Long Thiên Thần chẳng những không sợ, ngược lại còn cười ha ha nói: “Đại tẩu, là tẩu tốt nhất, tẩu chắc chắn sẽ không làm như vậy. A đúng rồi Song nhi, nàng còn chưa có tham quan qua Long gia của chúng ta nha, ta dẫn nàng đi khắp nơi nhìn một chút.”
Vừa nói hắn vừa lôi vị hôn thê của mình chạy nhanh như chớp, chỉ sợ người nào đó mang thù chia rẽ tình yêu của mình.
Tại chỗ, mấy người đều lắc đầu nở nụ cười.
Vân Khê thì mặc kệ hắn, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt nói: “ Tiểu Mặc vẫn đang ở chỗ của Các chủ, hay là chúng ta nhanh chóng tới Tiêu Dao các đưa con về thôi.”
“Được, vậy chúng ta đi luôn bây giờ.” Long Thiên Tuyệt nói.
Trời tờ mờ sáng, Tiêu Dao các sương mù lượn lờ dày đặc, phảng phất như là một tòa thành trong mây.
Mộ Dung tôn giả sáng sớm đã đem Tiểu Mộ Dung từ trong chăn kéo ra, quay về phía Tiểu Mộ Dung ở phía sau vừa bước đi vừa ngủ nói: “ Cát Cát mau tỉnh, lão lão tổ tông có chuyện dặn cháu đi làm.”
“Chuyện gì a?” Mộ Dung Cát Cát vẫn nhắm mắt, không biết đã tỉnh hay còn đang nói mớ, âm thanh mơ hồ.
“Cát Cát, cháu không phải là rất thích Tiểu Mặc ca ca sao? Chúng ta cùng đi đem hắn mang về nhà, thế nào?”
“Có thật không?” Mộ Dung Cát Cát thoáng cái liền tỉnh, mở to đôi mắt còn lim dim buồn ngủ, vui vẻ nói: “Chúng ta thật có thể mang Tiểu Mặc ca ca cùng nhau về nhà hay sao? Cháu rất thích ca ấy, nếu như có thể cùng về, vậy sau này cháu có thể ngày ngày chơi đùa cùng ca ấy rồi.”
“Có thể thành công hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của Tiểu Cát Cát cháu rồi.” Mộ Dung tôn giả đáy mắt lóe ra ánh sáng, cười đến vô cùng thần bí.
Mộ Dung Cát Cát mâu thuẫn nhìn hắn, không biết trong lòng lão lão tổ tông rốt cuộc là có chủ ý gì, nhưng trong nội tâm bé rất là mong đợi lão lão tổ tông có thể đem tiểu ca ca mình thích cùng nhau về nhà, cho nên bé đồng ý với lão lão tổ tông.
Tiểu Mặc được các chủ sắp xếp ở một gian gần sương phòng của ông, thứ nhất Các chủ có thể ở gần đó mà truyền thụ cho bé các loại tài nghệ, thứ hai là cũng có thể tùy thời tùy chỗ bảo vệ bé, tránh để lòng người gây rối tạo thành thương tổn đối với bé.
Lúc này sắc trời hãy còn sớm, Tiểu Mặc vẫn còn đang say ngủ ở bên trong đột nhiên nhận thấy có người đẩy cửa phòng của bé ra, bé liền thức tỉnh, âm thầm cảnh giác.
Tiểu Bạch so với bé còn cảnh giác hơn, cơ hồ là có người vừa mới đến gần cửa phòng là nó đã nhận ra rồi. Một người một thú sủng vẫn buồn ngủ trong chăn nhưng cũng không thể không phòng bị những vị khách không mời mà đến bên ngoài cửa phòng.
Chủ tớ hai người mở to con mắt của mình nhìn ra phía cửa, đã thấy một thân ảnh nho nhỏ tựa như kẻ trộm chen vào cửa phòng, động tác của hắn rón rén giống như con chuột con trộm gạo vây.
Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao, cái tên tiểu tử dính người này tại sao lại chạy tới rồi? Tối qua thật vất vả mới thoát khỏi nó, để cho lão lão tổ tông đưa nó về, lúc này mới qua một đêm, nó lại tự mình chạy tới rồi.
Tiểu Mặc rất muốn nói với nó, ngươi rốt cuộc thích ta ở điểm nào, sùng bái ta cái gì, ta đổi vẫn không được sao?
Bị một thằng nhóc con giống như da dính ở trên người, muốn bỏ đi mà bỏ không được, cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Bé nhắm mắt lại một lần nữa, làm bộ cái gì cũng không nghe cái gì cũng không thấy, để xem cái tên tiểu tử dính người này có thể hay không mất mặt, tự giác biết thất bại mà lui trở về.
Cũng không bao lâu, Tiểu Mộ Dung bò lên giường của Tiểu Mặc, tay sữa nhỏ nhắn sờ lên trên mặt bé, âm thanh nhỏ nhẹ kêu: “Tiểu Mặc ca ca, ca mau tỉnh lại, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc nha.”
Tiểu Mặc nghiêng cơ thể về một bên, trong miệng còn cố tình phát ra tiếng ngáy. Mặt trời mọc? Bé không thèm nhìn lâu rồi, vừa lạnh vừa mệt, còn không bằng ở trong chăn ấm áp ngủ. Hơn nữa toàn bộ Tiêu Dao các sương mù lượn lờ, căn bản không nhìn được mặt trời mọc đẹp nhất, bé mới không thèm!
“Tiểu Mặc ca ca, tỉnh tỉnh, theo đệ đi nha, đệ đảm bảo ngắm rất đẹp.” Tiểu Mộ Dung theo mặt của bé từ từ bò vào bên trong giường, thấy Tiểu Mặc từ đầu đến cuối vẫn không tỉnh bèn đưa tay sữa nhỏ ra bóp lấy mũi bé, như vậy ca không thể thở thì có thể tỉnh phải hông?
Tiểu Mặc trong lòng kêu khổ liên tục, tên tiểu gia hỏa này thật không dễ gạt gẫm mà, lại nắm thêm nữa khiến cho bé không có biện pháp hít thở mà.
Bé rốt cuộc cũng mở mắt ra, tỉnh dậy, đưa tay dịch cái tiểu móng vuốt của Tiểu Mộ Dung ra: “Tiểu **, bây giờ còn sớm mà, chúng ta hôm khác sẽ ngắm mặt trời mọc, nếu không thì theo ta cùng nhau ngủ?”
Tiểu Mộ Dung nhìn Tiểu Mặc mắt nhập nhèm rất muốn ngủ, bé cuối cùng cũng thoải mái bò ra ngoài. Đúng vậy nha, bên ngoài lạnh như vậy bé cũng không muốn đi ngắm mặt trời mọc đâu, đi ngủ thật tốt biết bao nhiêu. Thế nhưng nghĩ lại, lão lão tổ tông đã phân phó nhất định phải đem Tiểu Mặc ca ca gọi ra bên ngoài Tiêu Dao các, nếu không bé cũng không có cách nào cùng Tiểu Mặc ca ca về nhà rồi.
Hai mắt nhỏ xoắn xuýt, bé suy nghĩ hồi lâu rồi lắc lắc đầu nói: “Đệ không buồn ngủ, đệ muốn ngắm mặt trời mọc, Tiểu Mặc ca ca, ca liền đi theo đệ đi. Lão lão tổ tông nói đệ rất nhanh sẽ phải rời Tiêu Dao các, sau đó rất có khả năng đệ sẽ không còn được gặp lại Tiểu Mặc ca ca nữa, ca theo đệ luôn đi.”
Tiểu Mặc nghe được câu này bỗng nhiên tỉnh, cái việc kia…, trong lòng thật vui a. Tên tiểu tử dính người này rốt cuộc cũng phải đi, thật quá tốt!
“Được rồi, nhìn ngươi rất nhanh đã phải đi, ta theo ngươi đi ngắm mặt trời mọc một chút a!” Tiểu Mặc đẩy Tiểu Bạch đang ngủ say một cái, hai người một thú sủng chuẩn bị liền rời đi khỏi gian phòng.
Tiểu Mộ Dung theo thói quen leo lên đùi Tiểu Mặc, giống hệt con gấu túi* bộ dáng rất là hưởng thụ, căn bản không để ý tới chủ nhân của đôi chân vẻ mặt đầy hắc tuyến như thế nào. (*Gấu túi: hy còn gọi là con Koala đó, con mà hay ôm cây ấy)
“Tiểu Mộ Dung, à không, Tiểu Cát Cát, ta có thể bước đi được sao? Ngươi ôm ta như vậy ta còn đi kiểu gì đây?”
Tiểu Cát Cát vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, đôi mắt đầy sương mông lung nhìn xuống: “ Tiểu Mặc ca ca, đệ rất nhanh phải đi rồi, ca hãy thỏa mãn tâm nguyện của đệ đi.”
Tiểu Mặc nhất thời hết chỗ nói rồi. “Được rồi, xem ngươi ngay tức khắc sẽ rời khỏi tầm mắt của ta, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi một lần nữa vậy.”
Tiểu Mặc đầy bụng nghĩ cũng là thế nào mới có khả năng thoát khỏi hắn, mau mau đem cái tôn tiểu phật này đi cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhịn.
“Tiểu Mặc ca ca, qua bên kia, bên kia mặt trời mọc nhìn đẹp nhất.”
“Bên kia? Bên kia nhưng là phải rời đi Tiêu Dao các.”
“Chính là muốn đi ra ngoài Tiêu Dao các ngắm mặt trời mọc mới đẹp nha! Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên chút, bằng không sẽ không kịp nhìn rồi!”
Tiểu Mặc bĩu môi một cái, thở dài thành tiếng? “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi! “
Hai người một thú sủng đi tới một nơi bên ngoài Tiêu Dao các, địa thế tương đối cao, Mộ Dung tôn giả đã sớm chờ ở đây. Trên khuôn mặt nghiêm túc lãnh khốc lộ ra một nụ cười hiền lành không tự nhiên, ngược lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
“Các cháu đã tới.” Hắn nói.
Tiểu Mặc có chút kinh ngạc, lão ta tại sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ không phải là Tiểu Cát Cát muốn tới nơi này mà là được Mộ Dung tôn giả bày kế?
Tiểu Mặc chống lại ánh mắt có phần hiền hòa thái quá của Mộ Dung tôn giả, nhạy cảm nhận ra một tia khác thường, chung quy vẫn cho rằng có chỗ nào đó rất cổ quái.
“Tôn giả đại nhân, ngài cũng là đến ngắm mặt trời mọc đấy sao?” Tiểu Mặc hỏi.
“Đúng vậy a, nghe nói Tiêu Dao các mặt trời mọc rất là đẹp, cho nên lão phu đặc biệt để cho Tiểu Cát Cát mời cháu tới cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”
Mộ Dung tôn giả tận lực để cho mình thoạt nhìn hòa nhã dễ gần nhất, hắn hiểu rõ địa vị hiện nay của tiểu nam hài trước mắt trong lòng các chủ, mục đích của hắn chỉ là muốn các chủ thống khoái mà đáp ứng vị trí thủ lĩnh, mà không phải cùng các chủ phát sinh sự việc không vui, hai bên lại trở thành cừu địch của nhau. Đó là lý do mà hắn không muốn cứng rắn dùng sức mạnh, nếu như có thể dùng phương pháp hiền hòa nhất để đạt được mục đích của mình, hắn nguyện ý đi thử nghiệm.
“Thật sao?” Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn hắn, nhìn nhìn vầng dương kia bị tầng mây ngăn cách, nơi này đúng là nơi ngắm mặt trời mọc tốt nhất của Tiêu Dao các, thế nhưng mà, cho dù có là địa điểm tốt nhất, nơi nhìn được ánh nắng bất quá cũng chỉ là một hư ảnh mà thôi.
Trừ phi là những ngày thời tiết cực kỳ tốt, vân khai vụ tán (mây tách ra, sương mù tan đi), thời điểm không có sương mù dày đặc mới có thể chân chính nhìn thấy mặt trời mọc. Mà giờ khắc này, bé nhìn thế nào cũng có cảm giác bọn họ đến xem không phải mặt trời mọc mà là vân cảnh.
Mộ Dung tôn cảnh cũng đã nhận ra, cảm giác mình lấy cái cớ này rất không có sức thuyết phục, hắn vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Tiểu Mặc à, Tiểu Cát Cát nhà ta rất thích cháu, chúng ta mấy ngày nữa sẽ phải rời xa Tiêu Dao các, lão phu cùng Tiểu Cát Cát muốn mời cháu đi cùng chúng ta tới Mộ Dung gia ở vài ngày, không biết cháu có nguyện ý hay không?”
Con ngươi Tiểu Mặc linh động chuyển, với sự nhạy cảm cùng sự thông minh của bé, làm sao mà không nhận ra được sự cố quái trong đó đây? Nhưng là nếu bọn họ thẳng thắn mời bé, bé có lẽ sẽ không có bất kỳ nghi ngờ, lại là gặp lúc tâm tình tốt, bé có thể liền đáp ứng.
Nhưng là bây giờ, bọn họ rõ ràng có mưu đồ kỳ quái, lại muốn mời bé đi Mộ Dung gia, bé đoán không ra trong này đến tột cùng là duyên cớ gì, thế nhưng trực giác nói cho bé biết bé không thể đi, chuyến đi này sợ là sẽ phải rước lấy không ít phiền phức a.
Thế nhưng Mộ Dung tôn giả kia gương mặt tràn đầy lòng tin cùng tình thế bắt buộc để cho bé không dám trực tiếp cự tuyệt hắn. Bé cong mi cười cười, ngọt ngào nói: “Cảm ơn tôn giả đại nhân đã mời, cháu cũng rất muốn đi Mộ Dung gia thăm một chút, nhưng mà lão lão tổ tông vẫn còn có rất nhiều kiếm thuật cùng tài nghệ muốn truyền thụ cho cháu, cháu bây giờ không có khả năng rời đi. Hay là chờ cháu sau khi lớn lên sẽ đi Mộ Dung gia du ngoạn nha.”
Gương mặt thiên chân vô tà lại thêm lời giải đáp hoàn toàn kín kẽ không chê vào đâu được khiến cho nét mặt Mộ Dung tôn giả hơi chậm lại. Hắn từ từ thu hồi nụ cười, bắt đầu bày ra một khuôn mặt lạnh lẽo.
“Tài nghệ trên người Các chủ há có thể ngày một ngày hai học xong, không bằng trước tiên hãy đi Mộ Dung gia một thời gian ngắn rồi lại trở về học cũng không muộn.”
“Như vậy sao? Uhm, cũng không phải là không thể, chỉ là cháu phải hỏi trước phụ thân cùng mẫu thân, được họ đồng ý rồi cháu mới có thể đáp ứng ngài.” Tiểu Mặc giả vờ suy tư thật tình nói.
Mộ Dung tôn giả nhướng mày: “Không cần phải phiền phức như thế. Lão phu sẽ cho người thông báo cho bọn họ, ngươi sống ở Mộ Dung gia lão phu tuyệt đối đảm bảo an toàn cho ngươi, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn tới ngươi.”
Tiểu Mặc mấp máy môi, trong lòng gõ chuông cảnh báo, Mộ Dung tôn giả kiên trì như vậy hắn nhất định phải đi Mộ Dung gia rồi, khiến cho bé hơi có phần kinh hãi, nhất là đáy mắt hắn lóe tinh quang rồi biến mất để cho bé có chút sợ hãi. Hắn không phải là muốn bắt cóc mình chứ? Làm sao bây giờ? Bé phải mau mau trở lại bên lão lão tổ tông mới được.
“Vậy được rồi, ta đây về trước nói cho lão lão tổ tông một tiếng, ta nghĩ lão nhân gia ông ấy nhất định sẽ đồng ý.” Nói xong bé co cẳng chạy. Tiểu Mặc thi triển ra tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay hướng về phía Tiêu Dao các chạy đi.
Mộ Dung tôn giả hai mắt nheo lại, cười lạnh: “Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi chạy thoát được lòng bàn tay của lão phu hay sao?” Nói xong thân ảnh của liền từ tại chỗ bay ra ngoài.
Thân ảnh của hắn nhanh như thiểm điện làm người ta khó có thể suy nghĩ. Mới vừa rồi vẫn còn ở trên núi đá cao, sau một khắc hư ảnh của hắn nhoáng lên một cái đã đuổi kịp Tiểu Mặc, thò tay ra bắt được sau cổ bé, đưa bé xách lên.
Mộ Dung Cát Cát mê man nhìn một màn này, đôi mắt nhỏ nháy, không cách nào hiểu rõ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lão lão tổ tông lại sao lại muốn bắt Tiểu Mặc ca ca chứ?
“Cứu mạng a, lão lão tổ tông mau tới cứu cháu, hắn muốn giết cháu.” Tiểu Mặc vừa bị bắt liền kéo căng yết hầu lớn tiếng kêu cứu.
“Ba ba” hai tiếng giòn vang, Mộ Dung tôn giả điểm hai yếu huyệt của bé, làm bé không có cách nào giãy giụa, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
“Tiểu tử, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho ta, bằng không chọc giận ta, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu.” Mộ Dung tôn giả lạnh giọng cười, nói xong đem bé đi về phía Mộ Dung Cát Cát, dự tính mang theo hai đứa nhỏ rời Tiêu Dao các.
“Lão lão tổ tông, người làm sao lại đánh Tiểu Mặc ca ca vậy? Chúng ta không phải là mời Tiểu Mặc ca ca về nhà chơi sao? Người tại sao lại muốn bắt hắn?” Mộ Dung cát cát gương mặt mê man cùng ngây thơ.
Cơ thể Tiểu Mặc dù không thể động, miệng cũng không thể nói chuyện, thế nhưng bé lại có thể dùng mắt trừng Tiểu Mộ Dung , giống như đang nói, “Ngươi tên tiểu lừa gạt, là ngươi hại ta.”
Mộ Dung Cát Cát ngẩn người, lộ ra vẻ ủy khuất, kéo ống quần của Mộ Dung tôn giả kêu: “Lão lão tổ tông, người không nên thương tổn Tiểu Mặc ca ca, người nói, chúng ta chẳng qua chỉ là dẫn hắn đi về nhà chơi mấy ngày thôi.”
“Tiểu Cát Cát, lão lão tổ tông làm vậy cũng là vì cháu. Chúng ta trước dẫn hắn về Dung gia, sau đó hắn mỗi ngày đều có thể chơi với cháu, lẽ nào cháu không cao hứng sao?”
Mộ Dung Cát Cát chu cái miệng nhỏ nhắn, mất đi phán đoán. Lão lão tổ tông bé tín nhiệm nhất sao có thể gạt bé đây? Thế nhưng chuyện lại phát triển tựa như không theo như bé suy nghĩ, bé rất rối loạn.
Lúc này, Tiểu Bạch vẫn được giấu ở trong ngực áo Tiểu Mặc chui ra hóa thành một đạo bóng trắng bắn về phía bên cạnh Mộ Dung tôn giả, há mồm hướng về phía cổ định cắn lão.
Một kích đột nhiên đó vừa nhanh vừa mạnh, Mộ Dung tôn giả hoàn toàn không có phòng bị, trên cổ hung hăng bị cắn một cái, lão đưa tay đẩy một cái cầm Tiểu Bạch từ trên cổ hắn văng ra ngoài.
“Tiểu súc sinh, dám cắn ta!” Trên cổ truyền đến từng trận đau nhức, Mộ Dung tôn giả trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sát ý.
Phải biết rằng hàm răng của Tiểu Bạch chính là kịch độc, đổi thành người thường đã sớm trúng độc bỏ mình. Mộ Dung tôn giả thế nhưng là lão đầu vạn năm tuổi, chút độc này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì, huyền khí của hắn vận chuyển một hơi đã đem độc từ trong cơ thể ép ra ngoài.
Máu độc màu đen vảy ra, Tiểu Bạch ở giữa không trung quay đầu lại, nhìn hắn một cái, lắc mình biến hóa, hóa thành chân thân.
Trên bầu trời, xuất hiện một con cự long màu trắng, ấn ký màu bạc giữa trán lưu lại ấn tượng sâu sắc khiến cho Mộ Dung lão giả đang trong tức giận lấy làm kinh hãi.
“Cái gì, là Long Hoàng, Ngươi là hậu duệ Long Vương Cốc Long Hoàng?”
Mộ Dung tôn giả thấy Tiểu Bạch đích thực đã hóa thân, nhận ra ấn ký Long Hoàng trên trán, kinh ngạc nhưng đồng thời cũng không có lộ ra bất kỳ mơ ước nào.
Hắn dù sao cũng là một đại tông sư, chính là nhân vật lẫy lừng, cũng không có giống hạng đạo chích, vừa thấy bảo vật hiếm có cùng thần thú sẽ sinh ra dục niệm chiếm giữ làm của riêng.
Bất quá một con tiểu thú truyền thừa ấn ký Hoàng Long như vậy xuất hiện trước mặt lão, lão muốn giữ vững trấn định cũng không thể. Huống chi ở sau lưng Long Hoàng còn có Long Vương Long Hậu của Long Vương cốc tồn tại, hai vị kia mới thật là đáng sợ vô cùng…
Cả Long Tường đại lục danh tiếng của Long Vương Long Hậu, ngươi không phải nghe tin là đã sợ mất mật? Ngay cả nhân vật vạn năm trước như bọn hắn, nghe được danh hiệu Long Vương Long Hậu cũng sẽ sinh ra lòng kiêng kỵ như thường.
Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, xem ra lần này thật đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Vốn chỉ muốn dụ dỗ một đứa trẻ về Dung gia bọn hắn mấy ngày nhưng bây giờ lại gián tiếp đắc tội Long Vương cốc, cục diện rối rắm này e là rất khó thu thập.
“Lão đầu thối, tổn thương Tiểu Mặc Mặc chính là kẻ địch của ta, hãy ăn hỏa diễm của ta đi.” Tiểu Bạch lắc lư long thân, giọng điệu vẫn như cũ là âm thanh của một đứa trẻ con.
Đầu rồng ngửa lên theo một góc độ lớn, thân hình nháy lên một cái, đáp xuống, trong miệng phun ra một ngọn lửa thật dài. Xích lửa màu vàng, hung mãnh phun về phía Mộ Dung tôn giả.
“Hả? Ngọn lửa này?” Mộ Dung tôn giả không hề lùi bước, nhưng là bị độ tinh thuần của ngọn lửa kia hù dọa.
Ngay cả là mồi lửa dị hỏa hạng nhất của đại lục này cũng không có khả năng tinh thuần như thế, nó rốt cuộc là như thế nào làm được? Mạch suy nghĩ nhanh chóng bay vèo qua đầu Mộ Dung tôn giả.
Ngọn lửa sau một kích bất ngờ đến trước mặt lão, bất chợt, cả người lão trống rỗng tại chỗ, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
“Oanh” một tiếng, kèm theo nhiệt độ hỏa diễm đem hư ảnh thiêu đốt triệt để, Cứ như vậy kết thúc sao? Tiểu Bạch sau một kích thành công, dừng lại, có chút kinh ngạc, Mộ Dung tôn giả kia thế nhưng là kiếm thượng võ tôn, làm sao thực lực lại yếu như vậy đây?
“ Tiểu Bạch, cẩn thận đằng sau.” Tiểu Mặc dụng tâm hét lớn về phía Tiểu Bạch, hướng về phía nó cảnh báo.
Bởi bé thấy thân ảnh Mộ Dung tôn giả xuất hiện sau lưng Tiểu Bạch, trong tay lão còn mang theo một thanh trường kiếm mang hơi thở cổ xưa, trường kiếm ra khỏi vỏ, hung hăng vẽ một đường sắc bén lao về phía long thân Tiểu Bạch, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, kiếm thế vừa nhanh vừa mạnh làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Tốc độ của lão nhanh, Tiểu Bạch phản ứng cũng không chậm, đuôi dài hướng về phía trước vút lên, mang theo một ngọn gió làm lá chắn. Sau đó long thủ với một động tác vô cùng khó, chuyển động quanh thân từ dưới lên, đuôi rồng cùng đầu rồng cuộn lại thành khối, thân thể quấn thành hình tròn dẹt, rồi dùng sức hướng về phía trước bắn ra, chặn đánh về phía đạo kiếm khí sắc nhọn kia.
“Đinh.” Trường kiếm bổ phách chém trên người Tiểu Bạch, ma sát bắn ra tia lửa, thân kiếm phảng phất như chém trên tường đồng vách sắt, không thể mảy may thương tổn nó dù chỉ một chút. Mà quay quanh thân Tiểu Bạch vừa lúc đó phản xạ ra một cỗ lực đàn hồi cường đại, cả con rồng hóa thành lò xo đem Mộ Dung tôn giả cùng kiếm của hắn bắn ra ngoài xa, lực đạo kia so với kiếm khí của Mộ Dung tôn giả không kém chút nào.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, chu vi đá vụn vẩy ra hất bụi cuộn tung lên, đem Mộ Dung tôn giả cùng Tiểu Bạch Long vùi ở trong cát đá.
Động tĩnh lớn như thế không muốn kinh động đến tất cả mọi người trong Tiêu Dao các là không thể nào, Tiêu Dao các bóng người nhốn nháo, rối rít hướng địa phương tranh đấu chạy đi.
Dưới chân núi Tiêu Dao các, vợ chồng hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt cũng đang chạy tới, nghe được tiếng vang khổng lồ trên núi, hia người song song ngẩng đầu vừa lúc thấy Tiểu Bạch hóa thành thực thân, Long Hoàng độc nhất vô nhị kia thoáng cái bọn họ liền nhận ra ngay.
“Là Tiểu Bạch! Không biết phát sinh chuyện gì, chúng ta mau đi xem chút đi.” Vân Khê nói.
Long Thiên Tuyệt triệu hồi Thiên Long thần thú, vợ chồng hai người nhất tề nhảy lên lưng nó bay nhanh, xé gió mà đi, trong chớp mắt đã đến nơi đánh nhau.
“Tiểu Mặc, đã xảy ra chuyện gì?” Vân Khê thấy nhỉ tử đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như là bị cái gì cấm chế.
Nàng tung mình xuống, rất nhanh liền đi tới bên cạnh bé: “Tiểu Mặc!”
“ ba ba!” Huyệt đạo trên người rất nhanh được giải, Vân Khê đem nhi tử từ trên xuống dưới đánh giá một lần.
“Nói cho mẫu thân biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu thân, vị tôn giả kia muốn bắt cóc con, mang con đi Mộ Dung gia, Tiểu Bạch đang ngăn cản hắn!” Tiểu Mặc thấy cha mẹ đi tới thì rất là sung sướng, nhưng cũng vô cùng lo lắng cho tình hình chiến đấu của Tiểu Bạch.
Lại có người muốn bắt cóc nhi tử của nàng? Vân Khê nhất thời nổi giận, con gái của nàng đã bị người bắt đi rồi, nếu ai còn dám động đến một cọng tóc của nhi tử nàng, nàng đích thị muốn liều mạng với kẻ đó!
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bóng người nhanh như thiểm điện trên bầu trời, hai mắt như điện, lửa giận từ đáy mắt nàng dâng lên.
“Tiểu Bạch, ngươi lui đi, để cho ta tới thu thập lão già này, dám đụng đến nhỉ tử của ta, hỏi trước xem ta có đáp ứng không đã.”
Một trận gió gào thét quét qua, huyễn thú Cửu Vĩ Hồ bừng bừng lửa giận, dung hợp với ý chí Vân Khê từ giữa không trung biến ảo ra.
Vân Khê lướt trên sống lưng Cửu Vĩ Hồ, từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm bóng người nhanh kinh hồn kia, lửa giận từ đáy lòng khiến cho nàng quên mất đối phương là một lão đầu tu luyện vạn năm, nàng hiện nay chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là hung hăng cho hắn một kích, để cho hắn biết nhi tử của Vân Khê nàng là không thể tùy tiện chạm vào.
“Phong ấn thuật!” Thanh âm lãnh khốc từ trong miệng nàng phun ra, hai tay nhanh chóng kết ấn, hào quang màu trắng từ phía sau nàng khuếch trương.
Nàng phất một ngón tay, đạo hào quang kia liền hướng vị trí Mộ Dung tôn giả ầm ầm đánh xuống, phàm là lĩnh vực phong ấn, thời gian cùng không gian cũng sẽ được nàng khống chế.
Đổi lại là những người khác, một cái hào quang này đánh xuống là trăm triệu lần không thể chạy trốn, Nhưng Mộ Dung tôn giả lại bất đồng, hắn có vạn năm kinh nghiệm, vừa nhìn thấy phía sau Vân Khê biến ảo ra hào quang đánh xuống, thân ảnh hắn liền tiêu thất ở trong vòng sáng hào quang đó.
Lần đầu tiên phong ấn thất bại, Mộ Dung tôn giả xuất hiện ở ngoài vòng hào quang, lạnh lùng liếc nhìn Vân Khê, lên tiếng: ”Chẳng lẽ đây chính là Phong ấn thuật của Vân Tộc? Lão phu thực sự là xem thường các người rồi, hảo! rất tốt! Lão phu đối với Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc có nghe nói, nhưng là chưa có thấy người chân chính thi triển qua. Chiêu Phong ấn thuật này của ngươi đúng là vô cùng cao, lão phu thiếu chút nữa đã trúng chiêu. Hừm, vậy hãy để cho lão phu tới phá giải Phong ấn thuật của ngươi đi!”
Mộ Dung tôn giả chiến ý bị kích phát, trường kiếm trong tay hắn xuất ra kiếm quang sáng lạn, hắn chính là Võ tôn kiếm đạo, đối với kiếm thuật có thành tựu không giống bình thường, cổ kiếm ở trong tay hắn khiến cho hắn như có ba cái tay. Kiếm chiêu tinh diệu tuyệt luân lúc nhanh lúc chậm làm cho người ta hoa cả mắt.
Vân Khê mặc dù tức giận trong lòng nhưng cũng không dám khinh địch. Lần đầu tiên phong ấn thất bại làm nàng đề cao cảnh giác.
“Tốt, vậy để cho ngươi hoàn toàn lãnh giáo một chút Phong ấn thuật xem có lợi hại không!” Vân Khê hai tay kết ấn lần nữa, bạch sắc quang hoa càng thêm khổng lồ xuất hiện phía sau nàng, trên dung nhan tuyệt sắc hiện lên một nụ cười quỷ dị khiến cho người ta khó mà phỏng đoán.
Mộ Dung tôn giả huyền không giữa trời dừng lại đối diện với nàng, hai người cách nhau chừng hơn trăm bước. Mộ Dung tôn giả tự tin câu môi nụ cười lạnh, Tàn Hoa bí lục của Vân Tộc quả nhiên lợi hại, nhưng là cũng phải xem thực lực người tu luyện. Chính là một con nhóc hai mươi mấy tuổi cũng dám hướng về phía đầu sỏ vạn năm như hắn, quả thực không biết sống chết.
Hết thảy chiến ý, hắn cũng không quản đối phương là thân phận gì, ôm quyết tâm tất sát. Hắn muốn phá giải phong ấn thuật của Vân Tộc, đây là vinh quang của Kiếm Tôn! Hàn quang lãnh liệt đáy mắt hắn bùng lên, chiến ý dày đặc.
Long Thiên Tuyệt đứng ở một bên quan sát chiến thế hai bên, có phần do dự. Khê nhi có thể ngăn chặn chiêu kiếm của đối phương không? Với quan sát của hắn, kiếm thuật của đối phương đã đạt đến trình độ tuyệt hảo, hắn đối với kiếm chiêu rất có nghiên cứu, chứng kiến kiếm thuật siêu quần này hắn có thể than thở ca tụng không thôi. Kiếm thuật như vậy, há là người bình thường có thể giải.
Đang quan sát thực lực đối phương, khí tức thâm trầm mà kéo dài kia khiến hắn liên tưởng đến mình lúc ở đáy vực cấm cung gặp phải ba vị cao thủ hàng đầu, đó chính là khí tức cự đầu vạn năm mới có.
“Nha đầu, nếm thử kiếm pháp tuyệt sát của lão phu đi!” Cổ kiếm trong tay Mộ Dung tôn giả huy vũ, trên không trung vạch ra vô số đạo hư ảnh, khiến cho người ta khó có thể phân biệt được đến tột cùng người nào là thật người nào là giả.
“Phong ấn thuật!” Chỉ nghe Vân Khê quát một tiếng.
Hào quang màu trắng đánh thẳng ra ngoài, bên Mộ Dung tôn giả kiếm khí tăng vọt đạt đến đỉnh. Song phương chiến ý đồng thời đẩy lên đến đỉnh cao nhất, chiến sự hết sức căng thẳng. Hào quang màu trắng mạnh mẽ bao phủ thêm xuống dưới, trong phạm vi bị nó bao phủ hết thảy đều dừng lại. Cát đá cùng bụi bặm cuộn tung lên trên không trung cũng đều dừng lại treo luôn tại chỗ, thời gian phảng phất như đứng lại lại một khắc kia. Song, ngoài hào quang hết thảy đều như cũ.
Hào quang màu trắng vây quanh Mộ Dung tôn giả chuyển dời thành một đường vòng cung, từng đạo kiếm quang sáng chói chém chặt xuống chính giữa hào quang phong ấn, giống như từng đạo tia chớp trên bầu trời nện xuống mang theo khí thế tất sát, độ sáng của hào quang bị kiếm khí bổ xuống yếu bớt, mờ thêm một chút.
Vân Khê đứng trên Cửu Vĩ Hồ ngả về phía sau, nơi nàng vừa rời đi dư âm của từng đạo kiếm khí kia liền chớp nhoáng đánh đến trước gót chân nàng. “Xiu xiu xiu” thanh âm phá không của kiếm khí, nhưng lại cũng đủ để đem người chém chẻ mấy chục lần.
“Ha ha ha, Phong ấn thuật bất quá cũng chỉ như thế!” Mộ Dung tôn giả cười như điên. Đối với hắn mà nói, phá giả được phong ấn thuật là còn hơn hết thảy vinh quang khác. Bởi vì phong ấn thuật đại biểu cho hết thảy thuật pháp đứng đầu đại lục Long Tường, ai có thể phá giải nó đủ để chứng minh thực lực của mình.
Đang lúc ngửa mặt cười hả hê, lão nhạy bén nhận ra không khí phía sau mình hơi có chút dị động. thân ảnh của Vân Khê trong mắt lão biến mất. Lão thầm kêu không ổn, huy kiếm xoay người trong chớp mắt.
“Đóng băng thuật!” thanh âm lãnh khốc truyền vào trong tai lão.
Tốc độ xoay người cùng kiếm của lão không hơn của nàng, lão chỉ có thể cảm giác được kiếm của mình bị vật gì đó trói buộc, cứng ngắc một chút liền mất đi độ sắc bén vốn có. Đợi lão xoay người lại thì, kiếm của lão đã bị phủ lên một tầng băng mỏng, thành một thanh kiếm băng.
Lớp băng mỏng kia đang lấy xu thế tia chớp hướng tới, theo kiếm của lão mà lên dính trên ngón tay lão, lớp băng kia quá lạnh lẽo khiến lão ý thức được không ổn, lão liền đem thanh kiếm ném ra ngoài, thân ảnh vốn đứng nguyên một chỗ bay vút lên, tránh khỏi công kích của Đóng băng thuật.
Lão lộ ra vẻ hơi chật vật khiến cho Vân Khê tạm thời có niềm vui sướng giành thắng lợi. Thân là Kiếm Tôn lại mất đi kiếm trong tay chẳng khác nào mất đi linh hồn, Kiếm Tôn không còn gọi là Kiếm Tôn nữa.
“Nha đầu, ngươi gạt ta?”
Mộ Dung tôn giả rơi xuống, ngưng mắt nhìn về phía Vân Khê. Ánh mắt của lão có chút rầu rĩ. Lão phá giải là Phong ấn thuật, lại không thể tránh thoát xâm nhập của Đóng băng thuật. Lão không khỏi có chút hoài nghi nha đầu kia chân chính là muốn đối phó lão, sợ rằng nếu là như vậy thì thuật Đóng băng còn trên cả thuật kia đi! Phong ấn thuật của nàng chẳng qua chỉ là mồi nhử, dẫn dụ lão toàn lực đối phó, tiếp đó khi lão giành được thắng lợi mà vui là lúc buông lỏng tâm trạng, nàng liền thi triển ra chiêu thức trí mạng chân chính đi đối phó lão. Nếu như sự việc đúng như lão đoán thì nha đầu kia cũng quá lanh lợi, quá gian trá rồi!
Vân Khê thấy lão trong trạng thái chưa có tiếp tục tấn công liền thu hồi huyễn thú Cửu Vĩ Hồ nhẹ nhàng rơi xuống, nàng cười vui vẻ: “ Qúa trình không quan trọng, quan trọng là…kết quả! Các hạ đã không còn kiếm, kế tiếp định lấy tuyệt chiêu nào phá giải thuật pháp của ta?”
Mộ Dung tôn giả sắc mặt hơi trầm lại, lộ ra mấy phần giận dữ. Để cho một Kiếm Tôn mất đi vũ khí trong tay, này cũng là vũ nhục thật lớn! Hiện tại nha đầu lại nói những lời như vậy kích thích hắn, thực sự là rất buồn bực. Đang chuẩn bị nói cái gì đó thì một âm thanh từ xa truyền tới, cắt đứt cuộc chiến của hai bên.
“Mộ Dung tôn giả, ngươi là khách từ xa tới, Tiêu Dao các ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi ngược lại còn muốn bắt cóc người của Long gia ta, có phải nên cho ta một lời giải thích hay không?”
Người tới chính là Các chủ, trên khuôn mặt của ông nhìn không ra bất kỳ cảm xúc, nhưng là thanh âm chất vấn của ông cũng đã truyền tới tim của lão. Nếu như Mộ Dung tôn giả không thể cho ông một cái hài lòng vậy thì mơ tưởng ra khỏi Tiêu Dao các một bước. Đây cũng là uy nghiêm của một thủ lĩnh cường giả vạn năm. Có đôi khi không cần quá nhiều ngôn ngữ quá nhiều tâm tình… cũng đủ để chấn nhiếp mọi người.
Mộ Dung tôn giả thấy Các chủ tự mình bay đến, trên mặt lộ rõ vẻ lúng túng, dù sao trên địa bàn của người ta, lão muốn cướp đi người được người ta coi trọng nhất, thật đích xác là lão đuối lý rồi.
Lão ho nhẹ thành tiếng nói: “Chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, Các chủ chớ nên để ý. Ta đây trở về đi nói cho những người khác, Các chủ ngươi là không muốn bước chân vào chuyện giang hồ, để cho tất cả mọi người từ bỏ ý niệm này đi.”
Lão đây là sách lược lấy lui làm tiến, biết rõ hôm nay chạy không thoát, chỉ đành lấy ra một chút vốn liếng có thể cùng Các chủ thương lượng. Các chủ thản nhiên cười, tiếng cười kia thế nhưng lại phát ra hàn ý: “ Vậy thì mời ngươi sớm nói cho những người khác, Long gia ta rất nhanh sẽ đề cử ra gia chủ mới, mời bọn họ rảnh rỗi tới đây dự lễ.”
Các chủ cũng biết tin tức gia chủ truyền ngôi? Hoặc là gia chủ sớm đã bẩm báo với Các chủ rồi, là được sự đồng ý của Các chủ mới làm ra quyết định? Vân khê âm thầm suy đoán.
Trong tầm mắt nàng, Các chủ cất bước đi về phía Mộ Dung Cát Cát. Tiểu gia hỏa kia đã sớm bị những chuyện liên tiếp xảy ra kia dọa cho phát sợ rồi, ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Các chủ sờ đầu bé, không nhìn đến Mộ Dung tôn giả, mỉm cười với bé nói: “Tiểu Cát Cát đã thích Tiểu Mặc như thế, vậy thì ở lại đây mấy ngày nữa đi.”
Mộ Dung tôn giả biến sắc mặt, ý tứ của Các chủ, lão rất rõ ràng. Các chủ đây là muốn lưu lại con nối dòng của Mộ Dung gia! Lão tâm tình cực kỳ phức tạp, mới vừa rồi lão là muốn bắt cóc con nối dòng Long gia, nhưng bây giờ trái ngược, biến thành Các chủ muốn lưu lại con nối dòng của Dung gia.
Chẳng lẽ đây chính là “ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo” trong truyền thuyết?
Mộ Dung tôn giả vẻ mặt xanh lét, để cho Vân Khê trong lòng thầm thoải mái. Nàng ném đi một ánh mắt kính ngưỡng. Các chủ không hổ là Các chủ, xử lý công việc ngoài dự đoán của mọi người, rất có phong cách quý phái.