“Nghe nói Hắc Mãng Sơn ở giữa một ngọn núi lửa, hàng năm có dung nham từ miệng núi lửa bộc phát, cả tòa núi không có một ngọn cỏ, càng đừng nói là có cái gì chim bay cá nhảy. Bình thường mọi người đều rất ít đi chỗ đó, trên núi địa thế hiểm trở, người bình thường cũng rất khó khăn đã tới nơi đó.” Vân Trung Thiên nói.
Đúng là một chỗ nguy hiểm……
Vân Khê âm thầm suy tư, chẳng lẽ Vân Huyên hồn phách thật bị trấn áp ở núi lửa đảo?
“Tiểu Tả, các ngươi có nhớ lúc chủ nhân của các ngươi hướng các ngươi cầu cứu, có nói tới núi lửa hay không…?” Vân Khê thử cùng thần khí câu thông.
“À…… Chúng ta chỉ có thể nghe được tiếng cầu cứu của chủ nhân rất yếu ớt, về phần có phải núi lửa hay không, có phải ở Hắc Mãng Sơn hay không, chúng ta cũng không biết. Chủ nhân, vô luận như thế nào, nhất định phải cứu chủ nhân cũ của chúng ta.”
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” Vân Khê trấn an nói, nói thật trong lòng nàng rất không yên, nàng lo lắng Tử Yêu cũng là vì hồn phách Vân Huyên mà đến, nàng không tin tưởng mình có thể chiến thắng Tử Yêucướp đoạt hồn phách Vân Huyên từ trong tay hắn.
“Ba ba, các người vẫn là đừng đi theo ta. Hách Liên đại ca chỉ muốn ta giúp hắn luyện chế Tru Tiên đan, hắn sẽ không làm khó ta, ngược lại ta rất lo lắng cho trượng phu của ta, bây giờ chàng và thủ hạ của Lăng Thiên Cung đang đối địch với các đại gia tộc, rất cần giúp đỡ. Không bằng ba ba cùng ca ca đi tới chỗ chàng, giúp đỡ chàng đối phó các cao thủ của đại gia tộc, như vậy, mục đích của chàng đạt thành, vợ chồng chúng ta cũng sớm có ngày gặp nhau, Ba thấy được không?” Vân Khê âm thầm nháy mắt với cha và huynh trưởng, chuyến đi đến Hắc Mãng Sơn này chắc chắn sẽ có một trận đánh ác liệt, trận chiến này không thể so với việc nàng một mình xông vào Vân Thành, nàng hiện tại cần rất nhiều cao thủ, nàng tin tưởng huynh trưởng sẽ hiểu dụng ý của nàng.
Vân Trung Thiên hơi sững sờ, chợt hiểu ánh mắt của nàng. Lúc Vân Mộ Phàm sắp mở miệng, hắn giành nói: “Phụ thân, không bằng nghe Khê Nhi, chúng ta đi tìm trượng phu của Khê Nhi, đem tin tức của Khê Nhi báo cho hắn biết, cũng làm cho hắn an tâm.”
“Nhưng là……” Vân Mộ Phàm lo lắng nhìn nữ nhi, vừa lại nhìn Hách Liên Tử Phong, chân mày hắn nhíu lại, đáy lòng sinh ra một chút thất bại nho nhỏ. Uổng hắn tu luyện một thân công phu, muốn vì vợ cùng tộc nhân báo thù, giờ phút này ngay cả năng lực bảo vệ mình nữ nhi cũng không có, hắn thật là vô dụng!
“Ba ba, coi như ta thỉnh cầu ngài, xin ngài nhất định phải đáp ứng ta! Ở trong lòng ta, trượng phu là tính mạng của ta, so với ta lại càng trọng yếu hơn.” Ngữ khí của Vân Khê kiên định, một phân thật tình cùng chấp nhất làm Vân Mộ Phàm rung động thật sâu.
Trượng phu là tính mạng của ta, so với ta lại càng trọng yếu hơn……
Đây là một câu nói vĩ đại đến cỡ nào!
Hắn thoáng cái không cách nào phản bác.
Hắn đột nhiên tràn ngập tò mò đối với trượng phu của nàng, có thể làm cho nữ nhi coi trọng hơn cả tính mạng thì sẽ là người như thế nào? Người này phải là người vô cùng hoàn mỹ, không thể soi mói, nếu không người này không xứng với sự chân tâm đối đãi của nữ nhi!
Bỗng dưng, trong đáy lòng hắn sinh ra ý nghĩ muốn cẩn thận khảo nghiệm một phen xem tâm tử con rể thế nào, nếu con rể có thể làm cho hắn hài lòng là tốt nhất, nếu không thể để cho hắn hài lòng, hắn không nói hai lời chính là hai chữ: “Thay người!”
Chê cười, nữ nhi của Vân Mộ Phàm hắn tự nhiên chỉ có nam tử xuất sắc nhất trên cõi đời này mới xứng đôi, nếu không tuyệt đối không thể chấp nhận. Nhưng nếu nữ nhi thật sự luyến tiếc cũng không quan trọng, cùng lắm thì hắn tìm cho nữ nhi mấy người con rể, dù sao nữ tử Vân tộc cho tới bây giờ cùng với nữ tử ngoại tộc bất đồng, có thể một nàng nhiều chàng.
Tựa như cung chủ, bên người nàng có mười vị phu thị. Nữ nhi của hắn hiện tại đã là Tân Thánh nữ của Vân tộc, tương lai chính là Cung chủ Vân Huyễn điện, nàng hẳn là được hưởng càng nhiều là tốt đẹp.
Thời điểm này Vân Khê đang sốt ruột mà khẩn cầu phụ thân đi giúp đỡ Long Thiên Tuyệt, nàng làm sao có thể nghĩ đến, phụ thân lại có thể ăn dấm của con rể, lúc này lại bắt đầu muốn khảo nghiệm con rể, suy tư có nên tuyển thêm con rể cho con gái hay không.
Vân Khê nếu là biết ý nghĩ của phụ thân, nàng nhất định sẽ ngất.
“Được rồi, vậy con phải cẩn thận.” Vân Mộ Phàm nắm tay nữ nhi, ánh mắt hết sức ôn nhu, sau một phen dặn dò xong, phụ tử hai người rốt cục mới rời đi.
Dọc theo đường đi, Vân Mộ Phàm đều nghe tin về Long Thiên Tuyệt ở chỗ Vân Trung Thiên.
“Thiên Tuyệt là một nam nhân có trách nhiệm, vô luận là đối với Khê Nhi, hay là đối với mấy đứa bé, hắn đều tận tâm tận lực.” Vân Trung Thiên thực sự nói
Vân Mộ Phàm nghe vậy, hừ lạnh một tiếng nói: “Chiếu cố thê nhi đó là đương nhiên, là trách nhiệm căn bản khi làm một trượng phu”
Vân trung Thiên hơi sững sờ, không rõ vì sao thái độ phụ thân lại lạnh nhạt như thế, hắn cố gắng vì Long Thiên Tuyệt ở trước mặt phụ thân lưu lại ấn tượng tốt, tiếp tục tán dương: “Thiên Tuyệt hắn thật sự là một người chồng tốt, vì Khê Nhi cùng hai đứa bé, hắn bỏ qua cho thân phận Long gia đại công tử, bỏ qua hùng tâm tráng chí của mình, chỉ vì thủ hộ thê nhi tốt hơn. Nếu không phải Khê Nhi khích lệ hắn, để cho hắn đi thực hiện lý tưởng của mình, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Khê Nhi một mình một người tới Vân Thành, hắn tuyệt đối sẽ một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên cạnh Khê Nhi.”
Vân Trung Thiên nhận thấy, Long Thiên Tuyệt là một trượng phu xứng đáng, bởi vì cũng không phải là tất cả mọi người có thể lấy thê nhi làm trọng, buông tha cho những thứ mà nhiều nam nhân coi trọng, thí dụ như quyền thế, thí dụ như tài phú địa vị, thí dụ như mỹ nhân.
Hắn tin tưởng Long Thiên Tuyệt tuyệt đối có thể ngăn cản được bất kỳ dụ hoặc nào, đối với Khê Nhi toàn tâm toàn ý, đây chính là điều mà hắn coi trọng nhất ở Long Thiên Tuyệt. Chỉ cần y có thể đối tốt với muội muội thì dù y thật sự có hàng vạn hàng nghìn khuyết điểm, hắn cũng có thể tiếp nhận.
Ai ngờ Vân Mộ Phàm lại không cho là như vậy, vẻ mặt hắn hờ hững như cũ, hừ hừ nói: “Vân Thành là địa phương nào? Là nơi ăn tươi nuốt sống! Hắn biết rõ Vân Thành nguy hiểm, còn để cho Khê Nhi một mình một người tới đến Vân Thành, đã nói lên hắn không phải là một người chồng tốt!”
“Nhưng hiện tại hắn làm những chuyện như vậy, cũng là vì mở rộng thực lực của mình, tương lai mới có thể là nơi an toàn che chở cho Khê Nhi, ta cho rằng xét về tình có thể tha thứ.” Vân Trung Thiên tích cực vì Long Thiên Tuyệt biện hộ.
“Ai bảo thực lực của hắn kém như thế rồi? Muốn cưới con gái của ta, chính mình nên có thực lực, không có bản lãnh, còn muốn cưới con gái của ta, hắn chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Vân Mộ Phàm đương nhiên nói.
Vân Trung Thiên xấu hổ, thầm nghĩ phụ thân yêu cầu của ngài cũng quá cao đi? Long Thiên Tuyệt mới bao nhiêu niên kỉ, hai mươi bảy tuổi cũng đã tu luyện đến Huyền Hoàng chi cảnh, so sánh với con của ngài thực lực mạnh hơn, nhân vật thiên tài như vậy mà ngài còn ghét bỏ thực lực của hắn không đủ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, như vậy cõi đời này sợ rằng thật tìm không ra người thứ hai có tư cách cưới nữ nhi của ngài, nữ nhi của ngài chỉ có thể một mình hết quãng đời còn lại.
Đi ở phía sau đôi phụ tử là một nam nhân mang mặt nạ, hắn cười thành tiếng, hắn đi theo sư phụ lâu như vậy, cũng là lần đầu thấy sư phụ khác thường như vậy, tìm mọi cách để soi mói một người, xem ra ánh mắt nhạc phụ nhìn con rể cũng không phải người ngoài có thể nhận định được.
“Tiểu tử thúi, ngươi cười cái gì?” Vân Mộ Phàm trừng mắt liếc sang, xem ra hắn đã trở thành bia đỡ đạn.
Nam tử trẻ tuổi bất đắc dĩ cười một tiếng, giơ tay lên, tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt nho nhã thanh tú, hắn kéo nhẹ khóe môi nói: “Sư phụ, lão nhân gia ngài có khoa trương quá không? Vân sư muội cũng đã xuất giá rồi, chẳng lẽ ngài còn chia rẽ uyên ương hay sao?”
Vân Trung Thiên thấy hình dáng thật của nam tử, không có lộ ra sự bất ngờ, dường như đã đoán được người này chính là Vân Mạch Thiên, đồ đệ của phụ thân hắn. Không chỉ là bởi vì kia khối ngọc bội, cũng là bởi vì Vân Mạch Thiên có quá nhiều điểm trùng hợp.
Vân Mộ Phàm tức giận trừng hắn, không mất phong phạm ôn nhuận quân tử: “Ngươi biết cái gì? Ta nếu là sớm một chút cùng Khê Nhi quen biết nhau, tiểu tử thúi họ Long còn có cơ hội cưới được con gái của ta sao? Khê nhi của ta ưu tú như thế, xinh đẹp như vậy, ta nhất định vì nàng chọn lựa một vị hôn phu tốt hơn, không, không phải là một, là mười! Người Khê Nhi thích, là một, còn lại chín coi như trù bị, vạn nhất ngày nào đó nàng không thích cái này rồi, còn có thể đổi lại!”
Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên hai người nhìn nhau im lặng, bị suy nghĩ của phụ thân cùng sư phụ của bọn hắn làm cho giật mình.
“Hai tiểu tử thúi các ngươi, nghe kỹ cho ta. Chờ khi thấy tiểu tử thúi họ Long, ai cũng không được nói nhiều, không cho quấy nhiễu ta khảo nghiệm hắn, người nào nếu dám ở sau lưng mật báo, ta tuyệt không tha cho hắn!” Vân Mộ Phàm ra vẻ hung ác mà trừng hai người, kì thực không có lực sát thương gì, đối với ái đồ cùng ái tử của mình, hắn làm sao có thể thật đối với bọn họ ra tay độc ác?
Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên hai người bất đắc dĩ gật đầu, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, đáy lòng yên lặng cầu nguyện cho Long Thiên Tuyệt, hi vọng hắn có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm này, nếu không bọn họ cũng không giúp được hắn.
Bên trong áo của Vân trung thiên, cất giấu Ngọa Long cư, bên trong Ngọa Long cư, Tiểu Mặc dán lỗ tai ở cửa sổ nghe trộm, nghe được ba người nói chuyện xong, hắn âm thầm nắm chặt bàn tay nhỏ bé: “Phụ thân, người cứ yên tâm đi, Tiểu Mặc nhất định sẽ giúp người!”
Bé cũng không muốn có nhiều bố dượng như vậy……
Nghĩ đến ông ngoại có thể sẽ tìm nhiều bố dượng cho bé cùng Tiểu Huyên Huyên, trán của bé liền đầy mồ hôi lạnh, một phụ thân đoạt mẫu thân và muội muội của bé đã khiến bé mệt chết rồi, nếu có thêm bố dượng thì đến khi nào mới đến phiên bé thần mật với mẫu thân cùng muội muội?
Vì bảo vệ lãnh địa của mình, bé tuyệt đối kiên quyết về phe phụ thân!
Tiểu Nguyệt Nha lôi góc áo của ca ca, thấy ca ca nắm tay, nàng cũng nắm tay theo.
Thầy trò Côn Luân lão giả năm người đứng ở phía sau của bọn hắn, nhìn qua thấy một màn huynh muội hai người đồng thời nắm tay, không khỏi hiểu ý mà cười, bọn họ phảng phất thấy được một cuộc chiến giữa nhạc phụ cùng con rể sẽ xảy ra, nhất định sẽ vô cùng thú vị, bọn họ khẩn cấp muốn coi kịch vui.
“Đúng rồi, cha, ngài còn chưa gặp Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha sao? Bọn họ đang ở cùng với ta.” Bên ngoài Ngọa Long cư truyền đến thanh âm của Vân Trung Thiên.
“Tiểu Mặc, mau dẫn muội muội đi ra ngoài, gặp ông ngoại của các cháu.”
Tiểu Mặc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, làm bộ không nghe thấy, như là đã quyết định về phe phụ thân, như vậy từ khắc này bắt đầu sẽ phải dùng hành động thực tế giúp phụ thân.
Tiểu Nguyệt Nha nghe được có người la tên của nàng, giật nhẹ góc áo ca ca, đôi mắt trợn to, sáng long lanh, chớp chớp mắt: “Ca ca……”
“Tiểu Huyên Huyên, chúng ta cùng phụ thân là một phe, cho nên không thể đi ra ngoài, hiểu không?” Tiểu Mặc nghiêm túc giáo dục muội muội.
Tiểu Nguyệt Nha ngây thơ tiếp tục chớp chớp đôi mắt to, cái hiểu cái không.
“Tiểu Mặc, làm sao còn không ra? Nếu không ra, ta liền cho ông ngoại các ngươi tiến vào.” Thanh âm của Vân Trung thiên một lần nữa truyền vào.
Tiểu Mặc giương đầu, hướng phía ngoài hô: “Cậu, mời nói cho ông ngoại, ai không yêu thích phụ thân của chúng ta, chúng ta sẽ không yêu thích người đó!”
Vân Trung Thiên nghe thấy bé đáp lại, không nhịn được cười, nguyên lai là lúc bọn họ nói chuyện đã để bé nghe được.
“Cha, người xem chuyện này……” Hắn khó xử nhìn về phía cha của mình, cháu ngoại không chịu đi ra ngoài, hắn cũng không có biện pháp.
Vân Mộ Phàm không nghe lọt lời nói của họ, giờ phút này tâm trạng đều đặt trên hai cục cưng cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, không đợi Vân Trung Thiên hỏi xong, thân ảnh hắn lướt một cái, tiến vào đến Ngọa Long cư.
Con ngươi Tiểu Mặc đảo một vòng, trước mắt đột nhiên nhiều ra thêm một người đàn ông, hắn cả kinh vội vàng lôi kéo muội muội rút lui ba bước: “Ông muốn làm gì?”
“Chau chính là Tiểu Mặc?” Vân Mộ Phàmhốc mắt tràn đầy lệ nóng, hai cánh tay dang ra, hung hăng mà ôm lấy hai huynh muội, đem hai thân hình nho nhỏ nhét vào trong ngực.
Đây là cháu trai và cháu gái của Vân Mộ Phàm hắn a!
“Ông mau buông tay, chúng ta không đồng ý để ôm đâu.” Tiểu Mặc giãy dụa thắt lưng, không được tự nhiên mà giãy dụa.
“Tiểu Mặc, ta là ông ngoại của các cháu, kêu ông ngoại đi, ngoan!” Vân Mộ Phàm mong đợi mà nhìn bé, hắn thích đôi mắt thông minh, linh động kia. Đứa nhỏ thật khả ái, cư nhiên lại là cháu ruột của hắn, lòng hắn tràn đầy kích động cùng vui mừng.
Thấy cháu trai bĩu môi do dự, hắn từ trên người móc ra một bảo bối, ở trước mắt Cháu trai quơ quơ: “Nếu cháu gọi ông ngoại, nó sẽ là của cháu!”
Ánh mắt Tiểu Mặc thoáng qua một tia sáng kì dị, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Này này này…… Đây là cái gì hạt châu, thoạt nhìn đặc biệt tốt nha?
“Ta nghe nói cháu rất thích luyện khí, là một tiểu thiên tài luyện khí, ông ngoại cũng là một luyện khí sư, chúng ta ngày sau nhất định sẽ có rất nhiều đề tài chung. Đây là một viên Thần Phong Châu, có khả năng hữu hiệu là khống chế gió do ngoại giới tạo thành trong quá trình luyện khí, coi như là ông ngoại đưa lễ ra mắt. Chờ sau này có thời gian, ông ngoại cho cháu xem nhiều bảo bối mà ông ngoại có được, toàn bộ đều là pháp bảo luyện khí, cháu nhất định sẽ thích.”
Nguyên lai là Thần Phong Châu!
Tiểu Mặc ánh mắt lấp lánh.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, một bên là phụ thân, một bên là bảo vật, chọn lựa như thế nào?
“Tiểu Huyên Huyên, muội có muốn gọi hay không? Ta nghe lời muội.” Tiểu Mặc vô sỉ đem quyền lựa chọn giao cho muội muội.
Tiểu Nguyệt Nha u mê ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm bảo bối trong tay ông ngoại, vô tội mà nháy mắt.