Tình trạng như vậy, làm cho lão hòa thượng một trận nhức đầu, đang muốn nói gì đó vãn hồi cục diện, Tiểu Ban đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời lão: “Chuyện Phật Châu, để sau hãy nói. Ta cảm ứng được bên trong ngọn núi này tồn tại một lực lượng thần bí đáng sợ, nó có thể bộc phát bất cứ lúc nào, chúng ta phải thật sự cẩn thận mới được. Chúng ta đáp ứng cung chủ, phải giúp nàng tìm được cái hồn phách kia, chúng ta không thể nuốt lời.”
Âm thanh non nớt, lại không thể bỏ qua phẩm chất của đứa bé, trong lời nói của tiểu hòa thượng có sự cẩn thận, thật tình và thủ tín. Tiểu hòa thượng nói xong khiến cho lão hòa thượng tạm thời bỏ qua ý niệm tiếp tục đòi Xá Lợi Phật Châu trong đầu.
Tâm trạng căng thẳng của Vân Trung Thiên từ từ giãn ra, hắn cười mà không nói, trong tươi cười lộ ra mấy phần cảnh giác và xa cách.
Chuyện Xá Lợi Phật Châu mặc dù tạm thời dừng lại, nhưng thủy chung là tai hoạ ngầm, hắn phải tìm cơ hội cùng muội muội và muội phu thương nghị một chút mới được. Xá Lợi Phật Châu bị phát hiện, mắt muội muội bị thương, hơn nữa trong núi Hắc Mãng có rất nhiểu nguy hiểm đang rình rập, lông mày của hắn nhăn càng ngày càng chặc, cơ hồ vắt thành chữ Xuyên (川).
Vân Mạch Thiên ở bên cạnh hắn cúi đầu khuyên nhủ: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, ta xem ba vị Lạt Ma một thân chính khí, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn Tiểu Nguyệt Nha.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Vân Trung Thiên không tiếng động thở dài, bọn họ đều là người ngoài cuộc, cho nên không cách nào hiểu được Xá Lợi Phật Châu đối với Phạm Âm Tự có ý nghĩa và giá trị như thế nào, chỉ mong…… tình hình không xấu như hắn tưởng tượng.
Tiểu Nguyệt Nha ngửa đầu nhìn Tiểu Ban hòa thượng, ở trong mắt bé, là Tiểu Ban nói mấy câu gì đó với lão hòa thượng, sau đó lão hòa thượng rút lui, không hề nữa dùng ánh mắt mơ ước như vậy nhìn chăm chú vào bé, theo bản năng bé đối với Tiểu Ban sinh ra thiện ý và hảo cảm. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên, bỗng nhiên nàng nở nụ cười, hướng về phía Tiểu Ban hé ra nụ cười ngọt chết người, nụ cười như vậy khiến cho đáy lòng của Tiểu Mặc cũng nhịn không được nổi lên ghen tuông.
Tiểu Ban nhẹ nhàng hướng về phía nàng khẽ mỉm cười.
Có lẽ, đây chính là duyên phận.
Nhìn nhau cười, giữa bọn nhỏ đã xuất hiện một loại tình cảm khó nói.
Đột nhiên gió nổi lên, sương mù tan đi.
Trên một tảng đá lớn, là hai người đang ôm nhau, màu vàng cùng màu đen giao nhau, sợi tóc lay động, yên lặng nói ra nhu tình.
Quả thực là một bức tranh xinh đẹp, kể cả họa sư xuất sắc nhất trong thiên hạ cũng không thể miêu tả ra những gì tinh túy nhất của bức tranh.
Long Thiên Tuyệt thuận theo người trong ngực, nhẹ nhàng vuốt vả ánh mắt đang nhắm lại của nàng, chân mày đáy mắt đều là yêu thương.
“Khê Nhi……” Hắn cúi đầu, đụng vào trán Vân Khê, hôn lên môi của nàng.
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, hấp dẫn khiến Long Thiên Tuyệt tâm tư khó nhịn, nhẹ nhàng tăng lên, càng ngày càng không thể cứu vãn.
Triền miên mà vẫn nóng bỏng, say tâm người nào?
“Khê Nhi, Khê Nhi. Khê Nhi, Khê Nhi……” mỗi lần hôn xuống là một lần hắn gọi tên nàng, muốn mang đi nỗi sợ hãi của nàng, nàng luôn giả vờ mạnh mẽ, cho đến khi nàng bỏ đi tất cả ngụy trang và cứng ngắc, yếu đuối nằm trong ngực hắn, biến thành một tiểu nữ nhân đơn thuần không buồn không lo.
“Khê Nhi, có ta ở đây nàng không cần sợ hãi. Chỉ cần cảm thụ, để cho ta vì nàng làm tất cả mọi chuyện là được rồi.” Âm thanh từ tính trầm thấp của hắn rơi vào trái tim Vân Khê, tạo nên tầng tầng rung động.
Vân Khê trong lòng sợ hãi, tâm tình kích động đem môi của mình đưa lên, hôn lên môi Long Thiên Tuyệt.
Thế giới của nàng không có một chút ánh sáng, cho nên nàng sợ hãi, mặc dù trong lòng biết mình còn có bảo bối khác, có thể làm cho mình hồi phục thị lực, song giờ này khắc này, nàng cảm nhận mình là người mù chân chính.
Trong thế giới bóng tối, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, ánh sáng ấy chính là hắn.
Vân Khê nhiệt tình ôm cổ hắn, chủ động đưa môi lên trằn trọc, có trời mới biết, lúc này nàng cần hắn như thế nào. Mà hắn, đến vào lúc nàng cần hắn nhất.
Nàng không cách nào ức chế tâm tình kích động của mình, ôm hắn thật chặt hôn hắn thật sâu, không muốn hắn rời khỏi mình nửa bước.
Hơi thở Long Thiên Tuyệt bởi vì nàng cưỡng ép dần dần nặng nề, cánh tay ở trên người nàng càng ngày càng gấp. Mạnh mẽ, hắn tấn công lại, hung hăng mút cái lưỡi thơm tho của nàng thỏa thích, quyến luyến không thôi.
“Ngô……”
Cho đến khi hít thở không thông, hai người mới lưu luyến tách ra, một thở ra, một hô hấp không ngừng.
Long Thiên Tuyệt nhìn khuôn mặt Vân Khê ửng hồng, môi đỏ mọng sưng lên, hắn hài lòng vui vẻ nhếch môi nở nụ cười.“Khê Nhi, bộ dáng bây giờ của nàng thật mê người.” Tròng mắt mê muội si ngốc của hắn nhìn nàng, lẩm bẩm một câu.
Vân Khê trên mặt phiếm hồng tăng thêm một tầng đỏ thẫm, hai ngón tay nhéo lên cánh tay của hắn: “Chàng khi dễ ta cái gì cũng không nhìn thấy sao?”
“Ha ha ha……” Long Thiên Tuyệt gợi cảm mười phần cười lớn, dung nhan thanh nhã chói mắt, lóe ra thanh khiết, làm người ta mê say. Đáng tiếc, Vân Khê chung quy là nhìn không thấy.
“Còn cười, vừa rồi chàng đối với cha ta như vậy, cẩn thận ông nhớ mối thù này của chàng, sau này không cho chàng nhìn thấy ta nữa.” Vân Khê ra vẻ tức giận, uy hiếp nói.
Chân mày Long Thiên Tuyệt kiêu ngạo nhảy lên, hừ nói: “Không để cho ta nhìn, ta đây vụng trộm nhìn. Dù sao bên trong lẫn bên ngoài của nàng đều là người của ta, chẳng lẽ hắn còn có thể đả bổng uyên ương, chưa loan rẽ thúy, làm một ác nhạc phụ vạn người?”
“Phốc” Vân Khê một nhịn không được, phì cười ra tiếng, đúng là chỉ có hắn mới có thẻ nói một câu cực phẩm như vậy. Cho tới bây giờ chỉ nghe qua ác bà bà, ác công công, nàng còn chưa từng nghe qua người ta nói ác nhạc phụ.
Nghĩ đến phụ thân của nàng là một vị quân tử ôn nhuận như ngọc, sau khi đụng phải đứa con rể như Long Thiên Tuyệt này, nàng phát hiện phụ thân đại nhân bộc lộ một phương diện khác. Vừa rồi Long Thiên Tuyệt mang theo nàng chuồn đi, phụ thân xa xa truyền đến thanh âm mắng to, làm cho nàng mở rộng tầm mắt. Ở nơi này hay tại nơi nàng gặp ông lần đầu tiên ở Vân Huyễn Điện đều là quân tử ôn nhuận như ngọc. Đây là cha vợ cùng con rể ghen tuông hay sao?
Trong nội tâm của nàng sinh ra một chút vui mừng, phụ thân của nàng như vậy cùng phụ thân kiếp trước trong ấn tượng của nàng không giống nhau, nhưng nàng thích phụ thân như vậy. Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu ông là phụ thân kiếp trước của nàng, sau khi biết được mình lập gia đình, có phải cũng trở giống ông ấy thất thố, hay là thích cùng con rể của mình ghen hay không?
Phụ thân của nàng như vậy, vừa tràn ngập sức sống vừa ấm áp, nàng yêu cực kỳ.
“Ta cảnh cáo chàng, không cho phép nói bậy về cha ta.” Vân Khê ra vẻ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hướng hắn uy hiếp.
Long Thiên Tuyệt vội vàng cười, vì mình rửa sạch “tội danh”: “Ta chỉ đùa một chút, tùy tiện nói một chút thôi, làm sao có thể thật sự cùng nhạc phụ đại nhân đánh nhau? Nói thật, ta còn rất bội phục nhạc phụ đại nhân, khí độ, võ nghệ của ông, còn có thành tựu luyện khí của ông, ta đều kính nể và khâm phục. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cùng lão nhân gia đối nghịch, ta sẽ coi ông ấy là cha ruột của mình mà đối đãi.” Nửa câu phía sau là phát ra từ trong tâm của hắn, từ đáy lòng,v ẻ mặt anh tuấn của hắn cũng bớt phóng túng.
“Có thật không?” Vân Khê như mở cờ trong bụng, nàng còn không biết phụ thân ở phương diện luyện khí thành tựu cao như thế đâu, ngay cả Thiên Tuyệt mắt cao hơn đầu cũng khen không dứt miệng, vậy ông nhất định là thuộc về trình độ cấp đại sư.
Thật tốt.
Nàng yêu hai nam nhân, đều đạt thành tựu lớn ở phương diện luyện khí, như vậy, cho dù không có nàng, bọn họ cũng có chủ đề nói không hết, thưởng thức lẫn nhau, khâm phục lẫn nhau. Song nàng lại nghĩ lầm rồi. Nếu như không có sự tồn tại của nàng, Vân Mộ Phàm và Long Thiên Tuyệt một đôi nhạc tế (nhạc phụ – tế tử, cha vợ – con rể) quả thật có thể cùng nhau giả bộ thưởng thức, khâm phục lẫn nhau. Song bởi vì có nàng, bọn họ đều quá yêu nàng, cho nên mới dẫn đến cục diện nhạc tế ghen tranh nhau ở bên nàng.
Bị hai nam nhân yêu nàng tranh đoạt như thế, có phải nàng rất hạnh phúc hay không đây?
“Đương nhiên là thật, nhạc phụ đại nhân rất yêu thích ta, đối với ta khen không dứt miệng” Long Thiên Tuyệt gợi cảm mười phần khiêu mi, nếu phía sau hắn có thêm một cái đuôi thì giờ này sợ là sớm vểnh đuôi lên trời cả rồi.
“Chàng đừng có mà khoác lác, ta không tin đâu” Vân Khê che miệng cười, nàng cũng không quên, mới vừa rồi tại sao phụ thân lại mắng to như thế, tình trạng như vậy còn muốn làm cho nàng tin tưởng phụ thân đối với hắn khen không dứt miệng, căn bản là nói bừa.
“Có tin hay không tùy nàng.” Bị nàng hoài nghi như vậy, Long Thiên Tuyệt cảm thấy thực thất bại, quyết định lập tức chuyển đổi đề tài, “Khê Nhi, mắt của nàng là bị huyền khí gây thương tích, nếu ăn vào Tru Tiên Đan, ánh mắt có thể phục hồi hay không?”
“Ta nghĩ hẳn là có thể, chẳng……” Vân Khê nghĩ nên nói cho hắn biết, Tử Yêu đang mơ ước có được Tru Tiên Đan, cho nên mình tạm thời không thể ăn Tru Tiên Đan, nếu không Tử Yêu sẽ biết nàng lừa hắn, thật ra thì nàng luyện chế Tru Tiên Đan vẫn còn mấy viên.
“Vậy đem Tru Tiên Đan ăn vào, ta không muốn nhìn nàng trong bộ dạng hai mắt bị mù…..” Long Thiên Tuyệt nào biết đâu rằng nàng đang băn khoăn, thấy mắt ái thê bị thương, lòng hắn như lửa đốt, còn chưa chờ Vân Khê nói xong, hắn từ trong ngực móc ra một viên Tru Tiên Đan, đưa đến miệng Vân Khê.
Lúc này, trong rừng rậm gió nổi mây phun, một trận gió lớn thổi qua.
Long Thiên Tuyệt và Vân Khê kinh hãi, cảm nhận được một lực lượng vô cùng cường đại uy áp từ trên trời giáng xuống, đem hai người bao vây ở bên trong.
“Không tốt!” Vân Khê đột nhiên nhớ lại Tử Yêu, nàng mới vừa nghe thấy tiếng rồng ngâm của Tiểu Bạch, liền đi theo Hoàng Kim cự long tìm thấy đoàn người Long Thiên Tuyệt. Vợ chồng đoàn tụ vui sướng, làm cho nàng quên mất còn có sự tồn tại của Tử Yêu. Đúng rồi, Tử Yêu một lòng muốn nàng luyện chế Tru Tiên Đan, Tru Tiên Đan chưa xong, làm sao hắn cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của hắn đây?
“Nguy rồi”
Vân Khê liền hô hai tiếng, Long Thiên Tuyệt mới vừa nhắc tới Tru Tiên Đan, Tử Yêu đã nghe được, chuyện xấu rồi.
“Tru Tiên đan” Long Thiên Tuyệt đột nhiên ở bên tai của nàng hô to, xác minh dự cảm không tốt của nàng. Tru Tiên Đan trong tay Long Thiên Tuyệt, bị một cơn gió quái dị màu tím cuốn đi, hắn nghiêng thân, muốn đuổi theo lấy lại, lại có một cỗ lực lượng vô hình đẩy lại.
Lực lượng cường đại áp xuống, đẩy hai người từ trên tảng đá văng ra.
Long Thiên Tuyệt ôm Vân Khê trong ngực, hai vợ chồng từ trên tảng đá lớn rơi xuống, lùi lại phía sau mấy bước, mới vững vàng đứng lại.
Sương mù tản ra, lộ ra một thân y phục màu tím, một nam tử tóc trắng. Trong tay nam tử cầm một vật, chính là Tru Tiên Đan.