“Tiểu tử.” Hách Liên Tử Phong do dự chốc lát, vẫn quyết định đem Tiểu Nguyệt Nha sớm trả lại cho vợ chồng Vân Khê, để tránh đêm dài lắm mộng.
Đứng dậy, đang định đem Tiểu Nguyệt Nha ôm lấy, cửa phòng bị đẩy ra, Tử Yêu xuất hiện ở cửa vào.
Thấy một ít đầu tóc trắng giống mình như đúc, Hách Liên Tử Phong trong lòng căng thẳng, hai chân không tự chủ chuyển hướng về bên giường, đem Tiểu Nguyệt Nha che chắn ở phía sau mình.
Con ngươi diêm dúa hẹp dài nhẹ nhàng nhảy lên, Tử Yêu cười nhẹ, tựa vào cạnh cửa, nói: “Ngươi tính toán xử lý nó như thế nào, muốn đem nó giao cho cha mẹ nó?”
Lão ta đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp làm sáng tỏ chuyện mình biết hắn tự ý dấu hài tử, để cho Hách Liên Tử Phong không có thời gian biện hộ.
“Không sai, ta muốn đem Tiểu Nguyệt nha trả lại cho cha mẹ nó.” Hách Liên Tử Phong nói rất rành mạch, cũng không có ý định giấu diếm, bởi vì giờ phút này nếu hắn tiếp tục giấu diếm, cũng không làm nên chuyện gì.
Tử Yêu khẽ giơ tay ra, hướng phía sau Hách Liên Tử Phong nhìn chăm chú: “Ngươi cùng đứa bé này, xem ra duyên phận không dứt. . . . . Ngươi đi đi, thay ta mang một câu nói cho bọn họ, để cho bọn họ mau sớm đem Long gia thu thập, bổn tọa ít ngày nữa sẽ tự mình đi tiếp nhận, thành Bàn Long của Long gia còn có Tiêu Dao Các, rất nhanh sẽ thuộc về gia tộc Bắc Thần của ta.”
Hách Liên Tử Phong đột nhiên ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn vẫn biết lão tổ tông có chí hướng sâu xa, sớm muộn gì cũng thâu tóm những gia tộc khác, chẳng qua là không nghĩ tới khẩu vị của lão to lớn như thế, gia tộc lão ra tay đầu tiên, chính là thành Bàn Long của Long gia.
“Tại sao?”
“Ngươi là hỏi, bổn tọa tại sao muốn chọn Long gia xuống tay trước?” Tử Yêu cười đến tà mị.
“Đúng, tại sao không xuống tay với Nội tông của Vân tộc trước, mà là Long gia?” Hách Liên Tử Phong không thể hiểu nổi.
“Đáp án rất đơn giản, hiện tại Vân tộc ở trong mắt bổn tọa, đã không chịu nổi một kích, không thể khiến bổn tọa hứng thú. Bổn tọa lần này xuất thế một lần nữa, muốn chính là một kích như sấm sét vang dội! Nhìn chung cao thủ của các đại gia tộc, có thể có thực lực cùng bổn tọa chân chính đánh một trận, chỉ có một người là Các chủ của Tiêu Dao Các! Về phần Vân tộc. . . . . . A, không có Vân Huyên Vân tộc không còn có người có thể làm nên đại sự.”
” Lần này Bổn tọa mời Long Các chủ của Long gia tỷ võ quyết đấu, một khi bổn tọa thắng, là có thể cho các gia tộc khác một kích như sấm sét, từ nay về sau, cả đại lục Long Tường không có người nào dám đối địch với gia tộc Bắc Thần ta!”
Một đôi con ngươi màu tím mang theo dã tâm phát sáng rực, Tử Yêu cúi đầu nở nụ cười, nụ cười diêm dúa mà tà mị, Hách Liên Tử Phong thấy vậy tâm tư sôi trào, như có một loại nhiệt huyết thiêu đốt kích thích ở bên trong.
Vô địch!
Kinh sợ!
Đệ nhất thiên hạ!
Đây là mục tiêu mỗi một người mỗi một thế hệ của gia tộc Bắc Thần, đều theo đuổi, còn hắn thì sao?
Hắn đang theo đuổi cái gì?
Cái gì mới là kết quả cuối cùng của hắn?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, có đồ vật gì đó hướng hắn bay tới, hắn giơ tay, nhẹ nhàng đón lấy, bên tai truyền đến lời của Tử Yêu: “Đây là ấn tín của gia chủ gia tộc Bắc Thần ta, nếu lần tỷ võ này, ta bất hạnh bị thua, ngươi có thể dựa vào nó trở thành Tân gia chủ của gia tộc Bắc Thần. Nhưng, bổn tọa tin tưởng, ngươi tạm thời còn chưa có cơ hội trở thành gia chủ .”
Hách Liên Tử Phong liếc nhìn ấn tín trong tay mình, khi hắn một lần nữa ngẩng đầu nhìn về hướng ngoài cửa, lão tổ tông đã đi xa.
Không nghĩ tới chuyện này sẽ thuận lợi như thế, hắn còn lo lắng có thể có cơ hội đem Tiểu Nguyệt nha trả lại cho Khê Nhi hay không, hiện tại tốt rồi, được sự cho phép của lão tổ tông, hắn có thể quang minh chánh đại mang người rời đi.
Ôm hài tử, rời khỏi phòng, chờ sau khi hắn đi xa, Tử Yêu từ trong góc đi ra, xa xa ngưng mắt nhìn bóng lưng Hách Liên Tử Phong, lão hé ra nụ cười tà khí, sâu không lường được.
Hai vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đi tới thành Lạc gia, sau khi dàn xếp ổn thỏa, Vân Khê ngáp liên tục, ba ngày liên tiếp, bọn họ không có một giấc ngủ ngon, dưới vành mắt vết thâm đen càng ngày càng đậm, bọn họ không biết phải phủ bao nhiêu lớp phấn, mới miễn cưỡng che được vết thâm ở cuồng mắt đó. Cuộc sống không thể ngủ, thật là gian nan a.
Thừa dịp Long Thiên Tuyệt đang ở bận rộn trong phòng, Vân Khê đi tới viện, gọi Tiểu Ban từ Ngọa Long Cư ra ngoài.
“Tiểu Ban, cháu còn nhớ rõ lần trước, trong lúc Vân di bị bóng đè cháu làm sao gọi Vân di tỉnh lại?”
Tiểu Ban gật gật đầu: “Cháu lần trước niệm một đoạn thanh tâm chú, sau đó Vân di liền tỉnh lại. Vân di, người có phải còn bị bóng đè quấy nhiễu hay không, cháu có thể giúp Vân di làm chuyện gì không?”
Vân Khê nhìn tiểu hài tử hiểu chuyện như thế, không nhịn được ôm hắn hạ xuống, ôn nhu nói: “Vân di muốn cháu dạy cho Vân di đoạn thanh tâm chú này, nếu như thời điểm ta bị bóng đè, sẽ dùng đoạn thanh tâm chú này để đối phó nó, nói không chừng là có thể tự động tỉnh lại, có phải hay không?”
“Dạ. . . . . . muốn học thuộc thanh tâm chú rất đơn giản, nhưng muốn đánh lui bóng đè, vẫn còn cần có một chút Phật lực mới được, nếu không người bình thường đọc đoạn chú ngữ này, sẽ không có hiệu quả gì .”
Tiểu Ban vừa nói xong, khiến cho Vân Khê có chút nổi giận, vốn tưởng rằng đây có lẽ là một biện pháp tốt để đối phó bóng đè, như thế nàng cũng có thể an tâm đi ngủ, ai ngờ. . . . . .
“Vậy phải thế nào mới có thể tu luyện được Phật lực?”
“Phật lực không phải là dăm ba ngày có thể học được, nếu quả thật Vân di có lòng muốn quy y ngã phật, cháu sẽ nói giúp người một tiếng với sư phụ của cháu, sư phụ của cháu Phật lực cao thâm, có lẽ có thể làm phép cho Vân di. Nhưng, trước hết Vân di phải quy y xuất gia, quy y Phật Môn mới được.” Tiểu Ban nghiêm túc nói.
Vân Khê nghe bé nói những lời này, muốn ngất xỉu, bảo nàng quy y xuất gia, giết nàng còn hơn. Nàng là người trần tục, lục căn (theo Phật giáo lục căn là chỉ : mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức) không thanh không tịnh, không đảm đương được địa vị là đệ tử Phật môn.
Tiểu Ban nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, liền đề nghị: “Vân di nếu như không muốn quy y Phật Môn, cũng có thể mang theo cháu bên người, khi Vân di cần cháu, cháu lập tức có thể giúp Vân di niệm thanh tâm chú.”
“Bẹp!” Vân Khê không nhịn được nữa, ôm lấy Tiểu Ban, trên cái đầu nhỏ trơn bóng của bé hưng phấn hôn một cái, “Tiểu Ban, cháu thật là một hài tử tốt! Sau này Vân di hoàn toàn dựa vào cháu! Nếu như cháu không phải là tiểu hòa thượng, Vân di rất muốn đem Tiểu Nguyệt Nha gả cho cháu a.”
Tiểu Ban ngại ngùng gãi gãi đầu: “Sư phụ nói, muốn kết hôn cưới thê tử, sẽ phải hoàn tục (người tu hành trở lại cuộc sống người bình thường).”
Tiểu ban suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Sư phụ nói, trên người của cháu gánh vác trọng trách của Phạm Âm tự sau này, cho nên cháu không thể hoàn tục, cháu muốn thừa kế sư phụ Hồng Viễn, để cho Phạm Âm tự phát huy truyền thống tốt đẹp vốn có của mình trước kia, để cho phật quang phổ chiếu thiên hạ, để cho chúng sanh trong thiên hạ cũng có thể hiểu được ngã phật từ bi.”
“Như vậy a, thật ra thì điều này cũng dễ dàng.” Vân Khê suy nghĩ một chút, “Cháu muốn phát huy giáo lý của Phật giáo, chỉ cần ở đại lục Long Tường xây một ngôi chùa là được rồi, không nhất định phải trở lại lãnh thổ của mình. Chờ sau này Vân di có thời gian, sẽ giúp cháu tìm cách chuyện này, cháu sẽ làm Tiểu chủ trì của ngôi chùa đầu tiên ở đại lục Long Tường, như thế nào? Có phải rất oai phong hay không?”
Vân Khê mỉm cười, hướng bé nháy mắt, chọc cho Tiểu Ban cười khanh khách vui mừng.
Lúc này, có người đến truyền báo: “Long phu nhân, Phong thiếu gia tới, muốn một mình gặp Long phu nhân.”
“Phong thiếu gia? Phong thiếu gia là ai?” Vân Khê ánh mắt sáng lên, trong lòng đã đại khái đoán được, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận.
“Là Phong thiếu gia của gia tộc Bắc Thần chúng ta, Hách Liên Tử Phong.” Hạ nhân trả lời.
“Thật là Hách Liên đại ca!” Vân Khê thực sự muốn biết tình trạng của Tiểu Nguyệt Nha, cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh hướng về phía ngoài cửa chạy đi.
Ngoài cửa lớn, có một chiếc kiệu mềm và một gã cao thủ đang đợi: “Long phu nhân, Phong thiếu gia hiện tại không tiện tới đây gặp, cho nên sai tiểu nhân đến đây đón ngài, xin ngài ngồi lên kiệu, chúng ta mang ngài đi gặp Phong thiếu gia.”
Vân Khê tưởng rằng có thể lập tức nhìn thấy Hách Liên Tử Phong, ai ngờ nhìn thấy chỉ có một chiếc kiệu, đáy lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
“Phong thiếu gia của các ngươi hiện tại đang ở nơi nào?”
“Phu nhân, mời lên kiệu, chờ ngài đến nơi, sẽ biết.” Cao thủ kia ra vẻ cấp bách, cung kính hướng Vân Khê giơ ra một bàn tay, ý muốn mời nàng vào kiệu.
Vân Khê suy tư chốc lát, trong lòng nôn nóng muốn nhìn thấy nữ nhi, liền đi theo người vào kiệu, trước khi đi, không quên phân phó thủ vệ: “Giúp ta nói với trượng phu của ta một tiếng, ta đi rất nhanh sẽ quay lại.”
Kiệu từ từ đi, Vân Khê ngồi ở trong kiệu, từ từ cảm giác được một trận hôn mê, buồn ngủ từ từ đánh tới.
Mí mắt đóng mở mấy cái, Vân Khê bỗng nhiên nhận ra có cái gì không đúng, trong kiệu có mê dược!
Từ trên người lấy ra một viên đan dược, Vân Khê nuốt vào trong bụng, dược tính dung nhập vào trong cơ thể, cảm giác hôn mê lập tức biến mất, ánh mắt của nàng bỗng dung trở lên hung ác, rốt cuộc là người nào, tốn sức lừa gạt nàng như thế, mục đích là gì?
Nàng tuyệt đối tin tưởng đối phương không phải là Hách Liên đại ca phái tới đón nàng, bởi vì Hách Liên đại ca nếu thật sự muốn hẹn nàng, căn bản không cần phí thời gian thiết kế nàng như thế này, cho dù là núi đao biển lửa, nàng cũng nhất định sẽ đi, cần gì làm điều thừa?
Tốt, vậy hãy để cho nàng nhìn xem, rốt cuộc là người nào ở sau lưng quấy phá.
Thân thể của nàng dần dần gục bên thành kiệu, làm bộ ngủ mê.
Đi một đoạn, chiếc kiệu rốt cục dừng lại, có giọng nói từ bên ngoài kiệu truyền vào.
“Người đã tới sao?”
“Mang đến rồi, lúc này đoán chừng đã hôn mê rồi, biết thực lực của nàng không tầm thường, chúng ta cố ý dung thuốc đắt tiền nhất, cho dù nàng là cao thủ Huyền Hoàng, cũng không tránh được.”
“Thật tốt quá, vậy thì nhanh lên chút đem nàng mang vào đi, công tử đã chờ lâu rồi.”
Chiếc kiệu lại bắt đầu hoạt động rồi, cho đến khi dừng lại lần thứ hai, Vân Khê bị khiêng từ trong nhuyễn kiệu đi ra ngoài, nàng bị nhét vào một chiếc giường cứng.
Có tiếng bước chân tới gần nàng, hơi thở nam nhân bao phủ quanh thân thể của nàng, hơi thở của người này rất xa lạ, nàng nhất thời nửa khắc suy đoán không ra thân phận của đối phương, song khi đối phương mở miệng nói câu nói đầu tiên, nàng lập tức đoán được.
“Có ngươi, sẽ không sợ Hách Liên Tử Phong không tự động đưa tới cửa. Người, lập tức truyền tin cho Hách Liên Tử Phong, nói cho hắn biết, Vân Khê đang ở trong tay của ta, nếu như hắn muốn giữ mạng sống của nàng, lập tức một mình một người tới nơi này gặp ta.”
“Dạ, công tử.”
Không đợi hạ nhân rời đi, thanh âm người thứ ba vang lên: “Không cần phải phiền phức như thế rồi, Hách Liên đại ca cũng sẽ không tới đây.”
Tông Chính Minh Kiếm kinh ngạc, ngó chừng người trên giường đột nhiên tỉnh lại, hắn rút lui về phía sau một bước, vẻ mặt tức giận: “Ngươi không có trúng dược?”
“Đương nhiên không có, ngươi đừng quên, ta là Luyện Đan Sư.” Vân Khê lãnh ngạo câu môi cười, đi xuống giường, liếc xéo Tông Chính Minh Kiếm, “Nói đi, ngươi dùng ta để uy hiếp Hách Liên đại ca, đến tột cùng muốn làm cái gì? Hách Liên đại ca có lỗi gì với ngươi, ngươi làm sao lại thống hận hắn như thế?”
“Hách, Liên, Tử, Phong ——” Tông Chính Minh Kiếm từng chữ từng câu, nghiến răng nghiến lợi, hắn giơ cánh tay lên, nhìn về phía dải lụa màu trắng trên cánh tay mình, tiếp tục nói, “Thù giết cha, không đội trời chung!”
“Phụ thân ngươi. . . . . . Tông Chính gia chủ đã qua đời? Chuyện khi nào?” Vân Khê đối với Tông Chính gia chủ còn có chút ấn tượng, ngày đó chính là ông ấy ở ngoài cửa của học viện Thiên Long, tuyên bố, ông ấy muốn đi tìm Tông chủ Vân tộc báo thù, báo thù giết thê tử, chẳng lẽ ông ấy. . . . . .
“Phụ thân ta đã mất được mấy ngày, nhưng ta đã thề, một ngày không báo thù được cho phụ thân, thì không phát tang!” Tông Chính Minh Kiếm hai mắt đầy dẫy lửa giận, hận ý thiêu đốt.
Vân Khê cau mày: “Phụ thân ngươi đã chết, ta rất đồng tình, nhưng là, chuyện này cùng Hách Liên đại ca có quan hệ gì? Ta tuyệt đối tin tưởng, Hách Liên đại ca không giết phụ thân ngươi.”
“Không sai, phụ thân của ta đúng là không phải do Hách Liên Tử Phong đích thân giết chết, nhưng hắn thoát không khỏi liên quan.” Tông Chính Minh Kiếm bi phẫn nắm tay, “Nếu không phải phụ thân ở trước mặt Hách Liên Tử Phong thề, nhất định phải đến Vân tộc tìm Tông chủ Vân tộc vì tiện nhân Bắc Thần Mẫn Nhi kia báo thù, thì phụ thân làm sao lại chết ở Vân tộc? Hách Liên Tử Phong không phải là hung thủ trực tiếp giết phụ thân của ta, nhưng cũng là hung thủ gián tiếp hại chết ông ấy!”
“Ngươi không đi tìm hung thủ chân chính giết người báo thù, lại tìm đến một người vô tội, ngươi cũng không tránh khỏi quá buồn cười. Ha hả, ta biết rồi, ngươi là bởi vì đánh không lại Tông chủ Vân tộc, lại không có biện pháp thực hiện lời thề của mình, một ngày không báo thù cha, liền một ngày không phát tang, cho nên mới cố ý tìm đến Hách Liên đại ca gây phiền toái, đặc biệt chọn quả hồng mềm tới nắm, có phải hay không?” Vân Khê cười lạnh, cố ý dung lời nói tới kích thích hắn, Tông Chính Minh Kiếm nổi giận nhảy dựng lên.
“Đừng vũ nhục ta! Tông Chính Minh Kiếm ta võ công mặc dù thấp kém, nhưng ta tuyệt không phải hạng người ham sống sợ chết, nhưng nếu có thể vì phụ thân báo thù, cho dù là cùng Tông chủ Vân tộc đồng quy vu tận, ta tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước. Ta chỉ sợ trước khi ta chết, không thể đem nhi tử của tiện nhân kia diệt trừ, ta chết không nhắm mắt!”
“Bắc Thần Mẫn Nhi là người thế nào, ta không có bất kỳ bình luận nào, nhưng nếu ngươi muốn giết Hách Liên đại ca, ta trăm triệu lần sẽ không đáp ứng !” Vân Khê lướt qua người của hắn, muốn đi ra ngoài cửa, Tông Chính Minh Kiếm đột nhiên đánh ra một chưởng, đánh về phía đầu vai củaVân Khê.
Vân Khê ung dung đi tới, không có né tránh.
Tông Chính Minh Kiếm trên mép nổi lên nụ cười đắc ý, một chưởng này đánh xuống, nàng không bị thương cũng sẽ bất tỉnh, song, hắn sai lầm rồi, bàn tay của hắn xuyên qua phía sau lưng Vân Khê, cái gì cũng không có đánh tới, một đạo thân ảnh lúc trước còn ở trước mắt hắn bây giờ hoàn toàn biến mất.
Hắn rất là kinh ngạc, đây là công phu gì, lại lợi hại như thế?
Ngoài cửa, xa xa, truyền đến giọng nói của Vân Khê: “Hôm nay ta không giết ngươi, nể mặt phụ thân của ngươi, ta khâm phục ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa, mặc dù ông ấy yêu lầm người, nhưng vẫn có thể xem là một nam nhân si tình trên thế gian này, ta kính trọng ông ấy. Ta khuyên ngươi không nên đem cừu hận lên những người khác, lấy thực lực của ngươi bây giờ, ngươi cũng không thể chiến thắng Tông chủ Vân tộc, thay vì đi mất mạng một cách uổng phí, chẳng bằng chuyên tâm chăm lo cho gia tộc Tông Chính, như thế mới là sự trả thù tốt nhất cho phụ thân của ngươi.”
Tông Chính Minh Kiếm trong lòng căng thẳng, lâm vào trầm tư.
Ngoài cửa giọng nói lại vang lên nữa: “Lúc này không giống ngày xưa, ngươi đã thấy thực lực của ta rồi, ta nghĩ muốn lấy tánh mạng của ngươi, dư dả. Đừng nói bây giờ ngươi không đánh được Hách Liên đại ca, nếu thật sự ngươi có thể làm cho huynh ấy bị thương, ta là người đầu tiên lấy tánh mạng của ngươi, căn bản ngươi không có cơ hội lại vì phụ thân của ngươi báo thù, ta nói được làm được!”
Ngoài cửa thanh âm rốt cục biến mất, Tông Chính Minh Kiếm đứng ở tại chỗ rất lâu, tinh thần từ từ sa sút.
Phụ thân đã chết, thế giới của hắn cũng sụp đổ, là người duy nhất hắn tín niệm từ trước đến nay, hắn cố gắng để mình càng ngày càng ưu tú xuất chúng, vì hi vọng có thể nhận được sự yêu mến của phụ thân, có thể làm cho phụ thân nhìn hắn nhiều hơn, chú ý hắn nhiều hơn, mà bây giờ, phụ thân đã mất, hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì?
“Phụ, thân ——” Tông Chính Minh Kiếm hai đầu gối ngã quỵ trên đất, ngửa mặt lên trời thét dài.
Vân Khê rời đi không xa, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thét dài đến nỗi khàn giọng kiệt sức của Tông Chính Minh Kiếm, nàng không nhịn được thở dài.
Nếu nói đời này của Tông Chính gia chủ bị hủy ở trong tay Bắc Thần Mẫn Nhi, như vậy đời này của Tông Chính Minh Kiếm chính là bị hủy ở trong tay của phụ thân hắn. . . . . . Xét đến cùng, người gây ra tội lỗi này vẫn là Bắc Thần Mẫn Nhi.
Bắc Thần Mẫn Nhi, người đàn bà này thật là hại người rất nặng, hủy ở trong tay nàng đâu chỉ có Tông Chính gia chủ một người? Nửa đời trước của Hách Liên đại ca cũng không phải bị hủy ở trong tay bà ta sao? Bà ta trước khi chết, cũng không quên giá họa cho mình, mục đích chính là muốn cho Hách Liên đại ca coi nàng là kẻ thù, khiến cho hắn tự tay giết chết nàng, để cho hắn có thể chân chính trở thành người tuyệt tình tuyệt ái, mẫu thân lòng dạ ác độc như thế, trên đời chỉ sợ cũng chỉ có một người là Bắc Thần Mẫn Nhi này?
Nếu không phải nàng cùng Hách Liên đại ca, có mấy năm hiểu biết, có lẽ kế sách của Bắc Thần Mẫn Nhi đã thành công.
Người đàn bà này a. . . . . . Chết ở trong tay Tông chủ, thật là tiện nghi cho bà ta.
Trở lại chỗ ở, còn không có đi vào phòng, rất xa, đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiễng cải vã.
“Hách Liên Tử Phong, ngươi trông nom con gái của ta như thế nào? Nó làm sao lại gầy như vậy?” Đó là giọng nói của Thiên Tuyệt.
“Tiểu Nguyệt Nha là cao lên.” Hách Liên đại ca thanh âm có mấy phần nặng nề, đại khái là đối với nam nhân khác im lặng.
“Cao lên? Đúng, hình như là cao lên chút. . . . . . Nhưng là vẫn gầy hơn! Ta thấy, ít nhất thiếu nửa lạng. . . . . . Hách Liên Tử Phong, ngươi bảo đảm trông nom con gái của ta như vậy sao ?”
“. . . . . .”
Vân Khê nghe thấy lời nói của hai người, biết nữ nhi đã trở lại, vội vàng tăng nhanh cước bộ, xông ào vào gian phòng.
“Tiểu Nguyệt Nha, Tiểu Nguyệt Nha của ta trở về chưa? Mau để cho mẫu thân ôm một cái!” Từ trong ngực Long Thiên Tuyệt đem nữ nhi ôm lấy, Vân Khê hôn mãnh liệt mấy cái, chọc cho nữ nhi cười khanh khách, rụt cổ lại.
“Mẫu thân, ngứa!”
“Tiểu Nguyệt Nha, con. . . . . .” Vân Khê nghe thấy giọng nói ngây thơ cùng tiếng cười thanh thúy của nữ nhi, nàng rõ ràng sửng sốt, sau đó đem nữ nhi hôn một vòng, nước mắt cũng rơi xuống không ngừng, Tiểu Nguyệt Nha của nàng thật sự đã trở lại!
“Hách Liên đại ca, đây là chuyện gì xảy ra? Vân Huyên đâu?”
Hách Liên Tử Phong buồn cười nhìn vợ chồng hai người, một người níu lấy bím tóc của hắn không tha, bới lông tìm vết, lại còn đổ lỗi cho hắn, một người còn lại ôm nữ nhi hôn mãnh liệt, câu thứ nhất cũng là chất vấn, đối với hai vợ chồng này thật đúng là. . . . . .
“Hồn phách của Vân Huyên chuyển đến trên người của tiểu phượng hoàng, tình cảnh bây giờ sợ là không ổn. . . . . . Lão tổ tông đem tiểu phượng hoàng nhốt vào một cái lồng vàng, mỗi ngày đều mang theo bên mình, không biết lão tổ tông đến tột cùng là nghĩ gì, tính toán xử trí nó như thế nào.”