Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Đoan Mộc Tĩnh, khuôn mặt nhỏ bé hanh lệ của cô bé, giờ phút này hơi tái nhợt, những giọt nước trên tóc trên y phục nhỏ giọt, rơi xuống đất.
Một cô bé nhu nhược như thế, sao bọn họ lại có thể ra tay với cô bé được?
Đoan Mộc Hùng nhìn cháu gái trong ngực mình, lòng đau như cắt. Lần trước lúc nhìn thấy bọn nhỏ khi dễ cháu gái, lão nên quyết đoán mang theo cháu gái rời đi gia tộc Đoan Mộc, đáng tiếc lão chần chờ, lão cho là dựa vào huyết mạch của gia tộc Đoan Mộc có trên người hai ông cháu, người của gia tộc sớm muộn gì cũng nhận bọn họ. Đáng tiếc, lão sai lầm rồi, có một số người có một số việc nhất định, không thể ôm kỳ vọng quá lớn đối với nó.
Đại trưởng lão dung túng hài tử, so với Đoan Mộc Nịnh Nhi, càng thêm đáng hận!
Đang lúc mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm Đoan Mộc Tĩnh, thì Đoan Mộc Tĩnh từ từ giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô bé bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn, cô bé giơ tay lên, chùi chùi nước mắt, lắc đầu nói: “Không có ai đẩy cháu, là do cháu không cẩn thận rơi vào trong hồ nước!”
“Tiểu Tĩnh, cháu đang nói gì vậy?” Đoan Mộc Hùng ngẩn ra, khó mà tiêu hóa lời của cháu gái vừa mới nói.
“Gia gia, không có ai đẩy cháu, là do cháu không cẩn thận rơi vào trong hồ nước! Cháu mới vừa rồi chẳng qua là do quá mức sợ hãi, mới rơi nước mắt, hiện tại cháu đã không có chuyện gì.” Vừa nói, trên môi của cô bé lập tức nở nụ cười, nụ cười này, giống như là hoa bách hợp nở rộ trong hỏa diễm, kiên quyết mà mãnh liệt.
Đoan Mộc Hùng ngây dại, không giải thích được vì sao Tiểu Tĩnh phải nói như vậy, lão hiểu rất rõ đứa cháu gái này của mình, cháu gái của mình không biết nói dối, nhưng bây giờ vì sao phải nói như vậy, cháu gái của mình đang lo lắng cái gì sao?
Nhìn cháu gái nở nụ cười ra vẻ kiên cường, trong lòng Đoan Mộc Hùng từng đợt đau nhói.
Đoan Mộc Nịnh Nhi vô cùng sợ hãi, siết thật góc áo của gia gia, ai ngờ Đoan Mộc Tĩnh lại trả lời như vậy, khiến cho nó lấy làm kinh hãi, sau đó là âm thầm mừng thầm.
Nữ hài ngồi chồm hổm dưới đất, kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Tĩnh, những người khác có lẽ không biết, trong lòng nó lại rất rõ ràng, rõ ràng chính là Đoan Mộc Nịnh Nhi đẩy Đoan Mộc Tĩnh xuống nước, tại sao Đoan Mộc Tĩnh không chỉ ra và xác nhận? Nó thể nào hiểu nổi.
Đại trưởng lão âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Đoan Mộc Tĩnh vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc, vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, ai ngờ liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (đột nhiên có hy vọng, điển tích lấy trong bài Du sơn tây thôn của Lục Du), tiểu nha đầu Đoan Mộc Tĩnh này, lại không có chỉ ra và xác nhận Nịnh Nhi là người đứng sau chuyện này.
Coi như tiểu nha đầu này thức thời, nếu nó thật sự chỉ ra và xác nhận là cháu gái của mình đứng sau chuyện này, thì sẽ không tránh được một cuộc chiến đấu kịch liệt. Vô luận như thế nào, lão cũng muốn giữ được huyết thống nhất mạch của mình, quyết không để cho bất luận kẻ nào thương tổn cháu gái của lão.
Gia chủ Đoan Mộc ánh mắt khẽ trầm xuống, rất nhanh, lão mỉm cười cất giọng nói: “Nếu là chuyện ngoài ý muốn, mọi người cũng đừng có dây dưa nữa. Tiểu Tĩnh, ngày mai chính là cuộc so tài tỷ võ lựa chọn Tân Tú của gia tộc, chãu hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy biểu hiện cho thật tốt, chỉ cần cháu có thể thắng trong cuộc tranh tài, ta sẽ phá lệ thu cháu làm đệ tử cuối cùng của ta, sau này cháu chính là người thừa kế của gia tộc Đoan Mộc ta.”
Hiện trường một mảnh xôn xao, lời nói của gia chủ Đoan Mộc quá mức ngoài ý muốn rồi, ai cũng không nghĩ tai.
Gia chủ muốn thu Đoan Mộc Tĩnh làm đệ tử cuối cùng của ngài ấy, còn cho cô bé thừa kế vị trí gia chủ?
Đây là loại ân huệ lớn đến mức nào a?
Vị trí gia chủ này các trưởng lão đã sớm đỏ mắt nhìn chằm chằm rối rít ngắm nghía không dứt, chính là một tiểu nha đầu, nó dựa vào cái gì?
Đoan Mộc Nịnh Nhi đáy mắt ghen tỵ càng đậm, tuổi của bọn họ không chênh lệch nhiều lắm, tại sao Đoan Mộc Tĩnh có thể được gia chủ phá lệ thu làm đệ tử cuối cùng, tại sao phải tương lai có thể thừa kế vị trí gia chủ?
Nếu có một ngày Đoan Mộc Tĩnh kế thừa vị trí gia chủ, nó có thể bởi vì chuyện hôm nay mà trả thù mình hay không?
Nghĩ đến chỗ này, nó vô cùng sợ hãi, dùng sức phe phẩy góc áo của gia gia.
Sự bất mãn trong lòng của Đại trưởng lão so với nó còn sâu hơn, chỉ là một Tiểu nha đầu, dựa vào cái gì có thể thừa kế vị trí gia chủ?
Trong lòng bất mãn, nhưng trên mặt cũng là một bộ mặt dối trá khác: “Hùng trưởng lão, chúc mừng ngươi. Chuyện tốt như vậy, thật là đáng mừng a!” Đáy mắt sự tàn nhẫn chỉ chợt lóe rồi biến mất rất nhanh, trong lòng lão đang muốn giết người đây, làm sao có thể thật lòng chúc mừng hắn chứ?
Đoan Mộc Tĩnh còn nhỏ, sau này mới có thể thừa kế vị trí gia chủ, người chân chính cầm quyền, còn không phải chính là Đoan Mộc Hùng sao? Nếu có một ngày Đoan Mộc Hùng nắm quyền ở gia tộc Đoan Mộc, như vậy ở gia tộc Đoan Mộc làm gì có chỗ cho lão dung thân?
Cho nên, chuyện này, lão tuyệt đối muốn ngăn cản!
“Gia chủ?” Đoan Mộc Hùng ngàn vạn lần không ngờ đến, gia chủ đột nhiên quyết định, khiến cho lão rất giật mình, thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà vừa mừng vừa lo), nhưng trong lòng lão cảm thấy hoài nghi và sợ hãi nhiều hơn. Dựa vào hiểu biết của lão đối với gia chủ, lão ta tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện, sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện không có lợi cho mình. Gia chủ đột nhiên trong lúc này nói lên đề nghị như vậy, chẳng khác gì là ban cho hai ông cháu cho bọn họ ân huệ thật to, khiến cho bọn họ có thể yên tâm ở lại gia tộc. Nhưng, mục đích thực sự của lão ta là cái gì, thật lòng chỉ là vì muốn giữ bọn họ ở lại gia tộc sao?
“Hùng trưởng lão, cái gì cũng không cần nói, ngươi vẫn nên nhanh chóng mang Tiểu Tĩnh vào phòng đi. Đứa bé mới vừa rơi xuống nước, cẩn thận bị phong hàn. Như thế này, ta sẽ sai người đưa lại đậy một chút đan dược bổ thân thể, ngươi cho Tiểu Tĩnh ăn vào, cuộc so tài tỷ võ ngày mai, Tiểu Tĩnh phải hết sức phát huy.” Gia chủ Đoan Mộc căn bản không cho Đoạn Mộc Hùng có cơ hội cự tuyệt, phất tay áo xoay người, phân phó những người khác nói, “Từ hôm nay trở đi, nếu có bất luận kẻ nào bất kính đối với hai ông cháu của Hùng trưởng lão, ta liền đem hắn trục xuất khỏi cửa!”
Tầm mắt của hắn cố ý dừng lại ở trên người Đoan Mộc Nịnh Nhi, từ từ ngửng đầu lên, nhìn về phía Đại trưởng lão: “Nghe cho rõ ràng, bất kể là người nào!”
Đoan Mộc Nịnh Nhi bắt gặp ánh mắt âm u lạnh lẽo của gia chủ Đoan Mộc, nó bị dọa sợ đến nỗi cả người lạnh run, ôm chặt lấy gia gia của mình, đem mặt vùi vào hai đầu gối của gia gia.
Bắt nạt kẻ yếu, chưa bao giờ là độc quyền của người lớn, hài tử cũng như vậy.
Rất nhanh, một nhóm người ầm ầm mà đến, ầm ầm mà giải tán.
Đoan Mộc Hùng lời nói còn đọng lại ở khóe miệng, cũng là một câu nói cũng không có cơ hội nói ra, lão cất bước, định đuổi theo, cùng gia chủ nói cho rõ ràng, thì bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh kéo lấy góc áo của lão.
“Gia gia, không nên đi!”
Đoan Mộc Hùng xoay người, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái bởi vì lo lắng càng tái nhợt hơn, nước mắt của lão ào ào rơi xuống: “Tiểu Tĩnh, làm sao cháu lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ cháu không tin gia gia sao? Gia gia cho dù dùng cả tính mạng, cũng sẽ bảo vệ cháu chu toàn.”
“Gia gia, người vất vả rồi. Cháu sở dĩ nói như vậy, là có nguyên nhân . . . . . .” Đoan Mộc Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Nguyên nhân gì?” Đoan Mộc Hùng tò mò.
Đoan Mộc Tĩnh mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Mới vừa rồi lúc cháu chìm vào đáy nước, con mắt thứ ba của cháu mở ra, sau đó cháu thấy được. . . . . .”
“Cháu thấy được cái gì?” Đoan Mộc Hùng trong lòng căng thẳng, lão biết Tiểu Tĩnh có thể nhìn thấy trước tương lai, cũng là cùng cháu gái và cả gia tộc cùng một nhịp thở .
“Cháu thấy được. . . . . .” Đoan Mộc Tĩnh ghé sát vào bên tai của Đoan Mộc Hùng, cúi đầu nói.
Cách hồ nước cách đó không xa, gia chủ Đoan Mộc đã đi mà quay lại, lão ẩn núp ở một chỗ tối tăm, xa xa nhìn chăm chú hai ông cháu. Lúc vừa nhìn thấy một ít ánh sáng chói mắt, lão cũng đã đoán được, hơn phân nửa là con mắt thứ ba của Đoan Mộc Tĩnh mở ra.
Nó rốt cuộc nhìn thấy gì?
Đây là điều mà lão nóng lòng muốn biết nhất.
Song, lão sợ hai ông cháu hoài nghi cùng phòng bị lão, nên lão không dám đến quá gần, ở xa, chỉ có thể đại khái nghe được mấy từ mơ hồ.
Không nghe hoàn chỉnh, chỉ nghe thế mấy từ mơ hồ, trong lòng của lão càng thêm không yên.
Rốt cuộc là chuyện gì, có liên quan đến đến Vân tộc, vậy cái gì diệt vong?
Chết tiệt!
Giọng nói Đoan Mộc Tĩnh, sao lại nhỏ như thế?
Tức giận, lão đánh ra một chưởng vỗ vào cây khô, cả cây Diệp Tử Sa lay động, kinh động đến hai ông cháu Đoan Mộc Hùng.
“Người nào?” Sau khi Đoan Mộc Hùng phát hiện, nhìn trước ngó sau, nơi đó đã không có một bóng người.
“Gia gia, sao vậy?” Đoan Mộc Tĩnh tò mò hỏi.
Đoan Mộc Hùng chân mày nhăn lại, ngưng mắt nhìn dấu chân mờ nhạt trên mặt đất, lão như có điều suy nghĩ lắc đầu: “Không có gì! Chúng ta đi về trước đi.”
Đợi hai ông cháu đi xa, gia chủ Đoan Mộc lại trở lại bên hồ nước một lần nữa, tai không chỉ có một mình lão, còn có một vị trưởng lão từ trước đến giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói .
“Gia chủ, vì sao đột nhiên lại ra quyết định như thế? Chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có thể đảm đương vị trí gia chủ?” Trưởng lão hỏi.
“Vị trí Gia chủ? Chỉ bằng tiểu nha đầu đó?” Gia chủ Đoan Mộc nở nụ cười lãnh khốc, “Sự tồn tại của Thiên Nhãn là nghịch thiên(trái với ý trời), mỗi một lần sử dụng, sẽ giảm một lần thọ, trong lịch sử của gia tộc Đoan Mộc, còn không có một người có Thiên Nhãn, sống quá hai mươi tuổi. Chờ đến lúc nha đầu này sống đến hai mươi tuổi, ta vẫn còn sống, mà nó thì . . . . . Ha hả, ngươi nói, nó có thể có tiếp nhận vị trí của ta, trở thành gia chủ của gia tộc Đoan Mộc sao?”
Trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi đối với mưu kế của gia chủ bội phục sát đất: “Gia chủ anh minh! Kể từ đó, hai ông cháu Đoan Mộc Hùng cảm thấy gia chủ thật sự có ý tốt, nhất định sẽ trung thành đối với gia chủ ngài hận không thể moi tim moi phổi dâng lên ngài, chờ sau khi ngài lợi dụng xong Đoan Mộc Tĩnh, hai ông cháu bọn họ cũng không gây ra uy hiếp gì cho chúng ta.”
Gia chủ Đoan Mộc đầu tiên là hắng giọng cười to, đột nhiên lại yên lặng, không biết đang suy tư cái gì, nhíu mi nói: “Tiểu nha đầu kia mới vừa rồi hình như nhìn thấy chuyện gì đó, ta phải nghĩ biện pháp moi tin từ trong miệng nó, trên người nó chảy dòng máu của gia tộc Đoan Mộc ta, liệu điều nó nhìn thấy được trong đó có bao nhiêu phần trăm liên quan đến tiền đồ của gia tộc Đoan Mộc. Hiện nay cả Long Tường đại lục đều rơi vào tình thế càng ngày càng nguy cấp, đã đến lúc chúng ta nên hành động. . . . . .”
“Gia chủ, vậy Vân tộc bên kia. . . . . .” Trưởng lão muốn nói lại thôi.
Gia chủ Đoan Mộc sắc mặt chợt trầm xuống, xoa bóp mi tâm nói: “Trước cứ mặc kệ bọn họ, bọn họ muốn làm sao thì làm vậy, ai bảo. . . . . .”
Gia chủ Đoan Mộc sắc mặt càng ngày càng khó coi, giống như là có việc vô cùng khó nói ra.
Ngày thứ hai, là thời điểm diễn ra cuộc so tài tỷ võ lựa chọn Tân Tú của gia tộc, cuộc so tài tỷ võ lựa chọn lần này, được phân thành mấy cấp bậc, mười tuổi đến mười bốn tuổi được xếp vào cùng một cấp bậc, mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi được xếp vào cùng một cấp bậc, theo thứ tự loại dần. . . . . . Từ những người trẻ tuổi của gia tộc chọn lựa ra tinh anh .
Đoan Mộc Tĩnh đi theo gia gia đi tai hiện trường tỷ võ, hai ông cháu sau khi bàn bạc với nhau, vẫn quyết định tạm thời ở lại gia tộc Đoan Mộc, bởi vì. . . . . .
“Đoan Mộc Tĩnh tai! Nghe nói gia chủ cho Đoan Mộc Tĩnh ăn đan dược thượng hạng, nhìn xem, hôm nay khí sắc của Đoan Mộc Tĩnh không giống với lúc trước.”
“Gia chủ cũng quá thiên vị rồi, tại sao chỉ cho Đoan Mộc Tĩnh đan dược, chúng ta cũng chưa có đây? Nghe nói gia chủ còn muốn thu Đoan Mộc Tĩnh làm đệ tử cuối cùng của ngài âý, tương lai lại đem vị trí gia chủ truyền cho Đoan Mộc Tĩnh, chuyện này cũng quá không công bằng rồi!”
“. . . . . .”
Tiếng nghị luận không dứt, ở trong đám người lớn dần lên .
Đoan Mộc Tĩnh nhìn bên trái phải một chút những đứa nhỏ có tuổi không chênh lệch so với nó là bao, ánh mắt bọn họ khác thường, khiến cho toàn thân nó không được tự nhiên. Nhưng, nó không có lùi bước, nó muốn mình phải dũng cảm, bởi vì không lâu sau tương lai. . . . . . Nó liếc mắt, cười ngọt ngào, đó là tâm nguyện nó thỏa mãn nhất.
“Tiểu Tĩnh, ta. . . . . . Ta có thể làm bạn với ngươi được không?” Một giọng nói yếu ớt, từ phía sau của nó vang lên, Đoan Mộc Tĩnh quay đầu, thấy được cô bé đứng ở sau lưng nó, đó chính là cô bé hôm qua bị Đoan Mộc Nịnh Nhi kéo ra để làm người chịu tội thay .
Nếu không phải Đoan Mộc Tĩnh giải vây giúp cô bé, cô bé lúc này sợ là đã sớm bị gia chủ trừng phạt.
Đoan Mộc Tĩnh hơi sửng sốt, chợt trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, nó đưa tay đưa về phía cô bé: “Đương nhiên có thể!”
Cô bé sợ hãi nở nụ cười, giống như là thở phào nhẹ nhõm, tay nhỏ bé cùng tay nhỏ bé nắm lấy nhau: “Ta tên là Đoan Mộc Sam Nhi, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Sam cũng được.”
“Tiểu Sam, đến thời điểm tranh tài, nhất định phải cố gắng lên nga!”
“Ừ, Tiểu Tĩnh, ngươi cũng phải cố gắng lên nga!”
Hai cô bé nhìn nhau cười, tình bạn tốt đẹp, cứ lặng lẽ nở rộ.
Cách đó không xa, mấy hài tử đi theo bên người Đoan Mộc Nịnh Nhi, thấy một màn như vậy, mấy đứa vẻ mặt khác thường, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nói không ra lời. Mấy đứa cho là, Đoan Mộc Sam Nhi nhất định sẽ bị Đoan Mộc Tĩnh cự tuyệt, ai ngờ Đoan Mộc Tĩnh căn bản không có mang thù, rất sảng khoái đáp ứng kết bạn cùng Đoan Mộc Sam Nhi, thật sự là ngoài dự liệu của mấy đứa. Mấy đứa không nhịn được âm thầm so sánh giữa Đoan Mộc Nịnh Nhi và Đoan Mộc Tĩnh, nếu đổi chỗ cho nhau, hiện tại người bị đẩy vào trong hồ là Đoan Mộc Nịnh Nhi, mấy đứa có thể khẳng định, Đoan Mộc Nịnh Nhi tuyệt đối sẽ đem người đẩy nó xuống nước giết chết.
Đây chính là khác biệt a.
Nghĩ đến mình cùng một đứa lòng dạ độc ác như thế làm bằng hữu, trong lòng mấy đứa không khỏi lo lắng đề phòng, nhìn lại bộ dáng của Đoan Mộc Sam Nhi và Đoan Mộc Tĩnh đang nắm tay nhau, nhìn nhau vừa mỉm cười vừa nói chuyện, mấy đứa lại bắt đầu hâm mộ Đoan Mộc Sam Nhi, nếu như bằng hữu của mấy đứa là Đoan Mộc Tĩnh, không phải là Đoan Mộc Nịnh Nhi, thì thật là tốt biết bao?
“Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mắt ?” Đoan Mộc Nịnh Nhi hướng về phía Đoan Mộc Tĩnh cùng Đoan Mộc Sam Nhi hung hăng nhìn chằm chằm một cái, hướng về phía những đứa bạn của mình quát lên, “Các ngươi cứ nhìn đi, đến thời điểm tỷ võ, ta nhất định sẽ làm cho Đoan Mộc Tĩnh đẹp mắt!”
Vừa nói, nó vừa giơ tay lên, sờ sờ vòng tay trên cổ tay của mình. Đây là vũ khí bí mật của nó, cuộc so tài tỷ võ ngày hôm nay có thể thắng hay không, đều phải trông chờ vào nó!
“Ta nhất định phải thắng!” Trong đôi mắt ý chí quật cường, lóng lánh tự tin tỏa ra.
Hội trường tỷ võ, đám người tập tụ tập lại đây càng ngày càng nhiều, phần lớn những tinh anh trong gia tộc đa số đều tụ tập đến nơi này.
Gia chủ Đoan Mộc nhìn quanh hiện trường, trong lồng ngực nhất thời sinh ra một cỗ cảm khái, ai nói gia tộc Đoan Mộc của bọn họ đang xuống dốc, không có thực lực cùng các đại gia tộc khác so tài cao thấp?
Lão chính là muốn chứng minh cho tất cả các gia tộc khác biết, gia tộc Đoan Mộc vĩnh viễn sẽ không xuống dốc!
Bàn tay của lão giương lên, tuyên bố: ” Cuộc so tài tỷ võ lựa chọn Tân Tú hiện tại. . . . . .” Hai chữ bắt đầu còn chưa rơi xuống, từ ngoài cửa lớn, truyền đến thông báo, cắt đứt lời của lão.
“Báo —— gia chủ, có khách nhân đến thăm.”
Gia chủ Đoan Mộc sắc mặt trầm xuống, lộ ra vẻ không vui: “Không thấy bây giờ là lúc nào sao? Khách nhân nào, đáng để cho ngươi hô gào như thế, cắt đứt tiến trình cuộc tranh tài ?”
Hạ nhân run rẩy, thưa dạ nói: “Tiểu nhân đáng chết! Nhưng là người. . . . . .”
“Người như thế nào?” Gia chủ Đoan Mộc sắc mặt càng ngày càng không tốt.
Hạ nhân suy tư chốc lát, lấy hết cam đảm nói: “Người đó nói, bọn họ là từ Long Vương cốc tai, một người trong đó là Tiểu thái tử của Long Vương cốc .”
Tiểu thái tử, Long Vương cốc?
Nghe đến hai chữ mấu chốt, khiến cho tất cả mọi người có mặt tại chỗ không thể không thận trọng.
Gia tộc Đoan Mộc của bọn họ vốn là cách Long Vương cốc rất gần, trong ngày thường nước giếng không phạm nước sông, trừ một lần vì muốn có được Long tiên thảo, thế nên xảy ra sô sát nho nhỏ với Long Vương cốc, Long Vương cốc còn giữ lại người của bọn họ. . . . . . Còn hiện tại, hai bên chung đụng với nhau cũng được là tính hòa hài.
Hiện tại Tiểu thái tử của Long Vương cốc đột nhiên đến thăm, bọn họ nào dám ngạo mạn qua quýt? Vạn nhất không cẩn thận đắc tội với Tiểu thái tử, khiến cho Long Vương Long Hậu tức giận, không đem gia tộc Đoan Mộc của bọn họ diệt sạch mới lạ?
Gia chủ Đoan Mộc sắc mặt cung kính, vội vàng cất bước đi xuống vị trí chủ vị: “Mau, theo ta cùng nhau đi nghênh đón Tiểu thái tử!”
Một nhóm người có địa vị cao trong gia tộc, nhanh chóng đi về phía cửa lớn, sân tỷ võ thoáng cái trống hơn phân nửa.
Đoan Mộc Tĩnh lúc nghe được mấy chữ Tiểu thái tử Long Vương cốc, cả người bắt đầu lay động, trong lòng bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
Là Tiểu Mặc ca ca và Tiểu Bạch tai sao?
Tâm nguyện của mình thật sự biến thành sự thật rồi, thật tốt quá!
“Tiểu Tĩnh, ngươi làm sao vậy? Làm sao đột nhiên lại trở nên cao hứng như thế?” Đoan Mộc Sam Nhi tò mò hỏi.
Đoan Mộc Tĩnh cười thần bí, nói: ” Chờ lát nữa ngươi sẽ biết! Đi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút.”
Hai cô bé đi theo dòng người, cùng nhau hướng cửa lớn đi tai.
Gia chủ Đoan Mộc dẫn theo những người có địa vị cao trong gia tộc, dẫn đầu đi tai trước cửa lớn, rất xa, thấy được hai bé trai, đang vây quanh một pho tượng sư tử bằng đá, đứng rất gần sư tử bằng đá. Từ góc độ của bọn họ nhìn sang, có rất nhiều thềm đá dài cản trở phạm vi nhìn của bọn họ, chỉ có thể nhìn từ bộ phận cổ trở lên của hai bé trai, hai người cúi đầu, bộ dạng rất chuyên chú, không biết đang làm cái gì vậy.
Gia chủ Đoan Mộc quay đầu lại, quét về phía hạ nhân: “Chính là hai người bọn họ?”
Hạ nhân gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chính là hai người bọn họ!”
“Trong hai người bọn họ, có một người là Tiểu thái tử của Long Vương cốc ? Ngươi xác định?” Gia chủ Đoan Mộc vẻ mặt rõ ràng thể hiện sự hoài nghi, lão nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không thể tin.
Hạ nhân vội vàng quay đầu lại: “Thật sự! Lúc bọn họ tới, bé trai áo đen ngồi trên lưng một con bạch long, sau khi rơi xuống đất, con bạch long liền biến thành bé trai hiện tại mặc quần áo trắng kia, bé trai mặc quần áo trắng kia tự xưng là Tiểu thái tử của Long Vương cốc. Thuộc hạ nhìn thấy nó một thân bạch long, ở trong Long Tộc cũng rất ít thấy, nghĩ chắc là thật, cho nên mới vội vàng bẩm báo với gia chủ ngài, tiểu nhân không dám nói bậy!”