thì toàn bộ nước trong bụng đã phun ra, đem hết cái khó chịu này ném đi hết. Nàng cố gắng trấn định tâm thần, hướng phương hướng Hách Liên Tử Phong lạnh lùng nhìn lại.
Thua người không thua trận, nàng quyết không thể lùi bước!
“Đại tẩu, đây đều là hiểu lầm, ngươi giúp ta giải thích đi nha” thanh âm yếu ớt của Long Thiên Thần, từ phía sau lưng truyền tới, để cho Vân Khê hận đến nghiến răng.
Long Thiên Thần, ngươi rốt cuộc có phải là đàn ông hay không?
Ngươi chỉ biết núp ở sau lưng nữ nhân sao?
Đáng hận nhất chính là, hết lần này tới lần khác đem nàng đưa đến lửa thiêu đốt, không đúng, là ở trong hàn băng lạnh ngàn dặm.
“Đại tẩu?” thanh âm đông lạnh từ trong miệng Hách Liên Tử Phong phun ra, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng càng thêm lạnh mấy phần, cái ánh mắt quen thuộc phức tạp lần nữa giống như thủy triều hướng nàng vọt tới, ánh mắt kia bỗng nhiên giống như nước biển ấm áp đem cả người nàng toàn bộ bao vây, bỗng nhiên vừa giống như đao phủ thủ đem nàng hung hăng xé nát!
Vân Khê tâm thần một trận đung đưa, lại là ánh mắt này!
Mỗi khi hắn lộ ra ánh mắt này, lòng của nàng không thể khống chế mà sợ hãi, đoán không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, lại đem nàng coi là cái gì. Cái loại tình cảm vừa yêu vừa hận này, thật giống như không phải là đối với nàng, mà là đang hướng về phía một người khác, nhưng là hết lần này tới lần khác lại ngó chừng nàng, nàng cảm giác mình đang bị đưa đến bờ vực sắp sụp đổ.
“Long Thiên Thần, chuyện của ngươi, một mình ngươi xử lý! Ta còn có việc, đi trước một bước.” Dắt tay của con trai, Vân Khê chỉ muốn mau sớm thoát đi.
“Đại tẩu, chờ ta một chút!” Long Thiên Thần vội vàng đuổi theo nàng, hắn đã nhận thức nàng, nói gì cũng muốn tìm nàng hộ tống.
Tiếng nói của Hách Liên Tử Ngữ, ngăn trở bọn họ: “Ai cũng không cho đi!”
Người Hách Liên gia lần nữa ùa lên, đem ba người bao vây lại.
“Ca, ta muốn ngươi thay ta làm chủ, ngàn vạn không thể tha hắn!”
Hiện trường một mảnh tĩnh mặc, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào Hách Liên Tử Phong, không biết hắn đến tột cùng tính toán giải quyết chuyện này như thế nào.
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong rơi vào trên người Vân Khê thật lâu, ánh mắt kia giống như một cây đao, từ từ đem Vân Khê toàn thân cao thấp lăng trì. Hắn thật lâu không lên tiếng, nên ai cũng đoán không ra trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Cho đến tất cả mọi người chịu không được không khí lúc này, hắn bỗng nhiên mở miệng.
“Thả bọn họ đi!”
Vân Khê cùng Long Thiên Thần hai người đồng thời thở phào nhẹ nhỏm, những người khác cũng thở phào tựa như mới vừa trải qua một sự dằn vặt, giờ phút này mới rốt cục thuận lợi thoát khỏi kiếp nạn, thần kinh căng thẳng từ từ nới lỏng ra.
Khó trách người người đều nói đắc tội với bất luận kẻ nào, cũng không muốn đắc tội với Hách Liên Tử Phong, bởi vì hắn giống như quỷ thần vậy!
“Ca, tại sao có thể thả bọn họ đi? Ta thật vất vả mới bắt được hắn . . . . . . . .” Hách Liên Tử Ngữ giọng điệu cứng rắn nói đến một nửa, thì quay đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hách Liên Tử Phong, lời phía sau liền toàn bộ thu về, câm như hến.
Vân Khê lôi kéo nhi tử, vừa định rời đi, thì thanh âm quỷ mị của Hách Liên Tử Phong, lần nữa truyền vào trong tai của nàng, hắn dùng bí ngữ, trừ nàng, không có bất kỳ người nào có thể nghe được.
“Ngươi thất ước. . . . . .”
Ngắn ngủn ba chữ, phảng phất giống như bóng đè bao phủ trong lòng Vân Khê, trong nội tâm nàng thấp thỏm, hắn rốt cuộc sẽ trả thù nàng như thế nào? Sẽ giết nàng, hay là đem nàng phân thây? Hay là… Nàng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Từ Quỳnh Hoa Lầu đi ra ngoài, mãi cho đến khi trở lại phủ tướng quân, Vân Khê vẫn tâm thần hốt hoảng, dọc theo đường đi Bạch Sở Mục bọn họ đều chất vấn chuyện giữa Long Thiên Thần cùng thiên kim tiểu thư Hách Liên gia, nàng một chút hứng thú cũng không có.
Đột nhiên trong lúc này, lại rất tưởng niệm Long Thiên Tuyệt.
Ở trong lòng của nàng thời điểm thấp thỏm bất an nhất, nàng hi vọng hắn sẽ ở bên cạnh nàng, cho nàng lực lượng, cho nàng an ủi.
Chết tiệt Long Thiên Tuyệt, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu?
Thật bị ta làm tức giận bỏ đi sao?
Chẳng lẽ tình cảm ngươi đối với ta , chỉ có thế?
May mà liên tục hai ngày đi qua, Hách Liên Tử Phong cũng không có tới cửa tìm nàng gây phiền phức, tiếng lòng căng thẳng của nàng cũng buông lỏng. Có lẽ ngày đó hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, chưa chắc coi như thật. Ừ ngày xưa hắn bất quá là ẩn cư ở Từ Vân Cốc làm Vô Danh kiếm khách, mà hôm nay đã biến hóa nhanh chóng, hóa thành đại nhân vật có thể làm cho thập đại gia tộc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hắn bây giờ, sợ là nhật lý vạn kỵ (ngày lo trăm việc), sẽ không nhớ được những chuyện nhỏ nhặt ngày xưa nữa, cùng nhân vật bé nhỏ như nàng.
Nàng lắc đầu cười khổ, có lẽ nàng đã đem mình coi trọng rồi, người ta hoàn toàn,từ đầu luôn luôn không để vào trong mắt, thuần túy là nàng tự rối rắm. Trong lòng không có băn khoăn, nàng liền bắt đầu chuyên chú tu luyện Huyền giai, cuộc thi tranh bá ngày càng tới gần, nàng phải chuẩn bị tốt vẹn toàn. Trận chiến này, không chỉ là vì chính nàng, mà còn vì tương lai của Vân gia!
Khi nàng bế quan tu luyện, nghe nói thiên kim Hách Liên gia Hách Liên Tử Ngữ mỗi ngày đều tìm đến Long Thiên Thần gây phiền toái, Long Thiên Thần bây giờ mỗi thời mỗi khắc khi nghe thấy chữ Ngữ liền chạy mất. Cho nên hai người nay ở trên đường cái Thấm Dương thành, một trốn một đuổi theo, khiến cho lời đồn bay đầy trời. Mỗi khi mọi người nhắc tới Hách Liên Tử Ngữ, nhân thể đàm luận đến Long Thiên Thần, mà mỗi khi nói tới Long Thiên Thần, lại càng không thể thiếu chuyện tiết mục đặc sắc này. Cũng không ai biết bọn họ đến tột cùng đã phát sinh chuyện như thế nào, khiến cho hai người mỗi lần vừa thấy mặt liền như chuột thấy mèo, một trốn một đuổi theo, không chết không thôi!
Tây Sơn , ở bên trong khe núi, có một con rồng bay đang chở hai mẹ con một lớn một nhỏ bay lên trên tầng mây, nếu không phải nơi này vắng vẻ, ít có người đến, thì chuyện phi long xuất hiện ở Tây Sơn đã sớm trở thành tin tức truyền khắp cả Thấm Dương thành.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, hơn nữa cộng thêm tác dụng của cửu chuyển linh châu, Huyền Dực trên người đã nâng cao không sai biệt lắm. Nó chở mẹ con Vân Khê hai ghé qua cho tầng mây vừa Tiêu Dao, rồng ngâm nhiều tiếng, truyền lại hơi thở vui vẻ .
“Mẫu thân,chơi thật vui!”
“ Tiểu Bạch cũng rất vui vẻ, có phải hay không?”
“Huyền Dực chào đại thúc nga!”
Thanh âm vui vẻ của Vân Tiểu Mặc bay về phía chân trời, Vân Khê tâm tình cũng vui vẻ theo, Huyền Dực nghe được Tiểu Mặc thân thiết địa gọi hắn đại thúc, long thân dùng sức, thiếu chút nữa đem hai mẹ con từ trên rơi xuống.
“Tốt lắm, đi xuống đi! Quá rêu rao, cũng không hay.”
Trở lại mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc đỏ bừng, bởi vì nguyên nhân quá mức hưng phấn, ngay cả Tiểu Bạch trong lòng ngực của hắn cũng dựng thẳng bộ lông, toàn thân ở trong trạng thái hưng phấn.
“Tên tiểu tử này trên người có loại hơi thở quen thuộc, nói không chừng cũng giống gia đây. . . . . .” Huyền Dực thanh âm trầm thấp ở bên tai Vân Khê vang lên.
Vân Khê kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bạch, có chút bất khả tư nghị, rõ ràng nó mang hình dáng một loại thú con, làm sao có thể cùng Long Tộc quan hệ?
“Ngươi có thể nhìn lầm rồi hay không?”
“ Có lẽ vậy! Nó bây giờ còn đang là trẻ nhỏ, cho nên rất khó phán đoán nó rốt cuộc là cái dạng gì, chẳng qua là cảm thấy khí tức trên thân nó rất quen thuộc thôi. . . . . .”
Giọng nói của Huyền Dực cũng không phải là rất khẳng định, Vân Khê liền không có nghiên cứu tiếp tục nữa
“Ngươi cũng đã biết mọi chuyện rồi đó, có biện pháp gì có thể ở trong ngắn hạn tăng Huyền giai lên hay không?” Lúc trước phương pháp Long Thiên Tuyệt đề nghị, lúc đầu còn có hiệu quả, nhưng theo phẩm cấp không ngừng thăng lên của nàng, chỉ một thác nước bên ngoài tạo áp lực vẫn không đủ.
Không thể không nói, sự xuất hiện của Hách Liên Tử Phong, mang đến cho nàng áp lực cực lớn. Mặc dù trước mắt hắn còn không có tìm đến nàng gây phiền phức. Nhưng nàng vẫn phải luôn đề phòng, thì dù chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải có đầy đủ thực lực để bảo vệ nàng cùng hài tử, mới có thể không hề nữa e ngại hắn. Cho nên, nàng thực sự khát vọng ở trong thời gian ngắn tăng trưởng thực lực của mình, việc này khẩn cấp, rất khẩn cấp!
Huyền Dực thu liễm thân thể, rơi vào trước mặt của nàng, hai long nhãn chớp chớp, nói: “Theo ta được biết, tăng lên Huyền giai, biện pháp hữu hiệu nhất chính là phải cùng địch nhân đối địch nếu không thì cũng không có biện pháp thực dụng nào cả.”
Vân Khê tĩnh mặc không nói, nhưng vẫn là đem lời của nó nghe lọt, chỉ có không ngừng chiến đấu cùng khiêu chiến, mới có thể nhanh chóng tiến bộ, đạo lý này vô luận là đặt ở đâu lúc nào cũng đúng. Chẳng qua, hiện tại nàng chẳng những có nhi tử, còn có Vân gia già trẻ, nàng cũng không thể không chút cố kỵ nào tùy tiện đi tìm người khiêu chiến.
“Lần này cuộc thi tranh bá cũng là cơ hội thật tốt, ta tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ lỡ.”
“Bất quá cũng có một biện pháp, chính là phục dụng một chút đan dược trân quý để có thể ở trong thời gian ngắn tăng lên. Theo ta được biết, bên trong Thánh cung có không ít đan dược, chờ có cơ hội, ta giúp ngươi đi chuẩn bị một chút ít, ở trong đó ta cũng rất thông thuộc đường lối .” Huyền Dực đắc ý lắc lắc cái đuôi.
“Nếu ngươi đã là Huyền Long của Thánh cung, vậy tại sao còn từ Thánh cung chạy ra ngoài?”
“Còn không phải là do cái tên thảo nhân Huyền Long tôn giả đáng ghét! Nàng không cách nào thuần phục ta, nên mỗi ngày đều tìm người đánh ta, dùng các loại thủ đoạn đối phó ta, ta chịu không nỗi nữa, cũng không muốn ở Thánh cung bị nàng hành hạ. Mặc dù ở trong đó ta còn có mấy huynh đệ, nhưng Long Tộc chúng ta cũng là có cốt khí, thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành!”
“Huyền Dực đại thúc, ngươi cũng biết nói thành ngữ, ngươi thật lợi hại!” Vân Tiểu Mặc mang vẻ mặt sùng bái.
Huyền Dực càng thêm vênh váo tự đắc, rung đùi đắc ý nói: “Đó là dĩ nhiên! Ta so với mấy huynh đệ kia thì lợi hại hơn, bọn họ thật đã sớm bị Địa Long tôn giả, Hoàng Long tôn giả thuần phục rồi. Nếu không phải ta gặp được cái người đáng sợ kia, ta bây giờ vẫn còn sống tiêu dao tự tại hàng ngày đấy. Người nam nhân kia thực lực thật là đáng sợ, mỗi lần ta nghĩ đến đều hoảng sợ.”
Đúng vậy a, ngày đó cảnh tượng Long Thiên Tuyệt hàng phục Huyền Dực còn rõ mồn một trước mắt, thần thái như vậy, phong tư như vậy, không khỏi làm khuynh đảo chúng sanh.
Như vậy thực lực giữa hắn và Hách Liên Tử Phong đến tột cùng là ai cao ai thấp?
Vô luận ở giữa bọn họ đến tột cùng ai cao ai thấp, nói cho cùng, có thể bảo vệ nàng cùng Tiểu Mặc cuối cùng cũng là chính nàng. Nàng phải mau sớm tăng thực lực của mình lên mới là chuyện quan trọng, lần này trong cuộc thi tranh bá, nàng nhất định phải thống thống khoái khoái đánh một trận lớn!
Cách cuộc thi tranh bá không tới hai ngày, trong hoàng cung đột nhiên cho người đến, mời Vân Khê tiến dự tiệc, nói là thương lượng việc có liên quan đến cuộc thi lần này. Trước nên làm chút động viên cùng chuẩn bị cũng là cần thiết, Vân Khê không có từ chối, liền đi theo vào Cung.
Đây là lần đầu tiên Vân Khê bước vào cửa hoàng cung, nàng chỉ cảm thấy có chút mới mẻ, vì chỉ tới đây với tâm trạng du lãm. Đi tới, cung khuyết lầu các, hoa cả mắt, nếu không phải là có người dẫn đường, nàng sợ là sẽ lạc đường.
Phía trước cách đó không xa, có thanh âm nói chuyện với nhau truyền đến.
“Vương gia, tháng sau chính là sinh nhật ta, ngài sẽ đi Tây Mộ quốc tham gia sinh nhật yến của ta nha?” Cô gái trong giọng nói mang theo vài phần thẹn thùng.
” Nhìn tình huống cái đã.” Nam tử thì giọng nói lãnh khốc, không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào.
Đây không phải là Nam Cung Dực cùng Tây Mộ quốc công chúa Tây Môn Huyền Sương sao?
Vân Khê hướng đến chỗ đó liếc nhìn một cái đã nhận ra được hai người. Hai người này đều nằm trong hàng ngũ sổ đen của nàng, nàng vẫn nên mặc kệ bọn họ thì tốt hơn, tránh cho rước lấy một thân phiền hà.
Nhưng mà có ít người, ngươi càng muốn tránh, lại càng hết lần này tới lần khác muốn đụng chạm với ngươi.
Tây Môn Huyền Sương đang đứng yên ở đối diện của nàng, bỗng nhiên xoay người, tầm mắt liền phát hiện ra nàng.
” Ngươi đứng lại đó cho ta! Bổn công chúa gọi ngươi đấy!”
Vân Khê không có phản ứng, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiện nữ nhân! Lần trước ngươi ám toán ta, để cho ta trúng độc không nói, còn theo hoàng huynh ta lừa gạt hết vạn lượng hoàng kim mua giải dược, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Người đâu, bắt tiện nữ nhân này cho ta !”
Nghe theo lệnh của Tây Môn Huyền Sương một loạt hộ vệ xông lên, ngăn chặn Vân Khê .
Vân Khê lạnh lùng nhíu mày, nữ nhân này đầu óc quả nhiên rất có vấn đề, chẳng lẽ đại ca của nàng không có cảnh cáo nàng, sau này thấy mình liền phải đi đường vòng hay sao?
Nam Cung Dực đứng yên ở một bên xem cuộc vui, vẻ mặt lãnh khốc, không một chút biểu hiện gì là muốn cử động.
“Công chúa, nơi này chính là hoàng cung Nam Hi quốc, nếu ngươi để cho người của ngươi ở nơi này động thủ, sợ rằng có người nói ngươi có ý đồ bất chính. Bằng không, thì chờ sau khi yến hội kết thúc, chúng ta tìm một chỗ, một mình đấu như thế nào? Dĩ nhiên, nếu như ngươi muốn ngay bây giờ, ta cũng không ngần ngại. Ta hiểu, người không có thực lực thì cần phải tìm thêm nhiều người trợ giúp nữa a.”
Vân Khê nhàn nhạt cười, đáy mắt xẹt qua vẻ âm lãnh, trong hoàng cung nàng không thể ra tay, nhưng nếu đến ngoài cung, như vậy đừng trách nàng lòng dạ độc ác, dù sao là ngươi tự tìm đến!
Tây Môn Huyền Sương hừ lạnh nói: “Ta há sợ ngươi sao? Tốt, sau dạ tiệc, chúng ta tìm một địa phương, đánh thống khoái!”
Nam Cung Dực vẫn đứng yên ở tại chỗ như cũ, im lặng không lên tiếng, cũng không làm bất kỳ hành động nào.
Lúc này, một cái thanh âm chen vào: “Công Chúa Điện Hạ, người này Huyền giai ít nhất ở Mặc Huyền tam phẩm trở lên, chỉ bằng vào ngươi và những hộ vệ kia sợ là một góc áo của nàng cũng không động được. Nếu ngươi có cần, Bổn Tôn cũng có thể cho ngươi mượn một ít cao thủ, thay ngươi bắt nạt nàng.”
Vân Khê theo tiếng nói, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc bộ trường bào màu vàng, bị mọi người vây quanh như sao vây quanh trăng, tướng mạo của hắn thường thường, thậm chí có vài phần bỉ ổi, song quanh thân khí thế cũng không nên khinh thường. Dưới vạt áo cùng ống tay áo của hắn có thêu đồ án chuyên thuộc về Thánh cung, chắc là người Thánh cung không thể nghi ngờ.
“Chủ nhân, hắn là Thánh cung Hoàng Long tôn giả, thực lực của hắn rất cường đại, ngươi phải cẩn thận hắn.” thanh âm của Huyền Dực từ cửu chuyển linh châu truyền ra.
“Bái kiến tôn giả đại nhân! Nhưng nếu tôn giả có thể thay ta giải hận, ta nhất định vô cùng cảm kích.” Tây Môn Huyền Sương nhìn về phía vẻ mặt của đối phương, mang theo sùng kính ý.
Ánh mắt mị tà của Hoàng Long tôn giả ở trên người nàng đảo quanh, sau đó lại đem tầm mắt chuyến hướng đến trên người Vân Khê, ánh mắt kia thật giống như muốn mạnh mẽ mở hết tầng tầng xiêm y trên người nàng, làm cho Vân Khê cảm thấy cả người không được tự nhiên, có một cảm giác lạnh từ trong tâm truyền ra.
“Chủ nhân, Hoàng Long tôn giả là kẻ háo sắc nhất trong Thánh cung tứ đại tôn giả . . .” Ngay cả Huyền Dực cũng chịu không được ánh mắt bỉ ổi như thế của hắn.
“Ngươi chính là Vân Khê? Nghe nói ngươi giết không ít đệ tử của Thánh cung ta, lá gan của ngươi cũng rất lớn!” Hắn ngoài mặt cười hì hì, song nếu Vân Khê không có nhìn sai, thì đáy mắt hắn chợt lóe lên tia âm lãnh rồi biến mất .
“Tôn giả đại nhân chắc là nghe lầm rồi? Chỉ là một Vân Khê, làm sao có thể địch nổi nhiều cao thủ Thánh cung như vậy? Hơn nữa, có người thấy tận mắt thấy ta giết người sao? Chẳng lẽ là có ít người vì thất trách, không cách nào chịu trách nhiệm, cho nên đem tội danh này đổ lên đầu của ta sao?” Vân Khê dưới đáy lòng hừ lạnh, chắc là Huyền Long tôn giả kia, sau khi thoát đi muốn tìm nàng báo thù. Nhưng vì không có đủ thực lực, cho nên đã nghĩ mượn tay người khác ra trừ đi nàng, thật là lòng dạ độc ác.
Hoàng Long tôn giả ánh mắt lóe lên, trong lòng của hắn cũng có chút nghi ngờ, nghĩ lại khi Huyền Long tôn giả kia cùng hắn nói chuyện, có một số việc giao đãi không được rõ, hắn không khỏi không nghi ngờ.
“Vì sao không vu khống người khác mà cứ nhằm vào ngươi?”
“Chuyện này thực khó nói. Nhưng nếu là nam nhân nói cho ngươi biết chuyện này, vậy thì có thể là hắn vì yêu không được mà sinh hận; nhưng nếu là nữ nhân nói cho ngươi biết chuyện này, vậy thì vô cùng có khả năng là ghen tỵ với mỹ mạo của ta —— ngươi cũng biết, cõi đời này, đáng sợ nhất đúng là lòng ghen tỵ.” Vân Khê vô tội nhún vai, xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Tây Môn Huyền Sương _”Tựa như vị công chúa này, nàng cho là ta cùng Tĩnh vương gia có hôn ước, cho nên cũng vẫn xem ta không vừa mắt, thậm chí muốn đưa ta vào chỗ chết! Nhưng mà nàng nhất định trăm ngàn lần không nghĩ tới, Tĩnh vương gia hắn hiện tại không có lập gia đình, người hắn muốn kết hôn là muội muội của ta, hơn nữa hôn kỳ cũng đã định ra rồi ——”
Trên gương mặt đẹp của Tây Môn Huyền Sương nhất thời biến trắng, nhìn Nam Cung Dực khó có thể tin, rung giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Vương đây. . . . . . . . Vương gia hắn muốn kết hôn với muội muội ngươi?”
Nam Cung Dực ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không có một tia giao động, thật giống như người hiện tại các nàng đang đàm luận không phải là hắn!
Hoàng Long tôn giả híp mắt lại, tựa hồ đang suy tư ,trong lòng nghi ngờ.
Không khí thoáng cái lâm vào tĩnh mặc.
“Hách Liên công tử, bên này!”
Cửa cung, lại có tân khách đến.
Hoàng Long tôn giả đang lâm vào trầm tư trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, tà nịnh ánh mắt xuyên thấu hư không, thẳng tắp bắn về phía trên người của Hách Liên Tử Phong mới vừa cửa cung cất bước mà vào. Hắn im lặng quan sát, nhưng đáy mắt thì có mấy đám ánh lửa ghen ghét đang lóe lên .
Vân Khê vừa nghe hai chữ “Hách Liên”, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy trốn. Người trong hoàng cung, chỉ nói đi vào cung để thương thảo cho cuộc thi tranh bá, nhưng cũng không có nói sẽ cùng người Thánh cung và thập đại gia tộc gặp nhau, nếu sớm biết hắn sẽ đến, nàng chắc chắn sẽ không tới.
Sau đó nàng nhìn thấy đáy mắt của Hoàng Long tôn giả biến hóa, chợt hiểu ra, làm sao nàng lại quên mất, Thánh cung cùng thập đại gia tộc vốn là có hiềm khích, hiện tại song phương gặp mặt, sợ là tránh không được minh tranh ám đấu, có lẽ hắn hoàn toàn từ đầu cũng chưa có thời gian để chú ý tới một tiểu nhân vật như nàng đi?
Nghĩ như vậy, trong lòng cũng trấn định rất nhiều.
Hách Liên Tử Phong từ cửa cung chầm chậm đi tới, cước bộ của hắn không lớn không nhỏ, song mỗi bước đi của hắn liền để cho người đối diện cảm thấy có thêm sự áp bách.
Hắn không còn mặc một bộ bạch y thắng tuyết, mà là tử y ung dung hoa quý, tuy nhiên vẫn không thể che hết hơi thở bá đạo lãnh mạc, trên tuấn dung lạnh lẽo không có một tia giao động, toàn thân tản ra sự lạnh lùng xa cách.
Vẫn giống như lần trước, ánh mắt của hắn nhàn nhạt quét qua nàng, thật giống như thấy được nàng, vừa thật giống như không nhìn tới nàng, nhưng chính là bởi vì vậy, mới để làm cho tim Vân Khê càng thêm thấp thỏm bất an, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông thuận.
Bỗng nhiên, nàng rất muốn xông ra cùng hắn ngay mặt để hỏi cho rõ ràng, hắn rốt cuộc muốn thế nào? Muốn chém giết muốn lóc thịt lóc da thì nói thẳng, không nên hành hạ nàng như vậy nữa!
Song, hiện tại hiển nhiên không phải là thời cơ tốt nhất.
“Hách Liên công tử, đã lâu không gặp.” Hoàng Long tôn giả bắt đầu cùng Hách Liên Tử Phong trò chuyện.
Thừa dịp hai người nói chuyện, Vân Khê vẫn nên nhanh chân lẻn đi. Không phải là nàng không có dũng khí, mà thật sự cái mùi vị này quá khó tiếp thu rồi, nàng đoán không ra tâm tư của hắn, vì vậy nàng tình nguyện thật thật tại tại chịu một đao, như vậy sẽ thống khoái hơn chút ít.
“Ngươi biết Hách Liên Tử Phong?” Nam Cung Dực gương mặt co quắp đi theo bên cạnh, làm cho Vân Khê càng thêm buồn bực.
Không để ý tới hắn, Vân Khê cũng học hắn giả trang gương mặt co quắp, lãnh khốc.
“Gia tộc Hách Liên đứng đầu thập đại gia tộc, nữ chủ nhân của Hách Liên gia cũng nhất định là danh môn khuê tú, hoàng hoa đại khuê nữ, ta khuyên ngươi vẫn không nên vọng tưởng quá nhiều, ngươi cùng hắn là người của hai thế giới, căn bản không thể nào ở chung một chỗ .”
Ách? Nam nhân này đầu óc có bị bệnh phải không? Cư nhiên đến đây nói nhảm, đem nàng cùng Hách Liên Tử Phong kéo đến cái quan hệ này rồi? Này tại sao hắn lại không thấy cả hai bên một chút cũng không tình nguyện a.
Hắn đúng là tư tưởng không thuần khiết, thật vô tri, thiếu não!
“Bất quá, so sánh với thân phận Tà tôn của Long Thiên Tuyệt, gả cho Hách Liên Tử Phong đích xác là sáng suốt hơn rất nhiều. Một người là một đời Tà tôn người người hô đánh kêu giết, một là lãnh tụ chính phái người người kính ngưỡng, đổi lại là ta, ta cũng sẽ chọn người sau.”
Vân Khê cười một tiếng, nói: “Không nghĩ tới Tĩnh vương gia lại đam mê này! Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đem tình cảm của ngươi chuyển đạt cho Hách Liên đại thiếu gia.”
Nam Cung Dực rốt cục cũng thay đổi sắc mặt, khẽ biến thành hơi chìm, hơi có chút dấu hiệu muốn phát tác, nhưng rất nhanh lại ẩn nhẫn xuống.
“ Bất kể thế nào, hiện nay Bổn vương cùng Vân gia các ngươi đang ở cùng một chiếc thuyền, chung suy chung vinh. Thay vì ở chỗ này đấu võ mồm, không có chút kiến nghị nào, nên thử nghĩ xem, hai ngày sau làm sao mà đánh thắng cuộc thi sẽ thực tế hơn.”
“Câu này mới nói thật sự!” Vân Khê thu nụ cười giễu cợt, đổi lại thần sắc nghiêm túc thật tình “Như vậy Vương gia đối với cuộc thi lần này có cao kiến gì?”
“Lần này cuộc thi tranh tài hình thức cùng năm trước là không giống , không còn là đơn thuần phương thức lôi đài tỷ võ, mà là để cho tất cả tuyển thủ dự thi tiến vào đến trong mãnh thú lâm tìm kiếm một bảo vật. Đội nhân mã nào tìm được bảo vật đầu tiên, sẽ là đội thắng, về phần tuyển thủ dự thi sinh tử bất luận!”
“Ai mà nghĩ ra phương thức tranh tài biến thái như vậy?”
“Đó là nhờ vào vị Hoàng Long tôn giả kia ! Lần này hắn được Thánh cung phái tới làm đại biểu giám sát cuộc thi tranh bá của ngũ quốc, quân chủ ngũ quốc đều phải nghe theo lệnh của Thánh cung , cho nên hắn nói ra ý kiến, không người nào dám phản đối.”
Vân Khê hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là người biến thái sẽ nghĩ ra phương pháp biến thái.
” Hách Liên Tử Phong kia tới làm gì? Thánh cung cùng thập đại gia tộc không phải là đối lập sao? Người Thánh cung lần này đến là giám sát tranh tài, vậy tại sao còn mời người của thập đại gia tộc đến làm bình phán?”
“Ngươi đây là không biết. Cung chủ Thánh cung vẫn mượn hơi của thập đại gia tộc, mấy năm trước đã gần thành công rồi, ai ngờ nửa đường lại từ đâu nhảy ra một Hách Liên Tử Phong làm hư chuyện tốt của hắn.
Thánh cung hiện nay là vừa đấm vừa xoa còn muốn mượn hơi thập đại gia tộc nên đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lần này muốn mời người thập đại gia tộc đến đây làm bình phán, cũng là phụng lệnh cung chủ, ũng không phải là bọn ta có thể quyết định.”
Nam Cung Dực lông mày lạnh chau lại cảm thấy bất đắc dĩ , đồng thời trong đáy mắt hắn có một loại nóng bỏng. Hắn hùng tài vĩ lược, lòng mang hoài bão, làm sao cam tâm khuất phục người khác? Cho dù có làm vua của một nước, bên trên còn có một Thánh cung áp chế, loại tư vị này hắn làm sao có thể chịu được?
“Làm hoàng đế cũng đúng là đủ uất ức !” Vân Khê liếc gương mặt lạnh thối thúi của hắn một cái, khẽ nở nụ cười :”Bất kể như thế nào, lần này chúng ta nhất trí mục tiêu chung, ta sẽ liên thủ ! Về phần những người khác, ta tin không thành vấn đề.”
Nam Cung Dực sắc mặt hơi hòa hoãn chút ít: “Còn lại ba người, có hai người là cao thủ bên thái tử, còn có một tên cao thủ, tên là Trương Tam, đến nay tung tích không rõ.”
“Phốc!” Vân Khê suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.
Trương Tam?
Hắn hiện tại bóng người không có, người nào biết được hắn đến lúc đó có thể ra sân hay không ?
“Ta xem, các ngươi vẫn nên chuẩn bị một cao thủ dự bị đi. Trương Tam này. . . . . .Ta treo!”s
“Chúng ta đã chuẩn bị chọn người dự bị, nhưng nếu hắn tới, thì vẫn cho hắn dự thi, nhưng nếu không có tới, vậy thì không thể làm gì khác hơn là vận dụng dự bị. Bất quá nhắc tới cũng kỳ, người này kể từ khi đăng kí cuộc thi xong thì mất đi tung tích, không có ai gặp hắn. Nghe nói. . . . . Hôm đó hắn cùng người rời đi hiện trường tranh tài, chính là Vân tiểu thư ngươi!”
Ánh mắt Nam Cung Dực thẳng tắp rơi vào trên mặt của nàng, giống như muốn từ nét mặt của nàng nhìn ra chút đầu mối.
Đáng tiếc, Vân Khê am hiểu nhất chính là diễn xuất, nói láo lừa gạt.
“Nga, ngươi nói hắn a! Không có biện pháp, ai bảo bổn tiểu thư lớn lên thiên sinh lệ chất mị lực không ai sánh bằng làm chi. Ngày đó sau khi cuộc tranh tài kết thúc, hắn đã nghĩ lôi kéo bổn tiểu thư bỏ trốn, cuối cùng bị bổn tiểu thư cự tuyệt. Tim hắn thương tổn quá sâu, tinh thần cũng chán nãn rời đi, đến tột cùng là đi nơi nào, vì sao không lộ diện nữa, ta cũng không rõ ràng lắm.”
Nam Cung Dực nhíu nhíu lông mày, từ đầu đến cuối hoàn toàn không tin lời của nàng.