“Thiên Tuyệt, chàng thật sự phá giải trận pháp sao?” Vân Khê thu hồi tầm mắt, cười dịu dàng ngóng nhìn về phía Long Thiên Tuyệt.
“Nàng nói xem?” Long Thiên Tuyệt nhếch môi, nâng nhẹ tay mơn trớn đôi mắt của nàng, ánh mắt ôn nhu mà say lòng người.
“Chàng giỏi nhất!” Vân Khê không chút nào keo kiệt ca ngợi, kiễng mũi chân, thuận tiện hôn lên môi của phu quân như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Nụ cười thanh lệ động lòng người hiện lên trên bờ môi của nàng, đẹp không sao tả xiết.
Phu quân của mình phá trận cứu người, động lực lớn nhất là vì nàng, trong lòng nàng hiểu rõ, cho nên mới càng thêm cảm động. Có một nam nhân đồng ý vì mình, vứt bỏ mọi thành kiến cùng kiêu ngạo, vì mình thỏa hiệp, vì mình làm tất cả mọi chuyện, nam nhân như vậy phải quý trọng.
Vân Mộ Phàm nhìn thấy hai vợ chồng tình cảm mặn nồng trước mặt, không đành lòng quấy rầy, đi qua bọn họ, đi thong thả bước đi về phía ba người tiểu đạt ma. Người ở chốn Phật môn, không cùng người trần tục tranh giành, bọn họ cũng không nguyện can thiệp chuyện tranh đấu giữa Vân tộc và đoàn người của Vân Khê, mới vừa rồi lúc Vân Khê rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ba người đã xảy ra tranh luận. Tiểu Ban muốn cứu người, lại bị phương Tây đại sư cản lại, thứ nhất thực lực các cao thủ của Vân tộc rất cường đại, bọn họ không hẳn có thể cứu người thành công, thứ hai một khi bọn họ can thiệp vào, vô luận bọn họ giúp bên nào đều không ổn, kết cục cũng phải đắc tội một bên.
Đắc tội cao thủ Vân tộc, liền phá hủy giao tình đặc biệt của Vân tộc và Phạm Âm tự; nhưng nếu đắc tội Vân Khê, bọn họ liền không có cách gì lấy được xá lị Phật châu… Hai bên đều cần phải cân nhắc, đại sư phương Tây cuối cùng lựa chọn trung lập, không giúp bên nào, nên vì thế không phải đắc tội với bên nào cả.
Tiểu Ban không cho rằng làm như vậy là đúng, nó thật lòng thích Vân di (dì, chị em gái của vợ đều gọi là di), không hy vọng Vân di có việc, cho nên chuyện này một khi đến tình trạng nguy cấp, nó sẽ không để ý sự ngăn cản của đại sư phương Tây, ra tay giúp đỡ. Nhưng, may mắn là có người ra tay cứu Vân di.
Vân Mộ Phàm đi đến bên cạnh ba người, trầm giọng nói: “Ba vị, chuyện xảy ra trước mắt các vị hẳn là điều hiểu rõ? Mục đích của Tông chủ đến tột cùng thật sự là muốn xử trí phản đồ, hay là có âm mưu khác, ta nghĩ các vị hẳn là đều hiểu được phần nào. Đến tột cùng là muốn tiếp tục trợ giúp Vân tộc, hay là phải làm như thế nào, ta hy vọng các vị có thể nhanh chóng quyết định, đừng để đến cuối cùng không thể vãn hồi, các vị mới hối hận thì đã không kịp.”
Ba người Phương Tây đại sư tuy rằng không có hoàn toàn nghe hiểu hết lời nói của ông, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông đại khái có thể đoán được một chút, ba người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, do dự không biết nên làm thế nào.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người từ phía sau đi đến, Vân Khê mở miệng nói: “Phương Tây đại sư, lúc trước Cung chủ mời các vị đến, là vì giúp bà ta đối phó hồn phách phản đồ của Vân tộc. Hiện tại Tông chủ lại nói hồn phách đó là tiểu cô cô của bà ta, lời nói của hai người bọn họn rõ ràng là trước sau mâu thuẫn. Sự thật, trong Thiên Ma tế đàn này trấn áp hồn phách một vị cao thủ, vị cao thủ này là tổ tiên là người đứng đầu của bộ tộc Vân tộc cấm kỵ của chúng ta, mà mục đích của Tông chủ rất đơn giản, chính là muốn mượn tay của các vị để trấn áp hồn phách của vị đó hoàn toàn, khiến cho vị đó hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh (đầu thai kiếp khác)! Lòng dạ thật sự là quá độc ác!”
Phương Tây đại sư nghe vậy, ánh mắt nhăn lại, nội tâm bắt đầu dao động.
Vân Khê hợp thời dời đi mục tiêu, ôn nhu nhìn về phía Tiểu Ban: “Tiểu Ban, ta biết, mục đích các vị lần này đến Long Tường đại lục, kỳ thật là vì tìm thánh vật của Phạm Âm tự các vị—— xá lị Phật châu! Trùng hợp là, xá lị Phật châu đang ở trong tay nữ nhi của ta. Ta nghĩ điều này có lẽ là thiên ý, rõ ràng Tiểu Nguyệt Nha cùng Phạm Âm tự các vị có nhân duyên kỳ diệu. Ta không có cách gì cam đoan có thể thuận lợi thuyết phục Tiểu Nguyệt Nha đem xá lị Phật châu giao trả lại cho các vị, nhưng ta có thể cam đoan, thánh vật của các vị tuyệt đối sẽ không ở trong tay kẻ nào khác nữa.”
Nữ nhi của mình, nàng hiểu rõ bé nhất. Đừng xem bé nho nhỏ đáng yêu, thực ra bé rất kiên định, đối với vật mà bé yêu thích, ai cũng không thể đoạt đi. Vân Khê không thể cam đoan chính mình có thể thuyết phục nữ nhi, đem xá lị Phật châu trả lại cho Phạm Âm tự, nàng có thể sử dụng biện pháp mạnh để lấy được đồ vật trong tay nữ nhi, nhưng làm như vậy sẽ thương tổn nữ nhi, cho nên nàng không thể làm như vậy, Long Thiên Tuyệt cũng không thể làm như vậy.
Tiểu Ban bộ dạng thuận theo, suy tư trong giây lát, ngẩng đầu nói: “Vân di, chúng ta không muốn làm việc thương thiên hại lí (tàn nhẫn, không có tính người), cũng không muốn bị người lợi dụng, nhưng chúng ta phải đem xá lị Phật châu mang về Phạm Âm tự. Cho nên, hy vọng Vân di có thể đáp ứng chúng ta, cho phép chúng ta đem Tiểu Nguyệt Nha cùng mang về Phạm Âm tự. Ta có thể cam đoan, không có người nào có thể xúc phạm tới Tiểu Nguyệt, thật sự.”
“Chuyện này…” Vân Khê khó xử, nàng làm sao có thể đem nữ nhi của mình đưa đến nơi gọi là miếu hòa thượng đây?
“Vân di có thể suy nghĩ một chút, nhưng ta sẽ kiên trì ý kiến của ta.” Tiểu Ban có màu da hơi đen, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại tinh xảo tràn ngập sự kiên trì, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào Vân Khê, làm cho tâm trạng của Vân Khê hơi hơi dao động.
Ai nói trẻ nhỏ dễ bắt nạt? Theo nàng thấy, càng là bé yêu càng không dễ lừa gạt.
Bên kia, Tử Yêu cùng Tông chủ sau khi xuất ra chiêu thứ nhất, hai bên im lặng giằng co ở giữa không trung. Ai cũng không ra chiêu thứ hai, tinh thần sức lực lại của hai người lại đang âm thầm kịch liệt chiến đấu, càng là cao thủ thì trong lúc quyết đấu, càng khó gặp cảnh tượng đao kiếm đánh nhau không ngừng, thường thường chỉ trong gang tấc, đã có thể quyết định sống chết!
Thật lâu sau, vết thương trên thân truyền đến cơn đau, Tông chủ ho một tiếng, tinh thần sức lực bắt đầu hơi hơi dao động.
Tử Yêu cười lạnh, mở miệng trước nói: “Trên thân ngươi có thương tích, bổn tọa không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Tạm thời tha cho ngươi một mạng, chờ sau khi thương thế của ngươi khôi phục, bổn tọa sẽ cùng ngươi quyết chiến một trận công bằng!”
Nói xong, lão thu hồi tinh thần sức lực, hai chân từ từ rơi xuống đất.
Tông chủ đang căng thẳng bỗng dưng áp lực trên thân biến mất, thở dốc một hơi, lòng còn sợ hãi. Thật sự là vô cùng may mắn! Nếu giờ phút này Tử Yêu sử dụng toàn lực công kích mình, với lại trên thân mình còn có thương tích khiến cho thực lực của bà giảm đi rất nhiều, vì thế phải thua là không thể nghi ngờ. Không ngờ rằng Tử Yêu cư nhiên coi trọng công bằng, giữ lại cho bà ta một mạng, để cho bà ta có thời gian khôi phục thực lực, bà âm thầm may mắn. Nếu như đổi lại là đám người Vân Khê, bà ta khẳng định, đối phương nhất định đánh rắn giập đầu, sẽ không cho bà ta có cơ hội khôi phục thực lực. Đây là điểm khác nhau giữa Tử Yêu và đám người Vân Khê!
Một cao thủ chân chính, đối với thực lực của chính mình tuyệt đối tự tin. Bọn họ khiêu chiến đối thủ, mục đích không phải muốn dồn đối phương vào chỗ chết, mà là muốn so thực lực chiến thắng đối phương một cách công bằng. Tử Yêu khó gặp được người có thể là đối thủ của lão, lão không nghĩ lúc đối phương bị thương lập tức giết đối phương, ngược lại muốn giữ cho đối phương một mạng, sau khi khôi phục thực lực tiếp tục chiến đấu với lão.
Vân Khê nghe thấy lời nói của Tử Yêu, buồn bực không có chỗ phát tiết, lúc nào rồi, mà lão ta còn muốn chiến đấu công bằng? Chẳng lẽ lão ta đã quên, mới vừa rồi là ai đã kích tướng lão, khiến cho lão rơi vào trong trận pháp sao?
Vân Khê vừa muốn nói gì đó, Long Thiên Tuyệt đưa tay, kéo lấy cánh tay của nàng, lắc đầu. Tử Yêu với bọn họ dù sao cũng không phải cùng một đường, mới vừa rồi lão chịu ra tay tương trợ, xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, bọn họ làm gì có quyền lợi đi chỉ trích lão hoặc là yêu cầu lão giết người?
Vân Khê không biết làm sao thở dài, xem ra càng là cao thủ, đầu óc càng không giống với người bình thường, làm người ta khó có thể hiểu được.
” Một khi Tử Yêu đại nhân đã nói như vậy, bổn tọa nhất định nhanh chóng dưỡng thương, không để ngài thất vọng!” Tông chủ vỗ về miệng vết thương nói, lúc nói lời này, sắc mặt của bà ta lập tức trở nên tái nhợt mà suy yếu, giống như đang nói vết thương này rất nghiêm trọng không thể bình phục nhanh được.
Vân Khê hừ lạnh, nàng dám khẳng định, lấy tâm kế của Tông chủ, bà ta tuyệt đối sẽ làm cho vết thương của chính mình càng ngày càng “Ngiêm trọng”! Bởi vì chỉ cần vết thương của bà ta chưa khỏi hẳn, Tử Yêu sẽ không ra tay với bà ta, thật là tức chết a! làm sao lại hết lần này đến lần khác gặp phải Tử Yêu như vậy một kẻ thỉnh thoảng đơn thuần thỉnh thoảng tà ác thỉnh thoảng lại cố chấp khiến người ta tức chết?
“Tông chủ, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Tiếp tục đi lên, hay là trước tiên ở tại chỗ chữa thương?” Cung chủ xem tình thế đã định, bà ta ghé sát vào bên tai của Tông chủ, nhỏ giọng hỏi.
Tả hộ pháp nghe vậy, lập tức nói: “Không thấy vết thương của Tông chủ rất nghiêm trọng sao? Đương nhiên là ở tại chỗ chữa thương. Tông chủ, ta đỡ ngài ngồi xuống chữa thương.”
Tông chủ đáy mắt chợt lóe lên ý phiền muộn rồi lập tức biến mất, thật sự là kẻ ngu xuẩn! Bà ta nếu như thật sự ở lại chữa thương, vậy kế hoạch của bà ta không phải liền thất bại? Bà ta giơ tay, đẩy hắn ra, lắc đầu nói: “Không cần! Ta còn chịu đựng được, không thể bởi vì ta liên lụy đến hành trình của mọi người, chúng ta vẫn là nhanh đi thôi.”
Cung chủ đắc ý cười, tâm tư của Tông chủ, bà ta có thể đoán được, cho nên Tông chủ mới có thể coi trọng bà ta như vậy, giao việc tìm kiếm cao tăng của Phạm Âm tự đến trấn áp hồn phách của Vân Huyên cho bà ta xử lý. Tả hộ pháp cho rằng chỉ bằng dựa vào thân phận nam sủng của ông ta, là có thể hô to gọi nhỏ với bà ta, không đem bà ta để vào mắt, ông ta mười phần sai. Ai có thể nắm lấy tâm tư của Tông chủ, người đó mới có thể cười cuối cùng!
Bà ta tiến lên, nâng đỡ Tông chủ, nói: “Tông chủ, bản thân ngài đang bị trọng thương, còn không quên chuyện đại sự của Vân tộc, thật là tấm gương cho mọi người noi theo. Để cho thuộc hạ nâng ngài, thuộc hạ nhất định sẽ đem hết toàn lực để bảo hộ Tông chủ chu toàn.”
“Ngươi định làm cái gì? Chỉ bằng thực lực của ngươi, cũng muốn bảo hộ Tông chủ?” Tả hộ pháp khinh thường châm biếm.
Tông chủ ném cho ông ta một cái ánh mắt nhìn chằm chằm, khiến cho ông ta lập tức ngậm miệng, rất ủy khuất, đáy lòng ông ta sinh ra một chút sợ hãi, không biết chính mình đến tột cùng là làm sai chỗ nào, mới rước lấy sự tức giận của Tông chủ.
“Chúng ta không thể trì hoãn nữa, tiếp tục đi!”
Vài vị cao thủ nội tông của Vân tộc đi theo Tông chủ tiếp tục đi lên, ba người Tử Yêu cách bọn họ một khoảng cách, theo sau là, ba người Tiểu Ban.
Cuối cùng chỉ còn lại có đoàn người Vân Khê, không có lập tức đuổi kịp.
Năm sư đồ Côn Luân lão giả đột nhiên từ bên trong Ngọa Long cư đi ra, Côn Luân lão giả muốn nói cái gì đó lại thôi.
“Côn Luân tiền bối?” Long Thiên Tuyệt là người đầu tiên phát hiện bọn họ.
“Long công tử, nha đầu Vân Khê, có chuyện này lão phu không nói không được, hy vọng mọi người có thể giúp lão phu một tay.” Vẻ mặt của Côn Luân lão giả nghiêm trọng nói.
“Côn Luân tiền bối, rốt cuộc là chuyện gì? Chuyện chúng ta có thể làm, nhất định sẽ làm hết sức.” Long Thiên Tuyệt nói.
Côn Luân lão giả quay đầu, nhìn về phía Vân Khê: “Nha đầu, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ở Côn Luân tiên cảnh, lão phu từng đã nói với ngươi một chuyện?”
Vân Khê nhớ lại, lúc trước ở Côn Luân tiên cảnh tình cờ gặp Côn Luân lão giả, còn mua Linh thạch ở chỗ ông, đồng thời ông còn đưa ra lời đề nghị khác người mua một đưa một, đem chính mình cùng bốn vị đồ đệ của ông coi như là vật phẩm tặng kèm Linh thạch, bán cho Vân Khê. Vân Khê từng hoài nghi ước nguyện ban đầu của ông, ông lại ở bên tai nàng nói một câu, làm thay đổi chú ý của nàng. Bởi vì lúc ấy ông ở bên tai của nàng nói, không phải chuyện gì khác, chính là bởi vì ông đề cập “Vân Huyên”. Ông nói muốn thông qua nàng, tìm được tung tích của Vân Huyên.
Lúc ấy, không hiểu sao, Vân Khê lại lựa chọn tin tưởng ông. Bởi vì chỉ bằng thực lực của Côn Luân lão giả ngay lúc đó, muốn đối phó nàng, là thừa sức, căn bản không cần phải lừa gạt nàng.
“Ta nhớ rõ, ngài nói ngài muốn tìm tung tích của Vân Huyên.”“Đúng vậy! Lão phu lúc ấy cũng đã phát hiện, ngươi rất có khả năng chính là hậu nhân của Vân Huyên, hơn nữa trên thân của ngươi có đeo thần khí do Vân Huyên luyện thành. Lão phu tin tưởng, chỉ cần đi theo ngươi, liền nhất định có cơ hội tìm kiếm tung tích của Vân Huyên.” Côn Luân lão giả tự tin cười nói.
“Nhưng là, ta vẫn không hiểu, ngài vì sao phải tìm được Vân Huyên, Vân Huyên cùng ngài lại có quan hệ gì?”
Côn Luân lão giả nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt dần dần thâm thúy: “Kỳ thật, người lão phu thật sự muốn tìm, không phải là Vân Huyên, mà là ta tổ tiên sáng lập ra phái Côn Luân!”
Vân Khê kinh ngạc, đáp án của ông ngoài dự kiến của nàng.
Vân Mộ Phàm nghe nói như thế, cả người chấn chấn động, có biến hóa rõ ràng.
Côn Luân lão giả nhớ lại lúc trước, tiếp tục nói: “Tổ tiên sáng lập ra phái Côn Luân của ta vạn năm trước đó tên là Đinh Tiêu Dao, ngài có tính tình tùy hứng, thích du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại, ước nguyên ban đầu ngài ấy sáng lập ra phái Côn Luân cũng bởi vì muốn cho những người không có chốn dung thân có một nơi để dựa vào, dạy bọn họ tập võ, dạy cho bọn họ cách sinh tồn. Tổ tiên chúng ta tính tình tùy hứng thích tự do, cho nên phái Côn Luân của chúng ta về cơ bản không có quy định của môn quy, mỗi vị đệ tử học tập võ nghệ cũng là tự do lựa chọn. Không có đấu võ, không có sát hạch, vô luận mọi ngươi võ nghệ tốt xấu, cũng không bị trách móc nặng nề, chỉ cần ngươi có năng lực bảo hộ chính mình, nuôi sống chính mình như vậy là đủ rồi.”
Mọi người có chút kinh ngạc, môn phái như vậy, cũng quá kỳ lạ, chả trách trong một đêm bị người diệt sạch.
“Có một ngày, tổ tiên đáp ứng lời mời đi đến di tích chiến trường cổ, nghe nói là có người kêu gọi các vị cao thủ của Long Tường đại lục, cùng nhau đối phó cao thủ của gia tộc Bắc Thần. Tổ tiên của chúng ta ban đầu căn bản không có để ý đến lời kêu gọi đó, nhưng sau nghe nói người kêu gọi diệt cao thủ của gia tộc Bắc Thần lần này chính là nhân vật danh trấn thiên hạ Thánh nữ của Vân tộc—— Vân Huyên, tổ tiên chúng ta trong lúc đi du sơn ngoạn thủy, vẫn nghe nói đến những sự tích liên quan đến Vân Huyên vì thế đối với ngài ấy đã sớm sinh lòng ngưỡng mộ. Vì muốn nhìn thấy mặt của ngài ấy, tổ tiên của chúng ta liền tiếp nhận lời mời, đi đến di tích chiến trường cổ.”
Vân Khê kinh ngạc, quay đầu cùng Long Thiên Tuyệt liếc nhau, hai người đồng thời nhớ đến một sự kiện. Chẳng lẽ người khiến cho Vân huyên mang thai, phản bội Vân tộc, sau đó lại bị các cao thủ Vân tộc không ngừng lùng bắt, chính là Đinh Tiêu Dao?
Không kinh ngạc như nhóm người Vân Khê, đôi lông mi anh tuấn của Vân Mộ Phàm từ từ nhăn lại, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Côn Luân lão giả quan sát sắc mặt của mọi người, gật đầu nói: “Mọi người đoán không sai! Tổ tiên của phái Côn Luân chúng ta, chính là người Vân Huyên yêu sâu đậm hơn nữa vì ngài ấy phản bội Vân tộc!”
Suy đoán trong lòng được chứng thật, Vân Khê càng thêm chuyên chú lắng nghe Côn Luân lão giả kể lại chuyện cũ.
“Căn cứ theo bản chép tay của tổ tiên bản có ghi lại, một lần ngài ấy đi đến di tích chiến trường cổ, cũng không có thuận lợi như vậy, ở nửa đường ngài ấy có việc nên trì hoãn hành trình, chưa kịp cùng các cao thủ tập hợp. Lúc ngài ấy đến di tích chiến trường cổ, chiến đấu đã chấm dứt. Các cao thủ của gia tộc Bắc Thần có mặt đã bị giết toàn bộ, mà nhóm cao thủ của bọn họ cũng chết rất nhiều. Đó là một cuộc chiến hết sức tàn khốc, không biết chết bao nhiêu người. Tổ tiên trong đống thi thể tìm kiếm, ngẫu nhiên phát hiện Vân Huyên đang bị trọng thương, lúc ấy tổ tiên của chúng ta khó có thể hình dung nội tâm của mình kích động như thế nào. Đó là nữ tử mà ngài ấy ngưỡng mộ đã lâu, giờ phút này lại ở ngay trước mặt ngài, so với trong tưởng tượng của ngài ấy còn đẹp hơn, ngài ấy lập tức liền động tâm (trúng tiếng sét ái tình a =)) ), như con thiêu thân lao đầu vào lửa, ngài ấy đã yêu phải một nữ tử dũng cảm mà trí tuệ.”
“Ngài ấy đem Vân Huyên mang về Côn Luân tiên cảnh, hết lòng chiếu cố Vân Huyên, ngày đêm chờ đợi ở trước giường của Vân Huyên. Vân Huyên sau khi tỉnh lại, bị tình cảm chân thành của tổ tiên chúng ta làm cho cảm động, lâu ngày sinh tình. Bọn họ ở Côn Luân tiên cảnh trải qua một đoạn thời gian rất tốt đẹp…”
Thì ra là thế.
Vân Khê như nhìn thấy một đôi thần tiên quyến lữ sống nương tựa lân nhau như mộng như ảo ở Côn Luân tiên cảnh, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, cùng nhau cười vui chơi đùa.
Như vậy nhất định rất hạnh phúc!
Nếu chuyện xưa dừng lại ở nơi này, thật là tốt biết bao? Chỉ tiếc a…
“Cũng không biết qua bao lâu, các cao thủ của Vân tộc rốt cục tìm đến đây. Vân Huyê, thân là Cung chủ Vân Huyễn điện, trên thân mang trọng trách của Vân tộc, ngài ấy không thể không rời khỏi Côn Luân tiên cảnh, quay trở về Vân tộc. Tộc quy(gia quy, gia pháp) của Vân tộc, không cho phép lấy người ngoài tộc, Vân tộc cao thủ phát hiện Vân Huyên cùng tổ tiên chúng ta trong lúc đó có quan hệ không tầm thường, lập tức đem việc này bí mật báo cho Tông chủ của Vân tộc lúc ấy. Tông chủ yêu quý tài hoa cùng thiên phú của Vân Huyên, nên sai người đem việc này giấu kín, âm thầm truyền tin cho Vân Huyên, báo cho ngài ấy biết nếu không vứt bỏ đoạn cảm tình này quay trở về Vân tộc, Vân tộc sẽ rat tay đối với phái Côn Luân. Vân Huyên không muốn liên luỵ đến tổ tiên chúng ta cùng già trẻ lớn bé của phái Côn Luân, ở trong hoàn cảnh lựa chọn khó khăn, cuối cùng Vân Huyên lựa chọn rời khỏi Côn Luân tiên cảnh trong luyến tiếc.”
“Trong sổ tay của Tổ tiên của chúng ta cũng ghi chép lại, trong đoạn thời gian đó, ngài ấy vô cùng đau khổ, bị tình cảm dày vò. Cũng là trong thời điểm đó, tổ tiên chúng ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, dãn đến dây thần kinh bị thương tổn, thực lực giảm nghiêm trọng, khó có thể khôi phục.”
Côn Luân lão giả kể đến đây, tiếc hận mà thán, thầm nghĩ nếu tổ tiên lúc ấy không có bị thương, phái Côn Luân có lẽ cũng không đến mức trong một đêm bị người tiêu diệt.
“Vậy sau đó?” Vân Khê nghe say mê, vội hỏi.
“Sau đó, nghe nói sau khi Vân Huyên quay lại Vân tộc, đã mang thai hài tử của tổ tiên chúng ta. Người của Vân tộc bức Vân Huyên xoá sạch hài tử trong bụng, nếu không liền đoạt lại vị trí Cung chủ, hơn nữa huỷ bỏ một thân võ công của ngài ấy, trục xuất ngài ấy ra khỏi Vân tộc. Vân Huyên không có cúi đầu trước cao thủ của Vân tộc, ngài ấy sớm đã có chuẩn bị, dẫn theo một nhóm người thân tín (người có thể tin cậy, người thân cận bên cạnh mình)của mình, trước mặt mọi người tuyên bố muốn rời khỏi Vân tộc, không có bất kỳ quan hệ gì với Vân tộc nữa!”
“Hóa ra là, mục đích Vân Huyên lựa chọn quay lại Vân tộc, vì muốn lót đường cho ngài ấy và tổ tiên của chúng ta về sau. Ngài ấy biết chỉ bằng thực lực của ngài ấy là không có cách gì có thể ngăn cản Vân tộc đối phó với phái Côn Luân, cho nên ngài ấy lựa chọn trước tiên quay trở về Vân tộc, sau đó dựa vào ảnh hưởng của ngài ấy, tại Vân tộc mượn sức của những người thân tín, làm lớn mạnh thực lực của chính mình. Đợi đến lúc thời cơ chin muồi, ngài ấy liền tuyên bố rời khỏi Vân tộc!”
“Vân Huyên lo lắng thật sự chu toàn, chỉ là ngài ấy không thể ngờ rằng, chuyện này sẽ mang đến cho tổ tiên chúng ta họa sát thân nghiêm trọng như vậy, càng không thể ngờ rằng, Vân tộc rat ay trước một bước, sau lưng ngài ấy đối phó với phái Côn Luân. Khi ngài ấy còn chưa quay về phái Côn Luân, cao thủ nội tông của Vân tộc dốc toàn bộ lực lượng, đem phái Côn Luân từ trên xuống dưới giết sạch toàn bộ!”
Côn Luân lão giả thanh âm đột nhiên cao vút, lộ ra vẻ mặt trầm trọng, phảng phất cảm động.
“Tổ tiên chúng ta nhìn thấy già trẻ lớn bé lúc trước còn đang cùng ngài ấy sống vui vẻ bây giờ từng người từng người ngã xuống trước mặt ngài ấy, ngài ấy đau khổ tột cùng, không ngừng cùng cao thủ Vân tộc chém giết, cuộc tử chiến đến phút cuối cùng. Rốt cục, Vân Huyên mang theo cao thủ Vân tộc chạy đến…”
“Sau đó, tổ tiên chúng ta đi theo Vân Huyên rời khỏi Côn Luân tiên cảnh, vì tránh né người của Vân tộc đuổi giết, bọn họ nơi nơi ẩn thân, nơi nơi tránh né. Mấy tháng sau, Vân Huyên sinh ra một đôi nhi nữ(con trai và con gái), lần đầu tiên được làm phụ thân tổ tiên của chúng ta vui sướng tạm quên đi lo lắng bấy lâu. Khoảng thời gian vui vẻ này trong sổ tay của tổ tiên chúng ta có ghi lại toàn bộ đều là những điều tốt đẹp trong trí nhớ của ngài ấy, tình cảm của ngày ấy với Vân Huyên trong lúc đó như thế nào, một đôi nhi nữ của ngài ấy trưởng thành như thế nào, từng câu từng chữ đều tiết lộ tâm tình vui vẻ của ngài ấy…”
Côn Luân lão giả cũng lộ ra sung sướng: “Tổ tiên mấy đời đều là con một, cho nên nhi tử (con trai) của bọn họ theo họ của tổ tiên chúng ta, họ Đinh, mà nữ nhi của bọn họ lại theo họ của Vân Huyên họ Vân. Vân Huyên tuy rằng phản bội Vân tộc, cắt đứt quan hệ với Vân tộc, nhưng trong người Vân Huyên vẫn luôn chảy xuôi dòng máu của Vân tộc điều đó không thể thay đổi được, Vân Huyên hy vọng con cháu của mình có thể nhớ kỹ, mình cũng là con cháu của Vân tộc. Đợi đến khi nữ nhi của bọn họ trưởng thành, Vân Huyên sẽ đem nữ nhi của mình gả cho những cao thủ Vân tộc thân tín mà ngài ấy mang theo, như thế, huyết mạch của ngài ấy có thể tiếp ở trong nhóm con cháu của Vân tộc truyền thừa đi xuống, Vân tộc là bất diệt!”
Xem ra, Vân Huyên cũng không phải là người hoàn toàn có thể bỏ xuống được mọi thứ, Vân tộc giống như là một cái xiềng xích, đem thân thể và tâm của ngài ấy chặt chẽ gông cùm lại. Ngài ấy tuy rằng rời khỏi Vân tộc, nhưng lòng của ngài ấy vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của Vân tộc, tâm tâm niệm niệm, thủy chung vẫn còn nghĩ cho Vân tộc.
“Vậy nhi tử của bọn họ thì sao?” Vân Khê hỏi.
Côn Luân lão giả quay đầu, đem tầm mắt dừng ở trên thân bốn vị đồ đệ, thở dài nói: “Nhi tử của bọn họ muốn làm tròn tâm nguyện của tổ tiên chúng ta, một lần nữa quay lại Côn Luân tiên cảnh, ở nơi nào đó nhi tử của bọn họ quen biết một vị Tâm Nghi cô nương, vì thế hai người thành thân, yên ổn sống ở tại Côn Luân tiên cảnh, sinh con dưỡng cái. Sau đó ngài lại thu vài tên đệ tử, truyền thừa võ nghệ, phái Côn Luân vì thế lại được khôi phục lại truyền thừa một đường đi xuống đến nay. Mặc dù môn phái bình thường, nhưng là mỗi một đệ tử của phái Côn Luân đều rất yêu quý môn phái của mình. Lão phu chính là chưởng môn đời thứ mười ba của phái Côn Luân, mà bốn vị đệ tử của lão phu, bọn họ mới là hậu nhân chính thống của tổ tiên.”
Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người hình như là lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy, một đám lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Sư phụ, có phải người lại nói giỡn hay không? Người không phải nói, bốn người chúng con là ngài nhặt được ở trong núi hoang sao? Như thế nào chúng con lại biến thành con cháu chính thống của tổ tiên?” Đinh Phong vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm sư phụ, thấy lời nói của sư phụ trước sau mâu thuẫn không giống thường ngày, có thể là ngày thường bị sư phụ lừa dối ăn hiếp thành quen, cho nên sư phụ nói cái gì, hắn đều thấy bên trong có điều khả nghi, đáng giá để tìm tòi nghiên cứu.
Côn Luân lão giả nét mặt già nua đỏ hồng, ho khan không nói.
“Sư phụ, như vậy võ công người truyền thụ cho chúng con, chẳng lẽ chính là võ thuật bí truyền của tổ tiên?” Đinh Ngọc gặp chuyện bình tĩnh, rất nhanh liền nghĩ đến một ít tin tức quan trọng.
Côn Luân lão giả gật nhẹ đầu: “Võ công Lão phu truyền thụ cho các con, đích thực liền là võ thuật bí truyền của Đinh gia được truyền lại qua nhiều thế hệ. Phụ thân của các con mất sớm, lão phu chịu sự ủy thác của ông ấy, đem các con nuôi dưỡng thành người, hơn nữa truyền thụ võ thuật bí truyền của Đinh gia cho các con.”
“Sư phụ, vậy vì sao người lại lừa dối chúng con? Nói cái gì chúng con là ngài nhặt được ở trong núi hoang, còn tùy tiện đặt tên cho chúng con, cái gì Ngọc Thụ Lâm Phong, vừa qua quýt vừa khó nghe…” Đinh Phong mở miệng, bất mãn oán giận.
Côn Luân lão giả sờ sờ da đầu, ra vẻ tức giận nhìn chằm chằm hắn: “Xú tiểu tử! Có đệ tử nào như con quở trách sư phụ sao? Ta sở dĩ nói như vậy, còn không phải hy vọng các con có thể tự do tự tại trưởng thành, không buồn không lo vui vẻ mà sống, không cần đeo trên lưng gánh nặng của Đinh gia sao?”
Vốn Đinh Phong đang bất mãn, nghe sư phụ nói thế, đột nhiên cảm động. Hóa ra sư phụ vẫn vì bọn họ mà suy nghĩ, mặt ngoài sư phụ thoạt nhìn mơ mơ màng màng, không bao giờ làm theo bài bản, trong nội tâm lại cẩn thận suy nghĩ cho bọn họ như thế. Thử nghĩ, nếu như ở tại thời điểm bọn họ biết được sự thật, biết được lịch sử cùng sứ mệnh của gia tộc mình, bọn họ nhất định không ít thì nhiều cũng phải đeo trên lưng gánh nặng của gia tộc, làm sao bọn họ còn có thể không buồn không lo, tự do tự tại như bây giờ? Có thể có được một vị sư phụ cẩn thận chu đáo như vậy, thật sự là may mắn của bọn họ.
Đinh Phong là người sống tình cảm nhịn không được đôi mắt đỏ hoe, mở rộng cánh tay, ôm cổ sư phụ, oa oa lên tiếng khóc lớn: “Sư phụ, là con hiểu lầm người! Cho tới nay, tại con thấy từ trước đến nay người đều đối xử không tốt với chúng con, đặt tên khó nghe cho bọn con, cắt xén bạc của chúng con, còn không tìm thê tử cho chúng con… Hóa ra, là con hiểu lầm người, con xin lỗi người!”
Côn Luân lão giả bị hắn ôm chặt lấy, khóe miệng râu run lên, xú tiểu tử, cái này có phải là lời nói thật lòng của ngươi không? Có đệ tử nào chửi bới sư phụ như vậy sao?
“Sư phụ, chúng con đã hiểu lầm người! Hóa ra cho tới nay người nghiêm khắc đối với chúng con, đều là biểu đạt tình yêu đối với chúng con, chúng con xin lỗi người!” Ba huynh đệ còn lại của Đinh gia cũng cảm động ôm lấy Côn Luân lão giả, một đám đáy mắt đều có nước mắt.
Côn Luân lão giả bị bốn đồ đệ kẹp ở bên trong, khóc cười không được. Ông rốt cuộc là nên cảm động, bởi vì bốn đồ nhi rốt cục có thể hiểu được một phen khổ tâm sao, hay là nên khóc, bởi vì hóa ra trong cảm nhận của bốn đồ nhi ông là một người sư phụ không tốt.
“Tốt lắm, tốt lắm, tất cả đừng khóc! Đại nam nhân rơi lệ, còn ra thể thống gì? Các con muốn có thê tử, lần khác sư phụ cho các con đi tìm là được, nhanh chóng đều đừng khóc, để cho người ta nhìn thấy chê cười a!”