“Cung chủ anh minh! Vân Khê đáng hận như thế, hẳn là đem nàng bắt sống, sau đó từ từ hành hạ cho đến chết, làm cho nàng chết dễ dàng thế quá tiện nghi nàng!” Vân Yến Châu lấy tay che khuôn mặt vốn như hoa như ngọc của mình nhưng bây giờ nổi đầy ban đỏ, sinh lòng thù hận, hận không được đích thân đem Vân Khê hành hạ đến chết. Cung chủ quăng nàng một cái hừ lạnh, quát lên: “Ngươi đem mỹ nhân lộ có vấn đề hiến tặng cho bổn tọa, ngươi cũng nên chết! Người tới, phế bỏ một thân công lực của nàng, đem nàng đuổi khỏi Vân Huyễn điện, từ nay không cho phép nàng vào Vân Huyễn điện nửa bước!” Vân Yến Châu thất thần. Phế bỏ một thân công lực? Nàng không có nghe lầm chứ? “Cung chủ, người không thể đối với thuộc hạ như vậy! Cung chủ, tha mạng a!” Dù nàng la hét như thế nào, cũng không có tác dụng, tiếng van xin của Vân Yến Châu xa dần. . . . . . Vân Khê vạn không nghĩ tới, một lọ mỹ nhân lộ đặc chế sẽ trở thành bùa đòi mạng của nàng, giờ phút này nàng còn đang cố gắng tìm kiếm cơ quan, cố gắng phá vòng vây. “Quái, làm sao trong nội cung không có trang bị cơ quan mở cửa chứ? Chẳng lẽ ban đầu lúc tổ tiên Vân tộc thiết lập Cấm Cung cũng chưa nghĩ tới, vạn nhất ngày nào đó mình bị vây ở Cấm Cung thì đi ra ngoài bằng cách gì sao? Vân Khê đi xung quanh gõ vách tường, đâu đâu cũng là thạch bích dầy, đập cũng không thể đập được. Nàng cũng thử dùng Na Di thuật, phát hiện hoàn không tác dụng, cả Cấm Cung rõ ràng bị cài đặt kết giới nào đó, cũng không phải là có thể dùng lực mạnh mẽ phá giải . Nhìn quanh một vòng, cũng chỉ còn lại một đạo cửa sắt cuối cùng không có thử. Cánh cửa sắt này giống như một cái hộp thần bí, thần bí mà hấp dẫn, cũng không ai biết sau khi mở ra đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì. Không đến đường cùng Vân Khê sẽ không mở, nàng sẽ tìm những cách khác, nàng trăm triệu lần không dám tùy ý thử. “Cấm Cung quy củ từ trước đến giờ nghiêm khắc, không phải tùy tiện người nào cũng có thể xuất nhập, hơn nữa chỉ khi cung chủ cho phép mới có cơ hội tiến vào Cấm Cung tu luyện, cũng có thể nói, vào Cấm Cung tu luyện là một loại phương thức cung chủ tưởng thưởng thuộc hạ mà thôi, bản thân Cung chủ sẽ không tự mình tiến vào Cấm Cung tu luyện. Cho nên, phàm là có người tiến vào Cấm Cung tu luyện, ngoài cửa nhất định sẽ có người thủ vệ.” Vân Trung Thịnh vì nàng giải thích. “Chẳng lẽ thật không có những đường ra khác rồi?” Vân Khê nheo lại mắt, lâm vào trầm tư. Nàng cố gắng từ góc độ tổ tiên xây dựng Cấm Cung để suy nghĩ, xem một chút trong chuyện này có chỗ nào bỏ sót . Trong lúc suy tư, cúi đầu có tiếng thở dài từ dưới tàng cây truyền đến. “Nếu có thể đem cây này chuyển vào Ngọa Long cư thật tốt.” Tiểu Mặc chìa hai tay, vây quanh linh thụ, gật gật đầu, như đang nghiên cứu. Tiểu Nguyệt Nha học bộ dáng ca ca, đi theo phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi, Xá Lợi Phật châu ở tay nhỏ bé trên cổ tay thỉnh thoảng xẹt qua u quang. “Hai đứa nhỏ này!” Vân Khê nhìn huynh muội khả ái hai người bộ dáng buồn cười. Tiểu Mặc đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời, trong phút chốc chói mắt. Cước bộ của hắn dừng lại, Tiểu Nguyệt Nha phía sau chưa kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn trực tiếp đụng vào người hắn. “Ách. . . . . .” Tiểu Mặc quay đầu lại, nhìn về phía muội muội xin lỗi, nhún hai vai. Một khắc sau bé không cười nổi nữa, vì Tiểu Nguyệt Nha thối lui một bước, giọng buồn buồn nói: “Ca ca. . . . . . hôi quá!” Gương mặt anh tuấn của Tiểu Mặc trong nháy mắt phát hồng, một câu cũng nói không nên lời. Bị ghét bỏ rồi! Vân Khê nhất thời nhịn không được, cười lên tiếng, nhìn gương mặt nhi tử lúc hồng lúc tím, nàng cười đến càng thêm hưng phấn. Vân Trung Thịnh giữ phong độ cố nén cười, lưu quang ở trong mắt của hắn lướt qua cực nhanh. “Có cái gì buồn cười ? Lâu ngày không tắm rửa có gì lạ chứ?” Tiểu Mặc mặt đỏ lên, bất mãn nói. Hắn càng tức giận, ngược lại Vân Khê cười càng lợi hại, thật là một mẫu thân vô lương tâm a. “Hừ, vốn con nghĩ đến chủ ý thật tốt rời Cấm Cung, hiện tại không nói cho người!” Phồng mang trợn má, Tiểu Mặc nói . “Tiểu tử thối không nói cho ta, con cũng ra không được đâu. Con muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, hay là sớm đi ra ngoài, hảo hảo đi tắm một cái?” Nụ cười như cũ, Vân Khê hảo tâm tình lại đùa giỡn nhi tử, tận lực mua vui. Dù sao tạm thời không nghĩ ra biện pháp, không bằng đùa giỡn nhi tử, giải buồn, nói không chừng tâm tình thỏa mái, nghĩ ra cũng nhiều biện pháp a. “Con không thèm không nói!” Tiểu Mặc cái miệng nhỏ dương cao, bộ dạng thừa nước đục thả câu! Vân Khê phe phẩy ngón tay, trêu đùa nói: “Con tức giận với ta cũng vô dụng, nói con “hôi” chính là Tiểu Nguyệt Nha, cũng không phải là ta.” Một câu nói, điểm trúng tử huyệt của Tiểu Mặc, gương mặt tuấn tú phát hồng . “Thật đáng yêu!” Vân Khê đưa tay, đang muốn nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, trong lúc bất chợt, vô số mũi tên bay ra xé bầu không khí. Cơ hồ là không có báo trước, vô số tên từ bốn phương tám hướng bắn ra, hướng vị trí trung tâm tụ tập! Tốc độ tên, lực bắn làm người ta kinh hãi. Có thể tưởng tượng ra, nếu bị những mũi tên này xuyên qua, không biết tại đây sẽ có mấy con nhím “Nằm xuống!” Vân Khê kinh hô, thân thể đồng thời nhanh chóng, đem nhi tử cùng nữ nhi che ở trước người, “Hư. . . . . .” “Mẫu thân, người làm sao vậy?” Tên bay vèo qua đỉnh đầu, Tiểu Mặc nhạy cảm nghe được mẫu thân rên một tiếng. “Mẫu thân không có chuyện gì! Mau dẫn muội muội vào Ngọa Long cư đi! Nhớ kỹ, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không thể đi ra ngoài!” Thân thể Vân Khê liên tục trúng mấy tên, da thịt mất tự nhiên cứng ngắc. Nàng hung hăng cắn răng một cái, bàn tay to chụp tới, lần lượt đem nhi tử cùng nữ nhi an toàn tiến vào Ngọa Long cư. “Vân Khê cô nương, ngươi trúng tên rồi!” Vân Trung Thịnh tránh né tên, từng bước nhích tới gần Vân Khê, phát hiện trên lưng nàng cắm ba mũi tên, không nhịn được lên tiếng kinh hô. Vân Khê nghiêng người tránh trái tránh phải, thời gian không cho phép nàng nghĩ nhiều, chỉ thấy trên lưng truyền đến từng đợt đau nhói nhắc nhở nàng, nàng thật sự trúng tên. Mới vừa rồi thời điểm nàng che chở hai đứa bé, nàng không kịp tránh ba mũi tên, không phải là nàng không cách nào tránh được, mà là nàng một khi tránh, như vậy bị thương chính là con của nàng . Nàng thà để mình bị thương, tuyệt đối không để cho hài tử của mình bị nửa điểm tổn thương. “Mẫu thân, người bị thương?” Tiểu Mặc thanh âm vội vàng truyền vào trong tai của nàng. Vân Khê cố nén đau đớn, trấn định nói: “Mẫu thân không có chuyện gì, một chút cũng không đau! Chuyện nhỏ này căn bản không làm khó được mẫu thân!” “Mẫu thân, nguy hiểm, nguy hiểm. . . . . .” Tiểu Nguyệt Nha dùng sức lôi chéo áo của ca ca . Tiểu Mặc chân mày nhíu một cái, từ góc độ của hắn nhìn không thấy thương thế của mẫu thân đến tột cùng như thế nào, nhưng hắn biết mẫu thân nhất định là bị thương. “Tiểu Huyên Huyên, muội đừng ầm ĩ! Không nên ảnh hưởng tới mẫu thân tránh né tên.” Tiểu Mặc che miệng muội muội, mình cũng ngậm miệng không nói, chẳng qua là lặng yên nhìn, không hề nữa lên tiếng dời đi lực chú ý của mẫu thân, nhiễu loạn phán đoán của nàng. Bên ngoài cửa Cấm Cung, truyền đến thanh âm lãnh khốc của thủ vệ: “Cung chủ có lệnh, giết Vân Khê! Hai vị, xin lỗi, tại hạ chẳng qua là nghe lệnh làm việc, các ngươi sau khi chết muốn báo thù, chớ đến tìm tại hạ.” “Hèn hạ vô sỉ bỉ ổi! Nói cho thêm hai ngày thời gian cho chúng ta suy nghĩ, lúc này mới đi qua không tới hồi lâu đã bội ước, chết tiệt! Mẫu thân ngươi con mẹ nó là thứ gì vậy?” Vân Khê nhất thời tức giận, không nhịn được nói tục! Vân Trung Thịnh sắc mặt trầm xuống, lộ ra thần sắc phức tạp, hắn so với nàng càng thêm ngoài ý muốn cùng không giải thích được, vì sao mẫu thân đột nhiên trong lúc này lại hành động,người đang ép bọn họ sao? Chẳng lẽ hắn ở trong mắt của nàng, là một quân cờ có thể bỏ đi bất cứ lúc nào sao? Vạn tên cùng bắn, một vòng tiếp theo một vòng, không có dừng lại. Vân Khê cùng Vân Trung Thịnh hai người không ngừng di chuyển, nhảy qua nhảy lại, vận chuyển huyền khí, tạo thành vòng phòng hộ, ngăn cản tên. Sưu sưu sưu! Mũi tên nhiều như mưa,ma sát với không khí phát ra âm thanh kinh người! “Phốc ——” trong cơ thể huyết khí cuồn cuộn, Vân Khê trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở đứt quãng, một mũi tên xuyên thấu huyền khí vòng, nhắm trên người nàng bắn nhanh tới. “Cẩn thận!” Vân Trung Thịnh thấy được một màn này, muốn giúp đỡ, nhưng thân bất do kỉ Lúc này, một bóng đen khổng lồ xuyên tới, Thủy Quy cự thú thân thể cao lớn chắn trước người Vân Khê, lấy mai rùa cứng rắn làm lá chắn, nghiêng một góc độ, đem Vân Khê che dưới thân thể của nó, mà trong miệng ngậm, chính là mũi tên thứ tư sắp găm trên người Vân Khê! Ba ba ba ba ! Vô số mũi tên bắn tới mai rùa của Thủy Quy cự thú, không theo trật tự, nó ngậm tên, đầu từ từ rút về mai rùa, hai tay hai chân, nhưng phàm là bộ vị cấu tạo thân thể, hết thảy bị nó thu hồi vào mai, hiển lộ ra là hình ảnh co đầu rụt cổ, trở thành danh phù kỳ thực “con rùa đen rút đầu”! (danh phù kỳ thực: danh tiếng, tên tuổi xứng với thực tế) Từ xa nhìn lại, ngươi sẽ phát hiện một chuyện rất thú vị, mai rùa nghiêng một góc, hiện ra một động tác khó, tựa như nghiêng mà không nghiêng. “Không có tiền đồ!” Cửu cô cô khinh bỉ quét qua nó một cái, hiện thân ở bên khác Vân Khê, cửu vĩ quét ngang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. “A Cửu muội muội, muội đừng nói như vậy nha, người ta xấu hổ mà.” Thủy Quy cự thú vô sỉ làm thái độ xấu hổ, lúc này còn có tâm tình cùng Cửu cô cô trao đổi tình cảm, thật phục nó. Đầu rụt vào mai, còn nói gì không biết xấu hổ ngượng ngùng, Cửu cô cô bị nó ác tâm đến: “Còn không mau mang chủ nhân trốn tới nơi an toàn đi?” “Đi tới cửa sắt, hiện tại cả Cấm Cung cũng chỉ có nơi đó là an toàn nhất.” Thủy Quy rụt đầu trong mai vọng nói ra. “Đi! Tới chỗ cửa sắt!” Vân Khê tỉnh lại nói, quyết định thật nhanh, trước mắt tựa hồ cũng chỉ có lựa chọn này. Vân Trung Thịnh nghe vậy, hướng nàng cùng Thủy Quy phương hướng dựa vào, mượn mai rùa kiên cố che chở, hai người hướng cửa sắt đi tới. “Cửa sắt bị khóa.” Vân Trung Thịnh cầm kiếm vung chém, chỉ thấy được tia lửa tóe ra, nhưng không có thành công. “Dùng kiếm của ta!” Vân Khê đem Kinh Hồng kiếm ném cho hắn, thân thể khẽ lay động, nhìn kỹ, mặt của nàng đã lộ ra màu đen, mồ hôi hột hiện đầy trán của nàng. Nếu có người nhìn sau lưng nàng, sẽ phát hiện, trên lưng nàng chỗ cắm ba mũi tên có máu đen chảy ra. Tên, có độc! Keng! Thanh thúy một tiếng đánh, xiềng xích trên cửa sắt bị chặt đứt, Vân Trung Thịnh mừng rỡ, một cước đạp cửa sắt ra. “Đi! Ta đỡ ngươi đi vào!” Hắn dìu Vân Khê, cùng đi vào đại môn. Phanh! Không đợi hai người bước vào, một cỗ phản lực sinh ra, ngăn trở đường đi của bọn họ. “Ừ? có kết giới!” Vân Trung Thịnh thấp giọng hô một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vân Khê, “Ngươi. . . . . . Ngươi trúng độc? Mũi tên có độc!” “Mẹ ngươi quá ngoan độc ! Thù ba mũi tên này sớm muộn gì ta cũng đòi lại!” Vân Khê kiên cường chống đỡ, từ trên người lấy ra đan dược giải độc, loại chất độc này mặc dù lợi hại, nhưng đối với người quen thuộc độc tính như nàng, cũng không phải là việc khó. Ăn vào mấy viên thuốc giải độc, nàng lại ăn mấy viên thuốc bổ, khôi phục thể lực, chỗ trán mồ hôi hột tuôn ra cho thấy đau đớn nàng đang trải qua . Vân Trung Thịnh ánh mắt ảm đạm, hướng kết giới vung lên chém, cố gắng phá kết giới. “Ta nói, các ngươi có thể hay không nhanh lên một chút? Mai của ta mặc dù cứng rắn, nhưng vẫn bị hành hạ a.” Thủy Quy cự thú bất mãn hừ hừ . “Mau tránh ra cho ta!” Cửu cô cô uy nghiêm thét lên, chín cá đuôi như đá trụ mà đứng, đợi Vân Trung Thịnh nghiêng người né tránh, chín đuôi như một hạ xuống, mãnh mẽ hướng tới kết giới. Rầm rầm rầm phanh! Cả tòa Cấm Cung chấn động lên. Vân Khê còn tưởng rằng nó có cái gì biện pháp tốt, không nghĩ tới đến cuối cùng cũng chính là dùng sức mạnh để đập, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đến từ cửa sắt bên trong áp lực đột nhiên biến mất, kết giới lại thật bị phá khó hiểu. “Cửu cô cô, quá tuyệt vời!” Nàng vui lòng ca ngợi. Cửu cô cô lạnh lùng giơ giơ lên đầu, cái gì cũng không nói, nghiêng người lui qua, để cho người bị thương đi trước. Vân Trung Thịnh đi mau mấy bước, đem Vân Khê đỡ tới, dẫn dắt nàng đi vào cửa sắt. Vân Khê nâng cao cảnh giác, không dám lơ là, cửa sắt bị khóa, tất nhiên là có duyên cớ . “Hả? Kỳ quái, tại sao không có gì cả?” Hai người cũng không có đặc biệt gì phát hiện, cửa sắt trong không gian bất quá là so sánh với tầm thường gian phòng lớn gấp đôi không gian trống rỗng, không có gì đặc thù bài biện, cũng là bọn họ dưới chân mặt đất tương đối đặc thù, mặt đất cao thấp không bình thường, cấu tạo và tính chất của đất xốp, trong không khí có hơi thở cổ xưa. “Chúng ta nghỉ ngơi trước một chút đi, ta giúp ngươi đem rút tên trên lưng ra!” Vân Trung Thịnh ân cần nói. Vân Khê gật đầu, không cự tuyệt, trên lưng bị ba mũi tên hành hạ rất thống khổ, nên rút ra sớm. Cửu cô cô cùng Thủy Quy cự thú đi theo bọn họ, lục tục đi vào gian phòng, cửa sắt đóng lại, cách trở mưa tên phía ngoài. Lúc này xa hơn Cấm Cung trên đại điện nhìn lại, tên nhiều như nêm cắm đầy trên đất, giăng đầy cả mặt đất, không có chút nào khe hở. Thật ngoan độc a! Này rõ ràng chính là muốn đem bọn họ đưa vào chỗ chết. Vân Khê nghĩ không ra, cung chủ rõ ràng nói cho bọn họ thêm hai ngày thời gian mới quyết định có muốn hay không giết bọn họ, làm sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Chẳng lẽ trong tay bà ta đã có tàn Hoa bí lục rồi? Vân Trung Thịnh so sánh với nàng càng thêm nghĩ không ra, mẫu thân lại tuyệt tình như thế, hoàn toàn không để ý an nguy của hắn, ra lệnh hạ sát. “Ngươi nhịn một chút, hiện tại ta sẽ rút tên!” Vân Trung Thịnh nắm chặc trong tay một mũi tên, có vẻ hơi khẩn trương. Mũi tên này ở vị trí tương đối hiểm, hơi không cẩn thận, có thể ảnh hưởng tới tánh mạng . “Nhổ ra !” Vân Khê rống to một tiếng, hào khí can vân! Được nàng ủng hộ, Vân Trung Thịnh hàm răng cắn chặc, quyết tâm, tay đưa về phía sau vung lên, đầu tên mang theo máu phun ra ngoài. “Ừ! ——” Vân Khê rên khẽ, môi dưới cắn chặt lại hằn lên dấu răng. Nàng ngũ quan nhăn thành một nắm, tê tâm liệt phế đau đớn, làm cho nàng thanh âm trở nên khàn giọng, nàng dùng sức quát: “Tiếp tục!” Vân Trung Thịnh liếc nàng một cái, đau dài không bằng đau ngắn, trên tay lưu loát nâng mũi tên thứ hai lên, dùng sức nắm chặt, búng tay lên không. . . . . . Động tác làm liền một mạch! “Ách! ——” Vân Khê ngửa cổ ra sau kêu lên, thanh âm đau đớn, suýt nữa bất tỉnh đi, “Kế, tiếp tục!” Vân Trung Thịnh thấy môi dưới của nàng cắn có vết máu, không đành lòng, đem tay của mình đưa đến miệng nàng: “Ngươi cắn tay ta đi.” “Không cần.” Vừa mới dứt lời, sau lưng mũi tên cuối cùng được nhổ ra. Vân Khê nhịn nữa không được, hét lên một tiếng, hung hăng cắn xuống tay hắn! “Vân Khê cô nương, Vân Khê cô nương. . . . . .” Mũi tên thứ ba được rút ra, Vân Khê đau đến bất tỉnh, mất đi tri giác, trong miệng còn hung hăng cắn tay Vân Trung Thịnh. Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng nghĩ hết thảy cũng là mẹ của hắn làm hại, mẹ làm con chịu, phải hảo hảo cắn, không cắn không được! Vân Trung Thịnh cố nén đau đớn trên tay, ngó nhìn thương thế của nàng, phát hiện trên người nàng độc tính căn bản đã giải trừ, hiện tại chẳng qua là đau đến bất tỉnh mà thôi, nhất thời an tâm, đỡ nàng nằm trên đất xốp, làm cho nàng tựa vào người mình. Đây là lần đầu tiên, hắn ở khoảng cách gần như vậy quan sát một cô gái ngoại trừ mẫu thân, ngửi thấy hương thơm trên người nàng, còn có thân thể mềm mại của nàng tựa vào trước ngực của hắn, tim của hắn không tự chủ rung động. Cứ như vậy cùng nàng chết cùng một chỗ, có lẽ cũng không còn đáng sợ. Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh lấy nữ vi tôn, bên cạnh vô số cô nương vờn quanh, hắn đã sớm nhìn quen, bởi vì thân phận đặc thù, từ nhỏ đến lớn, luôn có vô số cô nương cố ý đến gần hắn, muốn tranh thủ hắn thật là tốt cảm, mục đích rất đơn giản, bởi vì hắn là nhi tử của cung chủ, đến gần hắn, chính là đến gần cung chủ . Hắn rất ghét các cô nương như vậy, chán các nàng cố ý đến gần, căm hận các nàng có ý xu nịnh. Cho đến khi gặp nàng, hắn mới phát hiện thì ra cõi đời này còn có cô nương bất đồng như vậy. Nàng không ôn nhu, một chút cũng không ôn nhu. Nàng hung thần ác sát (ảnh muốn nói Khê tỷ không hiền mà :D) đối với ngươi rống to, cũng sẽ không chút lưu tình hướng ngươi động thủ. Nàng bất thiện, một chút cũng không thiện lương. Nàng không muốn cứu người, ngươi van xin vạn cầu, nàng cũng thờ ơ. Nàng có thể rất nghịch ngợm xảo trá, thay đổi biện pháp tới mắng ngươi, đem ngươi giận đến hộc máu. Nàng có thể rất lớn lối, dẫn một đám thú sủng, nghênh ngang, rêu rao khắp nơi. Nàng cũng rất Thông Tuệ Lãnh Tình, từ điểm một cái dấu vết, tra tìm ra các loại đầu mối cùng chân tướng. Nàng có thể quên cả sống chết, dùng tánh mạng tới bảo vệ con của mình. Cô nương như vậy, chân thực, chân tình, cùng khả ái, để cho hắn trong lúc vô tình bị hấp dẫn thật sâu. . . . . . Chẳng qua đáng tiếc, bọn họ gặp nhau quá muộn, hắn đã không có bất kỳ cơ hội nào. Nếu giờ phút này, bọn họ có thể cùng nhau đi tới hoàng tuyền, ở trên đường hoàng tuyền làm bạn đồng hành,quả thật là một chuyện tốt . Hắn cúi đầu nở nụ cười, vầng sáng nhu hòa từ trong mắt tầng tầng thoát ra, tựa như ảo mộng. Tử vong cũng không cách nào làm cho hắn cảm giác được sợ hãi. Trong lúc suy tư, đột nhiên một đôi tay nhỏ bé tiến vào, đưa Vân Khê mạnh mẽ tách ra. “Thịnh thúc thúc, cám ơn ngươi thay mẫu thân nhổ tên ra . Hiện tại mẫu thân ta sẽ chiếu cố, không cần ngươi phí tâm.” Tiểu Mặc đề phòng đem mẫu thân đoạt trở lại, không quên lễ phép nói tiếng cám ơn. Vân Trung Thịnh tiếp xúc đến ánh mắt phòng bị của bé, trên mặt xấu hổ, đưa tay từ Vân Khê trong miệng rút trở lại, nhàn nhạt cười nói: “Độc tố của mẹ ngươi đã được giải, đợi nàng tỉnh lại, nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có chuyện gì.” “Vâng.” Tiểu Mặc gật đầu, quỳ gối ngồi trên đất, đôi tay nhỏ bé ôm mẫu thân, đem đầu của nàng cẩn thận đặt trên đùi của mình. Bé lau mồ hôi mẫu thân, vành mắt ửng đỏ, mẫu thân vì cứu bé và muội muội, mới bị tên bắn trúng . Nàng còn nói không có chuyện gì, để cho hai đứa nhanh chóng tiến vào Ngọa Long cư, mẫu thân như vậy làm sao không để cho người bớt lo đây? (Híc Tiểu Mặc biết nghĩ rùi kìa,thật đáng khen) Bé còn nói muốn bảo vệ mẫu thân, kết quả mỗi lần cũng là mẫu thân tới bảo vệ mình, bé thật quá vô dụng! “Mẫu thân, người hảo hảo ngủ một giấc, người nhất định sẽ không có chuyện gì.” Tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt tóc mai cho mẫu thân, Tiểu Mặc thẳng lưng, quyết tâm muốn giống như một người đàn ông thủ hộ mẫu thân. Vân Trung Thịnh lặng yên quan sát nhất cử nhất động của bé, trong lòng nơi nào đó đột nhiên mềm mại, hắn thật rất hâm mộ phụ thân của Tiểu Mặc, chẳng những có tính tình thẳng thắn, có thê tử cá tính khác thường, còn có một nhi tử hiểu chuyện thông tuệ, nhân sinh như thế, còn có gì đòi hỏi? Thật sâu nhìn chăm chú hai mẹ con một cái, hắn đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh thạch thất. Lúc này ngoài thạch thất mưa tên đã dừng lại, nhưng ai cũng không dám bảo đảm, còn có thể sẽ không có một vòng mới công kích tùy đến. Hắn khom người, cầm trường kiếm gảy dưới mặt đất xốp cấu tạo và tính chất của đất đai,, cảm thấy đất này dưới mặt, có khác Càn Khôn. “Thịnh thúc thúc, ta vừa nghĩ tới cách xoá bỏ lệnh Cấm Cung, cũng không biết rốt cuộc có thể hay không.” Tiểu Mặc đột nhiên nói. Vân Trung Thịnh hai mắt sáng lên, hỏi: “Biện pháp gì?” Đổi lại hài tử bình thường, có lẽ hắn sẽ không tin, nhưng Tiểu Mặc thiên phú ngoài tưởng tượng của hắn, cho nên hắn nguyện ý tin tưởng hắn. “Thúc còn nhớ phía ngoài có linh thụ không ? Rễ của nó đâm sâu vào dưới đất, nếu rễ của nó có thể đi thông dưới đất, điều này nói rõ một ít đất cấu tạo và tính chất không như chúng ta tưởng tượng kiên cố như vậy. Ta còn nhớ Cấm Cung là kiến tạo trên không, phía dưới là nham thạch sâu không thấy đáy, nhưng nếu chúng ta theo rễ của nó, một đường đào xuống, nói không chừng có thể rời đi Cấm Cung.” Tiểu Mặc nói xong, Vân Trung Thịnh khó có thể tin nhìn bé ngẩn người, không thể tin được lời nói như vậy từ trong miệng một hài tử nói ra. Có lý, tỉ mỉ quan sát, đứa nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu thông minh? “Tiểu Mặc, ngươi thật là quá thông minh! Ngươi nói không sai, chỗ linh thụ cắm rễ, chính là nhược điểm của cả Cấm Cung, chỉ cần chúng ta từ chỗ này phá ra, nhất định có thể rời Cấm Cung.” Vân Trung Thịnh vui vẻ nói, “Tốt, Các ngươi ở chỗ này đợi, ta đi đào đất.” “Thịnh thúc thúc, ngươi đừng vội, ta còn còn chưa nói hết đâu.” Tiểu Mặc với theo hắn, chậm rãi nói, “Ta mới vừa mới quan sát hạ, phát hiện cây kia nghiêng về phía tây, từ phương hướng hẳn phải là căn phòng này. . . . . .” Hắn tự tay, sờ sờ phía dưới mặt đất, ánh mắt lóe lên, lên tiếng nói: “Ngươi liền từ bắt đầu nơi này đào đi!”